4: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ ăn trưa,Kei mới miễn cưỡng đi xuống lầu. Em cố gắng không quá để tâm tới ánh mắt của mẹ và anh trai Akiteru.

" Hôm qua Sugawara đã nhắn rằng hôm nay sẽ đưa em về lại Tokyo " Tsukishima đưa tay với lấy bình sữa trong tủ lạnh,may mắn rằng nó vẫn hợp với dạ dày em. Sau đó rót ra cốc nước,uống một ngụm,đợi chờ tiếng phản bác.

" Hứa với mẹ rằng không qua lại với cậu ta ! Sau đó con mới được đi,con hiểu chứ ? " Trong lời nói không có những lời đe dọa,nhưng thái độ là vậy.

" Hai tiếng nữa con sẽ đi,không cần tiễn con đâu,thưa mẹ " Em không quan tâm tới việc mà ấy muốn gì,nhưng em sẽ không đồng ý với nó,bất kể là gì. Câu trả lời sẽ mãi mãi là không và không.

" Tùy con thôi,ta sẽ không gửi tiền cho con nữa " Bà mỉm cười đắc ý.

" Kể từ khi lên Tokyo,con chưa hề nhận của mẹ một đồng nào cả. Dường như người đã lớn tuổi rồi đấy "

Câu trả lời này khiến bà khá bất ngờ,sau đó nhìn sang Akiteru với ánh mắt khó hiểu. Được,em biết rồi. Anh ấy vẫn thản nhiên ăn cơm,không chút dao động.

" Sau khi em ấy vào nghành giải trí,không hề thiếu tiền đâu mẹ à. Em ấy gần là sao hạng A rồi đấy " Anh ta mỉm cười,em sẽ xem đó là một lời khen ẩn ý.

" Nhưng- "

Kei bước lên lầu,không muốn cãi vã gì.

Hàng tháng em luôn gửi một số tiền lớn nhất định về nhà,có vẻ như anh trai đã âm thầm lấy nó đi. Và sau đó tạo cơ hội rằng em không gửi tiền về,giống như rằng phải đưa tiền lên em mới sống được. Mấy năm nay bà ấy luôn nghĩ rằng em ăn bám à ?

Hôm nay em sẽ về Tokyo

Từ Tsukishima

Có vẻ như Kuroo rất rảnh,luôn chờ để phản hồi lại. Cũng đúng thôi,sao hạng A mà,một đại nam thần,không phải nhãn hiệu lớn thì mơ anh ta mới quay quảng cáo.

Sao lại về sớm vậy ? Em mới xuất phát hôm qua,không phải sao ?

Từ Kuroo

Em biết nó là một câu hỏi thông thường,không có ý xấu xa,bởi anh ta không dám.

Gia đình chê em ăn nhiều,không nuôi nổi.

Từ Tsukishima

Đôi lúc em cũng muốn hiện thực là như vậy. Nếu thật,sẽ tốt biết bao.

.

.
.

Kei nhíu mắt lại,em bị đánh thức bởi tiếng xe cộ ở Tokyo. Trở về rồi,ngôi nhà thật sự. Nhìn sang bên đường,bây giờ đã chiều tà,nắng không gắt,dịu nhẹ đến thư thái. Tiếng nhạc trầm ấm vang lên,là giọng của Tetsurou. Mới chỉ là bản demo ngắn,cũng phải hai tuần sau mới ra Mv. Nhưng rất nhanh đã leo lên hotsearch. Hạng đầu là trailer mới của Oikawa trong bộ phim khác. Hạng hai là video thông báo đám cưới của Akaashi và Bokuto.

" Bokuto là ai vậy ạ ? " Giọng của Kei đã trở lại bình thường,đôi mắt sưng cũng không còn. Trông em chẳng giống vừa vượt qua cơn bão gì cả,thật yên bình.

" Là một tổng giám đốc,không quá nổi ở truyền thông,nhưng là một người thành đạt. Anh từng gặp qua vài lần,hai năm trước anh ta chỉ là một nhân viên bình thường,là một người chuyên gây bất ngờ cho người khác " Anh thành thật đáp lại.

Kei bật cười,đến cả người hiền lành như Koushi còn bảo rằng anh ta là người chuyên gây bất ngờ. Thật mong chờ rằng anh ta là người thế nào. Hơn nữa còn là người chinh phục được người như Akaashi-san,đúng là cao thủ.

" Kei... Đừng nói là em muốn cắm sừng Kuroo đấy ? " Anh ấy liếc qua gương chiếu hậu,bật cười khi Kei nhăn mặt.

" Tối nay Kuroo sẽ đến thăm em,chở em về nhà riêng đi " Kei ngả người ra sau,nhìn vào lớp vải đã úa màu vàng nhạt.

" Kei,đừng nên hư hỏng như vậy. Dù em và cậu ta đã đủ tuổi,cũng không nên vận động mạnh đâu "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net