Chương 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
những âm thanh "vèo vèo" vang lên liên tục.

Cùng lúc với thanh âm vang lên là từng bóng người nhanh như chớp bay lên đài. Cơ hồ chỉ mấy nhịp hô hấp thôi mà trên tất cả các thạch đài đều đã ngồi đầy người.

Đến lúc Cố Tá đã ngồi vào chỗ kế bên Công Nghi Thiên Hành rồi mà cả người vẫn chưa kịp phản ứng.

Cậu vừa rồi hình như chỉ lắc lư người vài cái đã vô đúng vị trí 囧

Kim chủ nhà cậu giống như đã tập mãi thành quen được Công Nghi Thiên Dương cõng lên đây, còn cậu lại bị Long Nhất xách cổ áo chạy vội, kêu là cái gì mà đằng vân giá vũ, xợ hãi các thứ.

Cố Tá nhìn xung quanh, cậu đang ngồi ở tầng thứ tư, một tầng này hình như dành có đám tiểu bối, mọi người nhìn qua đều còn rất trẻ. Mấy vị ngồi ở tầng trên niên kỷ lại khá lớn, phụ thân kim chủ cũng ngồi ở đó, ông ấy chính là nhân vật thuộc tầng lớp quản lý của Công Nghi gia. Ba tầng còn lại bên dưới đều là Võ giả khí huyết nồng đậm, tràn đầy khí chất xốc vác của thanh niên trai tráng, có lẽ là người khác họ.

Nghĩ như vậy cậu liền cảm thấy mình có thể ngồi ở tầng thứ tư có tầm nhìn tốt như vậy thật đúng là nhờ phúc của kim chủ.

Nghe một vị Hoàng tộc ở phía trên nói chuyện —— người này thật sự là trung khí mười phần nha, chỗ này cách xa như vậy vẫn có thể nghe được thanh âm, Cố Tá cảm thấy hơi nhàm chán.

Cho dù là ở thế giới kia của cậu hay là Đại lục Thiên Võ thì loại chuyện như phát biểu diễn thuyết này hình như không thể thiếu đuọc.

Thật sự vô vị.

Kỳ thực vị hoàng tộc này đang nói đều là quy tắc thi đấu, Cố Tá cảm thấy đó là diễn thuyết xuông không thèm nghe nên đương nhiên không biết trong đó chứa đựng bao nhiêu thứ khiến cậu trở tay không kịp.

Cậu lúc này còn đang hứng thú bừng bừng mà lặng lẽ hỏi kim chủ: "Thiên Hành Công Tử, tứ đại công tử còn lại là ai vậy? Huynh có thể chỉ cho ta xem không?"

Công Nghi Thiên Hành khẽ mỉm cười: "Bọn họ còn chưa đến."

Cố Tá ngây ra: "Giờ còn chưa đến không phải sẽ muộn sao?"

Công Nghi Thiên Hành buồn cười: "Đến muộn cũng không sao."

Cố Tá bừng tỉnh.

Đặc quyền nha, cậu hiểu.

Công Nghi Thiên Hành thấy thế càng thêm buồn cười.

Cũng không phải chỉ đơn giản là khoe khoang đặc quyền, nhiều hơn là họ muốn phô ra thân phận địa vị của bản thân, so với đồng trang lứa họ có tu vi võ đạo siêu việt - gần như nghiền áp.

Vậy mà không được vạn người chú ý sao lên sân khấu được?

Nhưng mấy chuyện này Công Nghi Thiên Hành cũng không nói với Cố Tá, nhìn thấy dưới đài đã có hai võ giả đi lên, hắn nói với Cố Tá: " A Tá, nhìn kỹ."

Cố Tá thành thành thật thật gật đầu: "Vâng."

Nhưng rất nhanh, cậu liền phát hiện mình bị lừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net