Chương 20: Hồ sơ "16164V"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này Kris, cậu đã đọc chưa?" Tom hỏi ngay khi Kris vừa mới bước vào đồn.

"Đọc cái gì?" Kris hỏi lại.

Tom cầm hồ sơ đánh số 1616V đưa cho Kris. "Đây, điều tra mới nhất về bà Clara."

Kris cầm lấy hồ sơ, mở ra xem. Trong khi đó Tom vẫn đều giọng. "Điều bất ngờ không phải ở việc bà Clara là trẻ mồ côi, mà chính là việc bà ta với Thomas đều được nuôi bởi sơ Marie."

"Thomas? Ông ta cũng là trẻ mồ côi." Kris ngạc nhiên. "Tại sao trước giờ tôi không biết nhỉ?"

"Vì chúng ta không đặt Thomas vào diện tình nghi." Tom nói. "Nhưng sau khi thấy bức hình này, có lẽ cậu nên nghĩ lại."

Tom chỉ vào bức hình cách thời điểm bà Clara chết khoảng hai tháng. Đó là bức hình cắt ra từ camera giao thông nên hơi mờ. Tuy nhiên vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt của hai người trong hình.

"Họ rõ ràng có quen biết nhau. Nhưng trong đám tang của bà Clara, Thomas đã không tới viếng." Tom nói.

Kris cầm xấp hình lên kiểm tra, ngoài những bức chụp chung với nhau từ hồi nhỏ, còn có cả mấy tấm chụp ở thời điểm hiện tại. Nghĩ một lúc, Kris quay qua bảo Tom "Có video gốc chứ ở đây chứ? Tớ muốn xem video gốc. Trông họ như đang cãi nhau về chuyện gì đó."

"Dễ rồi, bà Clara không muốn cho Dara qua lại với con trai của Thomas. Nên tớ đoán hai người đã gặp nhau vì việc này." Tom hào hứng nói.

"Chà, lâu rồi mới thấy cậu chịu động não, mà còn nhanh lẹ như vậy." Kris nheo mắt nghi ngờ. "Không phải tới giờ cậu mới chịu thay đổi đó chứ?"

"Trúng phóc, tớ phải thay đổi thôi. Tớ muốn con tớ có thể tự hào về ba nó trước bạn bè."

"F**k!" Kris bật dậy đấm mạnh vào ngực Tom. "Cậu lên chức bố rồi sao?"

"Ha ha, thì là thế đó..." Tom cười hỉ hả.

Kris ôm chầm lấy Tom, siết chặt. "Tối nay phải làm chầu chứ hả? Gọi cả đội đi."

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, ha ha..."

...

Nhân khóa cửa thư viện, mệt mỏi vươn vai. Hôm nay cô không cần ghé bệnh viện nữa vì Thomas đã xuất viện từ hôm qua. Nghe nói người bên bảo trợ đã cử người tới đón và đưa ông ấy về nhà. Nhân có điện cho Thomas để hỏi thăm và hứa sẽ ghé chơi vào cuối tuần này. Ông ấy tỏ ra rất vui khi nghe Nhân nói như vậy.

Tít... tít...

Là chuông tin nhắn. Nhân mở điện thoại ra đọc. Không ngoài dự đoán của cô, Kris hỏi rằng liệu hai người có thể gặp nhau một chút không.

Nhân bấm máy gọi.

"Ở đâu?"

"Em thật nôn nóng, thật ra chỉ cần nhắn tin được rồi." Kris trả lời, giọng điệu trêu ngươi.

"Tôi phải hỏi lại lần nữa sao?" Giọng điệu của cô trêu ngươi không kém.

"Tôi sẽ đón em."

"Khỏi, tôi sẽ tự tới đó."

"Tôi đến rồi."

Nhân cúp điện thoại. Quay mặt qua bên trái, liền thấy Kris thong dong đứng đó, đầu nghiêng nghiêng cười.

Thật là một gã đáng ghét!

...

"Em muốn uống mocha không?" Kris hỏi khi cả hai đã ngồi xuống ghế.

"Anh muốn uống latte đúng chứ?" Nhân vặn lại.

Kris thở dài, "Tôi hỏi chân thành mà thái độ em khiến tôi buồn quá."

"Thôi diễn kịch đi, anh không hợp đâu." Nhân ngán ngẩm nói.

"Ồ, em đã nạp sẵn bao nhiêu viên đạn vậy, bắn liền lúc hai phát khiến tim tôi gục ngã luôn." Kris đưa tay ôm tim, nhăn nhó.

"Nếu anh còn nói vớ vẩn, tôi sẽ đứng dậy." Nhân cứng rắn cảnh báo.

Kris bỏ tay xuống, đầu hàng. "Được rồi, thấy em căng thẳng nên muốn phá trò chút. Nếu em không thích tôi sẽ không làm nữa, được chứ?"

"Em thả lỏng đi, không phải cứ hẹn gặp em là có chuyện quan trọng đâu." Kris cười.

Nghe lời này, cơ thể Nhân mới thôi cứng nhắc. Cô thở ra, "Trông tôi lo lắng lắm đúng không?"

Kris gật đầu.

Nhân thở dài, hai mi mắt rũ xuống. "Tôi tò mò lắm, thực sự tò mò."

"Em tò mò chuyện gì?"

"Tên hung thủ ấy. Không biết những ngày qua hắn sống có tốt không, ăn có ngon miệng không, ngủ có tròn giấc không... Đại loại thế."

Kris cà ngón trỏ lên chóp mũi, cười cười. "Em cảm thấy bất mãn à?"

"Dĩ nhiên. Tại sao tôi không phạm tội gì cả nhưng đêm nào cũng sợ không ngủ được, ăn cơm cũng không trôi, thi thoảng đi đường còn giật mình vì một ánh mắt nào đó lướt qua..."

"Anh không cảm thấy bản thân quá bất lực sao?"

"Bất... lực...?" Kris tròn mắt.

"..."

"Anh là cảnh sát..." Nhân đỏ mặt nhắc.

Kris phì cười. "Cảnh sát chỉ có tính răn đe với những tội phạm bộc phát. Còn những kẻ mất hết nhân tính, giết người có kế hoạc thì đôi khi... cảnh sát còn phải sợ ngược lại đấy. Em không biết chứ vì bốn chữ "hành xử minh bạch" nên đôi khi cảnh sát cũng bị đẩy vào chỗ sáng cùng với nạn nhân đấy."

"Anh đang đùa à?" Những lời này của anh đúng là làm nhục quân hàm." Nhân phừng phực tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Cô lừ mắt, nhìn sang chỗ khác, chỗ không có bản mặt nham nhở của Kris xuất hiện.

"Em gặp cậu ta rồi à? Hải Nhân ấy." Kris độ nhiên chuyển chủ đề sau chỉnh lại dáng ngồi thật nghiêm chỉnh.

Bị bắt trúng tim đen, Nhân thoáng bối rối. Chắc cậu ta không nói mình lại hỏi chuyện đó chứ?

"Tại sao phải đi hỏi cậu ta?" Kris thở ra, giọng trầm từ tốn. "Sao không trực tiếp hỏi tôi?"

Trong khoảnh khắc Nahan tưởng máu không lên não được, cô thầm nguyền rủa Hải Nhân, cậu ta có cần bán đứng cô nhanh vậy không?

"Hỏi... hỏi anh cũng được à?" Nhân bấm ngón tay lên nệm ghế, căng thẳng nói.

"Dĩ nhiên." Kris vẫn đau đáu nhìn Nhân.

"Vậy..." Nhân hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm hỏi. "Tại sao hôm đó anh lại không thi đấu? Đã có chuyện gì xảy ra?" Chuyện gì mà khi ấy, với vị trí là người anh thương yêu, em cũng không thể biết? Hử?

"Câu hỏi thứ nhất, là vì có chuyện xảy ra, khiến anh thực sự suy sụp."

"Trả... lời nhanh thật." Nhân chớp mắt, cô không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản thế này.

"Còn câu hỏi thứ hai." Nhân giục.

"À câu này thì, không thể trả lời." Kris nhe răng cười.

Nhân cứng hàm, sau đó thì muốn đem tất cả ngôn từ độc địa nhất trên thế gian phun ra dìm chết cái gã trước mặt.

"Em đừng bực mình. Biết lí do, có khi còn khiến em khó chịu hơn." Giọng Kris nghe thật buồn, làm cho nụ cười trên môi anh trở nên càng gượng gạo.

Nhân nhìn Kris, cô tự hỏi cái lí do mà Kris cố giấu, nếu cô biết thì thực sự nó còn có thể khó chịu hơn việc không thể yêu mà vẫn phải gặp nhau thường xuyên sao? Nhân tự hỏi.

"Ừ, khó chịu hơn rất nhiều." Kris nói.

Nhân giật mình, cô mím chặt môi. Kris luôn thế, anh luôn đọc được suy nghĩ của cô.

Kris cười, ánh mắt anh dịu dàng chẳng khác gì thuở mười tám. Có lẽ dù có vướng bụi trần đời, thì ánh mắt giành cho Nhân vẫn luôn là thứ thuần khiết nhất.

Uống cà phê xong, Nhân với Kris đi bộ dọc con đường ven sông Yarra, con đường lát gỗ dẫn tới South Wharf, trung tâm mua sắm lớn của Úc và cả Crown, sòng bài quên hết thời gian của con nghiện cờ bạc. Buổi tối nới đây luôn tấp nập người qua lại, tản bộ, xem xiếc đường phố, nghe hát dạo, uống bia và tán dóc...

Kris và Nhân thì đứng trên cây cầu, cạnh lan can đầy những khóa tình yêu. Nếu nhớ không lầm thì khi xưa hai người cũng làm trò ấu trĩ này. Có điều cách đây hai năm, những ổ khóa đã bị cắt hết vì nguy cơ sập lan can cầu.

Nhân mò lấy tai nghe trong túi, cắm jack vào điện thoại, rồi lựa bài hát trong list nhạc.

Nhân đút một tai nghe vào tai mình, cái còn lại cô đút vào tai Kris, rồi tự nhiên xỏ tay vào túi áo, mắt phìn thẳng về phía trước, làm như không có chuyện gì xảy ra.

"The day after tomorrow I'll still be around
To catch you when you fall and never let you down
You say that we're forever our love will never end
I've tried to come up but it's drowning me to know
You'll never feel my soul
It's trapped in between true love and being alone
When my eyes are closed the greatest story told
I woke and my dreams are shattered here on the floor ..."

"Nhân..." Kris gọi, giọng anh ngọt ngào lạ thường.

"Chuyện gì?"

"Tôi muốn hôn em."

Nhân quay mặt về phía Kris, nhưng không nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ khẽ lắc đầu. "Không được."

"Chỉ lần này..."

Nhân chưa kịp phản ứng thì môi đã bị phủ lấy bởi một thứ mềm mại và thô bạo. Kris luồn tay vào tóc Nhân, giữ đầu cô ngước lên trên, còn mình thì tấn công từ trên xuống, chiến thắng áp đảo, mạnh mẽ ngấu nghiến lấy thứ mà anh vẫn luôn khao khát.

Gió sông luồn qua khe tay Kris, qua tóc Nhân... Những sợi tóc bết lên má cô, vấn vít không rời, hệt như đôi môi hai người.

Chỉ đêm nay thôi...

Chỉ lần này thôi...

Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy theo thái dương của Nhân xuống cổ, nhưng đã bị cô nhanh chóng lau đi sau đó.

...

Nhân lái xe một mình xuống Brighton, tới nơi Dara từng gửi đồ và gặp đúng người giữ đồ hôm ấy. Cô và bà ta đã có một buổi nói chuyện khá dài. Sau đó Nhân vội vã lái xe về Hawthorn.

Trên đường lái xe trở về cô nhận được điện thoại của Kris. Nhân định không bắt máy, nhưng sau đó cô ấn nút nghe.

"Á..."

Nhân phanh gấp, túi khí bung ra đập thẳng vào mặt cô khiến Nhân ngất tạm thời.

"Chuyện gì vậy? Nhân? Nhân?"

Kris thắng gấp xe. Anh liên tục gào lên trong điện thoại. "Em có làm sao không Nhân? Nhân? Trả lời anh!"

Đáp lại anh vẫn là tiếng tút dài.

Kris nhả chân phanh, điên cuồng lạng lách trên cao tốc. Chưa bao giờ anh thấy thời gian chậm chạp như lúc này. Phát điên mất.

Pin! Pin!

Hàng loạt xe sợ hãi tấp cả lên lề khi thấy chiếc Audi ngược chiều lao đi vun vút.

Dựa vào máy định vị, Kris xác định được vị trí dừng xe của Nhân, đó là một đoạn đường nhánh, tốc độ giới hạn không quá 60km/h. Tiếng động mạnh anh nghe qua điện thoại và sự im lặng của Nhân có thể đoán cô đã gặp tai nạn xe, anh ước chừng với vận tốc xe lúc đó, nếu đúng Nhân không vượt quá tốc độ thì, có thể... sẽ không sao cả. Kris nắm chặt vô lăng, trong đầu anh ngàn vạn lần cầu khấn. "Nhân, em không được xảy ra chuyện... gì... đâu."

Ba mươi phút lái xe là quá dài với Kris. Khi vừa rẽ vào lối thoát từ cao tốc, Kris đã thấy cột khói lảng vảng phía đồng lau lách. Anh dừng xe khi tới hiện trường, rồi ngã nhào ra khỏi xe vì quá vội mà quên tháo dây an toàn. Kris bủn rủn nhưng vẫn cố bước thật nhanh về phía chiếc xe đang bốc khói. "Nhân, em không được làm sao đâu."

Bước chân Kris chậm dần rồi dừng hẳn. Trước mặt anh, một Nhân vô cùng khỏe mạnh đang hùng hổ chửi tay đôi với người khác. Kris vừa cười vừa lau vệt nước nơi khóe mắt. Anh thầm cảm ơn Chúa, cảm ơn Ngài đã không cướp đi mạng sống của người con gái này.

Nhưng mà.... Kris cáu tiết, hùng hục đi về phía cãi nhau.

"Em..." Kris kéo tay Nhân, còn chưa kịp hỏi tội cô thì đã bị cô chặn họng.

"Anh đợi chút, chưa tới lượt anh. Tôi đang nói với gã này." Nhân hất cằm.

Người đàn ông có vẻ sốt ruột, hắn liên tục nhìn đồng hồ rồi quay qua giải thích với Kris.

"Tôi lùi xe không cẩn thận đụng bể đèn trước và tấm chắn của chiếc Camry này, tôi cũng đề nghị sẽ trả tiền sửa chữa nhưng cô ấy không cho tôi đi, còn chửi tôi nãy giờ."

Nhân trừng mắt, "Anh làm hư xe tôi, chửi anh mấy câu không được à? Đền thì vẫn phải đền, còn chửi thì anh vẫn phải nghe. Ai bảo anh gà mà còn lanh chanh đi xe, anh là thứ gây nguy hiểm cho xã hội."

Kris tròn mắt.

"Tôi thực sự có việc gấp mà, cô làm ơn để tôi đi đi, được không?"

"Có việc gấp thì đi đi, có ai bảo anh ở lại đâu?"

"Ơ, cô không cho tôi đi còn gì?"

"Anh nói có việc gấp mà cứ đứng ì ở đấy, thì tôi tranh thủ chửi thôi. Tôi có trói tay trói chân anh lại à?"

"Còn không đi đi, việc gấp kìa." Kris nhắc gã đàn ông.

Gã đàn nãy giờ bị Nhân chửi cho ngu người, mặt thộn ra. Nghe Kris nhắc mới sực tỉnh, lật đật chạy về xe mình. Nhìn nắp ca pô và cả phần thân trước móp méo, Nhân không khỏi xót xa cho số phận cái xe của mình.

"Tại sao lại cúp điện thoại giữa chừng? Rồi tại sao anh gọi lại mà không trả lời?" Kris kéo Nhân đứng dậy.

Cô ngẩn ra nhìn Kris, sau đó mới nhớ là ban nãy mình có nói chuyện điện thoại với Kris.

"À, tôi... bị ngất. Sau đó tỉnh dậy thì thấy xe thành thế này... sau đó..."

"Vậy ít ra lúc anh gọi lại em cũng nên bắt máy chứ?"

"Tôi... thực ra..." Nhân lúng túng.

"Anh đã rất sợ hãi." Kris thở dài. "Anh tưởng mình không bảo vệ được em thật."

Nhân xoay mặt, cô tránh phải tiếp xúc với ánh nhìn tha thiết của Kris, không muốn thấy sự sợ hãi trong mắt anh. Cô sẽ yếu đuối, cô sẽ tha thứ mọi chuyện mất.

"Được rồi đừng làm quá." Nhân ngẩng lên, giọng cô lạnh lùng bất cần. "Chẳng phải tôi vẫn còn đứng đây sao."

Kris nhìn cô, bất lực và đau khổ.

"Dù gì cũng cảm ơn anh." Nhân nói. "Cho tôi đi nhờ xe về thành phố."

Nhân rút điện thoại gọi cho bảo hiểm. Cô cố ý đi lùi về phía sau Kris nhưng bị anh kéo và đẩy lên đi trước. Anh còn cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô.

Kris không chở cô về nhà ngay mà rẽ vào một trạm xá gần nhất trên đường về, bắt cô kiểm tra tổng quát để chắc chắn cô không bị chấn thương ngầm nào, rồi mới chịu cho cô về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net