Chương 40:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Hủ lập tức nhìn về phía Tần Nghiễn An bên cạnh cùng với chú Nhiêu trên ghế dài: "Mọi người không sao chứ?"

Tần Nghiễn An: "Không sao."

Chú Nhiêu nắm chặt một mảnh giấy trong tay: "Kết thúc rồi hả?"

Ba người nhìn vết tích trên cửa xe, da đầu đều tê dại, nếu bọn họ cũng bị bắn xuyên qua chắc chắn cũng sẽ biến thành cái sàng.

Tần Nghiễn An ném cánh tay gãy đang cầm ra ngoài cửa sổ, Quý Hủ gần như đang ngồi trong lòng Tần Nghiễn An, ghế phụ coi như đã không thể ngồi được nữa, Tần Nghiễn An mở cửa xe ra đem Quý Hủ đặt trên mặt đất trước, sau đó tự mình xuống xe.

Hai người đi vòng qua đầu xe, đi tới phía bên kia, mặt đất đầy máu và thịt thối tạo thành hình dạng văng tung tóe, ngoại trừ một cánh tay, không còn một bộ phận nào nguyên vẹn, một con quái vật hung tàn như vậy đã bị xóa sổ hoàn toàn bởi một viên thạch anh tím.

Ngoài máu và thịt thối trên mặt đất, còn có một thứ đặc biệt gây chú ý, đó là một vật thể hình cầu có kích thước bằng nắm tay của người lớn, toàn thân đen nhánh, đang cắm vào một nửa hộp sọ còn lại.

Quý Hủ bước tới nhặt viên tinh thể màu đen lên, sau đó đi tìm hai viên thạch anh tím còn lại chưa được kích hoạt, những viên thạch anh tím cao cấp có uy lực cực kỳ lớn, không thể lãng phí dù chỉ một viên.

Tần Nghiễn An nhìn cậu lau sạch hai viên thạch anh tím, cất chúng vào một ngăn riêng trong túi thắt lưng, rồi mới lau viên tinh thể đen cỡ nắm tay kia.

Tần Nghiễn An: "Đây là cái gì?"

Quý Hủ đưa tinh thể đen đã sạch sẽ cho Tần Nghiễn An: "Năng lượng tinh thể, là thứ có thể thay đổi tận thế."

Sau khi tận thế thì xuất hiện "Năng lượng mới", cũng chính là các năng lượng tinh thể phát triển trong đầu của những cuồng thi đã tiến hóa. Xe, máy móc và những thứ khác cần năng lượng có thể được thay thế bằng năng lượng tinh thể, nhưng đòi hỏi phải có thiết bị chuyển đổi năng lượng.

Thành phố Thanh Giang thiếu nhân tài trong lĩnh vực này, cho dù tìm được năng lượng tinh thể cũng không thể sử dụng được, chỉ khi sử dụng nguyên liệu mới từ bên ngoài để cải tiến phương tiện, những người sống sót ở thành phố Thanh Giang mới biết rằng bên ngoài đã xuất hiện không ít thứ mới.

Ngoài thạch anh và thực phẩm sạch thì loại "tiền tệ" phổ biến nhất là năng lượng tinh thể, nhưng mà dù năng lượng tinh thể rất quan trọng lại hiếm khi được nhìn thấy ở bên ngoài, cơ bản là nằm trong tay các thế lực lớn của căn cứ, chủ yếu là do cuồng thi đã tiến hóa không phải là thứ mà người bình thường có thể đối phó được.

Tần Nghiễn An không hỏi cụ thể làm thế nào để thay đổi tận thế, chỗ này không nên ở lại lâu, hai người dọn dẹp sạch sẽ ghế phụ rồi lên xe rời đi.

Ba chiếc xe tải đang đợi trên đường đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy họ thành công chạy ra, chuyện này cũng quá mạo hiểm rồi, đến tận bây giờ họ vẫn chưa biết được con quái vật hình người màu đen đó là gì.

Bốn chiếc xe tải lại lên đường, dọc đường tìm kiếm những vật dụng cần thiết, chú Nhiêu đi theo bọn họ để tìm và chuyển đồ, nhưng ông không nói gì nữa, chỉ châm một điếu thuốc và im lặng hút trong lúc nghỉ ngơi, thuốc lá bị ăn mòn hoàn toàn không có hương vị gì, chỉ có khói thuốc cay mắt là giống nhau.

Những người khác cũng không đi tới quấy rầy ông, từ xa nhìn chú Nhiêu đứng một mình bên cửa kính, nhìn ra ngoài hút thuốc, thỉnh thoảng lau mắt, đoán xem con trai và con dâu của mình có phải đã không còn nữa.

Quý Hủ cầm một túi bánh mì đi tới, đưa một túi cho chú Nhiêu, tự mình cũng mở một túi ra chậm rãi ăn.

Quý Hủ: "Sau này chú có dự định gì không?"

Chú Nhiêu nhéo nhéo hai hốc mắt, đúng vậy, có tính toán gì đây?

Ông chạy vội đến nhà con trai Nhiêu Chấp, cửa chống trộm không đóng, trong nhà bừa bộn, không thấy ai mà cũng không có thi thể, ông tìm thấy một mảnh giấy trên bàn cạnh giường ngủ có ghi những gì con trai ông muốn nói với ông.

Mấy năm nay bọn họ sống trong đau khổ, sau tang lễ ở nhà, con trai và con dâu của ông trở về thành phố Thanh Giang và chưa bao giờ quay lại thị trấn Bạch Loan nữa. Quả thực có trách móc và oán hận, nhưng điều đau đớn nhất là cặp vợ chồng vốn dĩ rất hòa thuận giờ đã cãi vã liên miên vì cái chết bất ngờ của con, chỉ sau vài tháng họ đã ly hôn.

Nhiêu Chấp một mình sống ở thành phố Thanh Giang, không trở về thị trấn Bạch Loan cũng không liên lạc với cha mình, cho đến hôm nay chú Nhiêu mới biết con trai và con dâu đã ly hôn. Trong lòng Nhiêu Chấp oán hận không muốn quay về, mỗi ngày sống trong mơ hồ, mãi cho đến khi tận thế nổ ra, Nhiêu Chấp mới chợt tỉnh ngộ, đắm chìm trong quá khứ, đối với người sống có bao nhiêu bất công. Nhiêu Chấp cảm thấy mình nợ cha và vợ cũ, e rằng kiếp này khó có thể bù đắp được.

Nhiêu Chấp xin lỗi cha mình, nếu cha nhìn thấy lá thư này thì không cần tìm anh ta nữa mà hãy quay lại thị trấn Bạch Loan để sống một cuộc sống tốt hơn, anh ta sẽ đi tìm vợ cũ, nếu có thể sống sót, anh ta sẽ tìm cách trở về thị trấn Bạch Loan, hy vọng cha Nhiêu sẽ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc bản thân chờ anh ta trở về.

Chú Nhiêu không biết con dâu cũ ở đâu, cũng không biết con trai đi tìm vợ cũ ở đâu, xét theo thời điểm viết thư, chắc đã rời nhà vài ngày sau khi tận thế đến. Không biết con trai mình đã tìm thấy vợ cũ chưa, điều duy nhất có thể chắc chắn là con trai ông không biến thành quái vật mà vẫn sống sót.

Lúc chú Nhiêu đến nhà con trai, ông đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu con trai và con dâu không còn nữa, ông sẽ không còn gì để tiếc nuối, nhưng hiện tại, con trai ông có lẽ vẫn còn sống, còn có Quý Hủ và Tần Nghiễn An, hai chàng trai trẻ đã mạo hiểm bao nhiêu vì cứu ông, làm sao ông có thể không cố gắng sống tốt được chứ?

Chú Nhiêu dập tàn thuốc, xé bánh mì cắn một miếng lớn: "Các cậu đã cứu tôi một mạng, tôi có thể giúp được gì thì các cậu cứ nói."

Ông muốn sống, sống thật tốt, đợi con trai về, còn có phải báo đáp công ơn cứu mạng của hai chàng trai này.

Quý Hủ gật đầu: "Căn cứ của tôi thiếu người gác cổng có năng lực."

Chú Nhiêu đồng ý: "Được, vậy tôi sẽ làm người gác cổng cho căn cứ."

Sau khi ăn uống đủ no, những thứ cần tìm gần như đã tìm được đủ, có thể trở về rồi.

Thành phố Thanh Giang quá nguy hiểm, trừ khi thật cần thiết, tốt nhất không nên ở lại thành phố qua đêm, ngay cả Quý Hủ và Tần Nghiễn An còn có xe tải vậy mà xém chút nữa bị một con quái vật xúc bay, nếu là người khác chắc đã chết từ lâu rồi. Bây giờ quay lại, có thể về căn cứ trước khi trời tối.

Quý Hủ nói: "Tôi đưa mọi người một đoạn, sau khi rời khỏi thành phố Thanh Giang, trên đường gặp phải người hay vật gì cũng đừng dừng lại. Trực tiếp đi thẳng về căn cứ, tôi còn có chút việc chưa xử lý xong, có thể phải ở lại thành phố Thanh Giang thêm vài ngày nữa."

Quý Hủ nhìn Chung Trì: "Mọi việc trong căn cứ đều giao cho anh, nếu có chút thời gian rảnh rỗi thì anh có thể bố trí một trạm quang điện."

Quý Hủ lấy ra năng lượng tinh thể to bằng nắm tay đưa cho Phạm Lâm: "Anh trở về nghiên cứu cách thay thế nhiên liệu xe bằng năng lượng tinh thể này."

Phạm Lâm: "..."

Mới bắt đầu đã khiêu chiến độ khó cao như vậy sao?

Cuối cùng Quý Hủ nhìn về phía Tần Nghiễn An, cậu còn chưa kịp mở miệng, Tần Nghiễn An đã nói: "Tôi đi cùng với cậu."

Quý Hủ cũng muốn Tần Nghiễn An ở lại, một người quá cô đơn, nếu lỡ gặp nguy hiểm, có Tần Nghiễn An ở đây, hai người sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn nên cậu cũng không phản đối.

Trước khi lên xe, Quý Hủ nói riêng với Chung Trì vài câu, yêu cầu anh để mắt đến Trình Mạch, nếu tỉnh lại sau cơn điên vẫn nên quan sát hành vi và thói quen xem có giống như trước không. Suy cho cùng, mất đi ý thức và biến thành người thị huyết không thể chỉ nhìn bề ngoài của họ, việc họ giỏi nhất là giả vờ làm người dị hóa.

Chung Trì trịnh trọng gật đầu, Quý Hủ đã hơn một lần nói với anh về sự nguy hiểm của những kẻ thị huyết, nếu người bị xâm lấn thất bại trong cuộc chiến giành ý thức thì sẽ không thể coi là con người được nữa, chúng sẽ ăn thịt con người, sẽ đứng ở vị trí đối lập với người dị hóa và người bình thường.

Mọi việc đã thu xếp xong, mọi người lên xe, đoàn xe lái về phía nam thành phố.

Xe của Quý Hủ và Tần Nghiễn An dẫn đầu, hộ tống họ ra khỏi thành phố Thanh Giang, đưa bọn họ thêm một đoạn, trên đường không có quá nhiều cuồng thi, sau đó hai người mới quay trở lại thành phố Thanh Giang.

Trên đường trở về, Tần Nghiễn An hỏi lý do ở lại thành phố Thanh Giang, nếu có thể, anh thực sự hy vọng Quý Hủ có thể quay trở lại, tốt nhất là để Đào Thanh Ngô kiểm tra chân một chút, mặc dù màu máu vẫn bình thường, nhưng vẫn chưa biết liệu có vấn đề gì khác không. Nhưng thái độ của Quý Hủ nói cho anh biết, không thể thuyết phục được Quý Hủ, ngoại trừ ở lại cùng với cậu thì anh cũng không có lựa chọn nào khác.

"Tìm người, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi nhất định phải tìm được anh ấy." Nhìn tòa nhà đổ nát ngoài cửa sổ, Quý Hủ nhớ lại bóng dáng vẫn luôn ngồi một mình trong góc siêu thị.

Khi đó, con gái của Dương Chỉ đã không còn nữa, tinh thần của anh bị kích thích mạnh mẽ, đôi mắt sắc bén và điên cuồng khi nhìn mọi người, trông không giống người bình thường, mọi người trong siêu thị đều sợ hãi anh.

Trong một lần chống lại sự tấn công của cuồng thi, Dương Chỉ đã bị một số người sống sót đẩy ra ngoài, hành vi này đã kích thích anh, người đàn ông thường trầm lặng đột nhiên nổi điên, hét lên rằng anh sẽ giết hết bọn họ, còn yêu cầu họ trả lại con gái cho anh, mặc kệ cuồng thi nằm trên người và cắn xé thân thể mình, anh chỉ một lòng muốn vồ lấy những người sống sót.

Khung cảnh hỗn loạn, mọi người chỉ biết lo cho mình, không ai giúp đỡ, cả người Dương Chỉ đầy máu ngã xuống bức tường kính. Bức tường kính đã được Quý Hủ gia cố qua, Dương Chỉ vẫn chưa chết cứ như vậy nhìn Quý Hủ sau bức tường kính với ánh mắt rất bình tĩnh.

Quý Hủ lúc đó vừa sợ hãi vừa dày vò, cậu sợ hãi đám cuồng thi bên ngoài, cậu thấy dày vò vì có cơ hội cứu người nhưng lại do dự không dám làm, khi đó cậu thực sự là một người tốt bụng, đến khi nhìn thấy một cuồng thi khác đang tiến về phía mình, cậu cầm theo gậy bóng chày lao ra ngoài, đánh bay cuồng thi đang cắn Dương Chỉ, kéo người ra sau bức tường kính.

Dương Chỉ bị thương nặng, Quý Hủ không có thuốc, đành phải để anh tự mình hồi phục, thỉnh thoảng cho anh chút nước, nhét ít đồ ăn, có thể sống sót hay không thì tùy anh, sau mấy ngày nửa mê nửa tỉnh vậy mà thần kỳ anh có thể tỉnh lại.

Mấy người xô đẩy kia tự hợp thành một nhóm nhỏ, bọn họ không quen biết Dương Chỉ, chỉ muốn chiếm lấy vị trí trong góc của Dương Chỉ nên mới đem người đẩy ra ngoài. Sau khi biết Dương Chỉ được cứu, có nhiều người nhìn Quý Hủ bằng ánh mắt rất không thiện cảm, tuy nhiên, họ không cho rằng Dương Chỉ có thể sống sót, cũng không lo lắng Dương Chỉ sẽ trả thù, có bản lĩnh thì biến thành lệ quỷ rồi tới tìm bọn họ báo thù.

Kết quả là Dương Chỉ lại không chết, anh tỉnh lại, đám người có chút hoảng sợ, muốn trong lúc anh còn yếu giết chết anh.

Trong góc an toàn của Quý Hủ còn có những người sống sót khác, chính vì trốn ở đây nên mới có thể sống sót đến bây giờ, nên nhất định sẽ không để Quý Hủ xảy ra chuyện gì. Những người đó không dám ép buộc nên định thương lượng để Quý Hủ giao người ra, sau khi bị từ chối, bọn họ hung ác đe dọa Quý Hủ, bảo Quý Hủ cứ chờ đó, lần sau chết nhất định là Quý Hủ.

Đám người nói những lời gay gắt xong quay người định rời đi thì phát hiện chân mình không thể cử động được, khi cúi đầu xuống thì thấy chân mình phủ đầy thứ màu xám, thứ màu xám đó đang nhanh chóng lan lên chân. Vài người la hét giãy giụa, nhưng chẳng mấy chốc đã biến thành những bộ xương khô.

Mọi người đều sợ hãi nhìn thứ màu xám kia nhanh chóng rút đi, từ khe cửa rút trở vào lòng bàn tay của Dương Chỉ, rồi cuối cùng biến mất không thấy.

Quý Hủ biết rằng Dương Chỉ cũng giống như mình, là một người có được năng lực kỳ lạ.

Dương Chỉ dựa vào tường, im lặng nhìn Quý Hủ, từ đó hai người trở nên quen thuộc, anh có thể giao tiếp với mọi người một cách bình thường, lúc không điên cũng giống như người bình thường. Có một lần, Quý Hủ vô tình hỏi thăm về con gái anh, Dương Chỉ lập tức nổi điên, anh không hề làm tổn thương đến Quý Hủ, nhưng trạng thái lại có chút đáng sợ, từ đó về sau, Quý Hủ không bao giờ dám nhắc đến con gái anh nữa, còn Dương Chỉ cũng không bao giờ nói về chuyện riêng của mình.

Năng lực dị hóa của Dương Chỉ rất mạnh, đối với Quý Hủ cũng vô cùng tốt, anh đã cứu Quý Hủ rất nhiều lần, không ai có thể đào Dương Chỉ ra khỏi Quý Hủ. Nhưng điểm yếu của Dương Chỉ cũng rất rõ ràng, con gái chính là điều cấm kỵ của anh, nhắc tới là anh sẽ phát điên, khi phát điên thì sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì. Nếu không phải có người tính kế thì Dương Chỉ đã không phát điên, còn cùng một sinh vật dị hóa đánh nhau rồi không bao giờ có thể quay trở lại nữa.

Khi nhận được tin Dương Chỉ chết, Quý Hủ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, tình trạng dị hóa tăng tốc rất nhiều. Quý Hủ đã nghĩ rằng sớm muộn gì Dương Chỉ cũng sẽ chết vì điên loạn, hoặc vì cứu mình, nhưng nguồn cơn điên loạn của anh đã không còn nữa, trừ khi con gái anh có thể sống lại, nếu không thì không ai có thể cứu được Dương Chỉ.

Quý Hủ không biết nhà của Dương Chỉ ở đâu, thậm chí có phải là người địa phương ở thành phố Thanh Giang hay không cũng không rõ, chỉ biết thời gian Dương Chỉ đến trung tâm thương mại. Quý Hủ đã đếm từng ngày và dự định đi đến xung quanh trung tâm thương mại tìm người trước, cậu muốn cứu con gái của Dương Chỉ, dù có thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để Dương Chỉ đi theo con đường kiếp trước của mình.

Tần Nghiễn An làm theo sự chỉ dẫn của Quý Hủ đi qua mọi con phố gần trung tâm thương mại mà không tiến vào trong, nơi những người sống sót đang ẩn náu. Tần Nghiễn An cảm nhận được trong trung tâm thương mại có rất nhiều nỗi sợ hãi nên sẽ có rất nhiều người sống sót bên trong.

Tần Nghiễn An: "Cậu không vào à?"

Quý Hủ: "Tạm thời không cần."

Hiện tại còn chưa phải lúc Dương Chỉ sẽ đến trung tâm thương mại, ngày anh tới trung tâm thương mại, hiển nhiên vừa mới tỉnh lại sau cuộc xâm lấn, còn chưa thành thạo năng lực dị hóa, nếu không cũng sẽ không bị đẩy ra ngoài cho cuồng thi ăn mà lại không sử dụng năng lực dị hóa của mình. Khi anh bị thương nặng và hôn mê, trình độ dị hóa của anh tăng lên, nên anh mới có thể tiêu diệt những người đó ngay khi tỉnh dậy.

Quý Hủ đã tính toán sơ bộ thời điểm Dương Chỉ bị xâm lấn, đến tìm người trước, nếu vẫn không thay đổi được số phận con gái Dương Chỉ thì chỉ có thể đưa Dương Chỉ về.

Trời đã tối, đi loanh quanh lâu như vậy cũng không còn dấu vết của những người sống sót, Quý Hủ vốn định quay về chung cư của mình nghỉ qua đêm, ngày mai quay lại, trên đường về, cậu tìm thấy một nhà xe. Ngoài việc bị phai màu, kính và thân xe vẫn còn tốt nên Quý Hủ quyết định mang theo nó, chỉ cần móc vào sau xe tải là có thể qua đêm ở đây mà không cần phải chạy về nhà.

Nhà của cậu và Tần Nghiễn An đều nằm trên một tòa nhà cao tầng, lên xuống lầu có chút bất tiện, ngày mai nhất định phải quay lại đây, không bằng cứ ở lại chỗ này, nếu có người sống sót đi ngang qua thì cũng có thể kịp thời phát hiện.

Quý Hủ xây dựng một kiến trúc hình chữ nhật, bao phủ hoàn toàn xe tải và nhà xe bên trong, trên tường có một dãy cửa sổ thoáng khí, cho dù có cuồng thi tiến hóa tấn công, cũng không thể phá hủy bức tường được tạo ra bằng tinh thần lực này được.

Quý Hủ bước lên nhà xe, không gian khá rộng rãi, bên trong không có dấu vết sinh hoạt, chắc là xe mới, đáng tiếc đã bị ăn mòn bạc màu nặng nề, ngoài sạch sẽ ra không có dấu hiệu gì của một chiếc xe mới.

Quý Hủ gia cố mấy lớp liên tiếp, dù thế nào cũng phải có khả năng chống đỡ được sự tấn công của cuồng thi tiến hóa, cho dù bên ngoài có tường bảo vệ, bên trong cũng không thể xem nhẹ, hơn nữa còn có rất nhiều cửa sổ kính càng phải cẩn thận hơn một chút.

Trong khi Quý Hủ đang bận gia cố nhà xe, thì Tần Nghiễn An đã móc nhà xe vào xe tải để có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Quý Hủ chuyển nguồn điện di động và đèn pha ra khỏi xe tải, đồng thời di chuyển bàn gấp, ghế và nồi điện để cắm trại, đặt từng cái một xuống đất, thêm nước vào nồi chuẩn bị nấu mì.

Buổi sáng đi ra ngoài, Quý Hủ cố ý hái một ít rau củ quả bỏ vào xe, dọc đường đi bị xóc nảy liên tục, rau củ quả lăn vào góc xe, may mà không bị dập nát.

Bữa tối vẫn là nấu mì gói, không có trứng tươi, chỉ có thể cho giăm bông, xà lách và cà chua, cùng với thịt ngỗng kho hút chân không, đây là đêm trước khi khởi hành, Quý Hủ đã đặc biệt nhờ dì Thu làm giúp, sau đó cậu mang về nhà niêm phong, cho vào túi hút chân không, có thể bảo quản vài ngày mà không cần tủ lạnh, còn trái cây chính là nho của nhà Chung Trì.

Hai người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, ăn bữa tối thật ngon lành, nghe tiếng cuồng thi thỉnh thoảng chạy qua bên ngoài, trong lòng đều thả lỏng.

Quý Hủ là yên tâm về năng lực dị hóa của mình, còn Tần Nghiễn An là yên tâm về Quý Hủ, chỉ cần ở trong không gian do Quý Hủ tạo ra, anh đều sẽ cảm thấy an toàn.

Nước trong xe là nước giếng từ trong căn cứ mà Quý Hủ mang theo, có mấy thùng nước lớn. Sau khi rửa xong nồi chén đũa rồi đặt trở lại xe, Tần Nghiễn An lấy hộp thuốc lại bôi thuốc lên chân bị thương của Quý Hủ.

Hết chương 40.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net