27. Sau này vẫn còn có em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Katsuki bị tiếng đập cửa đánh thức, mặc đồ ngủ ra ngoài thì thấy Kariage vẻ mặt hớt hải tìm cậu.

"Trước tiệm bị tạt sơn."

Katsuki nghe xong cũng không ừ hử gì càng khiến cho gã lo lắng, theo quán tính nhìn vào bên trong căn nhà. Katsuki hiểu ý lắc đầu "Bác sĩ dọn đi lâu rồi."

"Vậy..." Kariage khó xử nhìn cậu. Katsuki biết gã đang muốn nói đến điều gì, chỉ mỉm cười trả lời gã "Đây là kỉ niệm duy nhất còn sót lại giữa tao và bác sĩ, tao không thể nhượng bộ."

"Nhưng tao cũng không thể để anh ta xảy ra chuyện."

Nhắc đến chuyện đó, ánh mắt Katsuki chỉ trong thoáng chốc liền trở nên sắc bén khác thường, vẻ dịu dàng khi gọi tên về người kia chẳng mấy chốc thì tan biến. Cậu đứng ở bậu cửa nghĩ ngợi, một lát sau thì dứt khoát đi vào nhà, bỏ mặc Kariage đứng bần thần tựa cửa.

"Này, ít ra phải cho tao biết kế hoạch sắp tới của mày chứ!"

Katsuki không xoay người lại, cúi xuống nhặt quần áo rơi ở dưới đất.

"Tiệm ăn thời gian này trông cậy vào mày."

Kariage thở dài, gã biết mình có nói gì thì Katsuki cũng sẽ không nghe lọt tai. Sau này ngẫm lại mới thấy Katsuki khi ấy thật phi thường, trải qua bao nhiêu biến cố như vậy mà lại chọn cách một mình chịu đựng, nửa chữ cũng không hé môi với Shouto.

Cứ như ngần ấy sự dịu dàng trong cuộc đời cậu ấy quyết chỉ dành trọn cho một người duy nhất.


.:.


Shouto để ý dạo gần đây tần suất Katsuki xuất hiện ở chỗ làm của hắn ngày một cao. Trước kia cậu chỉ đến vào buổi chiều và ở lại đến hơn chín giờ tối, tuần ba bốn ngày. Nhưng hiện tại, hầu như ngày nào Katsuki cũng có mặt ở đây, từ lúc sáng sớm cho đến khi tối mịt.

Cậu không gọi điện cũng như vào trong làm phiền đến hắn. Chỉ ngồi ở ngoài nhìn quanh quất đầy cảnh giác, đôi khi thì mở bao thuốc lá ra muốn hút nhưng rồi lại thôi.

Katsuki dạo gần đây gầy đi trông thấy. Mặt mày xanh xao như không ăn uống ngủ nghỉ đủ giấc. Shouto bụng dạ xót gần chết nhưng vẫn nhất quyết trưng cái thái độ thờ ơ ra ngoài mỗi khi có ai hỏi tới. Hắn nhiều lần bấm bụng, muốn nhắn tin cho Katsuki, đấu tranh mãi rồi lại thôi. Ánh mắt mỗi lần đi ngang qua nơi Katsuki ngồi thì không tự chủ được mà phải liếc dọc liếc ngang.

Cứ như thế, vì không tự giải đáp được thắc mắc trong lòng mình nên Shouto đâm ra cáu gắt không yên. Có lần hắn đi đến trước mặt cậu, dùng ánh mắt ngạo nghễ mà nói.

"Cậu ngồi đây làm gì, tỏ ra đáng thương hay muốn tiếp tục cầu xin tôi tha thứ? Ôi thôi sao cũng được nhưng cậu phải hiểu một điều, rằng sự có mặt của cậu ở nơi này khiến cho bệnh nhân và các bác sĩ cảm thấy rất khó chịu."

"Khó chịu chỗ nào?"

"Không ai lại muốn lui tới một cái bệnh viện mà ngày nào cũng có một tên xăm trổ ngồi chiếm hết cả hàng ghế hết."

Katsuki trong một khắc thoáng ngẩn ra, không biết nên trả lời hắn như thế nào. Cậu theo quán tính kéo tay áo xuống rồi cài cúc sát cổ, ngơ ngẩn nói với Shouto.

"Tôi sẽ cẩn thận hơn."

"Katsuki, rốt cuộc vì sao cậu lại đến làm phiền tôi mãi thế?"

Shouto nhìn cậu một cách ghét bỏ. Thật ra đó cũng không hoàn toàn là những điều mà hắn nghĩ trong lòng, nhưng lời ra đến miệng lại chua chát đến mức khiến hai vành mắt Katsuki đỏ hoe.

"Tôi sợ đám người xấu kia sẽ quay trở lại,"

"Làm phiền anh." Cậu bổ sung.

Lời nói thành tâm, nghe vào tai Shouto lại thành những câu khinh thường.

"Cần gì phải đợi bọn họ đến. Bây giờ nhìn thấy cậu tôi cũng đã rt phin rồi."


.:.



Tamashiro nghe Kariage kể lại chuyện xảy ra đêm hôm đó thì một mực đòi chạy đến bệnh viện tìm Katsuki. Kariage không yên tâm nên cũng đi theo hắn. Kết quả lúc đến nơi lại vừa vặn chứng kiến, Shouto nói với ông chủ quý giá nhà họ những lời khó nghe đó.

"Mẹ kiếp." Tamashiro không kiềm được sự nóng giận mà bổ nhào đến, nắm lấy cổ áo Shouto trong sự ngỡ ngàng của cả ba người kia.

Và có lẽ điều mà họ không ngờ tới nhất, chính là việc Tamashiro ngày hôm nay lại nóng nảy đến mức vung tay đấm vào mặt Shouto một cái thật mạnh, khiến hắn ngã ra lăn ra đất.

Bảo vệ bệnh viện thấy vậy thì chạy đến giữ nhóc con mặt mày đỏ ngầu kia lại. Katsuki cũng vòng ra phía sau đỡ Shouto đứng lên nhưng lại bị hắn hất tay sang bên, lồm cồm tự mình ngồi dậy.

Khoé miệng Shouto bị rách, bên má trái đỏ au một mảng. Có lẽ sang ngày mai chỗ đó sẽ tím bầm lên. Hắn đưa tay lau máu bên khoé miệng, liếc về phía Tamashiro vẫn đang sung sức giãy dụa mặc dù bị hai người bảo vệ to con giữ chặt lấy. Nhóc con nhìn hắn bằng ánh mắt đầy phẫn uất, gằng từng tiếng nói với Shouto "Nếu anh còn tiếp tục đối xử với ông chủ của tôi như vậy thì sau này ra ngoài, tôi gặp anh ở đâu sẽ đánh anh ở đó!"

"Tôi nói được thì sẽ làm được!"

"Bác sĩ, làm sao đây?" Bảo vệ hỏi hắn. Shouto quay sang Katsuki, thấy cậu ngầm lắc đầu với hắn thì thở dài nói "Để cậu ta đi đi, mang ra ngoài cổng, tống ra đường cho tôi."

Tamashiro dường như vẫn chưa phục, lúc bị lôi ra ngoài vẫn liên tục quay đầu lại nhìn Katsuki và Shouto. Katsuki sau đó nói cảm ơn với hắn rồi định bụng theo Kariage rời khỏi. Ai ngờ lại nghe Shouto gọi giật ngược.

"Nể chút tình xưa nên tôi mới tha cho tên nhóc miệng còn hôi sữa đó. Về dạy lại nhân tình của cậu đi, đừng để hắn ra ngoài cắn bậy nữa."

"Nhân tình?"

"Không phải sao, đã thân đến mức không thể chịu đựng được việc tôi mắng cậu cơ mà."

"Nếu tôi nói tôi và Tamashiro không có quan hệ gì thì anh có tin không?"

Shouto nhếch mép, cười như không cười "Có ma mới đi tin hai người không có gì với nhau. À phải rồi, tôi đánh dấu cậu bao nhiêu năm nay mà vẫn chưa thể khiến tuyến thể của cậu biến đổi, biết đâu được thử với tên nhóc kia kết quả lại khác thì sao."

"Nhưng mà đến lúc đó thì đừng có chạy đến đây bảo con cậu nhận tôi là cha. Tôi không thích đổ vỏ cho người khác đâu."

Kariage đứng một bên nghe không nổi nữa, tiến lên định cảnh cáo hắn thì lại bị Katsuki cản lại.

"Về thôi." Cậu nói với Kariage.

Nếu còn ở lại thêm giây nào, e là chút lòng tự trọng cuối cùng của Katsuki sẽ bị Shouto xé nát không còn một mảnh.


.:.



Katsuki vừa về đến nhà thì Đông Đông không biết từ đâu bỗng nhảy bổ vào người cậu. Tamashiro thập thò ở phía sau, chờ Katsuki ôm mèo nhỏ chìm vào thế giới riêng thì cũng tiến lại gần, ôm gọn cả người cậu vào trong lòng hắn.

Katsuki lần này không giãy dụa. Nhóc con không hấp tấp như mấy lần trước, chậm rãi thăm dò cảm xúc của cậu trước khi tự ý đặt cằm lên vai Katsuki mếu máo "Anh, em sai rồi."

Katsuki vuốt lông của mèo nhỏ, nhìn về nơi xa xăm mà nói "Cảm ơn vì đã thay tôi lên tiếng."

Tamashiro nghe vậy thì tay lại càng xiết chặt hơn, đầu vùi vào trong hõm cổ của Katsuki nhắm mắt lại.

"Ông chủ, sau này anh vẫn còn có em."



______________

Bình thường đến đoạn này đổi công là đẹp nè nhưng em sợ mấy chị đánh em chết mất nên vẫn theo kế hoạch ban đầu 🤣 ngược Shoto sml và để ảnh ăn đủ mọi loại dấm trên đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#todobaku