Phiên ngoại (2): Katsuki, em không còn muốn che chở cho anh nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kai ngồi trong xe, hai tay khoanh lại, khó chịu nhìn mẹ mình và một ông chú nào đó đang đứng nói chuyện rôm rả bên ngoài. Nhóc con liếc sơ thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay, tặc lưỡi mấy lần rồi quyết định lôi điện thoại ra gọi đi đâu đó. Không lâu sau thì nghe thấy giọng Shouto đầy cưng chiều ở phía đầu dây bên kia.

"Nghe đây bảo bối."

Vừa nghe thấy ba chữ đó, một bụng lo lắng của nhóc con như được tiêu hoá hết. Uất ức mà nói với Shouto.

"Ba, chú đẹp trai lại đến tìm mẹ."

Shouto ở bên kia đầu dây chỉ biết thở dài: "Quanh mẹ con nhiều chú đẹp trai lắm, là chú nào mới được?"

"Là chú đẹp trai cao ráo, so với ba còn đẹp hơn gấp mấy lần ấy." Kai hờn dỗi nói "Họ đã đứng nói chuyện được hơn mười lăm phút rồi, baba mau qua đây đi."

Shouto vừa nghe nhóc láo toét nhà mình miêu tả thì đã biết ngay là ai. Hắn một tay nghe điện thoại, một tay nới lỏng cà vạt. Trước khi gác máy còn đặc biệt dặn dò con trai phải kéo thời gian cho hắn, nhất định không được để chú đẹp trai đưa mẹ đi đâu.

"Con không muốn ăn đồ ba nấu đâu đúng không?"

"Không một chút nào!" Kai quả quyết. Shouto bèn tiếp lời "Vậy thì giữ mẹ ở yên đó, chờ đến khi ba tới."

Shouto nói xong câu đó thì nhấn nút tắt màn hình, vừa hay lại gặp y tá trực ban mang báo cáo đến cho hắn. Hắn không thèm giải thích lý do, chỉ dặn dò cô ấy nếu có việc gì thì hãy gọi cho hắn sau đó xách túi đồ đi nhanh ra khỏi phòng, mặc kệ tiếng gọi bỡ ngỡ của y tá ở đằng sau.

"Trưởng khoa lại đi đón vợ à?" Một y tá mũm mĩm sau khi nghe âm thanh ầm ĩ thì đi đến xem. Cô nàng kia gật đầu, vẻ mặt gượng gạo nói "Vốn định chờ trưởng khoa kí xong giấy tờ thì mời anh ấy tối nay đi ăn với chúng ta."

"À... Cô là người mới tới nên không biết. Trưởng khoa trừ khi vướng phải ca mổ khẩn, còn đâu chỉ có thể về ăn tối với vợ."

"Anh ta không định giao du với đồng nghiệp à?" Cô nàng mở to mắt đầy ngạc nhiên.

Y tá mũm mĩm đưa tay vỗ vai cô ra chiều thông cảm "Thỉnh thoảng ngài ấy cũng có mời chúng tôi đi ăn tối, đi kèm còn có phu nhân nữa. Cứ làm lâu năm thì sẽ biết trưởng khoa ngài ấy yêu vợ mình đến nhường nào."


.:.


Shouto sau khi được Kai bật định vị nơi mà họ đang ở thì tức tốc chạy đến. Trong lòng rối nùi một phen, chỉ mong cái tên ngốc kia sẽ không tranh thủ thời gian hắn vắng mặt mà chiếm lợi từ Katsuki.

Vừa từ xe bước xuống, Shouto đã nhìn thấy nét rạng rỡ của Kai và vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt người đàn ông đứng đối diện Katsuki.

Từ bệnh viện chạy đến đây chỉ mười phút hơn, dù vậy Shouto vẫn nhất mực lo lắng mà tăng nhanh tốc độ vì ám ảnh một số việc đã xảy ra trong quá khứ. Katsuki đứng xoay lưng với hắn nên không để ý thấy lúc Shouto bước đến, chỉ khi nghe nhóc con từ trong xe mở cửa ra gọi "Ba ba" một tiếng rồi sà vào lòng Shouto, cậu mới giật mình quay lưng lại.

"Shouto." Katsuki gọi hắn. Shouto gật đầu, một tay ôm Kai một tay bước tới ôm lấy cậu, giữa phố xá đông người hôn lên trán Katsuki một cái.

"Anh tiện đường ghé qua, không nghĩ lại gặp em và con ở đây."

Shouto nói như thật nhưng Katsuki biết tỏng cái tính hay ghen sau khi đưa được cậu trở về của Shouto. Cậu đảo mắt, ngó xuống nhóc con nhà họ rồi đệm theo viện trưởng.

"Em muốn ghé bách hoá mua chút đồ, không nghĩ lại gặp người quen cũ."

Cậu nói xong thì quay sang Tamashiro lúc này đã ra dáng một người đàn ông trưởng thành. Kể từ lúc Shouto bước đến, hắn đã dán chặt mắt vào gia đình nhỏ của họ. Shouto nhận ra có chút gì đó vụn vỡ trong thái độ của người đối diện, dù vậy họ vẫn bước đến bắt lấy tay nhau chào hỏi.

"Đã lâu không gặp."

"Lâu không gặp, bác sĩ..." Tamashiro rút tay ra trước, ánh mắt cũng không còn đủ sự tự tin để dán chặt lên người Katsuki như trước. Sau khi thăm hỏi vài câu cho có lệ, hắn chủ động tìm đường rút lui trước.

"Người nhà đang đợi nên tôi phải về đây."

"Không đến nhà dùng cơm à?" Shouto nói, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai bị Katsuki thúc một cái vào bụng.

Tamashiro cười cười không đáp, nhìn xuống nhóc con có đến bảy phần giống với Shouto đang giữ khư khư vạt áo khoác của Katsuki trong tay.

"Bài học lần đó quả là đã khiến bác sĩ phải dè chừng trước sau."

"Dĩ nhiên," Shouto nhếch môi "Cảm ơn đã giúp đỡ, nhờ cậu mà tôi mới nhận ra một số điều tối quan trọng trong cuộc đời mình."

"Thái độ cũng đã thay đổi ít nhiều." Tamashiro nói rồi gật đầu chào họ, bước sang đường trước khi đèn giao thông chuyển màu.

Hình ảnh lờ mờ của Katsuki qua làn kính chiếc ô tô đang chạy đến khiến Tamashiro thầm nghĩ. Có lẽ không chỉ là Shouto mà đến cả hắn hay Katsuki cũng đã có sự thay đổi ít nhiều. Giống như năm đó Katsuki khóc lóc nói với hắn "Nhưng tao không mun có em bé!", ngày hôm nay lại sinh con cùng người khác. Tamashiro nếu có cơ hội cũng sẽ trả lời cậu "Người đàn ông đng trước mt anh đây có đ năng lc đ che ch cho bt kì ai khác ngoi tr anh."

Giống như tự tay cắt đi mối nhân duyên này, quãng thời gian đẹp nhất đời người hoá thành đoạn hồi ức vĩnh viễn không bao giờ được nhắc lại.

"Katsuki, em không còn mun gp li anh na."


.:.


Shouto tối đó sau khi dỗ con trai đi ngủ thì bắt gặp Katsuki đang đăm chiêu ngoài phòng khách. Không cần hỏi cũng biết là vì ai, thế mà Shouto lại không kiềm được lòng mình, nhất định phải dùng giọng điệu ghen tuông bóng gió hỏi.

"Nhớ cậu ta sao?"

Katsuki ngước lên nhìn hắn phì cười "Em không sinh thêm đứa nữa đâu."

Shouto nghe ra ẩn ý trong câu nói đó thì im bặt, đi đến ngồi cạnh cậu. Katsuki mặc đồ ngủ ấm áp dựa vào hắn than thở "Em nợ cậu ấy quá nhiều."

"Là cậu ta tự chọn không phải sao? Ai đời lại lao vào một người đã có gia đình."

Katsuki không trả lời, một lúc lâu sau mới ngước lên nhìn hắn "Nhưng nếu không có Tamashiro thì có lẽ cả đời này anh cũng không nhận ra mất."

"Đâu có gì là bất biến." Shouto xấu hổ nói, một lát sau lại thay đổi thái độ, nắm chặt vai cậu mà cảnh cáo "Em nợ cậu ta thì anh sẽ thay em bù đắp, còn lại cấm em không được nghĩ đến chuyện dùng thân mình để trả nợ rồi đột ngột bỏ đi lần nữa!"

Katsuki ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó đưa tay vỗ lưng Shouto an ủi, không quên dùng giọng điệu lấy lòng để dỗ ngọt hắn "Được rồi mà, em không bỏ đi đâu nữa hết."

"Kai và anh đều ở đây, em có thể đi đâu được nữa chứ."

Shouto thấy cậu mềm giọng thì đáy lòng cũng vội dậy sóng, nhưng còn chưa kịp bày tỏ sự cảm kích thì đã nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Kai.

Nhóc con ôm theo gối đến đứng trước mặt hai người hỏi bố mẹ đang làm gì.

Katsuki vừa giang tay ra thì nhóc con liền chạy ù đến rồi ngủ luôn trong lồng ngực cậu. Shouto nhìn đứa con trai mình vất vả bao lâu mới có được, vừa cảm thấy nó đáng yêu lại không nhịn được muốn đá cu cậu một cái.

Thế là đêm nay lại không làm ăn được gì rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#todobaku