Chương 35: (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người lao vào hét lên: "Không được cử động! Không ai được phép cử động!"

Ba người Bạch Đình Nham lao tới đối mặt với đám người đang lao vào, bọn họ vốn tưởng rằng những người xông vào sẽ là một đám cuồng thi, nhưng không ngờ rằng lại là con người, chính xác hơn là một đám người cầm vũ khí!

Siêu thị ồn ào đột nhiên im lặng, khi nhìn thấy vũ khí trong tay đám người, mọi người đều im lặng vì sợ hãi!

Là súng! Vậy mà có súng thật! Ngoài ra còn có hai cây côn và súng tiểu liên!

Bọn họ đều biết sức mạnh của súng, mặc dù chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng cũng từng thấy qua phim truyền hình, so với dao phay và rìu chửa cháy thì súng chính là vua!

Bạch Đình Nham bề ngoài nhìn rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, anh là kỹ sư công nghiệp quốc phòng chuyên nghiệp, làm sao có thể không phân biệt được súng là thật hay giả? Những khẩu súng lục và súng tiểu liên này đều là thật, hơn nữa chúng còn là súng tiêu chuẩn!

Nhóm người này chắc đã cướp sạch kho vũ khí của đồn cảnh sát trong thị trấn nhỏ này!

Cha của Bạch Đình Nham và cha của Bạch Giảo Giảo trong đám đông đang định lao ra ngoài, nhưng đã bị gia đình Bạch Kình giữ chặt, bọn chúng có súng trong tay, nếu bây giờ ra ngoài, sẽ chỉ có con đường chết, phải giữ bình tĩnh!

Những người dẫn đầu đều có súng trong tay, đội mũ trùm đầu màu đen và đều chĩa súng vào đám người trong siêu thị, một giọng nói trầm đục vang lên từ dưới chiếc mũ trùm đầu đen: "Bây giờ bọn tao sẽ tiếp quản siêu thị này, ai không liên quan thì ngay lập tức cút đi!"

"..."

Mọi người đều im lặng, không ai rời đi, cũng không ai dám cử động.

Tên đội mũ trùm đầu màu đen hơi nghiêng đầu, phía sau liền có người túm lấy một người sống sót bị đánh gục trước đó, kéo ra ngoài, ở trước mặt mọi người cứa cổ người đó, máu bắn tung tóe, có người sợ đến mức không thể kiềm chế mà hét ầm lên.

Mũ trùm đầu đen lại lên tiếng: "Bọn mày chỉ có một cơ hội, nếu còn không rời đi, tao sẽ giết hết bọn mày."

Ba người Bạch Đình Nham đứng ở phía trước, bọn họ không chắc súng còn có thể sử dụng bình thường hay không, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay lúc ba người đang chuẩn bị dẫn đầu rời đi thì tên mũ trùm đầu đen chĩa súng vào Bạch Đình Nham: "Bạch gia lưu lại, còn cần bọn mày kiểm kê vật tư, những người khác mau cút đi!"

Bạch Đình Nham liếc nhìn Bạch Kình và những người khác đang đứng trong đám đông, hy vọng họ có thể đi theo đám đông thoát ra ngoài.

Đám người mũ đen di chuyển sang hai bên, người vừa bị giết chết bị một người kéo ra ngoài để thu hút quái vật, cửa sau mở ra, bọn họ có thể rời đi.

Hầu Tam Nhi, đứng sau mũ trùm đầu đen, hét lên: "Chạy đi! Còn chờ cái gì nữa hả?!"

Một số người cấu kết với Hầu Tam Nhi đã đẩy những người đang chặn đường sang một bên và chạy về phía cửa sau. Tận mắt nhìn thấy có người chạy ra ngoài, những người phía sau lập tức chạy theo, tranh nhau chạy ra ngoài, một siêu thị chen chúc đầy người, chẳng bao lâu sau đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Người Bạch gia nóng lòng muốn phun lửa từ xa, có thể tưởng tượng rằng tốc độ phun lửa vĩnh viễn không thể theo kịp tốc độ đạn! Mắt thấy người càng ngày càng ít, rất nhanh sẽ bị bại lộ ra ngoài, những người này tàn nhẫn độc ác, tuyệt đối sẽ không để lại người sống sót!

Bạch Kình thường xuyên nhìn về phía bức tường kính, hy vọng xuất hiện một phép màu là anh họ của cậu có thể tới đây rồi dùng xe tải của anh ấy tông chết bọn khốn nạn này!

Trong lúc Bạch Kình quay lại không biết bao nhiêu lần, đột nhiên qua khe hở trên kệ cậu nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, Bạch Kình nghĩ do mình quá căng thẳng nên bị ảo giác, nhìn thêm một lúc nữa lại không thấy xe tải đâu, nhưng lại nhìn thấy một người đứng cạnh cửa cuốn, người này đúng là anh họ mà cậu nhớ thương! Thực sự tới rồi!

Quý Hủ chỉ lộ ra nửa người đang ra hiệu cho Bạch Kình, Bạch Kình liều mạng gật đầu, nước mắt ào ào rơi xuống.

Nhìn thấy tất cả những người sống sót trong siêu thị đều đã bỏ chạy, Bạch Kình ôm lấy cha mẹ bên cạnh rồi hét lên: "Anh ơi! Tránh ra!"

Bạch Đình Nham theo bản năng quay người lại ―― Bùm! Cửa cuốn và cửa kính cùng nhau bị đâm bay, một chiếc xe tải như quái thú thép lao vào, trước cửa lại xuất hiện một bức tường! Bạch Kình đã kéo những người xung quanh tránh ra, ba người Bạch Đình Nham cũng nhanh chóng lao sang hai bên!

Xe tải gầm lên tông thẳng vào đám người mũ trùm đen ở cửa sau, một số người bị văng ra xa, một số khác tránh được va chạm, một tên mũ trùm đen ngã xuống đất, đang định đứng dậy thì một đôi chân thon dài thẳng tắp đã chặn ở trước mặt hắn ta, Bạch Giảo Giảo đã giết tới đây!

Bạch Đình Nham cũng chiến đấu với một tên mũ trùm đen còn sống sót, Quý Hủ và Tần Nghiễn An nhảy ra khỏi xe, một người bên trái và một người bên phải, Quý Hủ vung gậy bóng chày hất bay hai người xuống đất, Tần Nghiễn An ra tay nhanh như chớp loại bỏ được một số tên.

"Đừng, đừng qua đây! Nếu không tao sẽ giết bọn chúng!" Còn lại hai tên mũ trùm đen đang bắt giữ Bùi Ngang và Phương Quận làm con tin. Con dao găm kề sát vào cổ họng, có thể đâm họ bất cứ lúc nào, bọn chúng đang lùi dần về sau.

Những tên này không hề tùy tiện chọn con tin, hai người này trên lưng đều mang theo súng phun lửa, thoạt nhìn giống như đám người của Bạch gia nên rất dễ dàng nhận ra.

Bạch Kình nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, hai mắt đỏ hoe: "Tao giết bọn mày trước!"

Quý Hủ vội vàng ngăn cản: "Chờ đã! Đừng kích động như vậy, bỏ súng xuống đi!"

Bạch Kình cực kì kích động, tay cầm súng run rẩy kịch liệt, cậu hoài nghi anh họ của mình nói lộn rồi, không phải là mấy tên bắt cóc mới nên buông dao găm xuống hay sao?

Ánh mắt của Tần Nghiễn An quét qua hiện trường, anh đã hiểu ra nên nắm lấy khẩu súng trong tay Bạch Kình, dùng một chút lực, khẩu súng vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.

Mọi người có mặt: "..."

Nếu khẩu súng này thực sự có thể dùng được thì bọn mũ trùm đen này chẳng lẽ ngu ngốc đến mức không muốn súng mà lại dùng dao găm à?

Bạch Kình nhìn khẩu súng lục chỉ còn lại khung và cò súng trong tay, vẻ mặt trống rỗng.

Quý Hủ thở phào nhẹ nhõm, may mắn là chưa có bắn, nếu không người chết không phải đám mũ trùm đen, mà là Bạch Kình và những người bên cạnh.

Lúc này, mũ trùm đen tóm lấy Bùi Ngang và Phương Quận kéo bọn họ ra ngoài, một số xác chết nằm ở cửa sau, tất cả đều bị đá bay ra, Hầu Tam Nhi càng là chết đến không thể chết thêm nữa, hai tên căng thẳng rút lui về phía cửa sau.

Bạch gia càng lo lắng hơn, hai đứa trẻ này từ tận thế đến giờ đều ở bên cạnh bọn họ, đều là bạn học của Bạch Kình, quan hệ rất tốt, gặp chuyện như vậy cũng là do bọn họ liên lụy, không thể chỉ đứng nhìn bọn trẻ bị giết được, nhưng làm thế nào để cứu đây?

Bạch Thuấn Lịch, cha của Bạch Kình, đang cố gắng thuyết phục bọn chúng: "Nếu các người thả bọn trẻ ra, chúng tôi sẽ để cho các người đi, tuyệt đối không nuốt lời."

Hai tên mũ trùm đen đã bước một chân ra cửa sau, bàn tay phải rũ xuống của Tần Nghiễn An bắt đầu dị hóa, vảy trên mặt bàn tay nhanh chóng xuất hiện rồi biến mất, bàn tay phải trở lại bình thường.

Bạch Thuấn Lịch trán đổ mồ hôi: "Chúng tôi cũng không mất mát cái gì, chắc chắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt các người, chỉ cần thả người rồi rời đi."

Một trong hai tên mũ trùm đen như bị kích thích hét ầm lên: "Bọn mày không tổn thất cái gì cả, nhưng bọn tao đã mất rất nhiều!"

Trong lúc hai tên mũ trùm đen hoàn toàn ra khỏi cửa sau, có vài người đột nhiên từ phía sau lao tới, có người nắm lấy cánh tay cầm dao rồi giật lấy dao găm, có người siết chặt cổ của bọn chúng rồi từ trong ngực chúng giật lấy Bùi Ngang và Phương Quận.

Người trong siêu thị kinh ngạc, không ngờ những người sống sót trốn thoát cũng không rời đi mà trốn ở bên ngoài chờ cơ hội!

Đương nhiên, trong những người kinh ngạc không hề có Tần Nghiễn An và Quý Hủ, Tần Nghiễn An cảm nhận được nỗi sợ hãi ẩn nấp ngoài cửa, mà Quý Hủ lại nhìn thấy có gì đó không ổn, cửa sau mở ra, không có cuồng thi nào xông vào, hoàn toàn không bình thường, bên ngoài nhất định có ai đó đang ngăn cản cuồng thi.

Sau khi khống chế hai tên này những người sống sót đã đấm đá bọn chúng một cách không thương tiếc, một trong hai tên đột nhiên gào lên một tiếng, ôm chặt lấy đầu, cơ thể không ngừng giãy giụa, co giật, trông rất đau đớn.

"Buông hắn ra!" Quý Hủ nhắc nhở.

Những người sống sót đang bóp cổ người này vội vàng buông tay rồi rút lui, sau đó họ nhìn thấy một người sống to lớn biến mất trước mặt họ, như thể bị một lực lượng vô hình xé nát, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, chỉ để lại những mảnh tro đen, bay lơ lửng rơi xuống đất, nhưng rồi lại không có gì cả.

Trước khi mọi người kịp phục hồi, tên còn lại đã sợ hãi và phát điên, đứng dậy bỏ chạy, hét lên, nhưng đột ngột giữa đường cũng dừng lại, tên này đột nhiên lao về phía một bác gái gần đó, lúc này, đôi mắt của hắn ta chỉ có con ngươi.

Bác gái cầm một cái thùng rác lớn, liên tục hất ngã lũ quái vật, ngăn cản chúng vượt qua hàng phòng ngự, bà rất hung hãn, khi phát hiện con quái vật từ phía sau lao tới, bà giơ thùng rác lên xử lý nó, một người đàn ông đang cùng phòng thủ lại đá thêm một cú nữa, đá con quái vật bay đi.

"Chạy, chạy, chạy! Chạy mau!" Những người sống sót khó khăn lắm mới ngăn chặn được quái vật giờ lại chạy tán loạn.

Bạch Thuấn Lịch đứng ở cửa sau hô lớn: "Bên này, bên này!"

Những người sống sót bị truy đuổi tứ phía chạy vòng tròn rồi chạy trở về, phóng nhanh trốn vào siêu thị, nhanh chóng khóa cửa sau rồi thở hổn hển.

"Nguy hiểm thật... nguy hiểm quá trời! Cũng may chân tay của tôi không tệ, không uổng nhiều năm khiêu vũ ở quảng trường như vậy!" Bác gái vỗ ngực thở hổn hển.

Quý Hủ: "..."

Quý Hủ đã từng chứng kiến ​​rất nhiều bác gái chỉ biết trốn tránh và run rẩy, hiếm thấy ai lại dám ôm một cái thùng rác lớn đối đầu với những cuồng thi như vậy, mà mấu chốt là cái thùng rác bằng da màu xanh lá cây đó khá nặng, sao bác ấy có thể vung lên nhẹ nhàng vậy?

Chẳng bao lâu sau, Quý Hủ đã biết nguyên nhân, bởi vì trên da của bác ấy không có đốm đen nào, nhưng chàng trai trẻ đứng cùng bà lại có đốm đen trên da.

Không hề nghi ngờ, bác gái ​​là một người dị hóa, có thể có liên quan gì đó đến sức mạnh.

Bạch gia nhìn những người có quen có lạ này, cũng mừng vì lúc đó không phải thấy chết mà không cứu, nếu không sẽ không có những người này đến giúp đỡ bọn họ khi gặp khó khăn.

Mấy người Bạch gia nhìn Quý Hủ đến kịp thời, đều rất cảm kích, bọn họ đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Quý Hủ thay đổi, sau lưng bọn họ vang lên tiếng kêu lo lắng của Bạch Kình: "Anh ơi!"

Lúc này Bạch gia mới ý thức được Bạch Đình Nham có gì đó không ổn, một tay anh chống vào tường, trên cánh tay gân xanh nổi lên, mồ hôi lạnh chảy xuống trên mặt, toàn thân run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là đang cố chịu đựng đau đớn!

"Đừng chạm vào anh ta!" Quý Hủ hét lên muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn, Bạch Kình đã bị Bạch Đình Nham mất khống chế đánh bay ra ngoài, đánh rầm một tiếng vào thùng xe, trực tiếp bất tỉnh.

Bạch gia hoảng sợ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn thấy Quý Hủ và Tần Nghiễn An vội vàng lao tới, mỗi người nắm lấy một cánh tay của Bạch Đình Nham, ngăn anh giãy giụa phát điên.

Quý Hủ hướng Bạch Đình Nham hét lớn: "Bảo vệ ý thức của mình! Đừng để bị xâm chiếm!"

Quý Hủ lại hét lên với những người khác: "Mau đem dây thừng tới đây! Một sợi dây chắc chắn!"

Mấy người Bạch gia vội vàng chạy đến nhà kho tìm dây thừng, Quý Hủ và Tần Nghiễn An giữ chặt người, trong khi những người khác quấn dây thừng và buộc hết vòng này đến vòng khác.

Quý Hủ nhìn sợi dây lỏng lẻo nói: "Buộc chặt lại!"

Bạch gia không đành lòng ra tay, bác gái dũng mãnh lúc trước nhanh chóng đi tới: "Để tôi làm cho!"

Bác gái cầm lấy sợi dây, xoát xoát vài lần đã đem Bạch Đình Nham hoàn toàn trói thành một cái bánh chưng.

Quý Hủ: "Có phòng riêng không?"

Bạch gia chỉ vào phòng bếp nhỏ, Quý Hủ chỉ huy mấy người đem Bạch Đình Nham đi vào đó, đặt Bạch Đình Nham lên giường, khóa cửa lại, để anh một mình lăn lộn nổi điên bên trong.

Hết chương 35.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net