chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính tới thời điểm hiện tại, Vương Nhất Bác đã ở bệnh viện được ba ngày, trong mấy ngày này, hắn quả thật là ăn không ngon, ngủ không yên.

Bởi vì sao? Bởi vì anh Chiến của hắn ngày ngày đều phải đi làm, đến tối mới chịu qua thăm hắn một lần! Rồi đến lượt mấy tin tức liên quan tới hắn, cái nào cũng leo hot search, nhất là cái tin “anh hùng cứu mỹ nhân”, nhiệt của bài đó chỉ có tăng chứ không giảm. Cứ mỗi giờ, hashtags #Vương_Nhất_Bác lại cập nhật hơn mười nghìn bài viết, còn có cả hình full HD hắn cứu nữ diễn viên đóng thế - Hạ Kình Nhi. Một số bình luận khen hắn can đảm, gọi hắn là đại thần của lòng họ, bên cạnh đó vẫn có những bình luận tiêu cực của anti fan. Không hiểu kiểu gì, bọn anti kia vẫn cho rằng hắn mập mờ với cô diễn viên kia nữa chứ?

Phi phi... Miệng mồm đã thối lại còn hay đi xỉa xói người ta. Hắn khinh!

Lướt đến mấy cái comment vô nghĩa như vậy, Vương Nhất Bác trong lòng không khỏi khó chịu, nếu không phải là người của công chúng... hắn thật muốn chửi lại cho bọn nó biết mặt quá đi.

Cánh phóng viên đương nhiên sẽ không bỏ qua việc này. Sau một hồi tìm khắp nơi, đám người đó rốt cuộc cũng tìm được bệnh viện hắn đang ở. Vừa thấy người bệnh nằm trên giường, một người đi trước mang theo một giỏ quà “thăm bệnh”, cả đám theo sau đó đã lao tới chụp đủ kiểu ảnh. Hết chụp ảnh rồi bọn họ lại qua phỏng vấn, cảnh tượng nhốn nháo đến sợ, cả dãy phòng tầng ba chẳng khác gì cái chợ.

Dù không muốn, Vương Nhất Bác cũng phải trả lời gần hết các câu hỏi đám phóng viên đưa ra. Đối với đám bạn kia, thời gian như nước chảy, chưa hỏi được trọng tâm thì liền bị bảo vệ đuổi đi mất. Còn hắn, ngồi mỏi miệng với bọn họ có ba mươi phút thôi mà cứ ngỡ như là cả thiên niên kỷ.

Video cuộc phỏng vấn nãy giờ được phát trực tiếp lên mạng. Fan vào xem live, càng nhìn càng thấy thương... Một phần là vì đôi chân của hắn, phần còn lại là vì idol của mình vốn đã bị thương, nay lại bị đám phóng viên quấy rối. Thật khóc không hết nước mắt mà.

Rất nhanh chóng, phía bên Tiêu Chiến cũng đã cập nhật kịp thông báo. Anh không cần suy nghĩ nhiều, liền lập tức đánh xe đến bệnh viện thăm Beta nhà mình, tới nơi liền phi thẳng vào phòng bệnh của hắn. Dường như khi biết được chuyện vừa xảy ra, gương mặt tối sầm lại giống như thể đít nồi, trông xấu hơn hẳn bình thường.

“Chiến! Sao anh lại tới đây rồi, hôm nay không phải đi làm sao?”

“Cậu còn hỏi tại sao tôi đến đây à?” Tiêu Chiến tức giận, nắm tay thành quyền rồi lại tiến lại gần hắn. “Nếu tôi không đến đây thì chắc bây giờ cũng sẽ có thằng khác chăm sóc cậu chắc?”

Nghe câu trả lời của Tiêu Chiến quá rỗi lạ lùng, hắn lại ngơ ra một chút, sau đó mới phì cười. Bình giấm nhà họ Tiêu vỡ rồi!

“Cậu lại cười cười cái gì chứ? Rõ là xảy ra chuyện lớn như vậy mà chẳng thèm gọi tôi một tiếng. Vương Nhất Bác, cậu ăn gan hùm rồi phải không?”

“Anh cứ ghen thế này, em lại cảm thấy anh rất đáng yêu đó”

Chọt chọt trên mặt Tiêu Chiến vài cái, Vương Nhất Bác định chu môi ra hôn. Thấy hắn chuẩn bị giở trò “lưu manh”, Tiêu Chiến cũng rất nhanh tay, liền dùng ba ngón giữ mỏ hắn lại.

“Còn dám cợt nhả tôi, cậu chưa đủ trình đâu nhé”.

Nói rồi, anh lại cúi đầu xuống, sát mặt hắn một chút. Đôi mắt vốn đã to tròn, khi trợn lên hắn cảm thấy không có cảm giác e sợ, ngược lại, hắn còn thú tính muốn chiếm đoạt nó, sau đó thì thả trong một dung dịch, để đôi mắt đó mãi mãi chỉ được nhìn hắn.

Có lẽ Alpha nào cũng đều có tính chiếm hữu như thế đi. Ví dụ là Vương Nhất Bác đi, hắn làm Beta hơn hai mươi năm rồi! Bao nhiêu năm qua, hắn vẫn sống như một người bình thường, hoàn toàn không có dị nghị, chỉ đến khi gặp anh... Mọi thứ đều thay đổi! Một Beta như hắn vậy mà lại muốn đè Alpha trội ra làm. Buồn cười lắm phải không?

Bảy năm trước, hắn vô tình thấy được một bài báo về việc phân hóa giới tính của Alpha. Này có hai cách để phân hóa, một là kiếm một Alpha cấp cao hơn để đánh dấu, việc này cần phải có thời gian. Hơn nữa, không phải Alpha nào cũng có thể phân hóa thành Omega hay Beta được...

Còn có cách thứ hai là sử dụng thuốc. Cách này khi đăng tải lên đã bị chính phủ lên tiếng gắt gao, cho nên thuốc mà bọn họ dùng để làm Alpha phân hóa đã bị cấm vĩnh viễn. Có điều, đối với Vương Nhất Bác, cái này khả quan hơn cách một nhiều. Lúc đó hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hắn có thể đánh dấu Alpha của mình mãi mãi, hắn tuyệt đối không từ thủ đoạn.

Sau nửa năm nghiên cứu, phòng thí nghiệm hoạt động bí mật của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đã cho ra một loại thuốc để giúp con người ta phân hóa tối ưu. Có điều, khi sử dụng loại thuốc này trên cơ thể Tiêu Chiến lại không có một chút tác dụng gì?

Chợt nghĩ đến bản tính của Alpha đáng sợ như vậy, hắn lập tức đem mấy cái suy nghĩ kia vứt ra khỏi đầu. Hắn bây giờ rất tốt, không còn có ý định muốn tổn thương Tiêu Chiến thêm một lần nào nữa.

“Ui... Lúc nãy mải nói chuyện với đám phóng viên đó nên không để ý, chân của em còn đau đây này!” Vương Nhất Bác sực nhớ tới, vội vã ôm chân lên.

Không biết hắn vì có bệnh nghề nghiệp hay không nhưng khi Tiêu Chiến nhìn chung, có chút giả tạo. Tuy nhiên, hắn lại bắt đầu dùng nước mắt để thu hút ánh nhìn của anh, hình cảnh này lại tựa như một loài ong đang thao túng tâm lý của nhền nhện, từ từ đưa nó trở thành thức ăn của mình. Từ góc độ này, anh dễ dàng thấy nước mắt còn đọng trên đó như sắp trào ra ngoài, trông đáng thương cực kỳ.

Tiểu ma quái này cũng thật biết làm người ta xiêu lòng.

Cái đầu nhỏ dựa gần như vậy làm gì? Chỉ nhìn đối phương chút thôi lại không khỏi khiến bản thân Tiêu Chiến mặt đỏ tim đập a.

Đẩy mặt Vương Nhất Bác ra, Tiêu Chiến lại đứng dậy ngay ngắn. Thiết nghĩ, sáng giờ hắn chắc là bị mấy người kia làm phiền, chắc hẳn sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.

“Đám phóng viên tìm đến đây hồi sáng không quấy nhiễu cậu chứ?”

“Không!” Vương Nhất Bác nghĩ một lúc, sau đó lại gật đầu. “Có, bọn họ phiền quá, em không có thời gian dưỡng bệnh”

“Đi, tôi tìm cậu bệnh viện tốt hơn, sau đó kêu người bảo vệ cậu”

“Sau đó thì sao? Lỡ như đám người đó theo chân đến nữa, không phải sẽ rất phiền...” Vương Nhất Bác xuýt xoa. “Bị cả bệnh viện để ý cũng không phải là thứ gì hay ho”.

Ý ở trên mặt chữ, Tiêu Chiến dù không nói cũng hiểu hắn có ý gì! Cũng là nhà chung của hai người, đem bệnh nhân về nhà thật ra anh chỉ sợ hắn không có ai giúp đỡ đi lại mà thôi. Nếu Vương Nhất Bác đã ngỏ lời trước, đương nhiên Tiêu Chiến không có ý kiến.

Làm xong thủ tục xuất viện, Vương Nhất Bác ôm cây nạng khập khiễng bước từng bước. Bên cạnh còn có Tiêu Chiến đỡ nên phải nói, dù có đau một chút cũng rất đáng.

“Đỡ... Đỡ em!”

“Được chưa?” Tiêu Chiến đỡ hắn, để hắn ngồi ở tư thế thoải mái nhất.

“Được”

Vương Nhất Bác đầy ý thỏa mãn, khuôn miệng có hơi nhếch lên một chút.

Về đến nhà, anh đem chăn gối sửa lại ngay ngắn một chút mới đỡ hắn nằm xuống.

“Cậu nằm đây chút, tôi ra ngoài kiếm gì đó cho cậu ăn”

“Anh! Đưa em về nhà của chúng ta thì anh nhớ phải chăm em thật tốt đó” Nhẹ nhàng kéo tay anh lại, Vương Nhất Bác cười cười.

Được rồi, anh hối hận rồi! Tại sao lại đưa bệnh nhân về nhà làm gì cơ chứ? Lại còn bắt chăm thật tốt...

******* TIỂU KỊCH TRƯỜNG******

Bo: Anh ấy cũng chịu mang tôi về nhà rồi! Không hổ là tôi!

Zhan: Bây giờ hối hận có kịp không??


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net