Chương 51:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba người Mạc Lâm Tự đều không ngờ rằng thị trấn Bạch Loan, một nơi cách thành phố Thanh Giang không xa, lại có căn cứ lớn như vậy, chỉ riêng những bức tường cao đã tạo cho người ta cảm giác an toàn. Cái gọi là căn cứ lớn ở thành phố Thanh Giang, nếu so với ở đây thì cứ như sự khác biệt giữa một ngôi làng tồi tàn và một thị trấn hiện đại, không có cách nào so sánh được cả.

Bên trong căn cứ càng được tổ chức chặt chẽ hơn, sẽ có một nơi đăng ký đặc biệt dành cho những người sống sót mới đến thị trấn Bạch Loan. Những người sống sót bên ngoài sẽ có một thời gian bị quan sát, sau thời gian quan sát, họ có thể trở thành cư dân thực sự của căn cứ thị trấn Bạch Loan, đồng thời sẽ được phân công công việc và đất đai theo giá trị của bản thân.

Sau khi sắp xếp cho hai cô gái xong, Mạc Lâm Tự lên nhà xe tắm rửa, thay quần áo mượn từ Trì Ánh, ăn chút gì đó rồi cả nhóm lại rời khỏi căn cứ, hướng về thành phố Vân Hải.

Mặc dù rõ ràng bằng tuổi nhau, Mạc Lâm Tự thoạt nhìn lại rất trưởng thành, chững chạc có trách nhiệm, còn Trì Ánh lại mang đến một cảm giác không đáng tin cậy lắm.

Lần này rời đi, đã chuyển thành xe tải hạng trung dẫn đường còn nhà xe thì theo phía sau, Trì Ánh và Mạc Lâm Tự ngồi chung trên xe tải đi phía trước dò đường.

Con đường nhỏ rời khỏi thành phố không có gì nguy hiểm ngoại trừ đường hơi gồ ghề và nhiều đoạn bị sụp ra thì thậm chí không gặp bao nhiêu cuồng thi, hai chiếc xe chạy khá suông sẻ.

Dọc đường đi ngang qua những cánh đồng rộng lớn, mùa màng đã chín, cây cối héo úa nhưng không có ai đến thu hoạch. Cả thế giới là một mảnh tĩnh lặng, ngoại trừ hai chiếc xe đang di chuyển thì thậm chí không có dù chỉ một con chim bay qua.

Trước khi khởi hành, Quý Hủ đã nhấn mạnh, trên đường không được phép mở cửa sổ, không ai được phép tự ý xuống xe, miễn là mùi hương và cảm xúc của họ không bị lộ ra ngoài thì cho dù có quái vật dị hóa cố thủ hay là đi ngang qua, đều sẽ không chủ động tấn công ngoại trừ quái vật thích bắt những thứ chuyển động, bọn chúng không quan tâm đến đó có phải là con mồi hay không, chỉ cần đồ vật có thể di động là bọn chúng đều cảm thấy hứng thú.

Trên đường tiến lên, họ đổi liên tiếp ba con đường, một con đường bị hỏng, xuất hiện một cái rãnh sâu, xe cộ không thể đi qua mà phải đi vòng. Một con đường khác là bị một cái hố lớn chặn lại, không biết làm thế nào mà có một cái hố lớn như vậy.

Còn có một con đường khác, cả mặt đất và thảm thực vật đều đen kịt và nhỏ giọt mực, Trì Ánh và Mạc Lâm Tự có thể đã nhận ra có gì đó không ổn, nhưng bởi vì chưa hiểu rõ về tận thế nên chỉ giảm tốc độ và tiếp tục lái xe về phía trước. Vẫn là nhà xe theo phía sau bấm còi kêu xe tải dừng lại.

Không nói một lời, Quý Hủ trực tiếp thay đổi phương hướng lái xe quay lại, Trì Ánh và Mạc Lâm Tự không dám chậm trễ nên cũng quay đầu theo, đường quá hẹp, phần lớn thân xe tải đã lùi vào ruộng lúa, khi họ leo lên đường, con đường đen thui phía trước bỗng dựng lên cao, giống như một chiếc khăn phẳng màu đen, cuốn về phía xe tải hạng trung.

Trì Ánh và Mạc Lâm Tự sợ hãi đến mức nhấn ga hết cỡ, chiếc xe tải hạng trung cuối cùng cũng leo lên và lao về hướng nhà xe ở phía trước giống như một con rắn, hai chiếc xe tăng tốc cuối cùng đã thoát khỏi thứ ma quái đó.

Đừng nói đến Trì Ánh và Mạc Lâm Tự không biết đó là cái gì, mà ngay cả Quý Hủ đã trải qua tận thế ba năm cũng không biết, chỉ là cậu theo bản năng cảm giác được có gì đó không đúng. Trong một thế giới tận thế như thế này, màu đen tượng trưng cho sự nguy hiểm, nhìn thấy màu đen dày đặc như vậy thì dù là ở đâu cũng phải cẩn thận, không biết chừng lại xuất hiện loại quái vật không tưởng nào đó.

Liên tiếp thay đổi tuyến đường, đường vòng vừa xa lại đi vòng vèo nên lãng phí rất nhiều thời gian, gần hết một ngày mà chỉ mới đi được nửa quãng đường, lại còn không biết sẽ có điều bất ngờ gì đang chờ đợi họ trong nửa quãng đường còn lại.

Hai chiếc xe đỗ ở một nơi hoang vu, xa xa là những ngôi nhà rải rác trên cánh đồng, gần đó không thấy cuồng thi nào, bọn họ dự định tối nay cắm trại ven đường, rạng sáng ngày mai lại tiếp tục lên đường.

Giống như lúc còn Tần Ngiễn An bên cạnh, hai chiếc xe đậu cạnh nhau, Quý Hủ dùng hình chữ nhật thả xuống bên ngoài hai chiếc xe.

Đã có kinh nghiệm vụ mặt đường "thành tinh" lúc trước, lần này Quý Hủ không thả xuống năm mặt bao phủ trên mặt đất, mà là sáu mặt hoàn chỉnh, ngay cả mặt đất dưới chân bọn họ cũng bị bịt kín, chỉ để lại một cửa sổ thông gió nhỏ, Quý Hủ đã sử dụng tất cả khả năng phòng hộ, như vậy mới có thể có một giấc ngủ ngon.

Khi lái xe vào ban ngày, lúc đói thì ăn qua loa cho xong, chỉ khi dừng xe vào ban đêm, mới có thể ăn được một bữa ăn thật sự đầy đủ.

Sau khi rửa mặt xong mọi người lên nhà xe đi ngủ, không gian của nhà xe không hề nhỏ, ngoài phòng ngủ chính độc lập còn có giường tầng có thể kéo ra ở hai bên hông, ghế sofa trong phòng khách được hạ xuống sẽ trở thành một chiếc giường lớn, có thể chứa được nhiều người đàn ông trưởng thành.

Trì Ánh và Mặc Lâm Tự ngủ chung trên giường sofa, Trình Mạch thì ngủ trên giường trượt bên hông, Quý Hủ ngủ một mình trong phòng ngủ chính.

Suốt cả ngày bốn người đều căng thẳng, đề phòng nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, quả thực đã rất kiệt sức, ăn uống no đủ, sảng khoái, nằm xuống không lâu thì ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, bốn người bị một trận chấn động đột ngột đánh thức, sau khi cẩn thận cảm nhận một lát, chấn động biến mất, giống như vừa rồi bọn họ chỉ là nằm mơ.

Ngay khi Quý Hủ chuẩn bị nằm xuống lần nữa, chấn động lại bắt đầu, theo quán tính bị ném xuống giường, cậu xoay người bò lên, mở cửa phòng ngủ chính, sờ soạng đi vào trong phòng khách, ba người còn lại cũng đã tỉnh, không ai dám lên tiếng, đều ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Sự rung chuyển rất đều đặn, thậm chí xuyên qua nhà xe và bức tường bảo vệ, họ cũng có thể nghe thấy tiếng xào xạc, như thể có thứ gì đó đang kéo tường phòng hộ hình chữ nhật che phủ bọn họ đi, vì sức nặng nên họ chỉ có thể lắc lư và dừng lại như thế này.

Nó không ngừng lắc lư, sau đó đứng yên một lúc lâu, đột nhiên có một tiếng "ầm" lớn phía trên đầu, toàn bộ bức tường bảo vệ và nhà xe đều rung chuyển, con quái vật đang kéo tường phòng hộ dường như phát hiện ra thứ này vậy mà quá nặng, nên tức giận đập vào tường phòng hộ, có ý định đem con mồi bên trong lôi ra ngoài, chấn động liên tiếp không ngừng.

Đám người Trình Mạch lo lắng tường phòng hộ sẽ bị phá hủy, nhưng Quý Hủ lại rất tự tin, cậu biết có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm, vậy thì làm sao có thể không phòng bị chứ? Khi xây tường đã cố ý làm dày thêm ba lớp, cho đến nay hẳn là không có quái vật nào có thể phá hủy được loại thành lũy này.

Quả nhiên, sau một đợt ra đòn điên cuồng, chấn động dừng lại, cửa sổ thông gió truyền ánh sáng đột nhiên chuyển sang tối đen, có thứ gì đó muốn chui qua cửa sổ thông gió, nhưng cửa sổ thông gió quá nhỏ, con quái vật vùng vẫy, vặn vẹo nhưng không chui vào được. Cửa sổ lại lọt vào ánh sáng, sau một hồi xào xạc, bên ngoài hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Bốn người đang nín thở trong xe thở phào nhẹ nhõm, Trình Mạch ngồi trên giường trượt, giọng thở hổn hển hỏi: "Đi rồi à?"

Quý Hủ lắc đầu ra hiệu cho Trình Mạch im lặng, quái vật bên ngoài rất xảo quyệt, bọn họ chỉ nấu đồ ăn ở ngoài xe vào buổi tối, mùi hương và cảm xúc có thể đã lọt ra ngoài qua cửa sổ thoáng khí, quái vật nhất định đã phát hiện ra bọn họ đang ở bên trong nên đã đợi đến tận đêm khuya mới hành động, bây giờ giống như đã rời đi, nhưng cũng có thể chưa thực sự rời đi.

Quý Hủ ra hiệu cho họ tiếp tục đi ngủ, bất kể là thế nào, chỉ cần không thể phá hủy bức tường bảo vệ thì họ sẽ an toàn nên cứ mặc kệ quái vật lăn lộn.

Quý Hủ nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ chính, lên giường tiếp tục ngủ, lúc đang chuẩn bị ngủ thì lại có tiếng ầm ầm vang lên, có lẽ quái vật cho rằng giả vờ rời đi thì sẽ có người ra ngoài kiểm tra, ngồi chờ săn, ai ngờ lại không có ai ra ngoài, lại không thể nhịn được nữa nên tiếp tục đập vào bức tường bảo vệ.

Quý Hủ phớt lờ con quái vật nhắm mắt đi ngủ.

Ba người bên ngoài rất lo lắng tường phòng hộ không chịu nổi sự đập phá của quái vật, sợ đến không dám ngủ, không biết đã trôi qua bao lâu, cả ba người đều mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ trong tiếng rung chuyển, khi bọn họ tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Bốn người không có tâm trạng chuẩn bị bữa sáng nên chỉ ăn chút bánh mì, lặng lẽ mở cửa nhà xe, dựa vào cửa sổ thông gió nhìn ra ngoài để chắc chắn rằng bên ngoài không có quái vật. Quý Hủ bảo Trì Ánh và Mạc Lâm Tự lên xe trước, Trình Mạch chuẩn bị lái xe, Quý Hủ phong hóa bức tường bảo vệ vững chắc, lập tức chạy vào nhà xe khóa cửa lại.

Nhìn cảnh tượng bên ngoài, bốn người đồng loạt rơi vào im lặng, vốn dĩ bọn họ là ở ven đường, bây giờ lại ở nơi hoang dã, trên mặt đất có một vết kéo dài và rộng, toàn bộ thảm thực vật đều bị phá hủy, lộ ra lớp đất đen.

Bốn người không hề dừng lại, lập tức khởi động xe rời khỏi nơi này, không thể coi thường sức mạnh và kích thước của con quái vật này, nó có thể kéo theo một hình chữ nhật lớn như vậy, nếu thực sự xuất hiện, chưa chắc bọn họ có thể sống sót rời đi.

Hai chiếc xe phóng như bay đi được một quãng đường khá xa rồi mới giảm tốc độ.

Trình Mạch vừa lái xe vừa lẩm bẩm: "Đây rốt cuộc là cái quái gì vậy, dọa lão tử sợ chết khiếp."

Quý Hủ ngồi ở ghế phụ: "Cậu không biết thì tốt hơn, vô tri một chút mới tốt."

Càng biết nhiều, sẽ càng hoảng sợ, nếu không kiềm chế được cảm xúc của mình thì chỉ gây ra tai họa lớn hơn.

Cả ngày hôm nay chỉ dành cho việc đi lại và đi đường vòng, đến buổi chiều, chiếc xe tải chạy phía trước giảm tốc độ để nhà xe đuổi kịp, Mạc Lâm Tự ra hiệu cho họ là đang đến gần thành phố Vân Hải rồi.

Trình Mạch hưng phấn, đạp ga lao về phía trước, phóng về trước như ngựa hoang thoát cương, cuối cùng đã đến nơi!

Trình Mạch thật sự không muốn đêm nay lại trải qua ở nơi hoang dã nữa, thật là đáng sợ, cậu đã bắt đầu nhớ nhung đám cuồng thi đáng yêu, cho dù bị bao vây bởi lũ cuồng thi, cũng không muốn gặp phải một cuộc tấn công khủng bố không rõ nguồn gốc như vậy nữa!

Quý Hủ cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chuyến đi này cậu không có nắm chắc cái gì, có quá nhiều nguy hiểm không biết, thậm chí còn không biết mình có thể sống sót trở về hay không, cuối cùng cũng đã tìm được thành phố Vân Hải.

Sau khi lái xe về phía trước ước chừng nửa giờ, các tòa nhà của thành phố Vân Hải hiện ra trước mặt, cuối cùng cũng đã đến nơi.

Trước khi thực sự tiến vào thành phố Vân Hải, họ đã dừng xe lại đổi người, Trình Mạch và Mạc Lâm Tự đổi xe, Mạc Lâm Tự lên nhà xe để thảo luận về lộ trình tiếp theo với Quý Hủ.

Mạc Lâm Tự không chắc liệu gia đình mình có còn sống sau khi tận thế hay không, cũng không biết liệu mình có thể giúp được Quý Hủ hay không, vì vậy khi Trì Ánh tiết lộ rằng Mạc gia có mối quan hệ ở thành phố Vân Hải, anh đã muốn ngăn cản nhưng Trì Ánh đã nói ra rồi.

Mạc Lâm Tự biết Trì Ánh có ý tốt, muốn Quý Hủ thu nhận bọn họ, nhưng cường điệu như vậy, anh lo lắng Quý Hủ sẽ thất vọng.

Thành phố Vân Hải lớn như vậy, tận thế lại hỗn loạn, dù trước kia có các loại quan hệ gì, có lẽ ở tận thế cũng không có tác dụng nữa, ngay cả người còn chưa chắc tìm được, thì còn nói gì tới các mối quan hệ?

Lúc sắp tiến vào thành phố Vân Hải, Quý Hủ giảm tốc độ hỏi: "Đi như thế nào đây?"

Mạc Lâm Tự hít một hơi nói: "Công ty của tôi ở khu Hải Điện, không biết bây giờ có ai ở đó không."

Quý Hủ liếc anh một cái hỏi: "Gia đình anh điều hành công ty gì?"

Mạc Lâm Tự: "Công ty quần áo xuất khẩu."

Quý Hủ nghe nói đây là kinh doanh quần áo, liền biết không có khả năng có người ở lại công ty Mặc gia, những nơi nổi tiếng nhất sau tận thế là siêu thị, khách sạn và nhà máy thực phẩm, những nơi này rất có thể là nơi ẩn náu của những người sống sót.

Quý Hủ nhờ Mạc Lâm Tự chỉ đường định lái xe tới xem thử.

Quý Hủ không hy vọng có thể tìm được Tần Nghiễn An bằng phương pháp bình thường, cậu chỉ muốn lái xe vòng quanh thành phố Vân Hải vài lần, nếu Tần Ngiễn An thật sự ở thành phố Vân Hải, nhìn thấy chiếc xe tải quen thuộc, chắc chắn sẽ biết cậu tới, với năng lực của đọa biến thú, cho dù chỉ là bán đoạ biến cũng không thể coi thường.

Nếu như Tần Nghiễn An chủ động tìm Quý Hủ thì rất dễ dàng, nhưng nếu Quý Hủ muốn tìm được Tần Nghiễn An thì quá khó. Tất cả những gì Quý Hủ có thể làm là nói với Tần Nghiễn An rằng cậu đến đây để đưa anh về nhà, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng sẽ không bao giờ từ bỏ anh.

...

Trên mặt đất vang lên một tiếng ầm ầm, một đàn trâu cao to khỏe mạnh dẫn đầu bởi con trâu lớn đột nhiên phanh gấp, móng trâu sáng bóng như kim loại tạo ra bốn cái rãnh sâu trên mặt đất rồi mới dừng lại.

Con trâu đầu đàn lùi lại vài bước, vươn cổ nhìn về phía ngã tư mà nó đi qua, đôi mắt trâu to lớn của nó chớp chớp lộ ra một tia sáng trí tuệ nói: "Lão Phàn, có phải là có một chiếc xe vừa đi qua không? Ông có nhìn thấy nó không?"

Chàng trai trẻ ngồi trên lưng trâu có vẻ trầm ngâm: "Thấy được, quả thực là xe, lại còn là hai chiếc."

Trâu đầu đàn ngoẹo cổ nhìn anh ta: "Xong rồi, người khác đã nghiên cứu ra xe luôn rồi, chúng ta vẫn đang xử lý vật liệu, liệu ông chủ có giết tôi để lấy thịt không?"

Phàn Châu sờ sờ đầu lão trâu thông cảm nói: "Gần đây ông chủ không có ở thành phố Vân Hải, ngươi có thể để mắt tới hai chiếc xe kia, tra xem chúng đến từ thế lực nào, từ đâu tới, nếu được nên moi ra một số kỹ thuật, nếu thực sự không thể thì phá hủy chiếc xe, ông chủ trở về không nhìn thấy xe thì sẽ không giết ngươi để lấy thịt."

Trâu già chính là bao cát, chỉ cần ông chủ tức giận thì bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị giết lấy thịt.

Lão trâu nhìn chằm chằm phía trước một lúc nghĩ: "Ý kiến ​​hay đấy."

Phàn Châu nhảy xuống khỏi lưng trâu, cùng thủ hạ cưỡi chung một con khác, để lão trâu đi nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe.

Lão trâu dang rộng móng guốc chạy như bay theo hai chiếc xe vừa rời đi.

Trợ thủ nhìn bóng dáng cao lớn như ngọn đồi của lão trâu đang chạy trong khói bụi mịt mù nói: "Phàn tổng, theo thông tin thu thập được, chúng ta là những người duy nhất ở thành phố Vân Hải có khả năng nghiên cứu ra xe cải tiến bằng vật liệu mới nhất. Hai chiếc xe vừa rồi trông không giống như đã được sửa đổi mà giống như một chiếc xe được bảo tồn từ thời hòa bình, có lẽ là từ bên ngoài tới, tùy tiện sai lão trâu qua đó liệu có gây ra rắc rối không?"

Phàn Châu cười lạnh: "Có thể có rắc rối gì?"

Trợ thủ nói: "Đây cũng có thể là công nghệ, cho ra thành quả sớm hơn so với nghiên cứu của chúng ta, lỡ đâu lão trâu thực sự phá xe, bị người ta bắt được nhược điểm, lại đẩy chủ xe về phía mấy nhà khác, lúc ông chủ trở về có thể sẽ tức giận."

Tính tình của ông chủ rất thất thường, đừng nói đến những con thú dị hóa phải sợ hãi, ngay cả bọn họ là cấp dưới cũng đồng dạng sợ hãi, khoảng thời gian trước, đã thương lượng giá xây dựng căn cứ xong, nào ngờ bị Hạ gia đưa ra giá cao giành lấy nên họ chỉ có thể đợi một tháng.

Sau khi ông chủ trở về, nghe được chuyện này thì chỉ cười lạnh một tiếng, ngày hôm sau, các thế lực lớn ở thành phố Vân Hải nhận được tin tức ―― bức tường căn cứ do Hạ gia dùng kinh phí khổng lồ xây dựng đều bị phá hủy chỉ trong một đêm, thế lực bị bại lộ ra ngoài suốt đêm, thương vong không ít, bức tường cao xây dựng cả tháng cũng bị phá hủy, gia chủ Hạ gia tức giận đến mức hộc máu.

Dù không có bằng chứng nhưng mọi người đều biết là ai đã làm việc đó.

Kể từ khi ông chủ thực sự của Phàn Châu trở lại, hành động của anh ta càng thêm khoe khoang hơn, cộng với sức mạnh bạo ngược và xu hướng phát điên của ông chủ, vốn dĩ chỉ là thế lực nhỏ không vào được thứ hạng nào ở thành phố Vân Hải đột nhiên trở thành sự tồn tại mà các gia tộc lâu đời ở thành phố Vân Hải đều phải kiêng kị.

Bằng không nếu như bọn họ xếp hàng xây dựng căn cứ, Lạc gia sẽ ở tháng đầu tiên, Bùi gia ở tháng thứ hai, sau đó còn có là Phàn, Hạ, Kỳ, tháng thứ ba vốn dĩ sẽ không đến lượt căn cứ Vinh Thị có nền tảng tương đối thấp, bởi vì ông chủ của Vinh Thị quá điên cuồng cũng quá mạnh nên ba nhà Phàn, Hạ và Kỳ đành phải nhượng bộ, khiến cho Vinh Thị lọt vào hàng ngũ đợi.

Nhưng mà chẳng biết vì cái gì Hạ gia bỗng nhiên phát điên, đều đã đồng ý nhượng bộ, Vinh Thị đã thương lượng giá cả với người xây dựng nhưng Hạ gia bất ngờ xen vào tăng giá, yêu cầu xây căn cứ cho Hạ gia trước.

Mấy đại gia tộc đều đang chờ xem phản ứng của ông chủ Vinh Thị, theo thời gian trôi qua, Vinh Thị lại không có động tĩnh gì, ông chủ Vinh Thị cũng không thấy trở về, không biết có chết ở bên ngoài hay không, điều này khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Lúc tranh đoạt vật tư càng nhắm vào Vinh Thị rõ ràng hơn, hy vọng có thể hoàn toàn diệt trừ Vinh Thị ra khỏi thành phố Vân Hải.

Căn cứ của Hạ gia mới hoàn thành được mấy ngày, ông chủ của Vinh Thị đã trở về, lại còn không phải trở về một mình mà còn mang về một đàn trâu dị hóa làm thú cưỡi. Trong khoảng thời gian này, các gia tộc lớn nhỏ từng chèn ép thế lực của Vinh Thị đều có chút căng thẳng, lo lắng ông chủ của Vinh Thị sẽ nổi điên gây phiền phức cho bọn họ.

Đúng là có rắc rối thật, nhưng không phải là gây phiền phức cho bọn họ mà là căn cứ mới được xây dựng của Hạ gia. Tất cả các thế lực lớn nhỏ ở thành phố Vân Hải đều biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai dám can thiệp vào chuyện này.

Vinh Thị và Hạ gia có mối hận thù sâu sắc, ngay cả trước khi tận thế đến, họ đã vướng vào nhiều cuộc tranh chấp khác nhau trong lĩnh vực kinh doanh, sau khi tận thế, vẫn tiếp tục đấu đá nhau, bọn họ chỉ cần đứng ngoài xem kịch là được, không cần phải tham gia vào.

Ánh mắt Phàn Châu lạnh lùng: "Ông chủ chưa chắc đã tức giận, nhưng có người nhất định sẽ ngồi không yên."

Chỉ dọn dẹp Hạ gia thôi là chưa đủ, như thế nào cũng phải đưa cả Phàn gia vào?

Anh ta muốn cho Phàn gia nhìn xem, cảm giác khi hy vọng đã ở ngay trước mắt lại bị phá hủy là như thế nào. Chỉ có Vinh Thị mới có công nghệ xe cải tiến nguyên liệu mới mà Phàn gia mong muốn, trong tương lai Vinh Thị sẽ độc quyền ở thành phố Vân Hải, đem bán những chiếc xe cải tiến nguyên liệu mới ra khắp thế giới.

Ở thành phố Vân Hải, chỉ cần xe cải tiến của Vinh Thị là đủ rồi, không cần thêm xe bên ngoài.

Phàn Châu lặng lẽ thở dài: "Nếu bọn họ có thể tận mắt chứng kiến ​​lão trâu phá hủy chiếc xe, nỗi đau sẽ càng sâu sắc hơn phải không?"

Kỹ thuật của bên ngoài bày ngay trước mặt, cuối cùng cũng có cơ hội cạnh tranh với Vinh Thị, nhưng lại bị phá hủy trước mặt họ, điều này đáng buồn và tuyệt vọng đến mức nào?

...

Nhà xe và xe tải chạy thẳng tới dưới lầu công ty của Mạc Lâm Tự... phần lớn tòa nhà đã sụp đổ, không cần vào cũng biết rằng bên trong không thể nào có người sống sót.

Mạc Lâm Tự im lặng một lúc lâu rồi nói: "Có thể đến nhà tôi một chút không?"

Quý Hủ: "Dẫn đường."

Không có gì là không thể, mục đích chính của Quý Hủ là đi dạo quanh thành phố Vân Hải, nếu Tần Nghiễn An ở đây, anh sẽ có thể nhanh chóng phát hiện ra sự xuất hiện của cậu, phải chủ động xuất hiện, so với việc từ từ tìm kiếm người thì không biết sẽ mất bao lâu mới có thể tìm được.

Xe tải bám theo nhà xe, Trì Ánh liếc nhìn gương chiếu hậu rồi nhanh chóng nhìn lại, anh nghi ngờ mình bị hoa mắt, hình như anh nhìn thấy một con trâu đang đuổi theo xe, chờ khi anh nhìn lại lần nữa, con trâu đã biến mất.

Trì Ánh không tin mấy cái âm tà lại một lần nữa nhìn lại, phát hiện trong gương chiếu hậu xuất hiện một cái đầu trâu, sau đó lại nhanh chóng biến mất.

"Mẹ kiếp! Phía sau xe có một con trâu! Nhìn dáo dác lấm la lấm lét, trông không giống trâu tốt chút nào!" Trì Ánh thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu, không dám dừng xe lại vì sợ mất dấu Quý Hủ.

"Ở đâu, ở đâu, để tôi nhìn xem." Trình Mạch bò đến cửa sổ, nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, ngoại trừ cuồng thi đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net