12. Phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Vương Nhất Bác cảm thấy bên cạnh rất nóng. Rõ ràng là mùa đông, sao lại nóng như vậy được. Anh giật mình tỉnh dậy, Tiêu Chiến đang co rúm lại, trán đầy mồ hôi, dính sát sàn sạt vào người anh. Vương Nhất Bác hoảng hốt, sờ tay lên trán cậu, Tiêu Chiến phát sốt rồi.

Anh nhanh tay ấn chuông khẩn cấp trên đầu giường, đứng dậy thay áo đã ướt đẫm mồ hôi của Tiêu Chiến. Nhưng Tiêu Chiến vẫn bám lấy cánh tay anh không rời, mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác điều hòa tin tức tố trấn an Tiêu Chiến, rồi vội vàng lấy khăn ướt  chườm lên trán cho cậu.

Bác sĩ khám cho Tiêu Chiến, sau đó thông báo không có gì nguy hiểm, người mang thai nhiệt độ cơ thể hơi bất thường, thỉnh thoảng sẽ nóng sốt như vậy. Vì không được uống thuốc trong giai đoạn này nên y tá cho Tiêu Chiến truyền nước để giảm nhiệt. Vương Nhất Bác cảm ơn bác sĩ rồi tiễn họ ra cửa, quay lại phòng bệnh lại tất bật đổi khăn trên trán cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị cái lạnh trên trán làm tỉnh, mơ hồ hỏi Vương Nhất Bác: “Vương Nhất Bác, anh không ngủ sao?”. Vương Nhất Bác xoa đầu Tiêu Chiến, không biết Tiêu Chiến đang tỉnh hay đang mơ, nhẹ giọng trả lời Tiêu Chiến: “Anh ở đây, em ngủ đi”. Tiêu Chiến rầm rì điều gì đó rồi trở mình tiếp tục ngủ.

Tiêu Chiến mở đầu buổi sáng hôm sau là một cơn nôn nghén quen thuộc. Cậu che miệng chạy vào nhà vệ sinh ngồi xổm xuống bồn cầu, dạ dày sáng sớm toàn là dịch chua khiến Tiêu Chiến khó chịu.
Mở cửa phòng bệnh, Vương Nhất Bác đã nghe thấy âm thanh của Tiêu Chiến trong phòng tắm.
“Ọe… ọe… ọe”
Vương Nhất Bác hoảng hốt đặt đống đồ lên bàn rồi vội vàng chạy vào xem Tiêu Chiến. Anh cúi người ngồi gần cậu, một tay đỡ khuỷu tay cậu, một tay vuốt lưng cho Tiêu Chiến dễ thở, đau lòng không nói nên lời.

Đợi Tiêu Chiến nôn xong, anh dìu cậu đứng dậy, dẫn cậu đến bồn rửa mặt đánh răng. Tiêu Chiến không có sức nên toàn bộ người dồn về phía Vương Nhất Bác, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Vệ sinh cá nhân xong, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến ra sopha chuẩn bị ăn sáng. Tiêu Chiến ủ rủ nói: “Vương Nhất Bác, em không muốn ở bệnh viện, ở đây không thoải mái”.

Biết Tiêu Chiến phải chịu đựng vất vả khổ cực, Vương Nhất Bác nắm tay cậu an ủi: “Đêm qua em vừa phát sốt. Đợi khi nào em khỏe hẳn, anh dẫn em về nhà”.

Thấy Vương Nhất Bác nói hôm qua mình sốt, Tiêu Chiến mới cảm nhận được cơ thể uể oải, rã rời, cậu như chú mèo chưa khỏi ốm mà ủ rũ gật đầu.

Ăn xong, Tiêu Chiến đề nghị ra ngoài hít không khí buổi sáng, ở trong phòng lâu khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Vương Nhất Bác đồng ý, nắm tay Tiêu Chiến cùng cậu ra khu vườn của bệnh viện.

Hôm nay thời tiết không lạnh lẽo, mặt trời chuẩn bị nhô lên sưởi ấm những giọt sương còn đọng trên cành lá. Khoảng vườn của bệnh viện rất rộng, được trồng nhiều cây cối và hoa, ở đây không còn ngửi được mùi máu và thuốc sát trùng trong bệnh viện.

Hai người sóng vai nhau đi dạo quanh khu vườn. Mỗi người đều có những dự định riêng cho bản thân, Tiêu Chiến muốn tiếp tục trên con đường làm ca sĩ của mình, Vương Nhất Bác dự định hoàn tất hoạt động trong giới giải trí sớm nhất có thể, để bắt đầu một kế hoạch mới được vạch ra. Nhưng lúc này, những điều đó chưa cần thiết nhất, đối với họ bây giờ, việc đối phương khỏe mạnh và sự ra đời của bé con là điều quan trọng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC