Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra cậu đã biết từ rất sớm, rằng Bakugou sắc bén đến nguy hiểm. Cũng hợp lý, xét một cách khách quan-mặc dù người bạn cùng lớp này của cậu kiêu ngạo hơn bất cứ ai, thì khao khát được đứng trên cả thế giới của cậu ta có nghĩa là người kia sẵn sàng vượt qua mọi giới hạn của bản thân để trở nên xuất sắc ở tất cả các khía cạnh. Không có lý do gì để cậu ta không đầu tư vào lĩnh vực chiến thuật của mình.

Chỉ là bản thân Todoroki là một chiến thuật gia xuất sắc hơn, cậu nghĩ thế, bởi vì cậu không chỉ dựa hoàn toàn vào sức mạnh vũ lực nguyên thuỷ của năng lực bản thân, và bởi vì cậu, trên tất cả, là một người lý trí. Mưu lược. Bakugou giận dữ và xâu xé và dễ dàng để cơn phẫn nộ, lòng tự tôn và những thù oán cá nhân của cậu ta xâm chiếm và làm mờ trí óc; nhưng Todoroki không cho phép những phán đoán của bản thân mình bị tình cảm ảnh hưởng.

À-không, có lẽ cậu đang đánh giá bản thân quá cao. Cậu có những cái vảy ngược của riêng mình-ngọn lửa của cậu, cha cậu, hiện đang bị lợi dụng bởi Midoriya Izuku. Khi đụng đến những thứ này thì cậu không thể kiểm soát chính mình. Nhưng chúng không giống nhau-không phải là một cơn bộc phát cuồng nộ, chỉ là một nước lui binh chiến lược thức thời. Cậu cần thời gian để suy nghĩ.

Midoriya là vảy ngược của cả hai bọn họ. Nhưng lại một lần nữa cậu giản lược mọi thứ quá mức-với trường hợp của cậu, cậu là người cho phép người bạn cùng lớp của mình nắm lấy lợi thế đó, những thông tin cậu chưa từng chia sẻ, câu chuyện đằng sau sự từ chối kiên định của cậu, những điều chỉ có cậu mới có quyền sở hữu. Với Bakugou thì không giống thế-cả hai đầu dây của mối liên kết này đều bị kéo căng đến tột độ, và lối căm ghét kỳ quái của Bakugou với người bạn cũ của chính mình chủ yếu trở thành nhược điểm của cậu ta, một thứ cảm xúc phức tạp nào đó mà Todoroki không thực sự quan tâm hay muốn hiểu cho lắm.

Dù vậy, cậu phải thừa nhận, rằng ngay từ đầu cậu đã đánh giá quá cao khả năng tác động của muôn vàn điểm yếu bên trong tâm trí Bakugou. Để cơn giận dữ xâm chiếm dường như không ảnh hưởng gì đến chiến thuật của người kia, xét về mặt đường dài-mặc dù chiến thuật của cậu ta, ở một mức độ nào đấy, có lẽ chính xác cũng chỉ có vậy. Bakugou thông thường chẳng cần đến kế sách tinh vi gì ngoại trừ cơn phẫn nộ vô hạn và sự ngoan cố không chấp nhận thất bại của mình. Nó bản năng, nhưng nó đem lại hiệu quả. Và khi nó không có hiệu quả, Todoroki nhận ra, Bakugou có thể lên kế hoạch tấn công khá ổn từ đó.

Thật sự thì chỉ có mỗi Midoriya mới có thể khiến cho người kia tức giận đến mức làm đòn công kích của cậu ta trở nên cẩu thả. Đây là thứ mà Todoroki đã quên mất. Bởi vì Bakugou cũng căm ghét cậu, và hoàn toàn biến mình thành trò cười trước tất cả mọi người vì điều đó, nhưng cậu ta, trên thực tế, không hề thoả hiệp vũ lực chiến đấu của mình. Cậu ta có thể, trong cơn cuồng nộ, giữ một cái đầu lạnh. Không phải cùng một kiểu với những tính toán chiến lược lạnh lùng của Todoroki, nhưng thế có nghĩa là Bakugou biết phải nhắm đạn pháo của mình vào đâu và khi nào Todoroki không thể kịp thời chống cự.

Bằng một cách nào đấy, cũng như thế, nó có nghĩa là cậu ta nhận ra được những khi Todoroki không tung hết sức. Và cái đó, phải, cái đó làm cậu lo. Midoriya thì khác-Todoroki đã kể cho cậu ấy về sự chối bỏ, về nhược điểm của mình. Cậu ấy chiếm thượng phong trước cậu là bởi vì cậu đã cho phép người kia được biết đến những cảm xúc yếu đuối đó. Và cậu ấy đã tận dụng chúng hoàn hảo, vượt xa mọi dự tính của cậu, nhưng Todoroki là người đã đem chúng đặt vào tay cậu ấy. Bakugou không có đặc quyền đó ngoại trừ vài mảnh thông tin lén lút rơi vào tai cậu ta, và ngay cả vậy khi họ đứng trên sàn đấu trường này Todoroki có thể cảm nhận được, mặc cho sự phân tâm của cậu, mặc cho tâm trí của cậu chẳng ở đây, cơn thịnh nộ cháy bỏng từ người kia lan toả tới tận chỗ đứng của mình. Không phải kiểu giận dữ bình thường-một thứ gì đó sâu sắc hơn, một vết thương chí mạng hơn, như một con thú hoang bị dồn vào ngõ cụt. Và cậu ta không ngừng lao tới, điên cuồng ra lệnh ép Todoroki phải chiến đấu với cậu ta bằng tất cả sức lực, như cái cách người kia đang đối xử với cậu. Cậu ta gần như lấy mạng cậu để buộc cậu phải phản kháng lại mình.

Trên bục trao giải đó, Todoroki chẳng có suy nghĩ gì ngoại trừ về cha cậu, về mẹ cậu, về trận chiến với Midoriya, ngay cả khi All Might đang gắng hết sức để dò tìm câu trả lời từ đôi mắt của mình. Trên cái bục trao giải đó, cậu chỉ nghĩ đến cùng một câu hỏi đã ngăn cậu khỏi chiến đấu với Bakugou ngay từ ban đầu. Tuy vậy, về sau, qua vô vàn bản tin lặp đi lặp lại trên TV, cậu đã thấy Bakugou cùng với đống xiềng xích và cái rọ mõm và cơn điên cuồng loạn trí, điều đầu tiên cậu nghĩ tới là hình ảnh con thú kia một lần nữa, và điều thứ hai cậu nghĩ là chẳng hiểu bằng cách nào mình đã bỏ lỡ phương diện này của người bạn cùng lớp của mình. Cậu đã kết luận cơn giận dữ chỉ đơn giản là đến từ bản tính ấu trĩ của cậu ta, đòi hỏi Todoroki phải đặt mình vào mắt, nhưng sự phẫn nộ nguyên thuỷ của người kia, đứng trên vị trí cao nhất đó, khiến cậu phải suy ngẫm.

Đứng trên tất cả là mục tiêu mà Bakugou đeo đuổi. Nhưng hoá ra thứ đứng đầu của người kia không phải là cái khái niệm phiến diện mà cậu đã tưởng-không phải là hư vinh và những con số trên bảng xếp hạng. Hoá ra, Todoroki thầm nghĩ, đứng đầu là khái niệm đứng đầu của riêng Bakugou. Và Bakugou sẽ không chấp nhận một ngôi vương giả dối nếu như người kia không thể giành được nó bằng cách chiến đấu với mọi thứ của mình.

Nó có lẽ, Todoroki thầm nghĩ, hơi cau mày lại, có chút đáng ngưỡng mộ. Nếu cậu quan tâm chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã không đem cho người kia cuộc chiến mà cậu ta mong đợi.

Vậy là trên thực tế cậu rút ra ba điều từ giải đấu này. Điều đầu tiên là sự xuất hiện trở lại của vấn đề gia đình trong cậu, và tiếng gào thét kiệt sức của Midoriya; điều thứ hai là ngọn lửa non nớt nhưng quá dễ dàng để khơi dậy chảy rần rật trong huyết quản. Thứ ba là vấn đề về Bakugou. Bởi vì Todoroki không những thất bại trong việc đánh giá quyết tâm của người kia, mà hoá ra Bakugou còn đánh giá chính xác hơn quyết tâm của cậu-đủ để biết rằng Todoroki sẽ không đáp trả cậu ta đàng hoàng, đủ để thấy được Todoroki đang không thực sự đối mặt với người kia bằng một tâm trí toàn vẹn.

Đây không phải là một suy nghĩ lọt tai, nhưng cũng không có gì đáng báo động. Cậu giải quyết nó bằng cách tập trung để tâm nhiều hơn vào những tuần sau đó. Nếu cậu đánh giá đối thủ của mình hời hợt phiến diện như vừa rồi, thì cậu là một kẻ dại dột. Cậu đã không chủ quan khi đối diện với năng lực của Midoriya Izuku, nhưng cậu đã chủ quan trước những nỗ lực phi thường của cậu ấy; và cậu đã coi thường Bakugou quá mức.

Không khó khăn gì để quan sát Midoriya. Đây có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên đối với một người qua đường bình thường, và thậm chí còn hiển nhiên hơn khi người ta thực sự dành thời gian với người bạn cùng lớp của cậu. Midoriya dường như khá đơn thuần, một người tốt bụng, dễ ngại ngùng, và luôn tự ti về mọi thứ của bản thân và đặt lợi ích của tất cả mọi người lên phía trước, ngay cả những người không thèm để tâm đến cậu ấy. Nhưng trên tất cả người kia là một sinh vật kỳ lạ, đầy lòng kiên nghị không biết bỏ cuộc và một tham vọng không đáy cuồng bạo đến sửng sốt, một thứ năng lực bí ẩn quá tương tự với một thứ khác mà Todoroki không thể không để ý đến, và ngọn lửa chính trực kì lạ đủ mãnh liệt để thúc đẩy cậu ấy vượt lên mọi thách thức và gian truân. Đây là những phần mà người kia giấu kín đằng sau lớp vỏ ngoài đơn sơ của mình, tách xa khỏi những giọt nước mắt luôn chực chờ rơi xuống khỏi đôi mắt cậu ấy.

Nhưng xét tất cả thì người kia cũng không quá khó để nắm bắt. Todoroki đã thành thật với cậu ấy; nên dường như Midoriya bị thôi thúc phải đáp trả lại cậu những điều tương tự. Cậu ấy không tránh né việc đối đầu với cậu, và cậu ấy dường như luôn chiến đấu bằng toàn bộ sức lực của mình, cho phép Todoroki nắm được cả phương thức và động lực của cậu ấy. Midoriya không, cậu nhận ra, giỏi việc vượt qua những hàng rào của người khác bằng một loại vũ lực tàn độc hay một động cơ phá huỷ mờ ám-Midoriya, khá tương tự với Bakugou, chỉ đơn giản là luôn khát khao theo đuổi lý tưởng anh hùng của mình. Cậu ấy đổ mọi thứ vào mục tiêu trở thành anh hùng số một, nhưng cậu ấy cũng tin vào những hành động trượng nghĩa trong cuộc sống hàng ngày nữa. Cậu ấy muốn một trận đấu công bằng và cậu ấy muốn Todoroki có thể phát huy tối đa tiềm năng của bản thân, cũng như cái cách người kia kiên quyết không lùi bước trước Kacchan ngay cả khi bên trong cậu ấy đang run rẩy.


Todoroki có thể thấy thật dễ dàng cái viễn cảnh Midoriya đứng trên vị trí số một, nếu như cậu ấy không tự tay giết chết chính bản thân mình trước. Nếu như cậu ấy, giống như All Might, đẩy mình tới quá mức cực hạn.

Cái khoảng thời gian đó, vụ bắt cóc-đã đè nặng lên trái tim cậu một lượng day dứt không nhỏ. Không chỉ bởi vì thế lực đáng gờm của Liên minh Tội phạm, không chỉ bởi vì một người bạn cùng lớp của cậu đã bị đoạt mất ngay trước mắt và thật khó để không cảm thấy như cậu đã có thể-đáng ra cậu nên-nỗ lực nhiều hơn, mà còn bởi cái suy nghĩ mờ nhạt hậu Ngày hội Thể thao đã vùng lên cháy bỏng trong tâm trí, đường đột và vô căn cứ. Nếu như mày thực sự để tâm đến mọi thứ như mày đã nói, thì cậu ấy đã không biến mất khỏi tầm mắt mày. Một cái suy nghĩ nhảm nhí-thăm dò đối thủ của mình và ngăn cậu ta khỏi bàn tay bè lũ bắt cóc là hai chuyện hoàn toàn tách biệt.

Dù vậy, lần đó, cậu đã cảm thấy mối dây liên kết của mình với những người bạn cùng lớp trở nên mạnh mẽ hơn. Mặc dù Bakugou có thật sự khó ưa và tàn nhẫn vô lý đến đâu, thì cậu ta vẫn là bạn của họ, một người bạn học mà không chỉ vài người ngưỡng mộ, mặc cho sự ngưỡng mộ đó có bao nhiêu miễn cưỡng, một con người được cả lớp gần như là cảm mến theo một cách bao dung đầy bất lực và đôi khi là khiếp đảm. Todoroki không chia sẻ cùng nỗi sợ hãi và đau khổ của mọi người trong lớp, nhưng cậu có cùng sự quan tâm.

Cậu nhớ phần còn lại của vụ bắt cóc qua những đoạn hồi tưởng chớp nhoáng, tất cả bọn họ ngồi lặng trong căn phòng của bệnh viện với nỗi dằn vặt, cảm nhận một sự đồng lòng đến lạ lẫm trên gương mặt của những người bạn học cùng lớp. Nhớ đến Kirishima, người dường như bị chấn động nhất bởi chuyện vừa qua, quay sang mình với vẻ bàng hoàng tái nhợt và hỏi liệu cậu nghĩ, thực tế nhất, rằng Bakugou có khả năng bị giết hay bị tra tấn nhiều hơn, và phải dùng bao nhiêu cực hình thì mới khiến người kia sụp đổ. Nhớ đến việc chớp mắt và nhận ra cậu không muốn giải trình những thứ đó, không phải là với cả căn phòng đầy ắp những những đứa trẻ đang chờ đợi này, thậm chí không phải với chính bản thân mình.

Khi chiến dịch giải cứu diễn ra cậu đã phải thán phục trước khả năng tư duy của Midoriya một lần nữa, và cũng phải thừa nhận Bakugou thực sự là một con người phức tạp hơn bất cứ điều gì người ta tưởng tượng về người kia, khi Kirishima, tóc tung bay trước mặt và đôi mắt cháy rực, vươn bàn tay ra với tất cả niềm tin tưởng tồn tại trên thế giới và Bakugou đã nắm lấy cậu ấy.

Thật là một mối quan hệ thú vị, hai con người đó. Todoroki nhận ra mình khá tò mò. Kirishima là một người mạnh mẽ, cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng trên tất cả cậu ấy dường như hoàn toàn không sợ hãi trước Bakugou-tôn trọng người kia, chắc rồi, ngưỡng mộ cậu ta, thậm chí vậy, nhưng tiếp cận người kia với một lòng can đảm đến cả Midoriya cũng còn mơ mới làm được.

Bản thân Todoroki không sợ hãi gì Bakugou, nhưng đồng thời cậu cũng chẳng cố kết thân với cậu ta.

Cậu nghĩ trọng điểm, hình như, là Kirishima chỉ đơn giản quá mức lương thiện. Dễ gần, chu đáo, và muốn giúp đỡ mọi người như một bản năng. Không phải kiểu hy sinh bản thân đến khi không còn gì nữa mà Midoriya sở hữu và Bakugou căm ghét, nhưng xuất phát từ một khao khát bình dị muốn chìa một bàn tay giúp đỡ ra trước những người đang trong khốn cảnh.

Dù là vì điều gì ở Kirishima, thì Bakugou, hoá ra không khó lường lắm, cũng đã cho phép người kia vượt qua hàng rào gai góc của mình. Những lời hăm doạ của cậu ta chẳng làm người bạn cùng lớp của họ nản lòng, và người bạn đó cũng chẳng hứng thú gì với việc ép người kia phải thay đổi những điều làm cậu ta thấy không thoải mái, với một giác quan thứ sáu về những thứ Bakugou chỉ không thích thú theo tính cách của cậu ta và những điều người này thực sự căm hận. Todoroki không có cái linh cảm nào kiểu như thế, và thường bị ngạc nhiên trước những thứ Bakugou cau có hạ mình thực hiện khi được liên tục yêu cầu.

Cậu đã đi đến một khám phá mới mẻ là những ngày này có lẽ Bakugou còn đóng góp cho cả lớp nhiều hơn cậu. Cái suy nghĩ đó cũng không êm tai gì cho cam, nhưng xét thực tiễn thì nó hoàn toàn là sự thật. Người kia giúp đỡ Kirishima học hành và đấu tập, và điều đó dẫn đến những người khác cũng bắt đầu tiếp cận cậu ta nhiều hơn-những người đến xem trận đấu và chiếm đóng mặt bàn ở thư viện, những người bạn học mà Bakugou gào thét vào mặt nhưng chấp nhận sự tồn tại miễn là họ đừng để cậu ta nhớ ra rằng mình đang ngồi đó nhiều quá. Người kia chẳng tốt lên hay hiền đi, nhưng cậu ấy hiện diện ở những nơi Todoroki không có mặt.

Thật kỳ lạ khi nghĩ như thế. Todoroki biết mình là một người xa cách, chưa từng quan tâm quá nhiều đến hội nhóm nào có để tên mình vào, nhưng cậu không tàn nhẫn hay vô cớ như Bakugou, và chỉ lạnh nhạt với những người mà sự tồn tại đe doạ nghiêm trọng đến cậu-và ngay cả vậy cậu nhận ra mình cũng đang mềm lòng dần trước những con người như Midoriya, đầy ắp sự chân thành và thấu cảm.

Về thực tiễn, cậu chỉ còn đối nghịch với Bakugou, tính đến hiện nay. Mà, cậu nghĩ, là tiến bộ hơn Bakugou, bởi vì ngay cả khi người kia có đời nào quyết định rằng mình có thể chịu đựng phần còn lại của lớp, thì Todoroki cũng chẳng tưởng tượng nổi cái viễn cảnh cậu ta gọi Midoriya là một người bạn, không phải là tự nguyện.

Cậu nhận ra trước khi vào lớp 1-A mình chưa từng tò mò về ai nhiều như vậy. Cậu bắt đầu bằng việc đặt ánh mắt nghi ngờ của mình lên Midoriya, nhưng giờ Midoriya đã trở thành một người bạn của cậu theo lối hiểu nào đó, và chuyển hướng ánh mắt Todoroki sang sự cạnh tranh song phương giữa cả hai hơn.

Tò mò là bản chất của cậu. Đó là một thứ bí mật cậu giữ kín dưới lớp vỏ ngoài của mình.


Tất cả những suy ngẫm mông lung trong suốt mấy tháng vừa rồi chạy qua đầu cậu trong cùng một khoảnh khắc, khi cậu nằm bẹp dưới đất, chớp mắt khỏi ánh đỏ nhoè nhoẹt đang lập loè trước võng mạc với chân của Bakugou đè lên trước ngực, bạn học của cậu hạ tay xuống từ chỗ người kia vừa nổ tung một tên tội phạm lên trời. Hẳn là một hình ảnh mãn nhãn, khi tên tội phạm cắm đầu lao xuống đất. Giá mà họ là một đôi anh hùng tập sự nào khác thì một người trong số họ đã lao tới đỡ cô ta. Tất cả những gì cậu làm là hất lên một ít băng để đón đầu cú ngã đó, nhưng ít nhất Todoroki có viện cớ bị mắc kẹt dưới mũi giày của Bakugou và không chỉ là hơi choáng váng một chút.

Bakugou đang nheo mắt nhìn ra đằng xa, dự là đang đảm bảo tên tội phạm không thể bỏ chạy. Todoroki tự hỏi liệu cậu ta có cần đeo kính. Nó sẽ giải thích bản mặt cau có vĩnh cửu của người kia.

"Cậu nhấc chân lên được không?"

Ánh mắt Bakugou quay ngoắt về phía cậu, lông mày càng cau chặt hơn, và người kia chẳng có gì bất ngờ nhấn thêm chân xuống.

"Có lẽ tao đéo thích thế."

"Tôi không thở được nếu cậu đè gãy xương sườn mình," Todoroki đáp. "Bốt cậu khá nặng. Và đính sắt."

"Hèn," Bakuguou gắt gỏng, và nhấc chân lên. Todoroki vất vả ngồi dậy-khó hơn cậu nghĩ, khiến cậu cân nhắc lại phán đoán ban đầu của mình về khả năng chiến đấu hiệu quả trong khi mất máu.

"Làm cách nào mà cậu chặn được nó?"

Đó là bởi vì cậu đang quan sát nên cậu mới nhận ra khoảnh khắc sống lưng Bakugou thoáng cứng đờ trước khi người kia nóng nảy phản hồi.

"Ý mày là cái mẹ gì? Ả vừa rồi chỉ là một con nhỏ thảm hại thứ cấp với một khẩu súng màu mè."

Đó không phải là tên tội phạm Todoroki đang đề cập tới. Cậu khá chắc Bakugou biết thừa điều này.

"Không," Todoroki đáp, và chống tay mạnh hơn, để ít nhất mình cũng được ngồi thẳng lưng. "Chỉ nhờ có cậu can thiệp mà cô ta không bắn trúng tôi. Tôi không đọc được chuyển động tiếp theo của cô ta. Cậu thì có. Bằng cách nào?"

Nó là một kiểu thừa nhận mà cậu có thể hạ mình chấp thuận để đạt được mục đích, nhưng Bakugou luôn phải chống đối mọi thứ bất kể lúc nào nên cậu ta giật mình khi nghe thế, quay sang cau mày với cậu trong gần như sững sờ trước khi cậu ta chế nhạo.

"Tao luôn đứng đầu ở công việc của mình, nóng lạnh."

Todoroki không trả lời, chỉ nhìn cậu ta. Có 50/50 khả năng Bakugou sẽ xem đó là một lời sỉ nhục và tấn công cậu, hoặc Bakugou sẽ cảm thấy cần phải biện bạch cho bản thân.

"Mày phản ứng chậm hơn ở bên trái," Bakugou cuối cùng khịt mũi, nhìn khinh thường và cáu bẳn, cũng không có gì mới mẻ. "Ý tao không chỉ là đòn tấn công tệ hại của mày, mà cả thể chất nữa. Nó lộ ra ngoài. Và mày có cái kiểu ngu xuẩn là chỉ dùng lửa sau khi mày đã ra đòn bằng băng trước. Vậy nên ả biết là nếu ả né được đòn băng vào giây cuối cùng thì mày vẫn còn đang khởi động bên lửa trong khi ả nổ súng."

Todoroki "à" lên một tiếng, bởi vì cậu không chắc mình nên cảm thấy ra sao. Một chút tức giận với bản thân, bởi vì vẫn còn quá phụ thuộc vào bên phải của mình, và một hồi chuông cảnh tỉnh về nguy cơ sơ hở trong di chuyển của cậu bị ánh mắt tinh tường của lũ tội phạm bắt được, nhưng cũng có cả cảm giác bối rối chậm rãi về toàn bộ tình huống này nữa. Về sự thật là Bakugou, lại một lần nữa, quá mức sắc bén, ngoại trừ lần này nếu không có sự nhanh trí đó có lẽ cậu đã nằm dưới sáu thước đất rồi.

"Khá là thảm hại," Bakugou nói, chắc hẳn đang tức tối trước sự im lặng của cậu. Todoroki hừm một tiếng suy tư. Lát sau cậu khiến chính mình ngạc nhiên khi muộn màng nhớ ra Bakugou ghét bị bỏ qua cỡ nào, và ngước mắt lên. Đúng như dự đoán, Bakugou trông còn thiếu một ly nữa là bùng nổ, mặc dù người kia thoáng giật mình khi bị bắt gặp.

"Cảm ơn," Todoroki đáp nghiêm nghị. Thật khó để mở miệng, nhưng cần thiết, cậu cảm thấy thế. Mạng sống của cậu nặng hơn một câu cảm tạ dù nó có giày vò đến đâu, hẳn rồi. Và cậu có linh cảm là nó sẽ còn khó nuốt với Bakugou hơn là với bản thân.

"Đừng có cảm ơn tao, thằng khốn!" Bakugou gào lên, phẫn nộ, gần như là khiến cậu an tâm hơn bằng một cách nào đó. "Mày suýt nữa thì đáp nhiệm vụ của chúng ta vào sọt rác rồi, mày nghĩ gì chứ-Tao không thể để bảng chiến tích hoàn hảo của mình bị bôi nhọ bởi mày chầu trời như một tên dở chỉ vì mày không thể chui ra từ dưới váy mẹ!"

À, Todoroki nghĩ, hít một hơi để bình ổn lại cái khao khát muốn đóng băng Bakugou từ đầu đến chân. Lại đến rồi đây.

"Nếu cậu cũng tỉnh táo như thế trước Midoriya, hẳn là cậu ấy đã không vượt mặt cậu nhiều đến vậy."

"Há?!"

Todoroki nhìn thẳng vào mắt người kia trước cả khi Bakugou có thể bắt đầu đe doạ cậu. "Nếu cậu ngưng đánh mất lý trí quá dễ dàng khi chiến đấu với cậu ấy, có lẽ cậu sẽ chiến thắng. Cậu cũng nên dựa vào chiến thuật dần đi."

"Mày là đứa đéo nào mà dám lên mặt với tao về cách tao chiến đấu hả, thằng đầu đất?! Mày mới là người suýt chút nữa vẫy tay với ông bà kia mà! Và đừng có mà nhắc tới Deku trước mặt tao, tao chẳng cần nhấc một ngón tay để hạ gục thằng khốn đó!"

Todoroki không đảo mắt, nhưng cũng suýt.

Về sau, khi khung cảnh phòng hồi sức hiện ra trắng xoá và đơn điệu trước mắt cậu, cậu nghĩ đến việc Bakugou gần như là thừa nhận người kia đã phải nhấc một ngón tay để hạ gục cậu. Chẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net