26. Cảnh cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói." Katsuki lạnh lùng nhìn người trước mặt.

Izuku cười giả lả với cậu, rút từ trong túi ra một tập tài liệu đặt ở trước mặt Katsuki.

"Tớ đã dò hỏi Iida mọi việc và có xin kết quả khám sức khoẻ của cậu ở phòng khám của cậu ấy. Kết quả cho thấy có vài điểm khá bất thường trong kì phát tình gần đây nhất của cậu, trước khi tin đồn mang thai được truyền ra."

Katsuki bắt chéo chân, nhướn mày nhìn gã.

"Bất thường chỗ nào, trước đó tao và Shouto đâu có quan hệ gì chứ."

"Tuyến thể của cậu." Izuku nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng mặt người bạn nối khố của gã, hai tay đan vào nhau dưới gầm bàn và cứ lưỡng lự mãi.

"Nói nhanh đi thằng khốn!"

"Kacchan đừng nóng..." Izuku xua tay, rồi chậc một tiếng trước khi bắt đầu giải thích.

"Có phải gần đây cậu rất dễ động tình không?"

"Ừ, thế thì đã sao?"

"Người như Kacchan sẽ không quên việc uống thuốc có đúng không?"

Katsuki nghe vậy thì chợt hiểu ra, cậu xoa cằm gật gù "Đúng vậy, tao đã nghĩ mình quên uống thuốc cho đến khi đếm lại số thuốc nằm trong hộp. Nhưng những cơn khát cứ thế mà ập tới..."

"Sao cậu không đến hỏi tớ hoặc Iida?" Izuku hỏi cậu.

"Không thích." Katsuki xụ mặt, câu trả lời cũng khiến Izuku không biết phải nói gì hơn.

"Nói tớ nghe xem, trước kia khi phát tình thì cậu sẽ làm gì?"

Katsuki ngẫm nghĩ rồi trả lời "Cứ đợi cho nó hết thôi, miễn không ngửi thấy mùi của om-"

Câu trả lời để dở, Katsuki mở to mắt nhìn Izuku đang nhìn cậu với vẻ hài lòng thể hiện đầy lên trên khuôn mặt gã.

"Nhưng mà Shouto nào phải omega đâu Kacchan."


.:.


Kariage thấy hai người kia nói chuyện lâu đến mức sốt ruột. Lúc định bước tới cắt ngang thì thấy Izuku đứng dậy, bước tới đặt tay lên vai Katsuki rồi nói gì đó. Gã tò mò không biết họ đã nói với nhau những gì nhưng khi Izuku rời đi và Kariage quay trở lại bàn, vẻ mặt đần thối của Katsuki nay bỗng tươi tỉnh trở lại.

"Tính tiền thôi." Cậu ta đứng dậy, cầm theo áo khoác rời khỏi quán nhậu. Kariage nhét lại một tờ tiền dưới lót li rồi vội vã đuổi theo.

Lúc này đã là mười hai giờ đêm, bên ngoài vắng tanh không còn bao nhiêu xe cộ qua lại. Kariage và Katsuki lững thững đi về nhà, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Đến ngã tư đường thì đụng độ một nhóm người lạ mặt.

Bọn chúng hình như đã ở đây từ trước để chờ họ, hay nói đúng hơn là chờ Katsuki. Một tên áo trắng, trông như là tên cầm đầu cái đám loi choi năm sáu đứa kia nhảy coi nóc ca pô, đến trước mặt Katsuki nắm lấy cổ áo cậu ta. Kariage định tiến lên trước để ngăn lại, nhưng vừa quay sang đã thấy Katsuki giơ chân đạp thẳng vào bụng tên áo trắng kia, khiến hắn mất đà lùi về sau vài bước.

Mấy tên còn lại thấy vậy thì chực chờ muốn lao lên nhưng bị tên áo trắng kia ngăn lại. Hắn bẻ cao cổ áo, đi đến trước mặt Katsuki cảnh cáo.

"Lão đại nói không muốn cho mày mượn đất để buôn bán ở đây nữa."

Katsuki nhếch mép trả lời hắn "Về nói lại với lão đại nhà mày, ông đây thích ở đâu thì ở, bán ở đâu thì bán."

"Nếu chúng mày muốn đến đập phá thì cứ việc."

Katsuki trừng mắt nhìn thẳng vào tên đó. Luồng sát khí cực đại khiến hắn áp lực đến mức phải đảo mắt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào cậu.

Kariage đứng bên đề phòng Katsuki sẽ làm liều, nghe vậy thì không khỏi lo lắng. Nhưng khi cậu vừa định bước qua bọn họ để sang đường, tên khốn kia lại tiếp tục nói.

"Tụi tao sẽ phá nát cái bệnh viện đó."

"Mày cứ thử xem." Katsuki xoay phắt lại túm lấy cổ áo hắn, Kariage thầm than không xong. Xem ra hôm nay bọn họ khó mà yên ổn trở về nhà được rồi.

"Lần trước chỉ là cảnh cáo đôi chút, lần này lão đại nói sẽ không chỉ là lấy chút máu như vậy đâu."

"Có giỏi thì nhắm vào tao này, thằng chó!" Katsuki quật hắn ngã xuống đường rồi dùng chân đá vào bụng tên đó mấy cái. Đám đàn em muốn lao lên tấn công thì bị Kariage chặn lại. Gã hít vào một hơi dài rồi thả điếu thuốc xuống đất giẫm nát. Đôi mắt đen híp lại cảnh cáo.

"Chán sống thì cứ bước qua đây."

Katsuki đấm đá một lúc thì ngừng lại, nhấc cổ áo hắn lên đối diện mình "Rốt cuộc thì lão đại nhà mày muốn gì ở cái tiệm ăn nghèo mạt rệp này?"

Hắn nhìn Katsuki cười khùng khục, máu mũi chảy xuống lan ra khắp cằm "Ông ta muốn mua lại cả khu trên để san bằng làm rạp hát, cái chung cư xuống cấp đó nằm trong kế hoạch của lão đại nên chúng bây không thể không đi!"

Katsuki nghe vậy thì nhíu mày nhìn Kariage. Kariage vội lăc đầu với cậu, nhắc nhở Katsuki chớ có manh động mà giao việc này cho gã tìm hiểu.

"Cút!" Katsuki dù muốn dạy dỗ tên khốn đó nhưng cũng hiểu được thế lực đứng đằng sau hắn không phải hạng tầm thường. Nhắm đến cậu hay tiệm ăn thì thôi đi nhưng nếu chuyện này làm liên luỵ Shouto, Katsuki nghĩ cũng không buồn nghĩ, buông lỏng tay ra để tên khốn kia thoát được.

Trước khi đi, hắn còn cảnh cáo cậu thêm lần nữa "Ông ta nói, cho mày muộn nhất hai tuần nữa phải gom sạch đồ biến khỏi chỗ đó!"

Kariage đợi đám người kia đi hết mới quay sang hỏi Katsuki "Tính làm sao đây?"

"Không đi." Katsuki trả lời "Nếu dọn đi rồi kỉ niệm của tao và bác sĩ phải làm thế nào."


.:.


Tối đó, Katsuki vừa về nhà thì lập tức mở máy gọi cho Shouto. Trái ngược với mấy lần trước, ngày hôm nay Shouto bắt máy khá nhanh, nhanh đến mức làm cho Katsuki ấp úng không biết phải nói gì với hắn.

"Không nói thì tôi gác máy đây."

Katsuki nghe vậy thì nhanh chóng gọi tên hắn, ngập ngừng một lúc mới nói "Xin lỗi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#todobaku