Ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu thật xinh đẹp khi cậu nổi giận."


1.

"Tỉnh lại đi, hôm nay mày sẽ đến lớp."

Shouto tưởng phải đợi vài ngày nhưng Katsuki xuất hiện sớm hơn anh tưởng. Tất nhiên không chuẩn xác như những gì anh mong chờ, kiểu những nụ hôn ấm áp và nồng cháy, hay bàn tay không chút do dự duỗi về phía anh. Thay vào đó, cậu đột ngột xâm nhập vào nơi ở của anh, cũng chả phải anh đòi hỏi quyền riêng tư gì sất, bởi chính anh là người đã chôn thằng nhỏ của mình vào cơ thể chàng trai này mới chỉ vài ngày trước mà thôi. Katsuki có cách bạo lực riêng để bày tỏ sự quan tâm, đó là lý do cậu đánh thức Shouto như vậy, giật tung chăn khỏi người anh.

Shouto chớp chớp mắt ngái ngủ, giật mình khi nhìn thấy con ngươi Katsuki đỏ rừng rực giữa căn phòng u tối. Nhìn cậu mềm mại và giận dữ và đang mặc trên người bộ đồng phục ôm gọn cơ thể.

"Mày sao vậy? Tao bảo dậy đi."

Shouto trưng ra biểu cảm hoang mang, mơ ngủ, mặt mũi bơ phờ. Tất cả những gì anh có thể nhận thức được là Katsuki đang ở trong phòng anh và la hét vào mặt anh. Anh thậm chí đã quên khóa cửa ư? Anh không chắc nữa, mà chuyện đấy giờ cũng chẳng quan trọng.

Anh rút tay ra khỏi chăn và chạm lên mặt cậu trai tóc vàng, trên đó đang là đôi môi dẩu lên cáu kỉnh và những đường nét lo lắng giữa hai hàng mày.

"Chào buổi sáng."

Tay Shouto bị bàn tay nhỏ hơn nhưng hung dữ hơn đánh bật ra.

"Mày nghỉ học bốn ngày rồi. Mày hết kì rồi thì chẳng còn lý do gì để chảy thây ra đấy nữa. Giờ thì dậy đi. Tao chuẩn bị bữa sáng rồi."

"Cậu thật xinh đẹp khi cậu nổi giận." Shouto nói, việc này khiến anh nhận được một cái tát trời giáng vào giữa trán. Katsuki đúng thật không hề nương tay khi muốn anh câm miệng. Chẳng có tí Omega nào nếu để Shouto thẳng thắn nhận xét. Không dịu dàng không e lệ không hoàn toàn tự nguyện phục tùng anh. Shouto tự hỏi tại sao vận mệnh lại sắp đặt cậu là bạn đời của anh. Bởi Katsuki có lòng tự trọng cao lại còn nóng nảy, thế mà cậu lại dễ dàng đối phó với cái tính hay hờn dỗi của Shouto, như thể cậu đã làm việc ấy suốt cuộc đời cậu.

"Dậy ngay." Katsuki nói, mặt cậu ửng hồng, không phải kiểu tức giận mà giống như ngượng ngùng. Shouto không biết cậu đã được ai khen là quyến rũ bao giờ chưa, anh lờ mờ đoán rằng chưa có ai dám dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Katsuki và nói mấy điều như thế với cậu. Cậu thực sự xinh đẹp, xinh đẹp quá đỗi, mắt to và mũi thon nhỏ, quai hàm góc cạnh và làn da mịn màng không tì vết. Cậu có những đường cong gợi cảm của một Omega, những đặc điểm mềm mại kết hợp với siêu năng lực mạnh mẽ của một anh hùng và Shouto say mê cậu quá trời.

Một cách liều lĩnh, Shouto di chuyển và tóm lấy cổ tay cậu. Tóc vàng thoạt đầu có vẻ ngạc nhiên nhưng một lúc sau lại chuyển sang lo lắng, ánh mắt lướt vội. Không khó để đoán được điều gì đã đem đến sự thay đổi đột ngột này.

Chiếc giường vẫn sực nức dấu vết từ buổi mây mưa thân mật hôm nọ. Quần lót Katsuki mặc đêm trước khi họ ở cùng nhau còn đang nhàu nát bên dưới tấm chăn của anh. Vì vội đến lớp cho kịp giờ nên cậu đã quên đem theo nó và Shouto giữ nó như thể chiến lợi phẩm.

Nó có mùi như nước dâm của cậu và Shouto đã thủ dâm đêm qua khi hít ngửi hương vị ngọt lịm của nó. Tay hai vùi vào quần, vồn vã tuốt thằng nhỏ. Không hoàn toàn thỏa mãn được anh. Không gì có thể sánh bằng việc được tự tay chạm vào Katsuki.

Nhưng không, anh sẽ không thô bạo. Shouto sẽ nhẹ nhàng, từ tốn hôn lên cần cổ tao nhã của Katsuki và mơn trớn làn da của cậu. Nhấm nháp hương vị ngon lành của cậu trong miệng. Tay cậu ôm lấy mặt anh, móng tay cắm sâu vào da thịt, âm thanh rên rỉ thèm khát rót vào tai anh.

"Chúng ta cứ ở đây thôi, Katsuki" sẽ bật khỏi miệng anh trước khi anh kịp ngăn nó lại. Anh nhắm mắt, tưởng tượng biểu cảm của Katsuki. Mặt cậu sẽ nhăn nhó khó chịu, môi xinh mím chặt.

Câu "Đừng thúc nữa" sẽ vang lên một cách mệt mỏi cho dù đó chưa hẳn là những gì Katsuki muốn. Mùi hương kích tình, pheromone của họ giao nhau trong không khí và khơi mào cơn mê đắm. Từng câu từng chữ khắc sâu vào tâm trí Shouto và anh có thể nghe thấy nỗi e sợ trong chúng. Sợ hãi. Ở bên anh hẳn sẽ khiến Katsuki sợ hãi, đúng thật, nhiều điều có thể khiến cậu sợ hãi. Họ là bạn đời, rõ rành rành, điều mà cho dù kẻ cứng đầu như cậu cũng không thể phủ nhận, nhưng họ vẫn chưa hiểu rõ nhau và Katsuki thì đang tổn thương sâu sắc, chưa biết bao giờ mới hồi phục. Shouto nhận ra anh phải nhẫn nại.

Vậy nên anh buông tay.

"Tớ dậy đây, cảm ơn vì bữa ăn, Katsuki." Anh nói ngắn gọn.

"Tất nhiên mày phải biết ơn rồi, hoặc không tao sẽ nổi điên. Tao phải dậy sớm hai tiếng chỉ để nấu ăn cho mày." Katsuki nói. "Và tắm đi, mày hôi rình, mày sẽ phải hứng chịu ánh mắt thèm khát của mấy con thỏ cái Omega nếu mày cứ bước ra ngoài với bộ dạng ấy."

Shouto suýt thì bật cười trước giọng điệu chua loét này. Katsuki nghe không khác gì mấy bà vợ lắm chuyện, liên mồm nói về vấn đề ăn uống và giữ vệ sinh. Cậu có thể nói huỵch toẹt rằng cậu thương anh bằng cách kì lạ của riêng cậu rồi bỏ đi, nhưng Katsuki chưa bao giờ là một người đơn giản như vậy.

"Được rồi."

Shouto đợi Katsuki rời đi trước khi đứng dậy và sẵn sàng đón chào một ngày dài trước mắt.


2.

Anh có thể ngửi thấy sự căng thẳng tột độ trên người Midoriya. Âm thanh lẩm bẩm vô nghĩa vang dội bên cạnh, kèm theo tiếng những trang giấy bay phần phật trong quyển sổ tay của chàng trai. Một trận đấu 3vs3, Shouto được xếp cặp với Midoriya và Ida. Mục tiêu rất đơn giản, phục kích và bắt giữ thủ lĩnh của đội khác. Midoriya đã vạch ra một kế hoạch để đánh vào điểm yếu của đối thủ. Cả trận đấu sẽ trở nên đơn giản nếu để cậu ta phụ trách, kể cả khi thi thoảng đầu óc cậu ta lại lạc trôi.

Shouto không lo lắng chút gì, nhưng anh rõ ràng bị phân tâm.

Bên kia nhà thi đấu là một người tóc vàng đặc biệt. Cậu đang nói chuyện với Kirishima, miệng mấp máy điều gì đó, bộc phát cảm xúc. Nhanh và gay gắt, nhìn cái cách vai cậu gồng cứng lên, Shouto biết cậu đang tức giận.

Cậu vừa thua trận và có thể thấy rõ người cậu đang đổ lỗi là ai. Thật ra kết quả là suýt soát. Giây phút quyết định đòi hỏi sự nhanh trí, thứ chưa bao giờ nằm trong phạm vi sức mạnh của Kirishima. Katsuki đang quá mức hà khắc với đội của mình, cũng như với chính bản thân cậu bởi cậu là thủ lĩnh được chỉ định.

Hai mắt cậu trừng lớn, da dẻ tái nhợt với mái đầu vàng rực sắc hạ. Katsuki trông mệt mỏi hơn mức bình thường. Ánh lửa âm ỉ trong đôi con ngươi, quầng mắt thâm tím. Một vết cắt nông xuất hiện trên cánh môi đầy đặn và vết xước dưới cằm khi cậu trực tiếp hứng chịu cú đánh vào mặt.

Đó không phải một cảnh tượng mới lạ gì. Katsuki là một anh hùng. Cậu cứu người, xông pha vào chốn nguy hiểm, đối mặt với thế lực đen tối và tàn ác. Cậu muốn trở thành những anh hùng vĩ đại, như All Might, Endeavor, Eraserhead. Shouto thích nhìn cậu chiến đấu, những chuyển động mượt mà, đòn tấn phóng khoáng, những cú nổ ác liệt trên tay. Nó hấp dẫn, mê hoặc, Shouto ghen tị với những đối thủ của cậu, những kẻ được phép đến gần cậu, được hành động trong phạm vi không gian của cậu, được cho cơ hội phô bày sức mạnh trước mặt cậu, để rồi sau đó chịu khuất phục. Shouto sẵn sàng trả bất kì giá nào để được đấu một một với cậu, giam cầm cậu bằng băng, vuốt ve cậu bằng lửa. Để nhìn cậu tránh né đòn tấn công và cố gắng di chuyển thật nhanh để thoát khỏi cơn thịnh nộ mãnh liệt của anh.

"Todoroki." Giọng nói của Midoriya vang lên và khi quay sang, anh nhìn thấy biểu cảm giật mình trên mặt cậu chàng Omega này.

"Gì vậy?"

"Cậu lại như thế rồi, thứ đó."

Shouto bấy giờ mới nhận ra, mùi cơ thể của anh thay đổi. Mùi hương ấm áp tràn ra từ tuyến mùi để xoa dịu sự lo lắng của ai kia. Một cạm bẫy khác. Thứ đặc biệt được tạo ra dành cho Omega đang căng thẳng của anh. Thật tệ hại khi cậu đang ở tít bên kia và người duy nhất bị ảnh hưởng lại là Midoriya, đôi mắt cậu ta đang mơ màng híp lại và bàn tay có chút run rẩy.

"Xin lỗi."

Midoriya không nói gì một lúc lâu, chớp mắt cố xua đi ánh nước hứng tình. Nhanh chóng, đầy sự kiểm soát, Ida di chuyển đến sát người cậu, bóng dáng 6'3'' đầy chiếm hữu, Midoriya dựa vào người gã và bình ổn tâm trạng.

"Tớ thật sự xin lỗi." Shouto nói lại lần nữa, hai mắt lia qua lại giữa Midoriya và Ida. "Không phải dành cho cậu đâu."

"Tớ biết." Midoriya nói khi cậu cố đứng thẳng người dậy, Ida choàng một cánh tay qua vai cậu. Cậu quay sang vỗ về lên ngực của người bên cạnh để giúp gã bình tĩnh. "Không sao đâu."

Hàng mày nhíu chặt của Ida rốt cuộc cũng thả lỏng, gã cười và nói. "Hai cậu sẵn sàng chưa? Họ đang gọi chúng ta ở điểm xuất phát."

Midoriya nhìn sang Todoroki. "Todoroki?"

"Đi thôi." Anh nói.

Chỉ đến khi trận đấu kết thúc và họ đang băng bó vết thương thì Midoriya mới gợi lại chủ đề kia. Rất đúng thời điểm bởi sự chấn động não mà Shouto phải chịu đựng từ một cú đánh trực tiếp vào đầu đang khiến anh thành thật hơn mức bình thường. Anh đang tiết lộ quá nhiều về sự ám ảnh của anh với lũ mèo.

"Cậu và Kacchan?"

Midoriya hẳn đã tự xâu chuỗi mọi việc. Shouto biết bởi vì anh hiểu Midoriya. Cậu ta là một thiên tài, đầu óc cậu hoạt động xa hơn người thường hàng dặm mỗi phút để sắp xếp các mảnh ghép với nhau.

"Đúng vậy."

Đôi mắt tinh ranh nhìn về phía anh. Tìm tòi điều gì đó qua biểu cảm của anh.

Shouto chẳng nói gì, mắt anh ghim chặt vào những ngón tay gãy gập và tím đen của mình. Phía bên lửa nóng của anh, anh chưa hoàn toàn kiểm soát nhuần nhuyền nó, anh nghĩ anh sẽ sử dụng nó tốt hơn nếu có quirk của bạn đời tiếp sức.

"Biết mà." Ngón tay Midoriya nhịp nhàng gõ trên đầu gối. "Cậu ấy không khác gì một mớ hỗn độn ở trong lớp ngày hôm qua, chẳng thể nói rõ một câu, liên tục gãi cổ và nhìn về phía bàn cậu, và cậu ấy có mùi thanh khiết, quá mức thanh khiết. Như kiểu thanh khiết ở vỏ ngoài để cố gắng che đậy điều gì bên dưới ấy. Giống như cậu khi cậu quay lại lớp ngày hôm nay."

"Cậu ấy rất tốt bụng vì đã giúp đỡ tớ, và không đòi hỏi điều gì."

Midoriya không có vẻ gì là ngạc nhiên.

"À."

"Cậu giận tớ hả, Midoriya?"

Midoriya đã quen biết Katsuki trong phần lớn cuộc đời mình cho nên tất nhiên cậu ta muốn bảo vệ chàng trai tóc vàng. Shouto thật ra không hiểu lắm, sợi dây đỏ mong manh kết nối giữa hai người họ. Đôi khi nó hoàn toàn không thuyết phục.

Midoriya xoa tay anh. "Sao tớ có thể?" Cậu ta hỏi. "Kacchan có quyết định của riêng mình. Tớ chỉ, ngạc nhiên thôi."

"Ngạc nhiên?"

"Tớ không biết cậu ấy thích cậu."

Shouto gập ngón tay, cảm nhận sự đau nhức của chúng. "Thành thật mà nói, tớ cũng không rõ." Anh nói. "Đôi lúc, cậu ấy rất khó hiểu."

"Cậu có thể hỏi thẳng." Midoriya nói, như thể đó là chuyện đơn giản nhất thế giới. "Cậu ấy sẽ không bao giờ nói cho cậu biết trừ khi cậu chủ động."

Đấy là sự thật. Rốt cuộc họ chưa trò chuyện nhiều với nhau, phải không? Hầu hết là tiếp xúc thể xác, mà không, chỉ toàn tiếp xúc thể xác. Có quá nhiều điều Shouto chưa biết rõ và anh chưa nỗ lực đủ tốt để hiểu thêm về cậu.


⁕⁕⁕⁕⁕


Quẩy: Pé Nổ ra dáng vợ đảm qá nè, lại còn ghen cơ :)))) Đã nghiện còn ngại <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net