13. Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau, Tiêu Chiến đến lịch khám tổng quát trước khi xuất viện. Chú mèo cảm giác sắp được về ngôi nhà yêu dấu nên háo hức vô cùng, buổi sáng còn dậy sớm hơn Vương Nhất Bác, ngắm anh một lúc lâu rồi còn lén lút hôn trộm người ta. Da mặt chú mèo này rất mỏng, vậy nên Vương Nhất Bác không thể bắt quả tang, đành phải hưởng thụ những nụ hôn buổi sáng đầy ngọt ngào này vậy.

Sau một loạt các bước kiểm tra, bác sĩ đưa ra kết quả Tiêu Chiến có thể xuất viện, về nhà cần chú ý ăn uống và để tinh thần được thoải mái, tránh áp lực căng thẳng ảnh hưởng đến cả người lớn lẫn người bé. Vương Nhất Bác chăm chú nghe bác sĩ nói, như thể nếu như chỉ cần không nghe nửa chữ thôi là sẽ phải chứng kiến hình ảnh Tiêu Chiến trong nhà vệ sinh lần trước vậy, hình ảnh đó vẫn luôn ám ảnh Vương Nhất Bác cho tới bây giờ.

Thu xếp đồ đạc xong xuôi, Vương Nhất Bác nhìn kỹ lại Tiêu Chiến một lượt, đảm bảo cậu sẽ không bị lạnh khi ra ngoài trời thì mới yên tâm.

Quản lý đỗ xe ở cổng bệnh viện, gọi Vương Nhất Bác để thông báo mình đã tới. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nắm tay nhau ra khỏi bệnh viện, giữa cái nắm tay ấy, là hình ảnh siêu âm của Tiêu Chiến, một chú mèo con đang dần dần lớn lên trong bụng cậu.

Lên xe, Tiêu Chiến hỏi thăm anh quản lý của Vương Nhất Bác, gửi lời cảm ơn đến omega của anh ấy khi đã nấu đồ ăn giúp cậu trong thời gian cậu ở bệnh viện. Anh quản lý xởi lởi, nói đó là chuyện nên làm, mọi người an toàn là tốt rồi. Do buổi sáng thức dậy sớm nên đi được một đoạn đường Tiêu Chiến đã nghiêng nghiêng ngả ngả ngủ gật, Vương Nhất Bác đành để cậu dựa vào vai mình, sau đó nghiêm túc nói chuyện với quản lý. Vương Nhất Bác muốn hoãn lịch trình vào tuần tới, quản lý thông báo sẽ xem lại kế hoạch và báo lại với anh sau, dù sao có những buổi không thể trì hoãn được thì chắc chắn Vương Nhất Bác phải đi.

Đến nơi, quản lý muốn mang đồ giúp lên cho hai người nhưng Vương Nhất Bác từ chối, đống đồ này anh có thể tự mang được. Tiêu Chiến tỉnh lại thì mơ mơ màng màng, nếu không phải ở bên ngoài thì chắc cậu sẽ dụi dụi lên người Vương Nhất Bác rồi ngủ tiếp vậy.

Căn hộ của Vương Nhất Bác ở tầng 9, đây là khu chung cư dành cho những người bận rộn, sáng sớm ra khỏi nhà đến tối mịt mới trở về, không ai có thời gian xem xem hàng xóm của mình có phải là một minh tinh nổi tiếng hay không.

Trở lại căn nhà, Tiêu Chiến vừa có cảm giác nhớ nhung vì xa cách lâu ngày, ấm áp vì luôn có tin tức tố của Vương Nhất Bác ở đây, và cảm thấy có lỗi khi bản thân đã đường đột bỏ đi.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đến ngồi trên sopha, anh để cậu ngồi lên đùi, còn mình từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến. Anh nói: “Trở về nhà rồi, chú mèo của anh”.

Tiêu Chiêu không nói gì, quay lại vòng tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, nhẹ giọng: “Dạ”.

Như là biết Tiêu Chiến đang ngẩn ngơ chuyện gì, Vương Nhất Bác tiếp tục nói chuyện: “Ừm, sắp tới sẽ hơi vất vả đây. Chúng ta cần trang trí lại ngôi nhà, đi mua đồ cho chú mèo và bé mèo con của anh. Em hỏi giúp anh xem, chú mèo của anh rất biết thiết kế, không biết người ta muốn decor như thế nào nhỉ?”

Tiêu Chiến nghe xong thì mỉm cười, ngọ nguậy ghé sát vào tay Vương Nhất Bác: “Bé mèo con bảo là, chỉ cần cùng ba sắm sửa thì trang trí như thế nào cũng được”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC