Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu tiếp tục chiến đấu bằng cả hai bên của mình, với sự tiến bộ thấy rõ ở bên trái mà cha cậu cảm thấy cần phải bình phẩm vào một dịp ghé qua bất chợt. Todoroki dành toàn bộ thời gian tưởng tượng mặt người kia trên đám hình nhân mục tiêu khi cậu toàn lực tấn công, nhưng cậu kiềm chế lại để không làm gì ngoài chậm rãi hạ nhiệt căn phòng tập trước khi rời khỏi.

"Cậu và Kacchan phối hợp thật sự hiệu quả đấy nhỉ," Midoriya nhận xét bằng một giọng kỳ lạ, gần như ngưỡng mộ trong lúc họ ngồi ăn trưa. Khi Todoroki nhướn mày người kia giải thích: "Nó giúp cậu cải thiện kỹ thuật khống chế ngọn lửa của mình! Và Kacchan đôi khi thực sự trông có vẻ, ừm, điềm tĩnh hơn."

"Vậy sao," Todoroki đáp. Midoriya nghe có vẻ thành thật, nhưng có gì đó đằng sau câu nói ấy, có lẽ là tò mò, hoặc ghen tỵ. "Hai người cậu cũng dường như đang thúc đẩy nhau trở nên mạnh mẽ hơn."

"À," Midoriya đỏ mặt, nửa mỉm cười và nửa quyết tâm đanh thép. "Tớ có thực lòng muốn đánh bại Kacchan, phải. Và cả cậu nữa! Không có ý gì đâu."

Không có hiểu nhầm gì. Todoroki nhấp một ngụm nước.

"Nhưng mà, nó vẫn không giống nhau. Tớ không nghĩ Kacchan sẽ cho phép tớ luyện tập cùng."

"Mh."

Đúng là câu nói giảm nói tránh của thế kỷ, mặc dù những ngày gần đây Bakugou cũng không phải sẽ đập Midoriya thừa sống thiếu chết nếu người kia dám thở về phía cậu ta-giống như là cậu ta không để mình trực tiếp mất bình tĩnh vào tay cơn giận thì đúng hơn. Hai người đó có một cái kiểu vờn nhau cực kỳ phức tạp mà Todoroki không hiểu nổi. Cậu hoàn toàn không rõ thậm chí vấn đề của Bakugou với Midoriya là gì, nhưng rõ ràng cậu ta có một loại mặc cảm vô cớ trước người còn lại. Midoriya, trong tầm hiểu biết của cậu, chẳng làm gì ngoại trừ hoàn toàn chân thành ngưỡng mộ, quan tâm và ủng hộ với người kia, vậy nên thật lòng thì chỉ có mỗi Bakugou đang tỏ ra khốn nạn ở đây. Như thường lệ.

"Cậu cũng thúc đẩy tớ nữa," Todoroki mở lời, nhìn gò má Midoriya bốc cháy. "Sau Ngày hội Thể thao."

"Sao, cái đó á? Thực tình tớ cũng chẳng làm gì!"

"Cậu có mà."

"Đó là nhờ cậu tự mình cải thiện năng lực bản thân," Midoriya đáp, lắc đầu nguầy nguậy đến mức mái tóc xanh nhảy loạn xạ. "Thật đấy. Tớ chẳng làm gì cả."

"Nói vậy có nghĩa là các giáo viên của chúng ta đều vô dụng."

"Ý tớ không phải thế!"

"Đừng quá khắt khe với bản thân, Midoriya."

Bản báo cáo kết quả học tập của họ vẫn đầy ắp những lời khen ngợi như thường lệ, nhưng có gì đó mới mẻ hơn-Todoroki được tuyên dương bởi khả năng thuần thục song song năng lực của mình, về nỗ lực cải thiện bản thân vượt bậc, và về tiến bộ kết nối với bạn bè trong lớp. Cậu chớp mắt ở phần cuối cùng, biết quá rõ rằng cậu chẳng tương tác gì thêm với toàn bộ 1-A nói chung và tự hỏi vì sao nó cảm giác như Aizawa đang âm thầm thích thú một cách mờ ám.

Không chỉ riêng cậu được tán thưởng về tiến triển của mình trong tinh thần đồng đội. Từ trước lớp cậu có thể nghe thấy tiếng cười của Kirishima (thực ra là một tiếng khúc khích, khiến cậu chợt thấy một cảm giác trìu mến còn chẳng phải của mình loé lên) và người kia nói gì đó về việc còn được đánh giá cao hơn ở khoản thượng võ.

Bakugou gắt gỏng vài câu phàn nàn nóng nảy; Kirishima phản đối. "Không đời nào, bạn ơi, cái đó đàn ông dữ lắm luôn."

"Hừ," Bakugou gầm mà không cắn. "Đây rõ ràng là lỗi của mày, đầu heo."

Nó có nghĩa là cảm ơn. Todoroki gần như mỉm cười.

"Ỏ, người anh em! Tớ biết cậu có quan tâm mà!"

Bakugou đẩy cậu ta khỏi bàn nhanh đến nỗi làm lật ngửa cả dãy ghế. Kirishima trông hoàn toàn không hề để tâm.



Bằng một thoả thuận không lời những buổi đấu tập cuối tuần của họ tiếp tục. Mỗi sáng thứ Bảy hàng tuần, với một sự đúng giờ đến máy móc, cậu thấy Bakugou đứng ở sân bóng, và họ dành ra khoảng một tiếng đồng hồ để nhắm vào họng nhau. Giờ cậu đã trở lại dùng cả hai năng lực của mình nó còn hoành tráng hơn, mà gây ra vài khó khăn về mặt tránh gây thiệt hại cơ sở vật chất. Cậu cảm thấy hơi tệ cho đống cảnh quan mà họ phá huỷ, nhưng cậu cũng bí mật đồng tình với Bakugou khi người kia bắt đầu phàn nàn rằng một ngôi trường được xây dựng để bồi dưỡng những năng lực mạnh mẽ nhất quốc gia thì phải đụ má tạo điều kiện cho những năng lực đó được phát huy hết công suất, mẹ kiếp!

Họ đều coi mỗi trận đấu thật nghiêm túc, nhưng chính thế lại khiến nó trở nên khá là-cậu không biết nữa. Vui, có lẽ vậy. Có gì đó tương đối tận hưởng trong việc có thể tuỳ ý thử nghiệm những đòn tấn công mới mẻ và sáng tạo mà không sợ làm trọng thương đối thủ của cậu, và Bakugou là một chiến binh đủ xuất sắc để cậu phải luôn cảnh giác cao độ và dè chừng. Đôi khi cậu bắt gặp bản thân mỉm cười trong vô thức đáp lại người kia giữa chiến trận, không phải một nụ cười thân thiện-một tấm gương phản chiếu lại nụ cười đe doạ hiếu chiến của Bakugou. Phần lớn thời gian cậu giữ những niềm vui của mình trong bụng.

"Mừng là hai cậu đang chơi vui," Kirishima chen ngang, khi họ ngừng lại để bắt kịp hơi thở sau một trận đấu. "Tiếp tục phát huy đi nhé!"

"Tao sẽ nổ mày thành từng mảnh theo nghĩa đen," Bakugou gầm lên, kiệt sức, và Todoroki lắc tóc khỏi mắt và cầm lấy một chiếc khăn mặt.

Nhưng mà cậu thật sự cảm thấy thế. Vui vẻ. Không chỉ trong giờ đấu tập, mà cả giờ nghỉ trưa, lắng nghe Midoriya và Iida cùng Uraraka trò chuyện; trong lớp, khi một ngày của 1A tiếp diễn, ngay cả tại ký túc, khi cậu thấy mình xuất hiện mỗi lúc một nhiều ở phòng sinh hoạt chung. Cậu nghĩ bằng một cách nào đó cậu đã tìm được một chỗ của mình trong tập thể. Cảm giác khá tuyệt.


Cậu được ghép cặp với Bakugou trong một dự án nghiên cứu, mà khiến cả lớp xì xầm, bởi vì đó là tương tác học tập đầu tiên giữa họ mà không liên quan đến các kiểu thi thố. Mặc cho sự cáu kỉnh của Bakugou cậu nhận ra mình chẳng hề lo lắng-nếu họ được chấm điểm chung thì cậu biết là Bakugou sẽ không gây ra chuyện gì.

Tỉ mẩn, đúng không?

Bởi vì mục tiêu là để họ được phát triển kỹ năng điều tra, tất cả đều không được phép sử dụng cơ sở vật chất của UA, có nghĩa là chướng ngại đầu tiên chặn đường họ là thoả thuận được một nơi gặp mặt. Họ cuối cùng quyết định, trong tất cả mọi chỗ trên đời, ở thư viện công cộng, giọng thì thầm giận dữ của Bakugou đồng hành với tông đều đều bình tĩnh của Todoroki.

Toàn bộ bài tập này là một đề kiểm tra kỹ năng phân tích-chủ đề là tìm hiểu về lý lịch một anh hùng, nhưng nội dung không quan trọng bằng cách thể hiện. Thực ra họ sẽ được đánh giá trên khả năng nghiên cứu, khả năng phối hợp và khả năng trình bày.

"Midoriya sẽ làm rất tốt bài tập này," Todoroki nhận xét thành tiếng. Nội mỗi quyển ghi chép của người kia thôi là đã thấy yếu tố nghiên cứu được đảm bảo-đồng đội của cậu ấy sẽ chẳng cần nhúng tay làm gì hết.

"Cái gì, bởi vì nó viết nhật ký á?" Bakugou vặc lại, khinh thường. "Đéo có nghĩa là khả năng trình bày của nó khá khẩm gì cho cam."

"Nhỏ giọng," Todoroki đáp. Bakugou (âm thầm) đá chân cậu thật mạnh dưới gầm bàn.

Họ dành vài phút phân tích đề bài trước khi Todoroki lại mở miệng.

"Cậu đang nghĩ đến ai?"

"Chưa chắc," Bakugou khịt mũi. "Nếu mày có thể ngậm cái miệng chết tiệt của mình lại và để tao-"

"Chúng ta nên chọn ai đó có lý tưởng không tuân theo thông lệ chính thống," Todoroki cắt ngang, suy ngẫm. "Bớt khuôn mẫu hơn."

"Dùng mấy cụm từ bách khoa toàn thư chẳng vì lý do đéo mẹ gì gãi ngứa cho mày hay kiểu thế à?"

Todoroki lặng lẽ nghĩ cái miệng cần dội bằng sáu lít nước của Bakugou mà cũng thốt ra được câu đấy. Bakugou có vẻ nhận thấy bởi vì đột ngột cái cau mày hời hợt lúc nãy biến thành giận dữ.

"Mà ý mày là sao cơ chứ? Loại anh hùng hào nhoáng bóng bẩy có tiếng mà không có miếng á?"

Cậu ngay lập tức nghĩ đến cha mình.

"Không. Ai đó dường như không theo đuổi hình tượng chuẩn mực của một anh hùng nhưng về bản chất thì có."

Bakugou nhìn cậu kỳ lạ, và Todoroki nghiêng đầu, thắc mắc.

"...Phải rồi. Kiểu đéo gì cũng được. Mày đang nghĩ đến ai?"

"Tôi chưa nghĩ xa đến thế," Todoroki đáp. Làm về kiểu người như Aizawa cảm giác như đang nịnh bợ. Cậu cũng không muốn lạc đề sang phản anh hùng hay mấy tên tội phạm có lý tưởng chính nghĩa.

"Titanium," Bakugou gợi ý, sau một giây.

Thú vị đấy, Todoroki thầm nghĩ. "Bà ấy chắc chắn là không thắng cuộc bình chọn yêu thích nào."

"Bả chọc giận toàn bộ giới truyền thông trong nước," Bakugou đồng ý, đầy thách thức. "Cảnh sát từ chối làm việc với bả bởi mấy câu chỉ trích bả nói về đám đó."

"Không phải bà ấy vẫn đứng thứ mười trong bảng xếp hạng số người được cứu bởi một anh hùng độc lập sao?"

"Chuẩn," Bakugou đáp, giọng châm chọc. Ánh mắt cậu ta cảm giác như-thăm dò. Lại là một biểu cảm nữa mà Todoroki không ngờ có thể xuất hiện được từ phía người kia. Hoá ra mấy thứ như vậy nhiều ra phết.

"Vậy khía cạnh nghiên cứu là điều gì làm nên một anh hùng," Todoroki kết luận, bấm bút. Hình mẫu người hùng kinh điển là All Might, và đầu óc cậu nhảy tới Midoriya. Ở đầu kia của thang đo tiêu chuẩn...

Cậu có thể hiểu được sự đề phòng lúc nãy của Bakugou, giờ cậu nghĩ lại. Không phải cậu có ý như thế, nhưng cậu đã quen với việc người ta đánh giá cậu không đáp ứng được mọi tiêu chí về hình tượng anh hùng mẫu mực, và Bakugou thậm chí còn chủ động khiến mọi người không ưa nổi mình. Cả hai bọn họ đều không có kỹ năng ứng xử của Midoriya.

Cậu đang cải thiện mảng đó, cậu nghĩ thế. Có lẽ cả Bakugou nữa, hoặc có lẽ quen thuộc đã bào mòn dần sự gai góc của người kia.

Một khi họ đã thống nhất được chủ đề cả hai đều chăm chú vào việc hoàn thành bài, với ít tranh cãi nhất có thể. Bakugou cẩn thận và kiên định, còn Todoroki dễ phân tâm hơn nhưng có thể đồng thời làm nhiều việc một lúc; họ làm thành một nhóm học tập khá im lặng.

Cả hai quay lại ký túc trong gần như yên tĩnh, Bakugou nhìn ra ngoài cửa xe buýt với một cái cau mày trong khi Todoroki lơ đãng nhìn người kia. Ngay cả khi đang thư giãn cậu ta vẫn cau có, mặc dù biểu cảm dần thả lỏng theo dòng suy nghĩ trầm tư.

"Tao sẽ email cho mày phần thuyết trình của tao tối nay," Bakugou thông báo, khi họ tách ra ở ký túc. "Mày dùng tài khoản UA chứ?"

Todoroki có dùng, và nó cảm thấy thật lạ khi họ đã học chung với nhau lâu như vậy mà không biết điều này về người còn lại, nhưng đồng thời cũng không có gì khó hiểu. Cậu còn chẳng biết gia cảnh của hơn một nửa lớp 1A-đôi khi cậu quên mất họ có gia đình bên ngoài khuôn khổ UA.

Cậu cũng có một cái như thế, trên lý thuyết. Thi thoảng cậu vẫn quên mất điều đó.



Họ nhận một điểm A cho bài thuyết trình. Aizawa lạnh lùng thông báo rằng bởi vì hai người họ đã hợp tác suôn sẻ như vậy nên có lẽ thầy ấy sẽ lại bắt cặp cả hai trong tương lai.

"Tớ không hiểu sao cậu có thể làm việc nhóm với cậu ta nhẹ nhàng như thế," Uraraka nói, vào giờ nghỉ trưa, ngọ nguậy trên ghế để ngó sang bàn Bakugou. "Cậu ta thật cứng đầu trong các hoạt động tập thể."

Todoroki nhún vai. "Cậu ta quan tâm đến điểm số của mình."

"Nếu là người khác thì tớ cá cậu ta đã độc chiếm cả dự án rồi."

"Đó là bởi vì cậu ta không tôn trọng ý kiến của những người còn lại trong lớp."

"Uầy đau thế?"

Todoroki chớp mắt, cân nhắc lại cách dùng từ của mình.

"Ý tớ không phải là cậu. Tớ nghĩ cậu ta chỉ biết điều hơn là cố để qua mặt tớ. Phần lớn cả lớp vẫn chưa biết cách để vạch giới hạn với cậu ta."

Uraraka phồng má lên ngẫm nghĩ. "Cậu nói đúng. Có kỳ không nếu tớ gần như là thích cậu ta mấy dạo gần đây dù cậu ta vẫn khá là khốn nạn?"

"Uraraka," Iida lắp bắp. "Đừng nói tục."

"Kacchan chỉ đặc biệt thôi," Midoriya gạt đi, mặc dù ánh mắt cậu ấy vẫn dò xét khi nhìn về phía Todoroki. "Nhưng cậu cũng đã khá quen với việc điều tiết cậu ấy."

Cậu làm ra một tiếng ậm ừ không rõ nghĩa. "Tớ không biết rõ cậu ta như cậu."

"Biết Kacchan và hiểu được cậu ấy là hai chuyện rất khác nhau."

Todoroki hơi nhíu mày với cậu ấy, nhưng người bạn cùng lớp của cậu đã chìm vào suy nghĩ.

Cậu không hoàn toàn đồng ý với kết luận của bạn mình. Midoriya theo bản năng hiểu rất rõ về Bakugou-biết cách vận hành của bộ óc đó, biết những quy luật người kia tuân thủ. Chỉ là cậu ấy có thói quen bỏ qua tất cả những gì mình biết để làm những gì mình muốn. Nó là phiên bản ngược lại của Kirishima, người không thấu rõ ruột gan Bakugou nhưng vẫn chấp nhận dễ dàng hơn rất nhiều những ranh giới mà người kia thực sự trân trọng.

Todoroki chẳng làm điều gì giống hai người đó. Cậu chỉ quan sát người kia và thoả hiệp nửa chừng.

Nếu cậu nghĩ kỹ về điều này, thì cậu đã dành kha khá thời gian để quan sát Bakugou mấy tháng gần đây. Nhiều hơn mức độ quan sát cậu dành cho một người bình thường, hoặc có lẽ là với phương thức khác biệt. Cậu cũng để ý đến bạn bè mình nhiều ngang vậy, nếu xét cho kỹ. Bakugou chỉ là một sự hiện diện bất biến nơi đằng sau tâm trí, gần như là thân thuộc, như một điểm chính giữa những biến động hàng ngày trong cuộc sống của cậu. Cậu không thực sự hy vọng có thể giải mã người kia, vậy nên cậu chỉ âm thầm ghi chép trong đầu những dị trạng mới mẻ được biểu hiện bởi Bakugou và chuyển sang cái khác.

Có lẽ lý do khiến cậu suy nghĩ về điều này là bởi vì Bakugou có vẻ đã phát hiện ra dự án nghiên cứu của cậu những ngày gần đây.

Cậu nghĩ có lẽ người kia để ý từ lớp học bổ túc, bởi vì thường xuyên chỉ có mỗi hai người với nhau-cùng tới đó và cùng quay lại UA, vô thức về chung một phe đối lập với Utsushimi và Inasa. Hoặc có lẽ ở bán kính lân cận thì cậu lộ liễu hơn trước.

Họ đang ngồi trong lớp coi một bộ phim tài liệu khô khan đến không tưởng để chữa bài luận khi cậu thấy mắt mình vô thức lướt sang những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, tự hỏi không biết liệu theo dõi thay đổi thời tiết có tính là hoạt động cải thiện năng lực trong đôi mắt lạnh lùng phán xét của Aizawa. Cậu theo bản năng luôn cảm thấy băng giá dễ dàng tuôn ra từ mình hơn vào mùa đông. Đã được một thời gian kể từ lần cuối cậu dùng lửa giữa trời tuyết.

Cậu tự hỏi liệu điều đó có ảnh hưởng gì không. Bakugou, cậu biết, luôn rất dễ nhiễm lạnh, phàn nàn lớn lối về thời tiết mỗi khi họ ra ngoài. Đôi mắt cậu chạy tới hàng ghế trước, và-bắt gặp Bakugou.

Cái này không thường xuyên xảy ra.


Todoroki tiếp tục nhìn người kia, và Bakugou nghiến răng và lườm mạnh hơn nữa. Nó không có tác dụng gì cả.

Họ đáng ra phải lặng lẽ soát bài, nhưng Todoroki sẽ vĩnh viễn luôn kiên nhẫn hơn người bạn cùng lớp kia của cậu, và vì vậy cậu không hoàn toàn ngạc nhiên khi Bakugou đập rầm xuống bàn mình đủ để khiến một Sero gà gật giật thót.

"Mày đang nhìn cái đéo gì vậy?"

Giờ thì cả lớp đã vô cùng tỉnh táo, bị đánh thức khỏi cảm giác buồn chán tê dại, và All Might thốt lên một câu 'Bakugou!' sửng sốt như thể thầy ấy cũng đang chiến đấu một trận chiến vô vọng trước bộ phim tài liệu đang ra rả đều đều trên màn hình. Bakugou vẫn đang hoàn toàn quay về phía cậu đầy cau có.

"Mày đang cố bổ não tao ra để nhìn một cái hay gì? Cái tiết con mẹ nào cũng thấy đôi mắt tréo ngoe dị hợm của mày đục lỗ sau gáy tao!"

"Cậu ngồi trước cửa sổ," Todoroki nói. Bình thản. Tim cậu đang đập nhanh quá. "Không phải lỗi tại tôi mà tóc cậu lại bắt mắt như vậy."

"Tóc của tao-mày giỡn mặt tao đấy hả?" Bakugou lùi lại, bị bất ngờ đến mức lời nói cũng mất đi vẻ hung hãn. "Đấy là cái cớ của mày á?"

"Có lẽ hai trò có thể thảo luận chuyện này sau giờ học," All Might lên tiếng, mặc dù đằng sau nụ cười chuyên nghiệp của mình Todoroki nghĩ hẳn thầy ấy đang nhẹ nhõm lắm trước sự thay đổi không khí. "Thầy chắc là nhóc Todoroki không có ý xấu gì đâu."

Đôi mắt Bakugou loé lên trong phẫn nộ, nhưng cậu ta ngậm chặt miệng lại và quăng mình trở lại ghế, cả người đều tỏ ra vẻ giận dỗi. Cả lớp dần ổn định như cũ, vài tiếng xuýt xoa thông cảm được gửi về phía cậu.

Todoroki quay lại với ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Cậu thấy bồn chồn, tay lạnh toát, như thể vừa bị bắt quả tang-mà thật ngớ ngẩn, xét đến việc cậu không bị bắt mà cũng chẳng làm gì phạm pháp.

Nó chỉ là-cậu không nhận ra mình lại lộ liễu đến thế. Và nhìn Bakugou nhiều đến vậy. Nó có cảm giác khác, khi được diễn tả như cách cậu ta nói. Cái tiết con mẹ nào cũng thấy.

A. Thế này không ổn rồi. Cậu đoán là Bakugou sẽ bắt mình giải thích vào một lúc nào đấy, rồi mọi chuyện sẽ tự khắc được thu xếp thôi.



Bakugou làm chính xác như vậy.

Cậu ta đập một bàn tay hết sức cường điệu lên tủ đồ của Todoroki sau tiết luyện tập và dí sát vào không gian cá nhân của cậu, và Todoroki lơ đãng nhận ra người kia có một ít tàn nhang nhạt màu dưới mắt và cậu ta cũng không thấp hơn cậu nhiều đến thế khi họ đứng đối diện nhau thế này. Thường tư thế của người kia rất tệ.

Không có lý do gì để giả ngơ. "Đây là vì chuyện lúc nãy à?"

"Hiển nhiên," Bakugou gầm lên, hoàn toàn không nói lý lẽ. "Giải thích hoặc là chết."

Cái việc người kia sa đà vào thói quen hăm doạ cũ kỹ này âm thầm nói lên nhiều thứ, nhưng có một cảm giác nhận thức chung kỳ lạ giữa cả hai người bọn họ, như thể họ đều biết cậu ta thật sự chỉ đang ra vẻ, đôi mắt người kia hoang mang hơn là giận dữ mặc cho những tia lửa từ bàn tay đặt gần tai Todoroki.

"Chẳng có gì để giải thích," Todoroki đáp, dù vậy, cậu vẫn thấy giọng mình có chút kỳ lạ. "Cậu chắn trước cửa sổ."

"Vậy thì quên cái tiết học chết tiệt đó đi! Trong giờ thực hành? Ngoài trường? Mày đã làm cái thứ kỳ quặc này mấy tháng trời rồi!"

A, chết tiệt. Có lẽ cậu đã phải thấy trước được viễn cảnh này vào lần đầu tiên mình khám phá ra khả năng quan sát tuyệt vời của Bakugou.

Không phải là cậu có thói quen nói dối, nhưng cậu cân nhắc lựa chọn đó trong một giây, chỉ đơn giản bởi vì cậu không thấy người kia có thể dễ dàng nuốt trôi cái sự thật nhàm chán bên dưới. Nhưng ở gần thế này có một vẻ căng thẳng nặng nề đè lên vai Bakugou và một cảm xúc quẫn bách trong mắt cậu ta, và cậu thầm nhận ra với một cơn nhói của sự chột dạ rằng có lẽ Bakugou nổi khùng lên như vậy là bởi vì trước đây người kia thực sự đã từng bị theo dõi bởi những kẻ có mưu đồ xấu xa hơn cậu. Bụng cậu quặn lại.

Cậu cố tỏ ra thờ ơ khi trả lời, mắt cụp xuống trước khi đặt trở lại lên Bakugou. "Sau Ngày hội Thể thao, và lần đó với tên tội phạm. Cậu có thể đọc vị tôi tốt hơn nhiều so với tôi có thể đọc cậu. Tôi chỉ đang bắt kịp. Thế thôi."

Gương mặt Bakugou sầm lại đúng như dự đoán trước ký ức về trận chiến của họ, nhưng giờ người kia đã trở nên lặng lẽ tập trung hơn khi cậu ta nhìn chằm chằm vào Todoroki, trước khi nhăn mặt.

"Gì vậy, thế tất cả vụ này đều chỉ là thăm dò đối thủ à?"

"Cậu có thể gọi nó như thế."

Bakugou trông sửng sốt nghẹn lời trong một thoáng.

"Rất có hiệu quả," Todoroki thêm vào, để lấp đầy khoảng im lặng. "Cậu đã thấy tiến bộ năng lực của tôi."

"Chỉ-chậm con mẹ nó một giây, chẳng có lý gì cả," Bakugou gắt gỏng, lông mày cau chặt bất mãn và quai hàm nghiến lại bướng bỉnh, nhắc nhở Todoroki rằng người kia không thực sự là một tên cục súc mất não như cái miệng của cậu ta vẫn thường thể hiện. "Khá là chắc kèo rình mò tao trong lớp đéo giúp mày có thêm thông tin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net