Chương 36: (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc cứ như vậy được quyết định, chi tiết cụ thể hơn thì phải đợi Bạch Đình Nham tỉnh lại mới bàn bạc sau. Bạch gia đi giải thích với những người sống sót trong siêu thị, bọn họ đều rất vui vẻ, ai lại không muốn có cơ hội trở về quê hương và sống một cuộc sống bình thường chứ?

Bàn bạc xong, Bạch gia nhìn những người sống sót đang lảng vảng bên ngoài, xuyên qua vách kính bọn họ đã nhìn rõ ràng chuyện gì đang xảy ra bên trong, bọn côn đồ cướp siêu thị không thành công, nên bọn họ muốn quay về siêu thị nhưng lại không có mặt dày như vậy, đành phải loanh quanh ở bên ngoài.

Bạch Thuấn Lịch ra hiệu cho bọn họ đi qua cửa sau, những người sống sót đó phấn chấn chạy ra cửa sau, quay trở lại siêu thị.

Xấu hổ là việc không thể tránh khỏi, vào thời điểm quan trọng bọn họ đã không giúp đỡ được gì, còn muốn nhờ người khác bảo vệ, may mắn là Bạch gia cũng không quá để ý đến vấn đề này, nói cho bọn họ tin tức muốn xây dựng lại Nam khu, bọn họ đương nhiên rất vui vẻ, lập tức có người muốn ra ngoài tìm người, tìm những người sống sót còn sót lại.

Bạch Thuấn Lịch ngăn cản: "Không vội, chờ một chút."

Bạch gia cũng không biết bọn họ đang chờ đợi cái gì, nhưng Quý Hủ đã nói chờ, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

Lúc hai người đang thảo luận làm thế nào để dọn dẹp Nam khu, Quý Hủ cũng đang phóng thích tinh thần lực để đo lường Nam khu, cậu không cần phải xây dựng lại tường vây mà đo lường tỷ lệ dựa trên mô hình tường vây hiện có trong thế giới ý thức để mở rộng, như vậy sẽ nhanh hơn và tiết kiệm được nhiều tinh thần lực hơn.

Quý Hủ đứng ở cửa sổ tầng hai, lấy siêu thị Bạch Kình làm trung tâm bao vây một khu vực bên trong, trước tiên sẽ dọn dẹp một khu vực nhỏ, sau khi khu vực bên trong đã ổn định lại thì sẽ mở rộng và làm sạch ra bên ngoài.

Nam khu này cũng giống như căn cứ của Quý Hủ, tạm thời được chia thành khu vực bên trong (nội khu) và khu vực bên ngoài (ngoại khu), bức tường của ngoại khu sẽ giống như bức tường bên ngoài căn cứ của Quý Hủ đều thống nhất thành một tòa nhà mười tầng. Nội khu thì không cần cao như vậy, năm tầng là đủ rồi, nếu gặp một con quái vật dị hóa bay, thì dù có xây nó cao bao nhiêu cũng vô dụng, còn những con quái vật dị hóa bình thường sẽ không thể chạm tới bức tường bên trong.

Cơn rung chuyển đột ngột khiến mọi người trong siêu thị bàng hoàng, tưởng rằng sắp có động đất, nhìn thấy Quý Hủ vẫn đứng ở cửa sổ, người nhà họ Bạch dẫn đầu trấn tĩnh lại, sau đó trấn an những người khác.

Khi cơn chấn động biến mất, Quý Hủ đóng cửa sổ tầng hai lại rồi bước xuống cầu thang.

"Tôi đã xây dựng Nam khu thành nội khu và ngoại khu, vị trí của chúng ta chính là nội khu. Cách siêu thị không xa có tiểu khu Thấm Viên, tôi đã xây một bức tường ở đó. Mọi người có thể dọn sạch tiểu khu Thấm Viên trước rồi chuyển vào đó ở. Không gian siêu thị có hạn, không thể trở thành nơi ở tạm thời, chúng ta sẽ đợi cho đến khi mọi người tập trung tại tiểu khu Thấm Viên, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau dọn dẹp khu vực bên trong, rồi khu vực bên ngoài, từng lớp một."

Những người sống sót rất kích động, xoa xoa tay háo hức muốn bắt đầu.

Kể từ khi tận thế đến, bọn họ luôn ở trong tình trạng hoang mang, không biết sau này phải làm gì, không nhìn thấy được tương lai chỉ có thể sống qua ngày, sống trong hoảng loạn. Bây giờ thì khác, bọn họ có mục tiêu, có phương hướng để nỗ lực, cho nên ai cũng tràn đầy năng lượng.

Quý Hủ nói thêm: "Nội khu và ngoại khu đều có cổng, bên ngoài cổng ngoại khu sẽ có tường đệm, ngoài ra còn có cổng đệm, hiện tại cả hai đều đang được đóng lại, tốt nhất là không nên mở cổng cho đến khi dọn dẹp sạch sẽ bên trong, tạm thời nếu không có người canh cửa thì hãy khóa lại trước."

Bên trong đang được dọn dẹp mà bên ngoài lại không ngừng đi vào, chuyện này chắc chắn là không ổn chút nào.

Bạch Thuấn Lịch lập tức nói: "Siêu thị có bán ổ khóa, để tôi đi chọn một số ổ khóa lớn nhất và khó mở nhất."

Nam khu của trấn nhỏ cũng khá rộng lớn, Quý Hủ và Tần Nghiễn An lái xe đến cổng, khóa cả ba cái lại, lái xe vòng quanh Nam khu, đưa tất cả những người sống sót vào nội khu, sau đó cùng nhau phân công công việc dọn dẹp.

Để tập hợp những người sống sót lại với nhau nhanh hơn, cách tốt nhất là nên đưa họ đến đây bằng xe.

Quý Hủ hỏi Phạm Lâm: "Cậu có biết nơi nào có thùng xe lớn không?"

Phạm Lâm: "Có thùng xe lớn, nhưng nó lại quá giòn, không thể treo lên xe tải được."

Quý Hủ: "Vấn đề này có thể giải quyết được, mang theo mấy người thân thủ tốt một chút."

Phạm Lâm và Bạch Giảo Giảo chắc chắn sẽ đi, cả người bác gái dũng mãnh kia cũng vậy, bà cảm thấy mình rất khỏe, có thể dễ dàng ném một con quái vật đi, con trai bà cũng không ngăn cản mà chỉ theo bà đến xe tải nhìn thử.

Họ phải ngồi trong khoang xe tải trước rồi mới đi lấy thùng xe, khoang xe này hơi cao nên bác gái phải bám lấy cánh cửa đang mở để trèo vào. Do hạn chế về hình thể nên phải mất một lúc mới vào được trong xe tải, nếu ở bên ngoài chắc chắn đã sớm bị quái vật kéo xuống rồi.

Người con trai đưa ra kết luận: "Mẹ, mẹ chỉ thích hợp chiến đấu trên mặt đất thôi, công việc leo trèo này vẫn là nên giao cho người trẻ đi, mẹ cứ nghỉ ngơi để con đi."

Con trai của bác gái trong có vẻ rất hiền lành,hình như cũng là một người bình thường, chân đạp một cái, tay nắm lấy, đã leo vào trong xe.

Bác gái đành chịu, quả thật là già rồi, không chấp nhận cũng không được, chỉ có thể trao lại cơ hội cho người trẻ thôi.

Mấy người đi theo đều mang theo vũ khí cán dài, khoang xe kéo theo thùng xe phía sau, người sống sót có thể leo lên thì quái vật cũng vậy, bọn họ muốn từ trong buồng xe đâm chết quái vật.

Họ còn chuẩn bị sẵn vài chiếc loa di động dùng kêu gọi trên đường đi để những người sống sót biết có người sắp đến đón, ai đồng ý tham gia đội dọn dẹp có thể đi theo xe vào trong nội khu, ai không muốn thì có thể tiếp tục ẩn náu, chờ khi dọn dẹp đến ngoại khu mà bọn họ vẫn không muốn tham gia thì sẽ sống ở Nam khu như tầng dưới cùng, sẽ không có bất kì chính sách chiếu cố nào dành cho họ.

Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, Quý Hủ cùng những người khác tiến vào khoang xe, xe tải lui về cửa chính, Quý Hủ liền phong hóa bức tường chắn cửa, sau khi xe tải đi ra ngoài thì phong ấn trở lại, người bên trong sẽ xử lý cuồng thi đột nhập vào siêu thị.

Quý Hủ ngồi vào ghế phụ chuẩn bị đi lấy thùng xe.

Kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, lấy được thùng xe, mở cổng nội khu rồi lao thẳng ra cổng ngoại khu, chiếc loa di động ghi lại âm thanh không ngừng vang lên ầm ĩ suốt dọc đường từ nội khu ra tới ngoại khu, người sống sót nghe được thì đám cuồng thi cũng vậy.

Một nhóm lớn cuồng thi bị thu hút bởi âm thanh và nỗi sợ hãi trong xe, đuổi theo chiếc xe tải, còn có một số quái vật trông kỳ dị xen vào, số lượng khiến nhiều người trong xe kinh hãi, toát mồ hôi lạnh.

Một nhóm lớn quái vật dị hóa bị dẫn đến lối vào ngoại khu, Quý Hủ nhanh chóng quyết định, hạ kính xe xuống, dùng loa nhỏ hướng về phía sau hô lớn: "Mọi người xuống xe mở cửa! Ra chỗ tường đệm chờ đợi, chúng tôi sẽ dẫn đàn quái vật ra ngoài rồi sẽ quay lại!"

Số lượng quái vật quá nhiều, sẽ rất khó có thể dọn sạch Nam khu trong thời gian ngắn nếu không dụ một đám ra ngoài. Dẫn đại quân quái vật ra khỏi Nam khu, vậy số lượng quái vật bên ngoài Nam khu sẽ tăng mạnh, những người sống sót bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, không còn cách nào khác, xe tải chỉ có thể tiếp tục chạy đi, loa nhỏ vẫn tiếp tục kêu in ỏi. Quý Hủ tự mình giải phóng nỗi sợ hãi để thu hút lũ quái vật, dẫn chúng cách xa thị trấn Bạch Loan.

Tần Nghiễn An: "..."

Tần Nghiễn An và đội quân quái vật đều bị dụ dỗ, đoàn quân quái vật thì điên cuồng đuổi theo chiếc xe, còn Tần Nghiễn An chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân để không lái xe tải đâm vào tường, vảy và móng vuốt nhô ra không thể kiểm soát, đôi mắt biến thành đồng tử thẳng đứng...

Xe tải chạy qua các đường phố và ngõ hẻm của thị trấn Bạch Loan, chiếc loa nhỏ trong xe hô hào để cả thị trấn Bạch Loan biết rằng một căn cứ đã được xây dựng ở phía Nam và những người sống sót đang được tập hợp để dọn dẹp Nam khu.

Đội quân quái vật ngày càng lớn mạnh, xe tải đã dẫn lũ quái vật ra khỏi thị trấn Bạch Loan, quá trình này đều là sự dày vò đối với cả Quý Hủ và Tần Nghiễn An. Đầu của Quý Hủ đau như búa bổ, cuộc xâm lấn vô hình lần thứ hai đang nóng lòng muốn thử, luôn cố gắng tranh giành quyền kiểm soát với cậu. Tần Nghiễn An thì đang trong trạng thái muốn phát điên, vảy và móng vuốt sắc nhọn đều đã xuất hiện trên cánh tay của anh, đôi cánh dơi cũng đã ngo ngoe rục rịch rồi.

Chiếc xe tải lao ra khỏi thị trấn Bạch Loan và tăng tốc về một hướng, một tiếng răng rắc vang lên, tay lái bị nứt, thân xe rung chuyển dữ dội, lao ra khỏi đường rồi lao thẳng vào một bãi cỏ màu đen.

Tần Nghiễn An đạp phanh, hai người đồng thời lao về phía trước, cũng may là họ đều có thắt dây an toàn nên không bị thương.

Quân đoàn quái vật đuổi theo lại đây, Quý Hủ đợi bọn chúng chạy vào bãi cỏ đen rồi thả xuống mô hình hình trụ đã chuẩn bị sẵn, những kiến trúc hình trụ thấp lè tè rất nhanh đã xuất hiện, phần lớn đội quân quái vật lao tới đều bị mắc kẹt, chỉ có một phần nhỏ chạy ở phía trước là lọt ra khỏi phạm vi.

Quý Hủ lập tức thu lại cảm xúc sợ hãi, đóng cửa sổ xe lại, ngồi phịch xuống ghế.

Thật điên rồ, trước đây cậu chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này, lấy cảm hứng từ việc phong ấn trạm xăng để phong ấn những con quái vật dị hóa này, ngăn không cho chúng ra ngoài.

Đó là một không gian hoàn toàn khép kín, bên trong nhốt nhiều quái vật dị hóa như vậy, Quý Hủ không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại cậu không có thời gian suy nghĩ chuyện đó, điều quan trọng nhất là phải rời đi càng sớm càng tốt.

"Lái xe... anh bị sao vậy?" toàn bộ sức lực của Quý Hủ đều tập trung vào việc giải phóng nỗi sợ hãi, chống lại cuộc xâm lược thứ hai và xây dựng mô hình hình trụ. Cậu đã không chú ý đến tình trạng của Tần Nghiễn An, hiện tại nhìn thấy anh đang gục mặt trên vô lăng, cậu mới nhận ra tình huống của anh có gì đó không ổn.

"Tần Nghiễn An? Anh Tần?!" Quý Hủ muốn đỡ lấy anh, nhưng người nãy giờ vẫn luôn không có phản ứng đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy cổ tay của Quý Hủ.

Quý Hủ giật mình, móng vuốt màu đen cứng ngắc lạnh lẽo, dường như có thể dễ dàng bóp nát cổ tay của cậu, Quý Hủ không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy lạnh và có chút run rẩy từ bàn tay đang nắm lấy mình.

"Anh Tần? Anh sao vậy?... Anh?" Quý Hủ cố gắng gọi một cách nhẹ nhàng, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với Tần Nghiễn An, nhưng chỉ có cánh tay của anh là bị dị hóa, chắc không đến mức mất kiểm soát đâu.

Từ vô lăng truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Tần Nghiễn An chậm rãi ngồi thẳng lên, đồng tử đã khôi phục bình thường, đôi cánh dơi suýt nữa xuất hiện đã bị áp chế, chỉ còn lại hai cánh tay dị hóa.

Anh dựa vào ghế, nghiêng người nhìn Quý Hủ, không buông tay ra: "Lúc này cậu mới chịu kêu tôi là anh à?"

Quý Hủ nhìn Tần Nghiễn An, cũng không bị anh lừa gạt cho qua: "Có phải anh cảm thấy khó chịu ở đâu đúng không?"

Tần Nghiễn An biết không thể giả bộ qua loa rồi nên chỉ có thể nói: "Vừa rồi năng lực của tôi có chút mất khống chế, nhưng bây giờ thì đỡ hơn rồi."

Quý Hủ nhìn cánh tay và móng vuốt của anh, ra hiệu cho anh thu lại.

Tần Nghiễn An thả cậu ra, thu hồi móng vuốt và vảy sắc nhọn của mình: "Xin lỗi, tôi làm nứt vô lăng rồi."

Quý Hủ: "..."

Quý Hủ liếc nhìn vô lăng bị nứt, đưa tay tới gia cố lại để nó không thực sự bị tan thành từng mảnh.

Xe tải lại được khởi động, cố tình lắc lư qua lại, vứt bỏ những cuồng thi đang bám vào xe cố leo lên khoang xe, chiếc loa nhỏ đặt trong thùng xe đã bị đám cuồng thi trèo lên đạp nát. Xe tải trong trạng thái im lặng lái về lại thị trấn Bạch Loan, thẳng đến cửa đệm.

Vài người đứng trên tường đệm nhìn thấy xe tải quay lại liền hưng phấn chạy ra mở cửa.

Xe tải cùng quái vật rời đi Nam khu, những con quái vật tụt lại phía sau cũng không rời đi mà leo lên cầu thang đến bức tường đệm, mấy người chống trả hết đợt này đến đợt khác, thật vất vả mới đóng được hai cánh cửa lại, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Xe tải chạy vào khu đệm, Bạch Giảo Giảo và những người khác lập tức đóng cửa đệm lại, nhốt đám quái vật đang đuổi theo họ ở bên ngoài, khi ngẩng đầu lên thì gặp phải mấy cuồng thi đang ngồi xổm trong xe!

Mọi người:"......?!!!"

Đờ mờ! Tình cảnh này có phải đang bị đảo ngược không? Đổi thành đám quái vật ở trong xe, bọn họ thì đứng ở bên dưới!

Mọi người vây quanh thùng xe, sau một hồi đâm chọt, cuối cùng cũng giải quyết hết cuồng thi trong xe, ném thi thể ra khỏi xe, quay trở lại ngoại khu.

Cả hai cửa đều bị khóa từ bên trong, lắp thêm loa mới, từ ngoại khu một đường thu người, mang theo hơn phân nửa thùng xe người sống sót quay về, khi xe tải tiến vào nội khu, cửa trong lập tức đóng lại, sau đó khóa chặt.

Chiếc xe tải chở theo tất cả người sống được lái thẳng đến tiểu khu Thấm Viên.

Quý Hủ và Tần Nghiễn An đã cố gắng hết sức để làm những gì có thể làm, không ít cuồng thi và quái vật đã bị đưa ra ngoài, toàn bộ Nam khu dường như đã bớt chen chúc hơn.

Xe tải quay trở lại siêu thị Bạch Kình, Bạch gia đã mở cửa tầng hai, một nửa lượng vật tư hứa với Quý Hủ vẫn như cũ giữ lời, từ nay trở đi mỗi năm Nam khu sẽ cấp cho Quý Hủ mấy phần vật tư, còn về chi tiết thì phải đợi Bạch Đình Nham tỉnh lại mới bàn bạc được.

Bạch gia chỉ để lại một nhóm người đáng tin cậy đến giúp đỡ, những người còn lại đều được đưa đến tiểu khu Thấm Viên để dọn dẹp quái vật.

Có nhiều người nên công việc cũng nhanh hơn, xe tải của Quý Hủ và thùng xe phía sau chất đầy vật tư, cậu dẫn theo hai cha con Phạm Lâm quay trở lại căn cứ.

Lúc trước khi muốn tiến vào căn cứ của Quý Hủ, Phạm Lâm cứ nghĩ rằng Bạch Đình Nham cũng sẽ tham gia, anh không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, trong khi Bạch Đình Nham còn chưa thanh tỉnh, Nam khu đã được thành lập.

Sau khi bàn bạc với cha mình, Phạm Lâm vẫn quyết định đi đến căn cứ, chuyên môn của họ là sửa chữa xe, hiện tại chỉ có căn cứ mới có xe, bọn họ ở trong căn cứ sẽ có giá trị hơn so với ở Nam khu.

Quý Hủ mang theo người mở cổng nội khu, cậu sẽ mở một cánh cửa phụ ở bức tường chung giữa Nam khu và căn cứ. Xe tải trực tiếp đi vào căn cứ bên ngoài từ cửa bên. Cổng tạm thời bị khóa từ bên trong căn cứ của Quý Hủ để thuận tiện cho việc ra vào Nam khu.

Hết chương 36.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net