Chương 71: Không thể hình dung ra được.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tình phát hiện ra một nhà hàng buffet hải sản mà cô ấy thích đang có hoạt động combo trọn gói dành cho hai người, giá cả cực kỳ ưu đãi.

Cô ấy chụp ảnh màn hình gửi cho Hà Diệp.

Hà Diệp: [Nhìn có vẻ không tồi, tối nay đi ăn?]

Chu Tình: [Đồng ý sảng khoái vậy sao? Học bá chịu thả người rồi à?]

Hà Diệp: [Anh ấy đi công tác rồi, chiều thứ sáu mới về cơ.]

Chu Tình: [Hôm nay vừa mới thứ tư, vậy chẳng phải mấy ngày hôm nay cậu rất cô đơn sao?]

Hà Diệp hồi tưởng lại tối hôm qua cùng với khoảng thời gian gần hai mươi tư giờ đồng hồ trải qua ở khách sạn nghỉ dưỡng đợt cuối tuần vừa rồi, cảm thấy thỉnh thoảng chịu cô đơn cũng rất tốt.

Chiều tối sau khi tan làm, Hà Diệp trực tiếp gọi xe đi thẳng tới nhà hàng buffet kia.

Chu Tình cách đó gần hơn một chút nên đến sớm hơn Hà Diệp, Hà Diệp đi tới chỗ của Chu Tình theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, liếc mắt liền trông thấy người chị em tốt đang nở nụ cười tươi sáng vẫy tay gọi mình.

"Đợi đã, cậu tạm thời đừng nhúc nhích!"

Lúc Hà Diệp đi tới bàn ăn chuẩn bị ngồi xuống, Chu Tình đột nhiên gọi cô lại.

Hà Diệp không hiểu gì cả.

Ánh mắt của Chu Tình hệt như hai chiếc đèn pha quét lên quét xuống, quét trái quét phải trên người Hà Diệp mấy lần liền, vừa nghi hoặc vừa ngưỡng mộ nói: "Có phải cậu gầy đi rồi không?"

Hà Diệp: "..."

Quả thực là đã giảm mất hơn một cân, nhưng có điều không đến nỗi rõ ràng như vậy chứ?

Chu Tình: "Gầy đi rồi, nhưng sắc mặt thì vẫn tươi tắn như cũ, bắt đầu tập thể hình rồi đấy à?"

Hà Diệp nói dối không chớp mắt: "Ừ, buổi tối tớ sẽ chạy bộ dọc bờ sông."

Chu Tình: "Bị học bá nhà cậu lôi kéo đúng không? Trước đây có cho tiền cậu cũng không chịu động đậy mà."

Hà Diệp gật đầu, cầm cốc uống trà mà nhà hàng chuẩn bị trước cho, sau đó tự rót cho mình một cốc.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề cuộc trò chuyện thì vô cùng phong phú, chuyện gì cũng nói, hai người ăn uống khoảng hơn một tiếng, sau đó lại tới trung tâm thương mại mua quần áo, dạo gần đây nhiệt độ tăng cao, có thể bắt đầu chuẩn bị quần áo hè được rồi.

Chu Tình vừa thử quần áo vừa hỏi người chị em tốt ở phòng thay đồ bên cạnh của mình: "Tết Thanh Minh cậu đã về quê đón rồi, vậy mùng một tháng năm có dự định gì chưa?"

Hà Diệp: "Bây giờ đã tính đến chuyện mùng một tháng năm rồi có phải hơi sớm quá không?"

Chu Tình: "Thì cứ tiện chuyện thì tớ hỏi thế thôi."

Hà Diệp nhìn chiếc váy hai dây màu đen mà mình đang mặc thử trên người, chiếc váy này là do cô bạn thân Chu Tình tiến cử và nhất định bắt cô phải thử, Hà Diệp cảm thấy phần bên trên của chiếc váy hở hơi nhiều: "Chắc là sẽ đi du lịch, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu."

Cô nghe thấy tiếng Chu Tình đi ra ngoài, Hà Diệp cũng mở cửa ra.

Chu Tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy chị em tốt của mình rực rỡ hẳn lên, sáng bừng cả người, cô ấy kích động đến mức nhảy cẫng lên tại chỗ: "Xinh như tiên ấy! Chân cậu vốn đã dài rồi, mặc chiếc váy này lên khiến cho từ phần ngực trở xuống nhìn giống như toàn là chân vậy! Mua, bắt buộc phải mua!"

Hà Diệp đứng ra chỗ chiếc gương lớn ở bên ngoài soi thử, tự cô cũng cảm thấy khá là đẹp, chỉ có điều lộ vai nhiều quá, cô chưa bao giờ mặc như vậy cả.

Chu Tình: "Đợi đến mùng một tháng năm đi du lịch thì mặc, vừa hay đẹp, đi ra ngoài chơi là phải ăn mặc trang điểm cho thật xinh đẹp mới được!"

Không cần đến nhân viên bán hàng giới thiệu hay cổ vũ, dưới sự khuyến khích nhiệt tình của chị em tốt, cuối cùng Hà Diệp cũng mua chiếc váy này.

Cuộc gặp gỡ vui vẻ của hai cô bạn thân kết thúc, Hà Diệp gọi xe về tiểu khu Đơn Quế Gia Viên.

Hà Diệp đi tắm trước, lúc ra ngoài phát hiện bạn trai gửi tin nhắn cho mình, hỏi cô đã về đến nhà chưa.

Hà Diệp ngồi lên ghế sô pha, trả lời anh: [Em về đến nhà từ nửa tiếng trước, ban nãy đang đi tắm.]

Lục Tân gọi điện thoại video cho cô.

Hà Diệp nhìn bộ đồ ngủ trên người, là kiểu dáng đáng yêu kín đáo, cho dù bên trong không mặc gì, Hà Diệp chỉ cần nâng điện thoại lên cao hơn một chút thì bạn trai cô cũng không nhìn thấy được.

Cuộc gọi được kết nối, Hà Diệp nhanh chóng nhìn mặt của bạn trai mình, sau đó lại quan sát khung cảnh đằng sau anh.

Bây giờ đã là hơn chín giờ tối rồi, đương nhiên là Lục Tân ở trong phòng của khách sạn, có lẽ anh cũng vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn vẫn còn ướt, màu tóc đen như mun, làm tôn lên làn da trắng ngần của anh.

Hà Diệp cho anh ngắm một lúc rồi chỉnh lại camera sang hướng khác.

Lục Tân: "Anh muốn ngắm em."

Hà Diệp ỷ vào việc anh không nhìn thấy, cô cười nói: "Khi nào về thì ngắm tiếp."

Lục Tân: "Phải thế nào em mới chịu xoay camera lại đây?"

Đôi mắt đen láy của Lục Tân nhìn màn hình, hệt như anh vẫn có thể nhìn thấy bạn gái ở phía đối diện vậy.

Không ngờ Hà Diệp vậy mà lại có chút hoảng hốt, giọng nói của cô liền thấp xuống: "Nhìn thêm mấy cái thì cũng có khác gì đâu."

Lục Tân: "Tất nhiên là khác rồi."

Hà Diệp không chịu nổi anh nữa, đành phải xoay camera lại.

Người bạn trai trên màn hình không động đậy nữa, như thể hình ảnh bị dừng vậy, chỉ dùng ánh mắt chuyên chú khiến cho tim Hà Diệp đập nhanh hơn để nhìn cô.

Hà Diệp nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhưng nhất định không chịu nhìn màn hình.

Lục Tân: "Đỏ mặt rồi."

Hà Diệp lập tức che camera lại: "Anh mà còn nói nữa, còn nói nữa là em tắt máy đấy."

Lục Tân ngoan ngoãn chuyển chủ đề: "Tối nay đi dạo phố, mua được những thứ gì vậy?"

Khoé môi Hà Diệp giương lên: "Em mua một chiếc váy, Chu Tình chọn cho em đấy."

Lục Tân: "Cho anh xem nào."

Hà Diệp: "Không cho."

Lục Tân: "Bỏ tay ra đi."

Hà Diệp cười: "Không bỏ."

Lục Tân cũng cười: "Anh không ở nhà hình như em rất vui."

Hà Diệp không nói nữa.

Lục Tân: "Thật sự không nhớ anh chút nào sao?"

Hà Diệp vẫn không nói gì.

Lục Tân: "Em đợi đấy."

Cuộc gọi video kết thúc.

Không thấy bạn trai nữa, phòng khách lại chỉ còn một mình Hà Diệp.

Hà Diệp không muốn xem TV, cũng không muốn làm việc gì khác, cô về phòng nằm lên giường, mở điện thoại lên, cuối cùng Hà Diệp gửi cho bạn trai ba chữ: [Nhớ một chút.]

Lúc anh ở nhà thì quá kích thích, nhưng anh không có ở nhà thì lại rất nhàm chán.

Tin nhắn vừa được gửi đi, cuộc gọi video của bạn trai lại tới.

***

Thứ sáu, lúc mười một giờ rưỡi, Hà Diệp nhận được tin nhắn của bạn trai: [Anh ở cửa công ty, khi nào tan làm em đi thẳng xuống đây.]

Hà Diệp: [Chẳng phải anh nói chiều mới về sao?]

Nhóm trưởng: [Đáng lẽ ra buổi trưa có tiệc xã giao nhưng anh từ chối rồi.]

Hà Diệp: [Làm như vậy liệu có sao không?]

Nhóm trưởng: [Người khác có khả năng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng anh thì không sao.]

Lời này của anh rất ngông cuồng, nhưng là do Lục Tân nói nên nó lại trở nên rất bình thường.

Hà Diệp: [Sao anh không lên đây? Lát nữa cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm luôn.]

Nhóm trưởng: [Về nhà ăn, tiện nghỉ trưa luôn.]

Hà Diệp âm thầm đỏ mặt.

Thời gian ăn trưa của công ty gồm cả thời gian nghỉ trưa, kéo dài từ mười hai giờ trưa đến một rưỡi chiều.

Vừa hết giờ làm cô ấy sáng, Hà Diệp dọn dẹp bàn làm việc, nói với Phùng Thu Vũ vẫn đang ngồi gõ code: "Chị Vũ, em có chút việc không tới căng tin ăn trưa nữa, mọi người cứ đi đi nhé."

Phùng Thu Vũ chăm chú nhìn màn hình máy tính: "Được, em cứ đi lo việc đi."

Hà Diệp rời đi trước.

Cũng có những nhân viện chọn cách đi tới những nhà hàng hay quán ăn xung quanh công ty để giải quyết bữa trưa, nhưng may mà bên trong không hề có người quen của Hà Diệp.

Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên, cho đến tận khi ngồi vào trong xe của bạn trai, Hà Diệp mới phát hiện không ngờ sau lưng mình lại đổ một lớp mồ hôi.

Thấy Lục Tân vẫn đang nhìn mình, Hà Diệp phiền muộn nói: "Anh còn không mau lái xe đi."

Chiếc xe của anh bắt mắt như thế này, nói không chừng lát nữa sẽ bị người quen nhận ra mất, giờ này không vào công ty mà lại nhất định đòi đưa bạn gái đi chỗ khác, rõ ràng là có ý đồ khác.

Lục Tân cười, lời trêu chọc bạn gái đã đến bên miệng rồi nhưng lại không nói vì sợ rằng bạn gái sẽ giận thật.

Ngày thường hầu như lúc nào cũng gặp đèn đỏ, nhưng không ngờ hôm nay cả một đường lại toàn là đèn xanh, mười phút sau hai người đã tới tiểu khu.

Từ huyền quan, đến phòng tắm.

Bởi vì thời gian có hạn nên hôm nay Lục Tân đặc biệt mạnh mẽ.

Hà Diệp vốn dĩ vẫn chưa kịp ăn cơm trưa, lúc được Lục Tân ôm trở lại giường, cả cơ thể cô đều mệt rã rời đến nỗi hệt như bông vải.

Lục Tân tới phòng bếp nấu mì.

Hai bát mì được bưng ra, anh nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường ngoài phòng khách, mười hai giờ năm mươi phút, thời gian còn lại cũng coi như là dư dả.

Lục Tân quay trở về phòng ngủ. Cửa phòng để mở, bạn gái vẫn giữ nguyên tư thế lúc được anh bế vào phòng đặt lên giường, chăn đắp đến vai, mái tóc dài lộn xộn xoã tung, chỉ để lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng, cô nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi.

Lục Tân ngồi xuống bên mép giường.

Đệm trên giường đột nhiên bị lún xuống làm cho Hà Diệp tỉnh lại từ trong trạng thái giấc ngủ chưa sâu nhưng cực kỳ thoải mái dễ chịu kia, cô nhìn thấy bạn trai ngồi bên cạnh mình, anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, mái tóc ngắn đã khô được một nửa, ánh mắt của người bạn trai lạnh lùng như thể khung cảnh hai mươi phút vừa rồi chỉ là một cảnh tượng trong giấc mộng hoang đường, Hà Diệp mím chặt môi, mơ hồ nói gì đó mà anh không nghe rõ, sau đó cô quay lưng lại với Lục Tân.

Lục Tân dùng một tay chống lên giường, cúi người ghé tới bên cô, một tay còn lại vuốt chỉnh lại mái tóc của bạn gái mình: "Có phải đang mắng anh không?"

Hà Diệp không phủ nhận.

Lục Tân: "Mắng anh cái gì vậy?"

Hà Diệp: "Đồ lừa đảo."

Lục Tân vuốt ve vành tai cô: "Anh lừa em khi nào vậy?"

Hà Diệp không nói.

Lục Tân vẫn đoán ra được: "Không tính là lừa gạt được, lúc đó đáng lẽ ra em phải biết rồi chứ, anh muốn làm với em nhiều đến mức nào."

Hà Diệp: "..."

Cô bịt hai tai lại.

Lục Tân cười ôm cô ngồi dậy: "Ăn cơm thôi, nếu không thì sẽ đi làm muộn đó."

Đây quả thực là chuyện mà Hà Diệp không thể từ chối được.

Một giờ hai mươi phút, chiếc Panamera đỗ vào trong hầm để xe của công ty.

Hà Diệp lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Mặc kệ anh làm gì thì làm, ít nhất cũng phải một tiếng nữa mới được lên công ty."

Dù sao thì theo kế hoạch ban đầu là buổi chiều anh mới về đến công ty.

Lục Tân: "Anh biết rồi."

Hà Diệp vội vội vàng vàng xuống xe.

Trong văn phòng làm việc, các đồng nghiệp đều đã chuẩn bị quay trở về vị trí để bắt đầu cô ấy làm buổi chiều rồi, trông thấy Hà Diệp quay trở lại, Trình Duệ tiện miệng quan tâm hỏi: "Em đi đâu vậy?"

Hà Diệp: "Bạn em cô ấy gặp phải chút chuyện nên em tới chỗ cô ấy một lúc."

Trình Duệ: "Anh hỏi thăm hộ nhóm trưởng một chút, là bạn nam hay bạn nữ vậy?"

Hà Diệp cười: "Là bạn nữ, bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của em."

Cảm ơn Chu Tình, từ sáu năm trước, đã nhiều lần giúp cô kiếm những cái cớ tuyệt vời để từ chối đi gặp Lục Tân rồi.

Ngồi vào vị trí làm việc của mình, Hà Diệp thành thạo thao tác mở máy tính lên.

Làm việc bận rộn khiến cho cô quên đi những chuyện khác, khi cửa phòng làm việc bị người khác mở ra từ bên ngoài, còn Trình Duệ thì vỗ tay chào mừng nhóm trưởng đã trở lại, Hà Diệp liếc mắt nhìn thời gian một cái, vậy mà đã ba rưỡi chiều rồi.

Cũng có nghĩa là, không ngờ Lục Tân vậy mà lại ở dưới hầm để xe suốt cả hai tiếng đồng hồ liền.

Với khoảng cách thời gian như thế này, sẽ không có một đồng nghiệp nào sẽ liên tưởng chuyện Hà Diệp rời đi vào buổi trưa với Lục Tân có liên quan gì đến nhau.

Hà Diệp thả lỏng hơn nhiều.

Chiều tối trước khi tan làm, Hà Diệp phát hiện kỳ sinh lý tháng này của cô đã đến rồi, hình như đến trước một hai ngày.

May mà phát hiện ra kịp thời, trong túi xách của cô cũng có dự phòng một miếng băng vệ sinh.

Hà Diệp cố ý không nói cho bạn trai biết.

Sau khi tan làm, Lục Tân đưa bạn gái tới nhà hàng ăn cơm tối.

Ăn xong về nhà, vừa mới vào đến cửa, Lục Tân liền ép Hà Diệp lên cánh cửa.

Trận chiến buổi trưa kết thúc vội vàng quá, hai người gần như không giao lưu gì.

Bây giờ, Hà Diệp ôm cổ anh, nhớ ra sự thay đổi của cân nặng cơ thể dạo gần đây, cô có chút ghét bỏ hỏi: "Anh không nhận ra em có gì thay đổi sao? Chu Tình còn nhìn ra rồi."

Động tác của Lục Tân khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Gầy hơn một chút?"

Hà Diệp né ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Là do anh hại đấy."

Lục Tân: "...Kỳ thực nhìn mặt thì không nhận ra, chủ yếu là do đùi em nhỏ đi rồi."

Cô không thích vận động, dáng đẹp là vì khung xương tốt, mặc dù trên người chỗ nào cũng đầy đặn nhưng bởi vì eo thon chân dài nên nhìn có vẻ cực kỳ mảnh mai cao ráo, mặc quần áo gì cũng đẹp hết.

Người khác không thể nào biết được, ngày đầu tiên Lục Tân thực hiện được ước nguyện đã phát hiện trên đùi cô có chút ngấn mỡ vô cùng đáng yêu.

Anh rất thích.

Nhưng cũng bởi vì quá thích, trong lúc vô ý đã "giúp" cô giảm mất chút ngấn mỡ đó.

Béo một chút cũng có cái tốt của béo một chút, nhưng gầy bớt cũng có cái tốt của gầy bớt, dù sao thì chỉ cần là Hà Diệp, có như thế nào Lục Tân vẫn thích.

Ngữ khí của bạn trai, tay của bạn trai, đều đang giải thích với Hà Diệp rằng tại sao đùi của cô lại gầy đi một chút.

Hà Diệp không nói nên lời, mặt đỏ bừng vùi vào vai anh.

Lục Tân hôn lên tai cô, một tay ôm lấy bạn gái, một tay chạm vào lưng quần của cô.

Hà Diệp trộm cười.

Mười mấy giây sau, hoặc cũng có thể là một phút sau, Hà Diệp nhịn cười đến nỗi hai vai run lên bần bật.

Lục Tân: "..."

Buồn cười lắm sao?

Hà Diệp không biết, dáng vẻ này của cô có biết bao nhiêu đáng yêu, sinh động, tươi sáng, cho dù Lục Tân có tưởng tượng bao nhiêu lần thì cũng không thể hình dung ra được.

_______________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC