Chương 70: Ở bên em, dù ngày hay đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tân đỗ xe xong, đi lên nhà cất một hộp bánh nếp vào trong tủ lạnh nhà mình trước, sau đó xách hộp còn lại tới cửa hàng hoa quả bên cửa Đông của tiểu khu Hiểu Phong Nhã.

Một tiếng trước hai vợ chồng Hà Dũng đã biết chuyện bạn trai của con gái mình là "Tiểu Lục" rồi.

Bây giờ trông thấy Lục Tân, Ngô Lị lập tức trêu đùa: "Con gái nhà người khác toàn là đưa bạn trai về ra mắt bố mẹ trước, sao Tiểu Diệp lại đưa bạn trai về gặp ông bà nội trước vậy?"

Hà Dũng ngồi trước quầy thu ngân, cười vui vẻ nghe xem Lục Tân định giải thích như thế nào.

Lục Tân cười nói: "Đáng lẽ ra Tiểu Diệp muốn giấu mọi người, bảo cháu đỗ xe ở con đường phía trước, nhưng xuống xe xong thì lại mềm lòng nên nhất thời đổi ý ạ."

Ngô Lị: "Con bê ngỗ này, có gì mà phải giấu cơ chứ, nếu là người khác thì có lẽ chúng ta còn lo lắng một chút, còn cháu thì chúng ta đều biết rõ rồi, trước đây chúng ta còn muốn tác hợp cho hai đứa các cháu kìa."

Lục Tân: "Lần trước mẹ cháu gặp Tiểu Diệp xong cũng nghĩ như vậy, cháu nói cháu đang theo đuổi cô ấy rồi, bảo bà ấy tạm thời không cần tới làm thân trước với mọi người."

Hà Dũng nheo mắt lại: "Cháu bắt đầu theo đuổi con bé từ khi nào vậy? Thế mà ta lại không nhìn ra gì cả."

Lúc này nhìn ông mới có chút dáng vẻ của nhạc phụ, Lục Tân nhìn hộp bánh nếp trong tay, nghênh đón ánh mắt dò hỏi của bố vợ: "Thi đại học xong đã theo đuổi một lần, nhưng Tiểu Diệp chỉ muốn tập trung vào việc học nên không đồng ý. Năm ngoái cháu và cô ấy gặp lại nhau ở công ty, cháu vẫn không quên được cô ấy nên lại theo đuổi thêm lần nữa."

Chỉ bằng hai câu nói đơn giản, Lục Tân bình tĩnh điềm đạm nói ra, nhưng lại chất chứa sự chân thành không hề thay đổi dù trải qua bao năm tháng.

Hà Dũng bị lời nói của anh làm cho hồi tưởng lại ngày xưa, ông cố gắng tìm ra manh mối hay dấu vết của việc chàng trai học sinh lớp mười hai mà mình từng không để ý tới này lại thích con gái mình từ hồi cấp ba.

Ngô Lị chỉ cảm thấy chấn động, bà không nhịn được mà hỏi: "Vậy mấy năm cháu đi học trên Bắc Kinh, thật sự là không yêu đương lần nào sao?"

Lục Tân: "Một lần cũng không ạ."

Ngô Lị: "Bởi vì vẫn luôn nhớ về Tiểu Diệp sao?"

Lục Tân: "Cũng không hẳn là vậy ạ, việc học bận quá, nên cháu chưa từng nghĩ đến việc sẽ tìm bạn gái ạ."

Hà Dũng: "Có bận đến đâu thì cũng không thể bận như lớp mười hai được?"

Lục Tân cười: "Bài vở vừa nhiều lại khó, đúng là bận hơn lớp mười hai thật ạ."

Ngô Lị lườm chồng mình: "Ông xem ông kìa, chẳng hiểu gì cả, nguyên nhân thật sự chính là Tiểu Lục không gặp được cô gái nào có thể khiến cho thằng bé muốn yêu giống như Tiểu Diệp nhà chúng ta."

Hà Dũng ngộ ra đạo lý, hồi phục lại nụ cười xán lạn vô lo vô nghĩ như bình thường: "Đương nhiên rồi, Tiểu Diệp nhà chúng ta là tốt nhất, vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tiểu Lục à, chúng ra đều là những người trưởng thành già cả rồi, chú từng tin tưởng cháu, cháu cũng phải đối xử với Tiểu Diệp thật tốt, không được bắt nạt con bé."

Lục Tân: "Chú yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ đối tốt với Tiểu Diệp."

Ngô Lị nhận lấy chỗ bánh bột nếp trong tay anh, sau đó để vào trong tủ lạnh của cửa hàng trước.

Lục Tân xắn tay áo lên, muốn ở lại cửa hàng giúp đỡ.

Hà Dũng: "Bây giờ không đông khách nên không bận, không cần cháu giúp đâu, mau về nhà nghỉ ngơi đi, bình thường đi làm cũng vất vả lắm rồi."

Lục Tân: "Cháu không thấy mệt, về nhà cũng chỉ có một mình, còn không bằng ở lại đây nói chuyện với chú và dì."

Ngô Lị: "Bố mẹ cháu đâu?"

Lục Tân: "Họ đi du lịch rồi ạ."

Ngô Lị: "Ta thấy nhiều người toàn tranh thủ kỳ nghỉ đều ra ngoài du lịch cả, sao cháu không rủ Tiểu Diệp đi cùng?"

Lục Tân: "Cháu rủ rồi, nhưng cô ấy không đồng ý, nói là muốn ở bên ông bà nội."

Ngô Lị: "..."

Người ta toàn nói trai thẳng không biết lãng mạn, bây giờ đến cả con gái nhà mình cũng có chút ngờ nghệch, không biết lãng mạn là gì, được nghỉ mà lại bỏ mặc người bạn trai đẹp trai như thế này, không chịu đi du lịch cùng người ta, rồi lại còn chạy về quê ở cùng hai ông bà luôn rồi.

Người trẻ tuổi nhiệt tình chủ động, nhất định phải thể hiện trước mặt bố mẹ bạn gái, Ngô Lị liền đi lấy một chiếc tạp dề in tên của cửa hàng hoa quà nhà mình ra: "Tiểu Lục, cháu mặc cái này vào đi, đừng để bẩn quần áo."

Lục Tân: "Không cần đâu ạ, cháu cẩn thận một chút là được rồi."

Đúng lúc ấy cửa hàng có khách ghé, Ngô Lị cũng không ép buộc anh nữa.

Chân Hà Dũng đi lại không tiện, bình thường chủ yếu phụ trách việc thanh toán, bổ gọt hoa quả, có Lục Tân tới giúp, anh liền nhận công việc bổ dứa và bóc mít ở ngoài cửa.

Mà dáng người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng ngũ quan tuấn mỹ của anh liền trở thành chiếc biển hiệu đẹp nhất của cửa hàng hoa quả.

Ngô Lị cười híp mắt quay một đoạn video ngắn rồi gửi cho con gái mình.

Hà Diệp ngủ trưa dậy mới nhìn thấy đoạn video mẹ mình gửi này, cô nhìn người bạn trai vô cùng lạnh lùng nhà mình đang cúi đầu rũ mắt, đùng đôi bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẻo khớp xương rõ ràng kia đang dùng dụng cụ chuyên dụng ở cửa hàng hoa quả, bổ và bóc một quả mít thật lớn từ đầu đến cuối một cách chuyên nghiệp thành thạo.

Đoạn đầu còn bình thường, đoạn sau của video, Lục Tân bóc từng múi mít một rồi bỏ vào trong hộp bảo quản, Hà Diệp bất giác đỏ mặt.

Cô hỏi Ngô Lị: [Lục Tân bây giờ vẫn còn ở cửa hàng ạ?]

Ngô Lị trả lời cô bằng tin nhắn thoại: "Vẫn còn ở đây, cửa hàng đông khách quá, bố mẹ khuyên mấy lần rồi nhưng thằng bé vẫn không chịu về, sợ là sẽ ở lại giúp bố mẹ đến tối mất, hay là con khuyên thử đi?"

Hà Diệp chuyển sang gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Anh rảnh rỗi thật đấy!!!]

Anh trai bận bổ gọt hoa quả mãi một lúc lâu sau mới trả lời: [Nếu không bận sẽ rất nhớ em.]

Hà Diệp: [Nếu thật sự không có chuyện gì làm vậy thì anh tới chơi cùng ông bà nội ông bà ngoại của anh cũng được mà.]

Nhóm trưởng: [Tối nay anh tới nhà ông nội ngủ, sáng ngày mai ăn sáng xong sẽ tới thăm ông bà ngoại, ăn cơm trưa ở nhà ông ngoại xong sẽ một mình đi tới khách sạn nghỉ dưỡng để làm thủ tục nhận phòng.]

Hà Diệp: [...Sắp xếp kỹ càng thật đấy.]

Nhóm trưởng: [Không nói nữa nhé, bây giờ bận lắm.]

Hà Diệp: [...]

Sáng chủ nhật, Lục Tân gửi cho bạn gái một bức ảnh một bàn đồ ăn sáng.

Đến trưa, anh lại gửi cho cô một bức ảnh bữa trưa thịnh soạn, bàn ăn rõ ràng là phong cách khác so với chiếc bàn ăn trong bức ảnh lúc sáng, thể hiện rằng anh quả thật là vừa mới di chuyển từ nhà ông nội tới nhà ông ngoại.

Nhóm trưởng: [Bà ngoại anh là người Thiệu Hưng, bà làm bánh ngải, bảo anh lát nữa mang tới cho nhà em một phần, xem như là đáp lễ.]

Hà Diệp: [Anh lại kể!]

Nhóm trưởng: [Không cần anh kể, mẹ anh đã nói với họ từ lâu rồi.]

Hà Diệp: [Em cũng đi ăn cơm đây.]

Nhóm trưởng: [Chắc khoảng hai rưỡi là anh đến nơi.]

Hà Diệp nghiến răng, một lát sau, trong lúc ngồi ăn cơm trưa với ông bà nội, cô vẫn phải thông báo cho hai ông bà một chuyện: "Buổi chiều là con phải về rồi."

Đôi đũa trên tay bà nội Hà khựng lại: "Chẳng phải con nói là chiều mai mới đi sao?"

Hà Diệp nhìn chỗ cơm trong bát, nhỏ giọng nói: "Hôm nay Lục Tân ở nhà ông bà ngoại anh ấy, bà ngoại anh ấy biết bà tặng anh ấy bánh nếp nên bảo anh ấy hôm nay cũng mang bánh ngải tới biếu cho mọi người. Nếu anh ấy đã tới rồi thì con về cùng với anh ấy một thể, nếu không thì mai anh ấy lại phải mất công đi thêm một chuyến nữa."

Bà nội Hà: "Ôi trời, bà ngoại của Tiểu Lục khách sáo quá rồi, Tiểu Lục cũng thật là, tặng chút bánh nếp thôi có gì đâu mà phải kể."

Ông nội Hà: "Xem ra cậu Tiểu Lục này rất nghiêm túc với Tiểu Diệp nhà chúng ta, đến cả bà ngoại mà cũng kể rồi."

Hà Diệp: "..."

Không có ai cảm thấy quyến luyến vì cháu gái phải đi trước một ngày sao?

Hai ông bà đúng là không thèm quyến luyến bịn rịn thật, người trẻ có cuộc sống riêng của người trẻ, về nhà ở một hôm là họ đã thấy vui lắm rồi.

Bà nội Hà thậm chí còn dày công dọn dẹp vệ sinh một lượt, để chuẩn bị đón tiếp "Tiểu Lục".

Hà Diệp còn lâu mới thèm ngồi ngoài phòng khách đợi bạn trai, cô lên phòng riêng của mình ở trên tầng ngồi.

Lục Tân đến sớm hơn khoảng mười mấy phút sao với dự đoán.

Anh xuống xe, vừa chào hai ông bà đang ra ngoài đón mình, vừa nhìn ra phía sau hai người.

Ánh mắt vô cùng rõ ràng, bà nội Hà cười, nói: "Tiểu Diệp đang ở trên tầng ngủ trưa, chắc là dậy rồi đấy, để ta lên gọi con bé."

Lục Tân: "Không sao đâu ạ, bà cứ để cô ấy ngủ thêm một lúc đi, cháu không vội."

Bởi vì mở cửa sổ nên Hà Diệp cũng nghe thấy câu nói này rồi.

Mặc dù hôm qua lúc hai người nói chuyện qua wechat, một người nói là sẽ không rủ cô tới khách sạn, còn một người thì nói là có rủ cũng không đi, nhưng sự thật như thế nào, cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.

Vậy nên Hà Diệp đã đánh tiếng trước với ông bà nội, còn Lục Tân cũng ám chỉ rằng anh sẽ cứ ngồi dưới nhà đợi cho đến khi cô "ngủ dậy" thì thôi.

Hà Diệp nắm chặt chăn, cam chịu số phận mà ngồi dậy.

Mấy phút sau, Lục Tân ngồi trên sô pha liền nghe thấy bên cầu thang truyền tới tiếng bước chân.

Anh ngước mắt lên nhìn.

Là bạn gái của anh.

Dưới thời tiết se lạnh mười lăm mười sáu độ của mùa đông, Hà Diệp mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, cô không cài cúc, động tác bước cầu thang càng làm nổi bật đôi chân dài vô cùng thon thả thẳng tắp của cô.

Hà Diệp nhìn cực kỳ mềm mại, thực ra có một dáng người đẹp hết sức gợi cảm.

Đây là sự thật không thể chối cãi mà Lục Tân đã nhận ra khi gặp cô lần đầu tiên ở siêu thị.

Thần sắc anh bình tĩnh như thường ngồi trên ghế sô pha, nhìn bạn gái đang bước từng bước tới gần, cô né ánh mắt của anh, tỏ ra chẳng buồn để ý.

Một người khí chất cao ngạo lạnh lùng, một người từ trước đến nay vẫn luôn là một đứa con ngoan ngoãn trong sáng, cả hai ông bà mội nhà họ Hà đều không nhận ra cảm xúc ngầm đang dâng trào bên trong cặp đôi trẻ tuổi này.

"Được rồi, mau xuất phát đi, không lát nữa lại kẹt xe mất."

"Vâng, hai người chăm sóc tốt cho bản nhân nhé, lần sau con lại về."

"Đừng về một mình, nhớ đưa cả Tiểu Lục về nữa đấy."

Hà Diệp: "..."

Hà Diệp cười rồi ngồi vào ghế phụ lái, chiếc Panamera khởi động, bóng dáng của ông bà nội cũng dần biến mất trong gương chiếu hậu, lúc này Hà Diệp mới tắt nụ cười.

Cô nhất quyết không chịu nhìn Lục Tân.

Lục Tân cũng không nói mấy lời kiểu như "đã nó là không đến rồi sao giờ lại đến", mà anh chỉ báo trước cho cô thời gian: "Chắc là phải lái xe mất mười lắm phút đấy."

Lông mi Hà Diệp khẽ động đậy.

Cô từng nghe thấy ông bà nội nhắc về khách sạn nghỉ dưỡng đó, vừa mới bắt đầu kinh doanh từ hai năm trước, nghe nói bây giờ trên trấn nhà nào tổ chức đám cưới đều thích tới đó mở tiệc rượu, ông bà nội cũng từng tới đó một lần, khung cảnh bên trong khách sạn quả thật được bài trí rất đẹp, có núi có hồ, còn bên trong phòng riêng của khách sạn như thế nào thì ông bà nội không biết, vì hai người họ chỉ đến đó dự tiệc cưới thôi.

"Bao nhiêu tiền vậy?" Hà Diệp ấp úng hỏi.

Lục Tân: "Cũng bình thường, hai nghìn."

Hà Diệp: "...Kiểu khách sạn nghỉ dưỡng chẳng mấy tiếng tăm thế này mà cũng đáng hai nghìn tệ sao?"

Mặc dù đây cũng là khách sạn thuộc chuỗi khu nghỉ dưỡng năm sao của tập đoàn nhưng lại rất gần thị trấn của cô, khách hàng hầu hết đều là những dân văn phòng ở An Thành, cuối tuần không muốn đi xa quá sẽ rủ bạn bè hoặc đưa theo con cái tới bên này ở hai hôm, ngoại trừ bên trong khu vực khách sạn có thể đi dạo ngắm nghía ra thì xung quanh chẳng còn chỗ nào để chơi hết.

Lục Tân: "Anh đặt phòng biệt thự có view hồ, còn phòng hạng phổ thông thì chỉ sáu bảy trăm tệ thôi."

Hà Diệp: "...Còn không bằng về tiểu khu."

Lục Tân: "Ở khách sạn có cảnh đẹp mà ở tiểu khu không có, cũng coi như là ra ngoài du lịch cùng nhau."

Dù sao thì anh đã đặt phòng xong hết rồi, Hà Diệp cứ đợi để đi "du lịch" đi.

Chẳng mấy chốc, chiếc Panamera lái lên một đoạn đường đèo quanh co.

Một bên là rừng cây sinh thái tươi tốt xanh rì trên núi, một bên là phong cảnh núi non hùng vĩ trước mắt, cơn gió nhẹ thổi vào cửa xe, Hà Diệp quả thực đã cảm nhận được sự thư giãn đặc biệt chỉ có khi đi du lịch.

Đến khách sạn, Lục Tân nắm tay Hà Diệp dắt cô tới trước quầy lễ tân để làm thủ tục vào ở.

Hà Diệp không mang chứng minh thư, may mà bây giờ có thể tải app trên điện thoại để làm thủ tục.

Hà Diệp cụp mắt thao tác, không nhận ra người bạn trai bên cạnh vẫn luôn nhìn mình.

Làm thủ tục xong, hai người ngồi xe trung chuyển của khách sạn để đến khu biệt thự view hồ.

Hai người họ ngồi ở hàng cuối cùng cách tài xế xa nhất.

Hà Diệp ngắm nhìn phòng cảnh hai bên đường, bạn trai đột nhiên ghé sát tới nói nhỏ bên tai cô: "Lớn rồi."

Hà Diệp quay đầu sang, cái gì lớn rồi cơ?

Lục Tân chỉ xoa xoa đầu bạn gái.

Cuối cùng cũng đã đến căn phòng biệt thự thuộc về hai người, là một căn biệt thự nhỏ nằm bên hồ, rộng khoảng một trăm mét vuông, được thiết kế và bài trí theo phong cách cổ xưa.

Hà Diệp tới ban công ngắm nhìn cảnh hồ trước.

Đợi đến khi cô quay vào trong, liền phát hiện Lục Tân đã kéo hết tất cả rèm cửa lại, áo khoác của anh cũng vắt trên giá treo quần áo rồi, đang cởi cúc ở ống tay của chiếc áo sơ mi.

Hà Diệp: "...Anh có cần phải gấp vậy không?"

Lục Tân không nói gì, tiếp tục cởi cúc ở ống tay còn lại, vừa bước tới phía cô.

Khi anh chưa tới gần Hà Diệp còn mạnh miệng châm chọc được hai câu, nhưng Lục Tân vừa mới áp tới Hà Diệp liền mềm nhũn như nước.

Cuối cùng cô chỉ có thể khóc được thôi.

"Tại sao lại trốn anh?" Lục Tân nhìn đôi mắt ướt đẫm nước của cô, "Không thích sao?"

Hà Diệp nắm chỗ tóc ngắn sau đầu của anh, không tin là anh không biết.

Lục Tân nghiêng đầu, chóp mũi cọ qua đầu gối của cô: "Anh rất thích."

Lục Tân quay qua, nhìn vào mắt cô, nói cho cô nghe từng câu từng chữ một, hết lần này đến lần khác, "Hà Diệp, anh rất thích."

Cô hoàn toàn không biết, anh đã mong muốn bao nhiêu năm rồi.

Hà Diệp ngủ một giấc, khi tỉnh lại trời đã tối rồi, phòng khách sạn xa lạ chỉ mở một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Hà Diệp ôm chăn ngồi dậy, cô nhìn quanh một vòng mới trông thấy bóng dáng đứng dựa người vào mép tường của Lục Tân thông qua tấm rèm đang bay phấp phới ở ban công vì bị gió thổi.

Áo mũ chỉnh tề, đạo mạo trang nghiêm, thậm chí còn toát lên vài phần thâm trầm.

Hà Diệp nhớ tới mấy việc tốt mà anh làm, cô liền nghiến răng nghiến lợi, lúc đang quay đầu tìm quần áo thì Lục Tân đi vào, anh xoay tay đóng cửa trượt lại rồi mở đèn lên.

Ánh đèn sáng trưng khiến cho Hà Diệp vội vã trốn vào trong chăn.

Lục Tân đi tới bên giường, cúi xuống nhìn cô: "Bảy rưỡi rồi, em muốn tới nhà hàng ăn hay là gọi nhân viên phục vụ mang đồ tới đây?"

Hà Diệp: "Tới nhà hàng ăn đi."

Khách sạn hai nghìn tệ một đêm, cô phải đi dạo cho đã mới được, ở lại trong phòng sẽ chỉ bị bạn trai ăn tươi nuốt sống hết lần này đến lần khác thôi."

Lục Tân giúp bạn gái lấy quần áo, tự giác mang đến phòng tắm.

Hà Diệp dùng tốc độ nhanh nhất để mặc vào, lúc đứng xuống đất hai chân đều run rẩy.

Lục Tân gọi xe trung chuyển.

Sau khi thưởng thức một bữa tối ngon miệng ở nhà hàng, cuối cùng Hà Diệp cũng coi như hồi phục lại được chút sức lực.

Đi ra khỏi nhà hàng, cảnh đêm bên ngoài tĩnh mịch, trên trời xuất hiện vầng trăng tròn màu ngà trắng.

Hà Diệp mở điện thoại lên, phát hiện hôm nay là ngày mười bốn âm lịch.

Cô ngắm nhìn vầng trăng này mà không muốn rời đi.

Lục Tân chỉ ra bên hồ: "Bên kia có ghế."

Anh dắt tay bạn gái đi qua đó, tự mình ngồi xuống rồi kéo bạn gái ngồi lên người mình.

Hà Diệp có chút kháng cự, vì sợ anh lại không đàng hoàng.

Lục Tân: "Yên tâm đi, anh chỉ muốn ngắm trăng cùng em thôi."

Quả thật Lục Tân cũng chỉ đơn thuần ôm bạn gái ngắm trăng cùng cô suốt một tiếng đồng hồ, sau đó khi Hà Diệp cuối cùng đã ngắm đủ rồi thì Lục Tân lại dắt cô đi bộ chầm chầm hướng về căn biệt thự dọc theo con đường yên lặng tĩnh mịch của khách sạn.

Đường rất xa, Hà Diệp ngáp một cái.

Lục Tân liền cõng bạn gái mình lên.

Hà Diệp ngắm vầng trăng, rồi lại ngắm khuôn mặt dưới ánh trăng trở nên càng đẹp trai hơn của bạn trai mình, cô nhỏ giọng nói: "Về đến nơi anh không được làm nữa."

Lục Tân: "Ừ."

Anh để cho cô ngủ một giấc thật ngon, cho đến khi trời sáng.

______________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net