Chương 18: kẻ cưỡi mô tô phân khối lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ cưỡi mô tô phân khối lớn

Hai ngày sau khi trở về từ Brighton, Nhân nhận được cuộc gọi từ Thomas với lời đề nghị tản bộ buổi sáng ở công viên hoàng gia dọc sông Yarra. Gần đó có quán trà nướng lâu đời, với biểu tượng lá trà bao quanh con số 1985 đầy tự hào. Đó là loại trà được trồng bởi chính người nông dân Úc, trên thảo nguyên mênh mông bạt ngàn phía Đông Bắc New South Wales*.

Ra khỏi cửa, cô thấy dọc hành lang xếp đầy những bàn ghế và đồ đạc lỉnh kỉnh nối đuôi nhau xuống tận tầng trệt. "Ai dọn tới hay ai chuyển đi?" Nhân tự nghĩ.

"Chào buổi sáng, cô đi ra ngoài à?" Gã trai phòng bên cạnh thò đầu ra khỏi cửa, trân tay ôm một thùng cạc tông, miệng cười tươi rói.

"Odom, anh... đối chỗ làm à?" Nhân ngạc nhiên hỏi.

Odom như đụng trúng chỗ ngứa, thả thùng cạc tông phịch xuống đất, bức xúc kể. "Vẫn làm chỗ cũ, mà không hiểu có thằng điên nào cứ báo rằng tôi có trồng cần sa trong nhà. Vậy là cứ dăm ba bữa cảnh sát lại tới khám xét, rồi triệu tập điều tra. F**k, tụi cảnh sát cũng là một lũ thối tha, dù lần nào cũng xác minh là không có, nhưng sau đó lại vẫn cứ tiếp nhận trình báo vu khống tôi."

"Kì lạ, nếu vậy lẽ ra họ nên hỏi cả hàng xóm xung quanh nữa chứ, nhưng tôi không thấy ai lấy thông tin về anh cả." Nhân ngạc nhiên.

"Thế đấy! F**k cái lũ cớm chết bầm." Odom ôm đầu, cơn phẫn nộ kìm nén lại được dịp bùng phát. Gã đã liên hồi vào thùng cạc tông bên dưới, luôn miệng chửi thề.

"Anh định chuyển đi đâu?" Nhân tỏ ra quan tâm.

"Xuống Hawthorn thôi, cô đừng lo, sau này vẫn có thể cùng nhau đi xem concert của Sia được, tôi sẽ săn vé cho cả hai." Odom dường như đã lấy lại bình tĩnh, gương mặt cũng tươi tắn hơn trước.

"Tuyệt đấy. À, nếu cần tôi giúp gì anh cứ nói nhé!"

"Cho tôi gửi đỡ bộ sô pha đi, hiện tại tôi phải ở kép, qua tháng tên kia chuyển đi tôi mới có chỗ để." Odom không có chút khách sáo nói.

"Không thành vấn đề, luôn bây giờ chứ?" Nhân xắn tay áo lên, tỏ ý sẵn lòng giúp.

"Cô thật tốt bụng, cảm ơn nhé."

"Chúng ta là bạn mà, đừng nói mấy lời sáo rỗng như thế."

"Được, tối nay tôi đãi cô ăn."

"Hôm nay là ngày trúng mánh của tôi, sáng được mời trà, còn tối thì được mời cơm."

"Ha ha..."

"Ha ha..."

...

Giúp Odom chuyển đồ nên cô đến chỗ hẹn trễ hơn ba mươi phút. Dù cô đã gọi điện báo cho Thomas biết nhưng trong lòng Nhân vẫn thấy áy náy.

"Xin lỗi vì đã để bác chờ lâu." Nhân nhẹ nhàng đặt gói quà trước mặt Thomas, cười. "Cái này thay cho lời xin lỗi của cháu."

"Ồ, cháu không cần làm vậy, dù gì ta vẫn thường tới đây mỗi khi rảnh rỗi. Độ tuổi như ta, chờ đợi cũng không hẳn là chờ đợi nữa, luôn có cách để giết thời gian." Thomas nháy mắt, hài hước nói.

Món quà Nhân tặng là một hộp trà hoa cúc được làm hoàn toàn bằng phương pháp thủ công, không phụ gia, không chất bảo quản. Nhân mua nó từ tuần trước, khi cô có dịp ghé triển lãm trà trong trung tâm thành phố.

"Chúng ta có nên thử nó ngay bây giờ không?" Thomas đề nghị.

"Được thôi, nếu bác thích." Nhân cười đồng tình.

Cô gọi phục vụ và nhờ họ pha giùm. Sau đó cẩn thẩn chọn một số loại bánh bích quy có vị thích hợp với mùi thơm nhàn nhạt của trà cúc.

"Cái lưng cửa bác đã lành hẳn rồi chứ?" Nhân hỏi sau khi đã chọn xong bánh.

Thomas vòng tay ra phía sau, ấn ấn lên lưng mình. "Ngoài việc tránh làm những việc gây sức ép lên cột sống, còn lại ta thấy rất tốt."

"Ồ, cháu nghĩ chúng ta chỉ nên đi bộ ra chỗ kia xem chèo thuyền thôi. Vườn hoàng gia... hãy để khi nào bác khỏi hẳn."

Phục vụ bưng mâm trà ra bàn của hai người, Nhân tinh ý nhận ra cô bé phục vụ còn cắm một bông cúc tươi vào bình hoa sứ trắng đặt giữa bàn.

"Cảm ơn, bông hoa thật đẹp." Thomas lên tiếng.

Cô bé phục vụ cười bẽn lẽn, ngượng ngùng cúi chào rồi đi vào trong.

"Cô bé khiến cháu nhớ tới Dara." Nhân đột nhiên nói. "Chắc bác cũng gặp Dara vài lần rồi chứ? Cô bé chơi rất thân với David."

Thomas sắc mặt đang hồng hào bỗng chuyển sang bối rối. Dù cố tỏ ra tự nhiên nhưng phải mất một lúc cơ mặt mới buông lỏng theo ý muốn của ông.

"Dara là một cô bé ngoan. Hay cười và dễ thẹn thùng. Phải, tôi đã gặp cô bé nhiều lần khi đón David tan trường. Thằng nhóc cũng thường dẫn Dara về nhà chơi, và tôi rất quý cô bé." Thomas nói.

"David nói rằng hôm Dara gặp tai nạn, chính mắt cậu ấy cũng trông thấy, tất cả." Nhân nhìn Thomas thăm dò.

Thomas ngoài mặt thản nhiên như không, nhưng trong lòng bắt đầu nhộn nhạo. Có phải Nhân đã biết việc làm của ông hôm đó?

"Tôi... chỉ muốn tốt cho thằng bé. David, nó sớm mồ côi mẹ, tôi thật không nỡ nhìn nó tự hủy hoại tương lai của mình."

"Ông biết David giết mẹ Dara đúng không?"

"Cô Nhân, tôi thực sự..." Thomas thở dài. "Tôi chỉ lờ mờ suy đoán. Chưa kịp làm sáng tỏ thì David..."

"Thằng bé thật ngốc nghếch, nó đã quá sợ hãi và tuyệt vọng nên mới hành động tiêu cực như vậy. Cô Nhân, trong mắt mọi người có thể nó là ác quỷ, nhưng với tôi nó mãi là thiên thần." Thomas nghẹn lời, mắt rơm rớm.

Nhân động lòng. Cô không còn muốn nhắc tới sự việc trong đoạn băng mà Kris cho cô xem nữa.

Hôm xảy ra tai nạn, mặc dù chỗ đó không có camera, hộp đen của hai xe cũng không có, tuy nhiên một sinh viên đã đặt máy quay từ cửa sổ ra ngoài đường để ghi lại lưu lượng xe lưu thông qua ngã tư trước nhà trong 24 giờ. Sau đó, cậu ta lại thay đổi chuyên đề nghiên cứu nên không quan tâm đến đoạn băng gi hình nữa. Một thời gian sau, bạn gái của cậu sinh viên này vô tình trùng đề tài với đề tài nghiên cứu cũ của cậu nên cậu đã đưa đoạn băng cho bạn gái mình. Và cuối cùng, cô bạn gái ấy trong lúc xem đã phát hiện ra đoạn phim tai nạn nên lập tức đi trình báo với cảnh sát.

Trong đoạn phim, Thomas đã giữ không cho David lại gần thi thể đẫm máu của Dara. Rồi khi thấy vài người chạy lại chỗ ô tô gây tai nạn để kéo tài xế ra thì ông cũng vội vã lao tới. Thomas đã chui hẳn nửa người vào chiếc xe bị lập úp, có lẽ để phụ đẩy tài xế ra phía ngoài. Tiếp đó., Thomas và tài xế đều ra khỏi xe hơi cùng lúc.

Và dĩ nhiên, sau khi rời khỏi xe hơi, ông lôi David đi với mình.

Có một điều Nhân không hiểu, nếu Thomas thực sự yêu quí Dara, tại sao trong suốt quá trình cô bé bị đụng xe lẫn thoi thóp chờ chết, ông ta một bước cũng không chạy qua xem xét tình hình. Nhưng khi thấy có người đi về phía xe gây tai nạn, thì ông ta lại rất khẩn trương.

"Cô Nhân, cô có muốn ra ngoài kia hít thở chút không? Sáng hôm nay trời rất đẹp, gió cũng mát nữa." Thomas lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhân.

"Chỉ một lúc thôi nhé, vì cái lưng của bác." Nhân điều chỉnh nét mặt rất tốt, môi nở nụ cười nhẹ.

Chủ nhật giữa mùa xuân mát mẻ quả thật khiến tâm tình người ta dễ chịu hẳn. Thomas chầm chậm bước từng bước bên cạnh Nhân, không nhận ra vóc dáng nhanh nhẹn của một cảnh sát năng nổ yêu nghề nữa.

"Tại sao bác lại nghỉ việc." Nhân thắc mắc.

"Tôi đã già rồi." Thomas nửa đùa nửa thật đáp. "Không còn thích hợp làm trong ngành nữa."

Nhân phì cười. Gì chứ, mỗi lẫn đi báo mất đồ, cô vẫn gặp một cụ già mặc quân phục cảnh sát ngồi sau quầy tiếp nhận hồ sơ đấy.

"Thực ra, cho dù tôi có biết David là hung thủ, tôi cũng sẽ giúp thằng bé chạy trốn. Thế nên, tôi không đủ tư cách tiếp tục phục vụ nữa." Thomas nói.

"Tất cả cha mẹ đều sẽ suy nghĩ và hành động như thế." Nhân an ủi. "Bác không cần tự trách bản thân."

Thomas cười gượng.

Bờ rửm... bờ rửm....

Bốp!

"A!"

Nhân trẹo chân khuỵu xuống nhưng tay đụng phải dải lan can phía sau nên không ngã. Ngược lại, Thomas đổ sụp toàn thân xuống đường, một bên mặt bê bết máu.

Nhân kinh hoảng nhìn theo chiếc mô tô phân khối lớn vừa thắng lại ở chỗ dừng chờ đèn đỏ phía trước. Đó là một gã cao lớn vạm vỡ mặc áo jacket đen và đi giày hầm hố. Gã đẩy kính chắn gió trên mũ bảo hiểm lên, để lộ hai con mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Nhân.

Gã giơ ngón tay thối rồi lên ga phóng mất, để lại cây gậy bóng chày lăn lông lốc trên mặt đường dốc. Ở đầu gậy có dính máu tươi.

Nhân quỳ xuống đỡ lấy Thomas, khuôn mặt ông tái mét, hai mắt chớp điên loạn. Máu từ chỗ vết thương không ngừng chảy ra.

"Thomas, cố lên."

Nhân một tay dùng khăn vải bịt miệng vết thương, một tay bấm điện thoại gọi cấp cứu. Trong lúc đợi kết nối với tổng đài, nhận thấy Thomas đang dần rơi vào tình trạng hôn mê, cô không ngừng van xin ông phải tỉnh táo.

"Lạy Chúa tôi, Thomas, làm ơn..." Nhân muốn bật khóc. Cô rất sợ máu, cô sợ lắm. Cô cũng sợ Thomas sẽ chết trên tay mình trước khi ông được đưa tới bệnh viện cấp cứu.

...

Sáu tiếng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật với Nhân là một cực hình. Cô cảm giác mình như rơi xuống địa ngục vậy.

"Lẽ ra tôi mới là người nằm trong đó." Nhân chỉ tay về phía cửa phòng phẫu thuật. "Thomas đã đỡ cho tôi."

Kris nghe Nhân gọi điện thoại là anh lập tức chạy đến với cô. Chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh và nghe cô nói. Nhưng anh biết nếu anh không tới, cô sẽ chới với trong mớ bòng bong tự tạo ra.

"Kris, bác ấy sẽ không chết đâu đúng không?" Nhân thì thầm.

Kris chưa kịp trả lời, cô lại níu lấy vai áo anh, hỏi tiếp. "Kris, nếu bác ấy chết, tôi có phải là sao quả tạ không? David rồi tới bố cậu ấy..."

"Em ngốc đủ chưa?" Kris thở dài. "Dù mọi chuyện xung quanh em có thể tệ hại, nhưng không có nghĩa lỗi là ở em. Đừng vơ hết vào bản thân rồi tự dằn vặt."

Nhân lau nước mắt. Nghe phũ phàng nhưng lời Kris nói lại đúng. Ít nhất là Nhân cảm thấy như vậy.

"Em muốn ăn gì?" Kris sửa lại đầu tóc rối bù cho Nhân, dịu dàng hỏi.

"Khoai tây nghiền." Nhân đáp.

Kris chăm chú vuốt nốt mấy sợi tóc bướng bỉnh không chịu vào nếp cho tới khi chúng chịu nhập vào tới đuôi tóc thẳng thớm trong tay anh, rồi sau đó lại hết sức tập trung để cố định đuôi tóc bằng dây cột của Nhân. Toàn bộ quá trình anh còn không dám thở mạnh.

Bất ngờ, Nhân đoạt lấy cột tóc trong tay Kris, lắc nhẹ đầu rồi tự cột. Chưa đầy ba giây đã xong.

Kris bất mãn nói. "Em thật giỏi cướp công."

"Tôi không thích cảm giác bị ai đó nắm đầu."

"Nắm đầu? Chà..." Kris cảm thấy nực cười khi nghe cô nói vậy. Tôi buộc tóc cho em đó, không phải nắm đầu nha.

"Khi nào anh mới đi mua đồ ăn?" Nhân có vẻ không để ý đến nỗ lực lấy lòng cô của Kris cho lắm.

"Bây giờ." Kris bực mình đáp. "Em ở yên đó, đừng có chạy lung tung."

"Tôi chạy lung tung làm gì chứ?" Nhân buồn cười nhìn Kris.

"Ai biết được em." Kris trợn mắt nhưng chẳng thấy hung dữ tẹo nào.

Hổ giấy! Nhân thầm nghĩ, cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

Kris đi được một lúc, cửa phòng phẫu thuật mở toang. Vị bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho Thomas đi về phía Nhân.

"Chúc mừng, ông ấy đã qua cơn nguy kịch rồi." Gương mặt vị bác sĩ khi nói những lời này trông vô cùng mệt mỏi nhưng khuôn miệng vẫn nở nụ cười để người nhà bệnh nhân an tâm.

Nhân nhẹ nhõm thở ra một hơi, xúc động cảm ơn bác sĩ.

Trong lúc đợi Kris mang đồ ăn quay lại. Nhân ngồi không, đầu óc rỗi rãi nên nghĩ tới một vài chuyện khi trước. Có cả chuyện Nhân bị thương, y tá nói Kris đã túc trực 24/24 từ khi cô vào phòng mổ cho tới khi cô hồi phục ý thức. Cô có thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi tột độ trong lòng Kris và cả cảm giác trống rỗng khi ngồi đếm từng giây thời gian trôi qua.

"Là sợ cô độc." Nhân thầm nghĩ. "Mình với anh ấy là cộng sinh. Sự tồn tại của đối phương chính là thứ khiến người còn lại có động lực để tiếp tục sống."

"Khoai tây nghiền và Solo chanh." Kris chìa gói đồ ăn trước mặt Nhân. "Đang nghĩ gì?"

"Không gì." Nhân chối phăng.

"Em cũng nên khôi phục tinh thần đi." Kris bật nắp lon hộ Nhân rồi đưa cho cô. "Tôi thấy họ đẩy Thomas qua phòng hồi sức rồi. Ông ta sẽ không sao đâu."

"Không có sốt cà à?" Nhân chọc chọc thìa vào hộp khoai tay nghiền, hỏi.

"Em cố tình chọc tức tôi phải không?"

"Được rồi, cứ làm thế nếu điều đó giúp em thấy khá hơn."

Nhân nhìn Kris, "Tôi không phải là người dễ suy sụp vì tất cả mọi người trên thế giới này bị thương hay là qua đời trước mặt tôi."

"Còn Thomas, bởi vì tôi nghĩ ông ấy đã đỡ cây gậy đó cho tôi." Nhân giải thích. "Nên nếu ông ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ thấy có lỗi suốt phần đời còn lại."

"Từ đầu đến cuối em cứ khăng khăng mình mới là mục tiêu, tại sao không nghĩ ngược lại? Thomas là cảnh sát, ông ấy có khả năng chuốc lấy thù oán nhiều hơn em."

"Anh... cố tình muốn bỏ qua khả năng gã lái xe kia chính là đồng phạm sao?... Bây giờ trong đầu tôi chỉ có một thắc mắc. Đó là gã đàn ông trong vụ tai nạn ô tô của tôi và gã lái mô tô là hai người khác nhau, nếu gã trong vụ tai nạn là hung thủ, thì gã lái mô tô tại sao cũng muốn đả thương tôi? Dùng từ đả thương là vì nếu muốn giết tôi, rõ ràng hắn có thể bắn một vài phát sung hay dùng dao đâm... đại loại như thế. Còn đằng này hắn dùng gậy bóng chày. Khả năng một người có thể chết vì một cú đập gậy vào đầu là bao nhiêu? Phải chăng gã lái mô tô là đồng phạm với hung thủ? Nhưng ngay khi nghĩ như thế tôi lại bế tắc bởi vì tôi không thể biết gã đập đầu tôi trong ngày bà Clara bị giết có phải lầ người giết bà Clara hay không. Rồi nếu gã lái mô tô là đồng phạm, tại sao không giết tôi. Hắn muốn đe dọa sao?..." Nhân nói một lèo, đem hết bức bối trong lòng xả ra.

"Khả năng một người có thể chết vì một cú đập gậy vào đầu là bao nhiêu ư, ừm, Thomas đã sém chết đấy." Kris từ tốn đáp. "Tuy nhiên không thể phủ nhận thắc mắc của em hoàn toàn có lí."

"Kris, tôi biết, anh đang giấu tôi nhiều thứ. Tôi không yêu cầu anh nói tôi biết, bởi tôi hiểu tính chất công việc của anh. Nhưng, anh có thể đừng xem tôi như con ngốc được không?"

"Tôi chưa bao giờ xem em là con ngốc."

"Chưa bao giờ." Kris nhấn mạnh.

Nhân mệt mỏi gục đầu xuống, vì sự xuất hiện của gã lái mô tô mà Nhân bất an vô cùng. Cô có cảm giác mình bị trói vào cột đèn, trên đầu là bóng đèn sáng chói còn xung quanh là bóng tối vô tận. Gã hung thủ thì lượn lờ trong bóng tối quanh cô.

"Em đừng lo lắng, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì." Kris nói.

Anh định đặt tay lên bờ vai Nhân để khiến cô an tâm một chút, nhưng lí do nào đó khiến anh không làm thế. Kris chỉ nói rồi lặng lẽ nhìn cô. Khi nói lời này, chính Kris cũng thấy nghi ngờ. Nếu anh không bảo vệ được cô thì sao?

"Kris, tôi cảm giác hung thủ ở rất gần tôi. Lần trước tôi bị đánh bởi gậy bóng chày, lần này cũng thế, nhưng khác cái là Thomas đỡ thay." Nhân đột nhiên bật dậy, gấp gáp nói với Kris. "Tôi nghĩ hắn biết mọi chuyện về tôi. Hắn, đã luôn theo dõi tôi."

Trái với sự hốt hoảng của Nhân, Kris điềm tĩnh lạ thường. Anh kéo Nhân ngồi xuống ghế trở lại, bất chấp tất cả mà ôm chặt lấy cô trong vòng tay của mình.

"Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em."

Nhân yên lặng.

"Tôi sẽ bảo vệ em bằng cả sinh mạng của mình." Kris chạm tay lên đầu Nhân, xoa nhẹ, giọng nói vô cùng kiên định.

Mí mắt Nhân trùng xuống, những lộn xộn trong đầu tạm lắng nhưng trong lòng lại xáo trộn khó tả.

Kris, có phải anh đã nhận ra rồi không? Nhân thả lỏng cơ thể, cằm tựa lên vai Kris tận hưởng cảm giác che chở. Thực ra em rất sợ mất anh. Em sợ rằng nếu chúng ta cứ thế mà bên nhau, một ngày nào đó chúng ta sẽ dùng quá khứ để trách móc, dằn vặt nhau và rồi chia xa nhau mãi mãi. Em không muốn lí do ngăn cản chúng ta đến với nhau lại trở thành lí do khiến chúng ta thực sự chia ly. Nhưng anh lại quá cố chấp. Anh dùng tình cảm của mình ngày qua ngày, từng bước đánh gục em. So với việc có thể chết bất cứ lúc nào, việc con tim em lung lay vì anh khiến em còn bất an hơn... Kris, có thể đừng đối tốt với em nữa không?

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Nhân, cô nhíu mày, cố kiềm chế cảm xúc.

Anh đã rất cố gắng rồi Nhân. Em muốn anh phải thờ ơ trước em đến khi nào? Khi cả hai đã nhắm mắt xuôi tay? Em thật ích kỉ với bản thân mình và tàn nhẫn với anh. Cuộc sống vốn rất ngắn ngủi, em nhất định phải sống ngột ngạt và đau đớn từng ngày như thế sao? Chúng ta phải diễn cho nhau xem đến khi hút cạnsinh lực của nhau ư? Bàn tay đặt trên lưng Nhân run run. Kris cũng đang phải kiềm chế bản thân.

Một lúc, Nhân đẩy Kris ra, ánh mắt đã lấy lại được sự lạnh nhạt. Cô nhìn anh, nói:

"Nếu cảm thấy tôi đang trong tình thế nguy hiểm, vậy anh hãy tìm cách bảo vệ tôi đi."

Kris ngạc nhiên xen lẫn xúc động. Nhân cuối cùng đã chịu chấp nhận anh rồi sao?

"Hãy làm đúng trách nhiệm của anh đi. Cảnh sát thì phải bảo vệ nhân chứng, đúng chứ?"

Xèo...

Như có ai đó vừa dội nước lạnh vào ngọn lửa bùng cháy trong tim Kris. Chút hân hoan còn sót lại trên mặt cũng tắt ngúm.

"Em là nhân chứng sao?" Kris bất mãn vặn lại.

"Nhân chứng và cả nạn nhân." Cô trả lời.

Kris cầm lon Solo, ngửa cổ lên tu một hơi tới cạn đáy lon, rồi đem tất cả bực tức trút lên cái lon rỗng, biến nó thành một đống dúm dó trong lòng bàn tay.

Nhân nhìn đồng hồ đeo tay, rồi liếc nhanh về phía Kris. "Tôi ghé nhà chút rồi quay lại chăm sóc cho Thomas."

Tại sao em phải chăm sóc cho ông ta? Kris định hỏi thế nhưng trí óc nhạy bén đã kịp thời cản anh lại. Thomas không có họ hàng vì ông ta là trẻ mồ côi. Từ sau khi vợ ông ta qua đời, ông và con trai cũng không liên lạc gì với bên ngoại. Chưa kể việc ông ta đã đỡ một gậy cho Nhân.

"Anh không về à?" Nhân hỏi.

"Có chứ." Kris vội vàng đứng dậy.

"Cho tôi đi nhờ xe. Tôi không muốn bắt tram 109." Nhân nói.

Kris gật đầu. Tram 109 chính là tuyến tram mà cha anh từng đảm nhận trong suốt hai mươi năm công tác của ông. Từ Bệnh viện North Richmond về nhà Nhân chỉ có mỗi tuyến này chạy ngang qua.

...

Chiếc Mini Cooper màu đen lẫn vào bóng tối chầm chậm chạy dọc bờ sông Yarra. Đến một đoạn khuất người điều khiển cho xe dừng lại. Từ trên xe bước xuống, người đàn ông cầm bao tải nhỏ có để sẵn cục tạ nặng bên trong, vất vả quăng xuống dưới sông. Tiếng nước vỡ ôm lấy bao tải nuốt trọn xuống đáy khiến gã thấy an tâm. Gã xoay người, áo Blue trắng bắt lấy ánh sáng nhàn nhạt từ con trăng khuyết trên trời, phất phơ bay theo bước đi vội vã của gã.

"Before you accuse me, take a look at yourself
Before you accuse me, take a look at yourself
You say I've been spending my money on other women
You've been taking money from someone else..."

Tiếng ghi ta cùng giọng hát da diết của Eric Clapton giúp làm dịu đi ý nghĩ mình đã phạm tội trong đầu gã. Mọi con người ngay từ khi sinh ra, đã định sẵn là có tội. Ít nhất là tội khiến người khác phải nhọc nhằn. Gã nghĩ thế, và âm nhạc luôn cổ vũ rằng gã đúng.

.+%E2%8>4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net