chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác tuy nói là ở nhà dưỡng thương, nhưng chân hắn bây giờ thật sự không thể cử động nhiều được, cộng thêm việc vết thương ở chân đó cũng chẳng thể điều trị tại nhà mà khỏi được. Bác sĩ còn có dặn Tiêu Chiến phải ở nhà canh bệnh nhân thật kỹ, còn có, một tuần sau phải tái khám, đề phòng chỗ đó bị nhiễm trùng.

Một tuần an tĩnh cứ như thế trôi qua, Tiêu Chiến trong mấy ngày này đều rất biết chăm cho Beta nhà mình. Mỗi tối, vị Beta nào đó đều sẽ bắt anh lên giường ngủ chung, hoặc nhớ đến ngày đầu tiên về nhà, lúc đó Tiêu Chiến còn sợ tướng ngủ mình xấu nên miễn cưỡng nằm dưới đất. Ai ngờ, đến nửa đêm hắn lấy lý do mình bị mộng du, nghiêng người lăn xuống đất ôm Tiêu Chiến ngủ ngon lành. Vốn dĩ ban đầu Vương Nhất Bác bảo bác sĩ làm bệnh án giả để được ở bên ai đó, giờ thì hay rồi, chỉ trong một đêm hắn đã thành công đổi trắng thay đen, hóa giả thành thật.

Sáng hôm đó, Tiêu Chiến vừa tỉnh dậy thì phát hiện đôi chân của hắn quặt quẹo đến khó tả. Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc trong đầu anh mới lóe lên một tia sáng... Chả lẽ, do tướng ngủ mình xấu đến nỗi, đến nỗi ‘làm trật chân’ Beta nhà mình à?

Bị suy nghĩ của mình dọa sợ, rất nhanh, anh vội giục hắn tỉnh dậy đi đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa cho chắc chắn.

Vị bác sĩ này hôm trước có chẩn đoán cho Vương Nhất Bác một lần, hay nói trắng ra, người này không ai khác chính là nhân tố gián tiếp tạo nên bệnh án giả của hắn. Gã nhìn đi nhìn lại một hồi, sau lại hướng mắt về phía Vương Nhất Bác, lắc đầu.

“Chân cậu ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

Thấy biểu cảm của vị bác sĩ kia như vậy, không hiểu sao trong lòng anh có chút lo lắng.

“Tối qua hai người có chơi trò vận động mạnh không mà chân cậu ta gãy thật luôn thế”

“Không phải gãy sẵn rồi à?!”

“....” Không biết giải thích làm sao với anh nữa. Chả lẽ, bây giờ lại phải khai thật, bảo là hôm trước chân Vương Nhất Bác không sao, chỉ là hắn ta muốn làm giả bệnh án, tôi cũng hùa theo giúp hả? Có khi nào nói xong, Alpha trước mặt tiễn hai người lên Tây Thiên thỉnh kinh cùng Đường Tăng không?

Bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, bác sĩ Lâm chỉ biết cười gượng nhìn Tiêu Chiến.

“Chuyện này vẫn nên để cậu ấy tự mình nói thì hơn, tôi xin phép đi trước đây”

Thành công thoát nạn, Lâm Kiều Nam trốn ra cửa mới dám thở phào một hơi. Aiz, hết cách rồi, “đành bỏ mặc đồng minh” lại, bây giờ chỉ có nước chuồn nữa thôi! Dù sao, chuyện của hai người, vẫn là nên để hai người tự tìm cách giải quyết, phận làm tuyến nhân vật phụ như Lâm Kiều Nam đây đành lui về sau, để dành đất diễn lại cho hai người.

Khỏi cần nói, đôi mắt của Tiêu Chiến dường như đã nhìn thấu được hồng trần. Hắn vậy mà lớn gan, lớn mật lừa anh!!

Vốn đang giận dỗi, bỗng dưng lại cảm nhận được từ phía góc áo hình như đang có ai đó giật nhẹ một cái. Theo bản năng, Tiêu Chiến khẽ nhìn xuống một cái, hàng mày cau lại thành hình chữ xuyên.

Có cảm giác sắp bị Tiêu Chiến cạch mặt, Vương Nhất Bác liền dùng gương mặt trong sáng, ánh mắt vô tri, còn có đôi chút ấm ức nhìn anh.

Đối diện với bộ dạng này của hắn, anh thật không khỏi sững người một lúc lâu, này có lẽ là bị câu dẫn thật rồi đi?!

“Anh... Em....” Hắn mềm nhũn phát ra hai tiếng. Không hiểu tại sao, nhưng Tiêu Chiến mới nghe chiếc giọng nũng nịu như thế, trong thâm tâm cũng suýt chút nữa là hòa tan.

“Stop! Không cần giải thích, tốt nhất là im miệng luôn đi”

Dứt lời, anh liền không chút lưu tình mà đem góc áo bị hắn túm lấy nãy giờ, dứt khoát rút ra khỏi tay.

“Nhân tiện đây tôi nói cho cậu biết. Tiêu Chiến - tôi, trước giờ vẫn luôn ghét nhất là những người chỉ biết đi lừa gạt người khác”

“Chiến...”

Nhìn xem bộ dạng nổi gian đùng đùng của anh, Vương Nhất Bác cũng chỉ dám nhỏ giọng lại. Trong lòng rối bời,  hắn nhất thời không biết làm sao, liền xụ mặt xuống, mếu máo như sắp khóc. À không, hắn xuýt khóc thật! Chỉ là, chưa để hắn kịp đi hết nước cờ cuối cùng này, anh lớn nhà hắn đã giơ cờ trắng đầu hàng trước.

“Đừng làm ra vẻ mít ướt đấy với tôi! Nếu thấy cậu dám nhỏ ra một giọt nước nào làm bẩn áo tôi, tôi liền kêu người chuẩn bị giấy để ly hôn với cậu”

“Đừng giận em nữa, có được không?!” Thuận thế, hắn liền ôm chặt lấy cổ Tiêu Chiến, dịu dàng thăm dò.

“Hừ, lần này bỏ qua cho cậu. Đồ không biết lớn nhỏ, cậu mà dám lừa tôi một lần nữa mà xem...”

Dù câu sau anh không nói, Vương Nhất Bác cũng có thể ngầm hiểu được. Sáu năm trước, Tiêu Chiến cũng nói thế này một lần rồi, kết quả của lần nói dối đó cũng chính là bắt hắn chờ tận mấy năm trời đây. Tuy có chút không can tâm, nhưng hiện tại, anh đã không nhớ thì thôi, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Thấy hắn ngơ ra một lúc, Tiêu Chiến không khỏi nghi ngờ hỏi một câu, đánh thẳng vào tim đen của hắn.

“Chẳng lẽ cậu có gì giấu tôi nữa à?”

Vốn dĩ định phản bác, lại sợ đối phương nghĩ lung tung cho nên rất nhanh chóng, Vương Nhất Bác liền hỏi ngược lại: “Anh nghĩ gì thế, em còn có gan đó nữa à”.

Nghĩ cũng đúng, dù sao cho mười cái lá gan hắn cũng không dám. Hơn nữa, nếu hắn mà gạt anh thật, vậy thì sau này xác định bị “tư sản” phong sát hết đời rồi còn gì...

“Được rồi, chân chưa lành thì ngoan ngoãn một chút, đừng chơi ngu thế nữa. Muốn gì thì cứ nói với tôi, dù sao, tôi với cậu cũng là quan hệ chồng – chồng hợp pháp”

“Ở trên giấy tờ, tôi cũng lớn hơn cậu”

Khụ... Mặc dù ở thực tế, anh vẫn là bị người ta đè xuống dưới. Không sao, vấn đề này anh cũng không để tâm lắm.

“ Anh, đừng động! Người anh thơm thật, muốn ôm ôm chút nữa”

Bộp.

Ngay lúc Vương Nhất Bác vừa vùi đầu xuống cổ anh, Tiêu Chiến lập tức đứng phắt dậy, đánh cho hắn một cái rõ đau. Lẳng lặng nhìn ai kia ôm đầu, gương mặt tái nhợt nhìn lên mặt anh làm như uất ức lắm, cái điệu bộ này làm anh thật sự chỉ biết cười lạnh một cái ở trong lòng. Giả vờ giả vịt, cứ diễn tiếp đi, cho chừa cái mặt nhà hắn.

Chỉ là, vốn định mắng hắn thêm vài câu cho hả lòng hả dạ thì hắn bỗng ôm chặt lấy eo mình. Quá bất ngờ, nhịp tim của Tiêu Chiến trật đi vài nhịp, là lo lắng, là hoảng hốt... Có lẽ là không hiểu vì sao hắn tự nhiên lại tùy tiện như thế, cho nên tin tức tố hương rượu đỏ trong người có chút xao động mà bay ra không khí.

“ Cậu lại làm sao nữa à?”

“Để em ôm một chút, anh không mất gì đâu mà lo” Hắn nói rất nhỏ, khác với lúc nãy, bây giờ giọng nói có đôi chút yếu ớt.

Chẳng lẽ hắn nhập vai nhanh thế?

Không phải, rõ ràng không phải diễn. Mặt hắn áp vào bụng anh, anh còn có cảm giác lành lạnh khó tả nữa kia mà.

Tuy nhiên, chưa để Tiêu Chiến nghĩ gì thêm, Vương Nhất Bác liền đẩy anh ra xa mình. Sau đó, bản thân lại trùm tấm chăn lên che mặt lại...

“Anh ra ngoài trước đi, em muốn nghỉ ngơi một chút”

“Được” Ôn nhu ứng thanh, Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn bạn nhỏ một cái mới yên tâm ra khỏi phòng. Nãy giờ chắc là anh nghĩ nhiều rồi.

Dù sao, người ta cũng là diễn viên, nhập vai chút để lấy tình thương của anh cũng là chuyện dễ dàng. Còn Tiêu Chiến, anh luôn nghĩ bản thân đủ lý trí, nhất định sẽ không bao giờ mắc lừa bởi mấy trò trẻ con đó của Vương Nhất Bác đâu.

******* TIỂU KỊCH TRƯỜNG ******

Zhan: Dám lừa tôi! Vương Nhất Bác, em muốn tôi bỏ em luôn hay gì?

Bo: Thề đấy, em lừa anh duy nhất một lần này nữa thôi... aaa..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net