3 Chỗ dựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng hiểu sao mà các vết thương của em có chút nhói,nhưng ai thèm để tâm chứ ?

Kei,tôi biết em vừa về nhà. Em ổn chứ ? Tôi không thấy em nhắn cho tôi bất kỳ gì kể từ ngày cuối tôi tới thăm em. À không,tôi không nói rằng em phải có nghĩa vụ đó đâu. Chỉ là tôi hy vọng em có thể thông báo cho tôi một chút,hay đại loại là để tôi yên tâm chăng ? Một ngày mới năng lượng nhé,nhớ chăm sóc bản thân nha <3

Kuroo

Được,em phải đồng ý rằng tin nhắn của gã từ 3 tiếng trước khiến em quan tâm. Nó quá rõ ràng để em chối bỏ,ừ,em yêu Kuroo. Điều mà em không nhận ra rằng bản thân đã dựa dẫm vào sự ân cần lúc nào không hay.

Anh có yêu em không ?

Tsukishima

Em vô thức gõ những từ này và gửi qua,phải mất một lúc để em tỉnh lại. Nhanh tay gỡ nó xuống,và một giây sau đó Kuroo đã xem.

" Mình làm gì vậy chứ ? Mày điên à Tsukishima Kei ? " Ý thức của em khôi phụ lại,và sự bướng bỉnh trước đây cũng vậy.

Em nhắn gì vậy Kei ? Tôi chưa xem,em nhắn lại được không ? Hay em nhắn tin nhầm sao ?

Kuroo

Chúa ơi,thật may mắn vì anh ta chưa xem,nếu không mình sẽ không thể nào nhìn thẳng anh ta được nữa.

Lộp cộp

Em nghe thấy tiếng bước chân từ dưới lầu,tuy không biết là anh trai hay mẹ. Nhưng điều em cần làm bây giờ là cất điện thoại đi,sau đó giả vờ ngủ.

Cạch

" Kei,em ngủ chưa ? " Chất giọng trầm ấm này chắc chắn là anh trai,anh không nói gì từ khi em trở về nhà. Gã ta thật sự là thứ mà em phải để phòng,ít nhất là bây giờ.

" Mẹ có nấu cháo,nhưng bà không muốn lên đây nhìn em " Tiếng cạch nhẹ của chén sứ khi va chạm vào bàn. Em cảm thấy nhẹ nhõm khi đã cất điện thoại ở dưới gối bản thân. Kei không biết anh ta sẽ làm gì với nó. Akiteru lấy giấy và bút ra từ ngăn bàn,phẩy phẩy cây viết khi nó nghẹt mực. Tsukishima chỉ dám hé mắt ra một xíu,sau đó thở mạnh khi có tiếng đóng cửa.

Mẹ có nấu cháo từ khuya,nhưng không muốn lên đưa cho em. Anh đã hâm nóng rồi,nhưng nếu khi em thức dậy cảm thấy nguội thì cứ hâm lại đi nhé. Anh biết,Kei không thích mẹ nói như vậy,nhưng mẹ muốn tốt cho em,anh biết em hiểu mà. Đúng không ?

Em im lặng,sau đó cầm chén cháo lên ăn một chút. Bà ấy vẫn vậy,hương vị vẫn nhạt nhòa.

Nơi đây là nhà,nhưng cũng không phải.

Kei liếc sang chiếc điện thoại im ắng,cầm lên gõ gõ một hồi.

Không có gì cả,chỉ là bị sai chính tả nên thu hồi lại thôi.

Tsukishima

Tất nhiên không để em phải chờ lâu,gã nhanh tay gửi một icon mèo buồn.

Kei,em ngủ ngon ha ! Mà vết thương của em thì chắc hai tuần nữa sẽ lành thôi,ăn uống cho tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra cứ nhắn cho tôi,hoàng tử sẽ đến rước em vê cung điện sống hạnh phúc mãi mãi. Tránh xa khỏi những quái vật xấu xa.

Kuroo

Đúng là ngốc mà...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net