Chương 36: (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Bạch gia tụ tập ở cửa, sợ hãi chờ đợi, không chịu rời đi dù chỉ một bước.

Cha của Bạch Đình Nham nhịn không được hỏi: "Xảy ra chuyện gì với Đình Nham vậy? Sẽ không có việc gì chứ?"

Không ai có thể chắc chắn liệu Bạch Đình Nham có ổn hay không, nhưng vì anh đã sống sót sau cuộc xâm lấn không có trực tiếp chết đi nên có thể trở thành một người dị hóa miễn là duy trì được khả năng tự nhận thức của mình.

Quý Hủ giải thích tình hình hiện tại của Bạch Đình Nham cho Bạch gia, Bạch gia càng lo lắng hơn, họ nghĩ đến mũ trùm đầu đen đã biến mất trước đó, lại lo lắng Bạch Đình Nham cũng sẽ biến mất như vậy.

Cha của Bạch Đình Nham, Bạch Thắng Nông, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

Dạng vô hình ngưng tụ bởi vật chất tối thuần túy sẽ chỉ lớn nhất vào thời điểm bắt đầu của tận thế, khi đã bị xâm chiếm hoàn toàn, sau đó sẽ không xuất hiện thường xuyên nữa, không giống như vật chất tối thông thường trôi nổi trong không khí, tồn tại mọi lúc.

Sự xuất hiện của vật chất tối thuần túy lần này có thể đã tồn tại ở gần đó và được kích hoạt bởi cảm xúc, gây ra cuộc xâm lấn. Mũ trùm đen bộc phát cảm xúc và phát động xâm lấn là chuyện bình thường, Bạch Đình Nham đột nhiên bị xâm lấn, nhất định cũng phải có điểm kích hoạt, nhìn vẻ mặt của Bạch Thắng Nông, có lẽ lúc đó ông không kịp phản ứng, giờ đã hiểu ra.

Quý Hủ: "Có phải chú nghĩ ra cái gì không?"

Bạch Thắng Nông lau mặt rồi nói với đôi mắt đỏ hoe: "Sau khi tận thế, chúng tôi sống sót, nhưng mẹ của Đình Nham đã biến mất. Chúng tôi đã tìm kiếm gần nhà, thậm chí tìm kiếm trong đám quái vật, nhưng không tìm thấy người, Đình Nham còn chạy tới nơi xa hơn để tìm. Chúng tôi vẫn luôn nghĩ rằng bà ấy đang trốn ở đâu đó, dù sao thì bà ấy luôn là người dậy sớm nhất mỗi ngày, có lẽ lúc ra ngoài đã nhận ra có điều gì đó không ổn nên đã trốn đi, chỉ là không ngờ tới..."

Không ngờ tới nếu không phải bà ấy trốn đi thì có lẽ là bà ấy đã không còn nữa.

Khi nhìn thấy mũ trùm màu đen biến mất, Bạch Thắng Nông sợ hãi, ông không ngờ chuyện này lại xảy ra với vợ mình, có lẽ lúc đó Bạch Đình Nham đã nghĩ đến điều đó, nên anh mới mất kiểm soát rồi đưa tới xâm lấn.

Quý Hủ hiểu rằng, nếu không phải bị kích thích quá mức và không kiềm chế được cảm xúc thì Bạch Đình Nham đã không đột ngột bị xâm lấn như vậy, hơn nữa, lúc đó anh cũng không phải là người duy nhất tập trung ở cửa. Nếu muốn tuyển đối tượng xâm lược thì Bùi Ngang và Phương Quận đang bị bắt làm con tin, rõ ràng là có tỷ lệ cược càng lớn hơn vì bọn họ là người sợ hãi nhất.

Trong căn bếp yên tĩnh, tiếng đồ vật va chạm và tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, khiến người ngoài cửa lo lắng.

Bạch Kình che cái đầu sưng tấy của mình, đôi mắt đỏ hoe: "Có cách nào giúp được anh trai không ạ?"

Quý Hủ lắc đầu: "Trong đầu anh ta có một cỗ năng lượng vô hình đang tranh giành quyền kiểm soát ý thức với anh ta, người ngoài không thể giúp được, anh ta chỉ có thể đánh bại năng lượng vô hình bằng cách bảo vệ ý thức của mình."

Siêu thị rơi vào trong im lặng, Bạch gia vô cùng đau đớn, bọn họ chỉ hy vọng Bạch Đình Nham có thể nhanh chóng đánh bại thứ đó.

Bác gái dũng mãnh nói: "Đình Nham từ nhỏ đã xuất sắc rồi, khó khăn này chắc chắn sẽ không thành vấn đề với cậu ấy đâu. Ngay cả một người già như tôi cũng có thể sống sót thì đừng nói đến Đình Nham?"

Bác gái vừa nói lời này, mọi người đều nhìn về phía bà.

Bác gái cười nói: "Lúc đầu tận thế, tôi cũng đã hoang mang mất một hai ngày, chính là con trai tôi đã trông chừng tôi, không để tôi phát điên chạy ra đánh nhau với quái vật, không phải tôi vẫn đang sống rất tốt đây sao? Chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hơi đau đầu một chút, chẳng là gì so với mạng sống cả."

Chú Thôi cũng nói: "Tôi cũng rất mơ hồ, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã bị vướng vào lưới, cuối cùng cũng trèo ra được, thực sự không có vấn đề gì cả."

Bác gái và chú Thôi đều nói ra lời này cũng khiến Bạch gia yên tâm hơn.

Quý Hủ không lên tiếng, vật chất tối thuần túy ngưng tụ thành vô hình, năng lượng có mạnh có yếu. Những thứ vô hình yếu hơn quả thực rất dễ bị đánh bại, dị hóa ra năng lực tương đối yếu, năng lượng vô hình càng mạnh thì dị hóa sẽ càng mạnh, khi bị xâm lấn lại càng khó đánh bại.

Cho đến bây giờ Quý Hủ cũng không biết năng lực dị hóa sau khi bị xâm lấn lần thứ hai của mình là gì, cậu vẫn thường xuyên bị đau đầu, chuyện này đã xảy ra hai lần, cậu không biết là do xâm lấn lần thứ hai hay do năng lực dị hóa đặc thù, tóm lại vẫn còn giằng co.

Quý Hủ nhìn về phía vách kính gần đường, bên ngoài còn có người sống sót dán sát vào trên vách kính nhìn vào bên trong, chắc là những người sống sót lúc trước chạy trốn đã quay trở lại.

Quý Hủ nói: "Trước khi anh ta thanh tỉnh hoàn toàn thì tốt nhất không nên thả ra ngoài, anh ta không thể khống chế được hành vi của mình, nếu làm tổn thương đến mọi người, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ tự trách mình."

Bạch Giảo Giảo nghiêm túc gật đầu: "Chúng tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."

Quý Hủ nhìn những người ở lại siêu thị, trong hoàn cảnh đó, không bỏ rơi Bạch gia chạy trốn mà nghĩ đến việc phản kích, bọn họ nhận được sự che chở và ân huệ của Bạch gia, hiểu được phải cảm kích, đồng thời cũng biết thế nào là đúng sai.

Ở kiếp trước Quý Hủ gặp cả người tốt lẫn người xấu, bị người thân phản bội, cũng được người lạ mà mình đề phòng giúp đỡ, cậu đề phòng mọi người, nhưng cũng sẽ không tùy tiện dán nhãn người xấu cho ai. Có thể cậu sẽ không chủ động giúp đỡ, nhưng cũng sẽ không chủ động làm hại người khác, mọi thứ đều phụ thuộc vào hành động của đối phương.

Quý Hủ: "Hình như anh ta có chuyện gì đó muốn nói với tôi, nhưng hiện tại chắc là không thể rồi, không bằng từ từ..."

"Chúng ta có thể nói chuyện." Bạch Giảo Giảo nói tiếp: "Chuyện anh họ tôi muốn nói với anh đã bàn bạc với mọi người, nội dung chúng tôi cũng biết, chỉ chờ anh tới thôi."

Thật sự không thể đợi được nữa, không biết liệu có thể sống sót nếu chờ đợi thêm nữa hay không.

Quý Hủ trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta nói chuyện đi."

Quý Hủ cùng Bạch gia đi sang một bên nói chuyện, những người khác bắt đầu dọn dẹp siêu thị, thi thể chất thành đống để lát nữa tập trung xử lý.

Quý Hủ nhận ra bên cạnh mình còn thiếu một người, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Nghiễn An không có đi theo mình mà chỉ một mình đứng ở bên cạnh xe chờ cậu.

Quý Hủ gọi anh tới: "Anh là một bộ phận của căn cứ, không có gì là không thể nghe."

Tần Nghiễn An: "..."

Được rồi, anh cũng là thành viên, không có gì là anh không thể nghe được.

Tần Nghiễn An đi tới đứng bên cạnh Quý Hủ.

Những người còn lại của Bạch gia có thể không biết, nhưng Bạch Giảo Giảo và Bạch Kình rất rõ ràng thực lực của Tần Nghiễn An, khi hai người này ở cùng nhau, ngay cả quái vật đen cũng không thể làm gì bọn họ, có thể tưởng tượng được họ mạnh đến mức nào.

Người lên tiếng không phải trưởng bối Bạch gia, mà là Bạch Giảo Giảo, cô cao 1,7 mét, dáng người cân đối, eo thon chân dài, làn da rất trắng, ngoại trừ những đốm đen mà người bình thường sẽ có, hoàn toàn không có khuyết điểm nào.

Gien của Bạch gia đều phơi bày ra ở đây, không thể nghi ngờ, Bạch Giảo Giảo rất xinh đẹp, hai lần Quý Hủ nhìn thấy cô, cô luôn buộc tóc đuôi ngựa cao, nói năng hành động rất lưu loát, không có chút cẩu thả, từ cô truyền đạt ý tứ của Bạch Đình Nham, các vị trưởng bối đều rất yên tâm.

Bạch Giảo Giảo nói: "Ý của anh tôi là hy vọng Bạch gia có thể gia nhập căn cứ của anh, siêu thị lớn như vậy chỉ một số ít người chúng tôi thì không thể bảo vệ được. Hoặc bị những người sống sót đã được cứu ra tay, hoặc sẽ bị những người bên ngoài nhắm đến. Tóm lại sẽ không thể đảm bảo an toàn cho Bạch gia, thay vì tiện lợi cho người khác, củng cố quyền lực của phe khác, thà giao cho người trong nhà còn hơn, chúng tôi sẵn sàng trao đổi một nửa số vật tư."

"Đối với những người sống sót được siêu thị giúp đỡ, các anh có thể chọn những người phù hợp để đưa vào căn cứ. Anh tôi nói rằng mối quan hệ giữa con người với nhau không thể thoát khỏi sự vướng mắc của tình cảm và lợi ích. Phần lớn những người sống sót chỉ mong có được một nơi ở ổn định, có thể có cơm ăn, có thể sống sót mà không phải lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm đe dọa đến tính mạng. Vì lý do này, họ sẽ cố gắng hết sức để duy trì sự ổn định của căn cứ, nếu một căn cứ muốn phát triển và lớn mạnh, con người là nguồn lực quan trọng không thể thiếu, không thể làm được gì nếu không có sự tham gia của con người."

Sao Quý Hủ có thể không biết những đạo lý này chứ? Chỉ là cậu không muốn tham gia tranh giành quyền lực mà thôi, thị trấn Bạch Loan muốn phát triển thì cần nhân lực và người quản lý giỏi, Quý Hủ không cho rằng mình là người quản lý giỏi, cậu chỉ muốn bảo vệ căn cứ, những việc bên ngoài cứ để người bên ngoài xử lý.

Nhìn thấy Quý Hủ im lặng, trong lòng Bạch Giảo Giảo cũng trầm xuống: "Hoặc nếu như anh có ý tưởng hoặc sắp xếp khác, có thể nói cho bọn họ biết."

Nói thật, người Quý Hủ muốn nói chuyện nhất chính là Bạch Đình Nham, nếu Bạch Đình Nham là người bình thường, muốn quản lý tốt một khu vực có lẽ sẽ có chút khó khăn, dù sao trong tận thế phải dùng thực lực để nói chuyện. Không có thực lực thì không cần phải nói gì cả, nếu có chiếm được địa vị cao đi nữa thì sớm muộn gì cũng bị lật đổ. Cho dù có vũ khí trong tay thì cũng phải có thuộc hạ tuyệt đối trung thành, thay vì tin tưởng người khác chung quy cũng không bằng dựa vào chính mình.

Ai cũng có thể phản bội, chỉ có bản thân mới không phản bội chính mình.

Bây giờ Bạch Đình Nham đã bị xâm lấn, khả năng dị hóa thành công là rất cao, cho dù năng lực dị hóa của anh ta là gì thì cũng sẽ có sức răn đe cao hơn người bình thường, cộng với sức ảnh hưởng của Bạch gia ở chỗ này, việc quản lý một khu vực là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Quý Hủ nói: "Bạch gia ở thị trấn Bạch Loan đã phát triển nhiều năm như vậy, toàn bộ người trong trấn không có ai là không biết tới Bạch gia. Mọi người không nghĩ tới việc Bạch gia có thể chiếm một vị trí nhỏ ở thị trấn Bạch Loan sao?

Người trong Bạch gia quay lại nhìn nhau, có chút không phản ứng kịp. Chỉ có Tần Nghiễn An đã hiểu được rằng Quý Hủ muốn hỗ trợ người khác làm việc chăm chỉ ở bên ngoài, trong khi cậu thì ở lại căn cứ tập trung làm cá mặn, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ lấy "hoa hồng" là được.

Cha Bạch Kình mơ hồ cảm nhận được ý đồ của Quý Hủ, trong lòng kích động, nhưng lại không dám xác định, ai lại không muốn gia tộc mình phát triển chứ? Gia đình bác cả và bác hai đã sớm đi biển phát triển ở các thành phố khác, đã sớm trở nên giàu có từ lâu, ngoại trừ người cô mất trẻ, hai người cô còn lại cũng đang ở nơi khác, điều kiện gia đình đều rất tốt. Chỉ có ba người họ ở lại thị trấn Bạch Loan, điều kiện gia đình không tệ, nhưng vẫn không thể so sánh với gia đình bác cả và bác hai. Hiện tại có cơ hội phất lên làm sao có thể không phấn khích đây?

Bạch Thuấn Lịch thận trọng hỏi lại: "Ý của cậu là..."

Quý Hủ đưa ra câu trả lời chính xác: "Tôi dự định dùng tường vây bao lấy khu vực phía nam trấn, dọn dẹp nhà cửa, dọn sạch quái vật dị hóa, xây dựng khu vực này thành căn cứ khu vực phía Nam ( Nam khu), giao cho Bạch gia quản lý, mọi người nghĩ thế nào?"

Sau khi sửng sốt, người Bạch gia đều vui mừng khôn xiết, điều này tuyệt đối không có vấn đề gì!

Nhà cửa và tài sản của bọn họ đều ở đây, trừ khi bị bắt buộc nếu không bọn họ thực sự không muốn rời đi, hiện tại có thể ở lại quản lý Nam khu, chuyện này khẳng định không thành vấn đề, bọn họ sẽ tích cực phối hợp với bất kỳ sự sắp xếp nào của Quý Hủ.

Quý Hủ nói: "Nếu chúng ta muốn thanh lý hết quái vật dị hóa ở khu phía Nam, những người này hiện tại không thể làm được."

Bạch Thuấn Lịch nói: "Cái đó không thành vấn đề, Nam khu còn có rất nhiều người sống sót, có một số trốn ở trong siêu thị của chúng tôi, một số trốn ở nơi khác. Hiện tại nếu xây dựng lại Nam khu, bọn họ nhất định sẽ tích cực tham gia."

Quý Hủ: "Chỉ tích cực thôi thì chưa đủ."

Bạch Giảo Giảo nói: "Vậy thì sẽ ghi lại công lao bỏ ra, cuối cùng sẽ được tính theo số lượng quái vật bị giết. Phần thưởng là chỗ ở, đồng ruộng hay những thứ khác, có thể đưa ra trước đó. Những người hy sinh trong quá trình dọn dẹp thì gia đình sẽ được ưu đãi và bồi thường. Những người nhát gan, sợ hãi, không chịu làm việc có thể ở lại Nam khu, nhưng sẽ không có bất kỳ sự bảo đảm nào, thậm chí không có nơi ở, thức ăn, hoặc một công việc."

Quý Hủ gật đầu đồng ý với những gì Bạch Giảo Giảo nói, muốn người khác làm việc thì phải cung cấp phúc lợi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net