Chương 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Công Nghi gia.

Một đường đi này, Cố Tá xem như thấy được nhân khí của Công Nghi gia ở đế đô cao thế nào.

Thời điểm đội nhân mã đi trên đường phố, người qua lại trên đường nhao nhao tránh lui, trong miệng không ngừng bàn luận ầm ĩ. Dù là dân chúng phổ thông hay võ giả đầy mắt đầy miệng đều là hâm mộ ghen tị.

"Nhìn kìa, đó là chiến xa của dòng chính Công Nghi gia, thiệt là uy vũ!"

"Con trai, nếu trước ba mươi tuổi con có thể đạt tới cảnh giới hậu thiên tam trọng, cha đây sẽ bỏ ra một số tiền lớn đưa con vào Công Nghi gia làm hộ vệ!"

"Nhìn là đại kỳ kia kìa, bên trên có viết chữ "Hành", chẳng lẽ là đại công tử của Công Nghi gia?"

"Đúng là vị đại công tử kia, đừng xem thường hắn không thể tu hành, đó là người mà đến Bệ hạ còn phải khen ngợi đó!"

"Lấy thân thể như vậy mà vẫn có thể sánh vai cùng Tứ đại Công tử, quá lợi hại!"

Hiện tại ngũ cảm của Cố Tá đã nhạy bén hơn trước rất nhiều, một vài âm thanh thảo luận vang dội bên ngoài đều được truyền vài tai, trong lòng cảm thấy vừa kinh ngạc vừa bội phục

Thế mà không một người nào nhạo bán kim chủ không thể luyện võ, kim chủ thiệt là lợi hại!.

Nghĩ tới đây, ánh mắt cậu nhìn Công Nghi Thiên Hành càng thêm sáng rực.

Thần sắc Công Nghi Thiên Hành ung dung, nhàn nhã uống trà.

Cảm giác được ánh mắt của Cố Tá, hắn quay đầu nhìn lại liền thấy —— đôi mắt kia đang sáng long lanh, ý nghĩ trong lòng đều viết hết lên mặt, thật khiến người ta nhịn không được mà bật cười.

Thật là đơn thuần.

Người luyện võ tai thính mắt tinh, hắn có Thiên Long Vệ mở đường, đương nhiên không ai dám trong lúc này mà nói lời khó nghe. Hơn nữa, bởi vì thân phận của hắn khá mẫn cảm, không thể luyện võ cũng là điểm bị chỉ trích, tin đồn về hắn đều được xử lý.

Đế đô có nhiều loại người muôn hình vạn trạng, Ngũ đại thế gia ở bên trong bày ra vô số quân cớ, một khi hắn có chút vết nhơ nào lập tức sẽ bị lôi ra đàm tiếu, ảnh hưởng đến thanh anh của Công Nghi gia.

Nhưng đáng tiêc, hắn sẽ không bao giờ để những người đó bắt được cơ hội.

Không thể tập võ thì không thể tập võ, những lão bất tử đó muốn dùng hắn làm điểm đột phá để trấn áp Công Nghi gia, không phải đều bị hắn tát về lại sao?

Chỉ là đánh cờ thôi mà.

Long Lân Hoang Mã khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh, khi hành tẩu có uy thế Hổ Khiếu Long Đằng (cọp gầm rồng lượn), tốc độ tất nhiên không chậm.

Không lâu sau, chúng nó dưới sự điều khiển của Thiên Long Vệ vội vàng tới đoạn đường phồn hoa nơi toạ lạc của Công Nghi gia.

Người có thể sinh sống hoặc buôn bán ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều có chút quan hệ với Công Nghi gia, khi nhìn thấy Thiên Long Vệ tiến đến cũng không có quá nhiều âm thanh bàn tán như lúc nãy.

Đã đến Công Nghi phủ.

Đại môn phi thường cao lớn, thậm chí đủ để nguyên đội Long Lân Hoang Mã tiến vào.

Đứng gác hai bên là hai hàng vỏ giả mặc giáp trụ đứng trang nghiêm, mỗi người sắc mặt đều đỏ sậm, nhìn qua có thể thấy được tu vi của họ ít nhất là Hậu Thiên tam trọng. Sắc mặt đỏ sậm như vậy là do bọn họ đã luyện huyết thành công, huyết khí tràn đầy.

Từ đó có thể nhìn thấy một gốc nhỏ nội tình của thế gia đứng đầu trong Ngũ đại thế gia.

Lúc này cửa phủ rộng mở, bày ra tư thế nghênh đón người tới.

Sau khi thấy được lá đại kỳ viết chữ "Hành" đang tung bay, hai hàng võ giả mặc giáp trụ đồng thời giơ lên trường thương trong tay, đều giọng nghiêm khắc hô lớn: "Cung nghênh đại công tử hồi phủ!"

Long Nhất nâng tay lên, đại đội nhân mã đều ngừng lại.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Tiến vào."

Trong nháy mắt, hai hàng giáp trụ võ giả buông xuống trường thương, tránh ra nhường đường.

Đội Long Lân Hoang Mã dưới sự dẫn dắt của Long Nhất, chỉnh tề hướng đến đại môn.

Yên lặng không phát ra tiếng động.

Cố Tá ở trong cổ xe màu thanh đồng nhìn thấy tràng cảnh này, cảm thấy suýt nữa thì nghẹt thở.

Đại thế gia cũng quá uy phong đi? Tiến vào cửa thôi mà cũng nghiêm túc như lên chiến trường vậy, thật sự hơi khó tiêu.

Sau đó cậu lại xác định một lần nữa, vị kim chủ mà cậu đang ôm đùi này, thực sự không hề giống kim chủ bình thường khác.

Hắn hẳn phải là Kim chủ siêu cấp vjp pro mới đúng.

(nguyên văn là: 应该是金主里的战斗机, có nghĩa là máy bay chiến đấu trong các loại kim chủ, kiểu như đỉnh của chóp ấy)

Nghĩ đến đây, Cố Tá lại thêm một lần nghĩ đến mà sợ nữa.

Nếu lúc đó Kim chủ không phải ở biệt viện mà ở Công Nghi phủ, cậu muốn trà trộn vào là chuyện không thể nào —— mười phần sẽ bị mấy hàng võ giả mặc giáp trụ này chọc thành cái sàng luôn!

May mắn may mắn...

Tốt rồi, đội nhân mã nhanh chóng thuận lợi vào cửa, sau đó cổ xe màu thanh đồng dừng lại, Thiên Long Vệ nhao nhao xuống ngựa, dắt đội Long Lân Hoang Mã qua một bên.

Ngựa đầu đàn phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực, kêu ngạo ương ngạnh mà đạp đạp vó.

Long Nhất xuống ngựa, giao Long Lân Hoang Mã cho một người bộ dáng trông như quản sự, chính mình đi tới trước cổ xe màu thanh đồng, cung kính nói: "Thỉnh Công Tử xuống xe."

Công Nghi Thiên Hành "Ừ" một tiếng, nhìn về phía Cố Tá.

Cố Tá lúc này mới nhớ tới cậu đang làm thư đồng, phải đi xuống trước! cậu cũng không nói thêm gì liền nhảy xuống... hai chân bị chấn đến tê dại.

Sau đó cậu liền quy củ mà đứng, nghĩ nghĩ cũng nói: "Thỉnh Công Tử xuống xe!"

Công Nghi Thiên Hành lập tức động thân.

Hắn chống một tay lên vách xe, chân dài khẽ duỗi, cả người liền nhẹ nhàng nhảy xuống.

Cố Tá có cảm giác không nói nên lời.

Thân thể Kim chủ suy nhược như vậy, chịu đựng đau đớn xuống xe, vậy mà tư thế so với cậu còn nhẹ nhàng đẹp mắt hơn!

... Chuyện này khiến cậu thấy hơi mất mặt.

Nhưng ngay sau đó Cố Tá không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ vớ vẫn, Công Nghi Thiên Hành đã cất bước đi về phía bậc thang, Long Nhất cũng đã theo qua, nếu cậu còn không đuổi theo mà tiếp tục đứng đây sẽ bị xem thành nhân vật khả nghi.

Vì thế, một hàng ba người băng qua ngoại viện, rốt cục cũng tiến vào được trung tâm của Công Nghi gia —— nội viện.

Trước nhị trọng môn (cửa đôi lớn và nặng) có không ít người đang đợi, khi nghe được tiếng bước chân đều cùng nhau nhìn qua.

Những ánh mắt sáng như đuốc đó.......

Cố Tá rút rút rút, rút đến tận sau lưng Công Nghi Thiên Hành, tận lực khiến cho cảm giác tồn tại của mình giảm xuống.

Đang đợi ở cửa có khoản mười mấy người, đứng đầu là một đôi vợ chồng, người nam nhìn đã đứng tuổi, biểu tình rất uy nghiêm, người nữ tướng mạo nho nhã xinh đẹp, là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng vị mỹ nhân này ở khoé mắt đã có chút vết chân chim, tuổi cũng không còn trẻ. Bên người họ có một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, một thiếu nữ chừng mười một mười hai tuổi và một đứa bé trai chừng ba bốn tuổi, diện mạo mỗi người đều có đôi nét tương tự Công Nghi Thiên Hành.

Ánh mắt những người này nhìn qua là thuần nhiên vui sướng cùng ẩn sâu lo lắng, còn những người còn lại, đại khái đều khoản năm sáu mươi tuổi, phần lớn khá hoà ái, cũng có vài phần cố gắng che dấu khinh thường

Tầm mắt Công Nghi Thiên Hành dừng trên người đôi vợ chồng đứng đầu cùng mấy đứa nhỏ bên người họ, thần sắc nhu hoà: "Phụ thân, mẫu thân, Dương Nhi, Minh Hà, Đằng Nhi."

Mấy đứa nhò cùng reo lên: "Đại ca!"

Trung niên nam tử vuốt râu cười: "Thiên Hành trở về, vi phụ vui lắm thay. Mẫu thân con lo lắng lâu nay, không biết thân mình con gần đây có khá hơn chút nào không?"

Trong mắt vị mỹ phụ có ánh nước chớp động: "Hành Nhi, con, con có chổ nào không thoải mái hay không?"

Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành ấm áp: "Thiên Hành không có việc gì, song thân không cần lo lắng." Nói xong, hắn nhìn về phía mấy người còn lại, gật gật đầu: "Các vị trưởng lão, Thiên Hành hữu lễ."

Mấy lão giả kia cho dù trong lòng có ý nghĩ như thế nào, lúc này đều đáp lại: "Đại công tử hữu lễ."

Mọi người hàn huyên vài câu xong, trung niên nam tử đi dẫn đầu bước vào sau nhị trọng môn, lớn tiếng nói: "Thiên Hành đã trở lại, Tổ phụ ngươi tuổi cao không đến được nhưng cũng muốn gặp mặt con, con ta hiếu thuận, phải nên mau đi bái kiến tổ phụ."

Công Nghi Thiên Hành khoan thai bước theo qua: "Thiên Hành cũng tưởng niệm tổ phụ, lý nên như thế."

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào cửa.

Cố Tá lúc này đang đi theo Long Nhất đứng ở phía sau, nhìn thế nào cũng thấy có điểm không thích hợp.

Tuy rằng Kim chủ lúc ở chung với phụ mẫu thân nhân rất hoà hợp, nhưng bầu không khí vừa rồi... dường như có chút cổ quái? Mấy vị trưởng lão kia cũng rất cổ quái, có vài người bộ dáng không mấy hảo ý, chẳng lẽ tới đây xem trò cười của kim chủ?

Cậu thở dài, Kim chủ sống qua ngày cũng không có tốt như cậu tưởng.

Chuyện kế tiếp lại làm cho Cố Tá được mở rộng tầm mắt.

Sau khi đi vào nhị trọng môn, nghênh diện chính là một toà nhà lớn, bên trong có hai hàng ghế dựa, có không ít người đang ngồi đợi. Nam có nữ có, già có trẻ có, tất cả đều có đôi nét tương tự nam tử trung niên kia.

Những người đó thấy họ đi vào, biểu tình trên mặt tuy khác nhau nhưng ánh mắt đều đảo qua đảo lại trên người Công Nghi Thiên Hành.

Cố Tá nhìn thấy liền muốn thay kim chủ nổi da gà, Kim chủ lại tựa như không có chút cảm giác gì, thản nhiên mà hướng về một chiếc ghế ở bị trí hàng đầu ngồi xuống.

Tiếp sau đó chính là thanh âm dò hỏi tình huống thân thể vang lên không dứt, thật lòng quan tâm có mà giả mùa sa mưa cũng có, đúng là muôn hình vạn trạng.

Mà kim chủ nhà cậu thì sao? Thời điểm đáp lời đều thật ôn hoà, thái độ hào phóng, hoàn toàn không có một chút bộ dạng mù mịt, dần dần mấy người đang hỏi tới hỏi tui cảm thấy cũng hỏi không được cái gì liền thôi.

Cố Tá dần dần có chút hiểu rõ.

Những người này, bên trong có ít nhất tám phần là đến đây thăm dò, chỉ có hai phần là thật lòng quan tâm kim chủ, còn sâu xa hơn thì cậu cũng xem không hiểu.

Cậu có thể đại khái phân biệt được một người có ác ý hay không, nhưng nếu là vấn đề phức tạp hơn, cậu lại không biết được.

Nghe chốc lát, Cố Tá không thèm để ý mấy lời đối thoại này nữa.

Cậu dứt khoát đi ôn bài, mấy thứ trong ba bản sách đạo cụ vừa nhiều vừa thâm sâu, cậu cảm thấy về cơ bản đã thuộc được, nhưng còn chưa tới nổi thuộc lào lào, vừa lúc mượn cơ hội này củng cố một chút. Tranh thủ trong tương lai bất kỳ lúc nào cũng có thể phản ứng và tìm được ngay lập tức.

Quen tay hay làm rồi còn có câu gì mà người chậm chạp cần bắt đầu sớm hơn, tóm lại chính là muốn khuyên chúng ta phải cần cù chăm chỉ... làm Luyện Dược sư còn khó hơn làm đại phu, cần cù chăm chỉ như thế nào cũng không thừa.

Cho nên, mấy âm thanh đấu võ mồm ngươi lừa ta gạt đang vang lên trong nhà tiến vào tai Cố Tá đều biến thành tiếng "ong gong ong", đến cuối cùng ngay cả tiếng ong ong cũng mất luôn.

Thẳng đến lúc co người nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, Cố Tá mới lấy lại tinh thần: "Hở?"

Trong nhà không còn ai cả?

Cậu quay đầu nhìn lại, người đẩy cậu còn không phải vị trung khuyển ca Long Nhất đây sao?

Cố Tá đầy mặt hỏi chấm.

Long Nhất: "Chúng ta phải cùng Công Tử tiến vào nội đường."

Cố Tá ngẩng đầu, quả nhiên bóng dáng kim chủ đã sắp biến mất, cậu nhanh chóng nói cám ơn với Long Nhất xong liền chạy theo sau.

.

Chương 16: Thế gia chiến.

Nội đường trông giống một gian phòng luyện công, trên mặt đất có một vị lão nhân đang ngồi xếp bằng, nhìn qua khoản bảy tám mươi tuổi nhưng dáng người rất khôi ngô cường tráng, mi tâm có một vệt tử khí (khí màu tím), hai mắt thần quang nội uẩn, hiển nhiên có tu vi võ đạo rất cao.

Khí chất của vị này... nói thế nào nhỉ? Không hề giống với các võ giả mà Cố Tá đã gặp qua.

Sau khi tiến vào, Cố Tá đi theo Long Nhất đứng dựa vào tường, kiên quyết giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân.

Vị Lão giả vốn dĩ gương mặt đang rất nghiêm túc, nhưng vừa nhìn thấy Kim Chủ nhà cậu bước vào lập tức lộ ra gương mặt tươi cười như hoa cúc nở rộ, giọng nói càng hiền từ hơn: "Thiên Hành đã về rồi à? Tổ phụ nhớ con muốn chết!"

Tương tự, bên này ngoại trừ Kim chủ vẫn giữ một bộ phong phạm nam thần ra, ba đứa nhỏ còn lại đều thả lỏng hơn rất nhiều.

Công Nghi Thiên Hành biểu tình hơi bất đắc dĩ.

Tiếp theo đó, đoàn người nhà Công Nghi này làm một chuyện khiến Cố Tá giật mình.

Mọi người vậy mà —— trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, ngay cả kim chủ cũng không ngoại lệ!

Tất nhiên Kim chủ vẫn giữ một bộ phong phạm nam thần như cũ, nhìn thế nào cũng thấy khí chất cao hơn người khác một bậc.

Trước đó ở bên ngoài Cố Tá không dám nhìn nhiều, lúc này đã vào nội đường cậu liền nghía nhanh qua dung mạo người thân của kim chủ.

Không thể nghi ngờ, người của các Đại thế gia đời đời đều cùng mỹ nữ kết hôn, Gene tốt, tướng mạo chắn chắn sẽ không thể nào kém được, hơn nữa bọn họ tu luyện từ bé, chỉ cần tiếp tục kiên trì, khí chất cũng sẽ không quá hèn mọn, cha và em trai của Kim chủ chính là soái ca, mẹ và em gái là mỹ nữ, dù cho tướng mạo kim chủ và người nhà có chút giống nhau, nhưng cái sự tương đồng này lại làm tăng giá trị ngoại hình của kim chủ lên vài cấp bậc.

Giống như cháo trắng rau xanh với Mãn Hán toàn tịch vậy... đúng là bên trong đều có rau, nhưng lại không cùng đẳng cấp.

Cố Tá tổng kết lại rằng: tình địch quốc dân của nam giới chính là cool ngầu như vậy đấy, có khả năng vị kim chủ này từ trong bụng mẹ đã có trí tuệ siêu quần, thuận lợi sàng lọc loại bỏ tất cả gene xấu, từ lúc vừa lọt lòng đã định trước là nam thần rồi.

Đang lúc cậu miên man suy nghĩ bỗng nhiên cảm thấy có chút sai sai, cậu ngẩng đầu, phát hiện mình đang bị mấy cặp mắt nhìn lom lom!

—— Vỗn dĩ Công Nghi Thiên Hành đang cùng thân nhân chuyện trò thắm thiết, lúc này mọi người lại đồng loạt nhìn qua.

Cố Tá ngẩn ra, vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu đến Kim chủ nhà mình.

Công Nghi Thiên Hành cười, ngoắc tay với cậu: "A Tá lại đây."

A... lại qua nữa.

Cố Tá đỏ mặt, nhích từng chút một đi qua, bị Công Nghi Thiên Hành kéo một cái, ngồi bên trái hắn.

Tiếp sau đó trong lòng cậu nặng trịch.

Cậu cuối đầu nhìn, cái cục béo núc ních này không phải là em trai nhỏ Công Nghi Thiên Đằng mới được ba tuổi nhà kim chủ sao? Sao ai lại nhét vô lòng cậu vậy a a a!

Căng thẳng quá làm sao bây giờ? Trong khoảnh khắc toàn thân cậu cứng đờ ra.

Cục béo này vốn đang ngồi bên cạnh em gái kim chủ, Công Nghi Minh Hà ôm, thấy Cố Tá đi lại nên mới đem bé bế lên nhường chổ cho cậu, lại thấy cậu căng thẳng quá nên mới làm vậy để dịu bớt không khí.

Ai ngờ ngược lại càng làm Cố Tá căng thẳng hơn.

Công Nghi Minh Hà khẽ cong môi, sóng mắt lưu chuyển, phá lệ linh động đáng yêu: "Không trách Đại ca quý mến A Tá ca ca như vậy, tính tình A Tá ca ca thật thú vị."

Trên mặt những người còn lại của Công Nghi gia đều lộ ra thiện ý.

Mặt Cố Tá lại đỏ lên.

Quý mến cái gì chứ... cậu cũng đâu còn là con nít nữa.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Đan phương mà con nói chính là do A Tá đưa tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì dựa vào phương thuốc này cũng có thể giúp con sống lâu hơn mấy năm, từ từ tìm kiếm phương pháp chạy chữa."

Nghe xong mấy lời kim chủ nói, cảm giác căng thẳng của Cố Tá giảm đi rất nhiều.

Kim chủ thật thông tinh, kẽ hở trong lời này cũng không ít, về sau dù cho kim chủ có khỏi hẳn cũng có lý do để nói.

Sau khi nghe thấy điều này, gia chủ đương nhiệm của Công Nghi gia ánh mắt hoà hoãn: "Cám ơn ngươi, sau này ngươi đi theo bên người Thiên Hành, để hắn cho chiếu cố ngươi thật tốt."

Phu nhân gia chủ đương nhiện Lưu Tố Nhan cũng mỉm cười, xong lại lo lắng mà dò hỏi con trai: "Hành Nhi, Luyện Dược sư kia có đáng tin không?"

Công Nghi Thiên Hành kiên nhẫn trả lời: "Mẫu thân yên tâm, vị Luyện Dược sư kia đã được con cung dưỡng ở địa phương rất bí ẩn, tương lai cũng sẽ không bị người khác chú ý."

Cố Tá nói thầm trong lòng "Mình còn không phải là đang được bao nuôi sao, còn lại cái loại tự dâng tới cửa."

Cậu nghĩ như vậy, mà những người còn lại của Công Nghi gia cũng đều yên lòng.

Tiếp sau đó chính là khoản thời gian cả nhà Công Nghi hoà thuận vui vẻ, đa phần là quan tâm Công Nghi Thiên Hành ở biệt viện ăn uống ngủ nghỉ có vui vẻ thoải mái không, Công Nghi Thiên Dương tu luyện đã lâu, còn ngẫu hứng đánh ra một bộ quyền pháp biểu hiện thực lực hiện tại của mình một chút rồi nhìn về hướng Công Nghi Thiên Hành, trong mắt là ý chờ mong được khen ngợi.

Công Nghi Thiên Hành cũng thật sự khen ngợi, kết quả là tiểu cô nương Công Nghi Minh Hà mếu, cũng bắt chước nhảy ra đánh một bộ kiếm pháp để được đại ca khích lệ, Công Nghi Thiên Hành cũng đồng dạng cất lời khích lệ khiến cô bé rất thoả mãn.

Cuối cùng đến cả tiểu Thiên Đằng đang được Cố Tá ôm trong lòng cũng nghiêng ngã đứng dậy khoa tay múa chân hai ba chiêu thức, chọc cho già trẻ lớn bé đang ngồi trong nội thất bật cười ha hả.

Cố Tá thấy cảnh tượng trước mắt, lòng có hơi hâm mộ.

Nhà hắn cũng rất tốt, cậu cùng ba và bố của mình vẫn luôn sống rất hạnh phúc, nếu không phải... Vỗn dĩ chỉ còn cậu và ba sống nương tựa vào nhau, vậy mà cậu lại bị đưa tới thế giới này, không biết phải đợi bao nhiêu nữa năm mới có thể trở về.

Nổi nhớ mong vẫn luôn bị cậu đè xuống tận đáy lòng khi nhìn thấy cả nhà kim chủ hoà thuận, khong khoảnh khắc liền trỗi dậy. Điều may mắn duy nhất chắc có lẽ là dù cho cậu ở lại thế giới này bao lâu chăng nữa, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng trở về, chỉ cần chọn đúng thời gian, ở thế giới cũ có lẽ ba cậu sẽ không bao giờ biết được cậu từng biến mất.

—— Chỉ cần cậu còn sống, ba cậu sẽ không đau lòng.

Tụ hội này chỉ là ngắn ngủi, thời gian hoà thuận ấm áp quan tâm lẫn nhau trôi qua, ở Đại thế gia, mọi chuyện vẫn phải dựa trên quy củ mà hành sự.

Công Nghi Thiên Hành đã trở lại, phải gặp tộc nhân, bái kiến trưởng bối, tiếp kiến hậu bối, còn phải mở tiệc đón gió tẩy trần gì đó, dù cho mọi người đều biết thân thể hắn không tốt nhưng chuyển nên làm vẫn phải làm đầy đủ.

Cố Tá là thư đồng, đáng lẽ phải đi theo, nhưng chức trách của cậu cũng không phải thật sự là thư đồng nên đã nhanh chóng được Thiên Long Vệ nhị thống lĩnh Long Nhị dẫn đi, an bài cậu ở trong viện của Công Nghi Thiên Hành, để cậu dùng đan lô và dược liệu như trước luyện dược cho hắn.

Điều này vừa lúc hợp ý Cố Tá —— cậu thà buồn chán ngồi luyện dược còn hơn đi theo kim chủ nhìn xem muôn hình vạn trạng sắc mặt của mấy người đó suốt cả đêm.

Hai ngày sau, Thế gia chiến đúng hạn mở ra.

Thế gia chiến ba năm một lần do Hoàng tộc đứng ra tổ chức, tuy Công Nghi Thiên Hành năm nay mới mười tám tuổi nhưng bắt đầu từ lúc hắn mười hai tuổi đã tham gia Thế gia chiến, tới nay đã là lần thứ ba.

Địa điểm tổ chức luận võ là Diễn võ trường của Hoàng gia, sau lưng chính là cửa Hoàng Cung cao lớn nguy nga, xung quanh được bao vây bởi quân đội của Hoàng thành đến từ Hoàng tộc, Ngũ đại thế gia cũng có đội vệ binh Võ giả riêng của mình, các đội quân này có trách nhiệm truy cản và phụ trách trật tự khán giả.

Trên tường thành Hoàng cung có thể nhìn thấy một vài bóng dáng mơ hồ mặc y phục hoa lệ đang chọn lựa vị trí quan sát tốt nhất để ngồi, chính là chủ trì của lần Thế gia chiến này – thành viên Hoàng tộc.

Ngũ đại thế gia cũng nhanh chóng yên vị.

Không thể không nói các đại thế gia mỗi nhà nội tình đều thập phần thâm hậu, các Võ giả của từng nhà gồng cơ bắp, chấn động khí huyết, trong tiếng thở hổn hển nâng tới năm toà thạch đài to lớn.

Chỉ nghe "ầm" một tiếng trầm vang, thạch đài được đặt xuống tựa hồ khiến cả Hoàng thành đều thấy chấn động. Những thạch đài này dài mười trượng, rộng năm trượng, cao năm trượng được chia làm năm tầng. Trên mỗi tầng đều được điêu khắc thạch toà (ghế đá), số lượng ít dần theo số tầng từ thấp lên cao.

Không lâu sau liền nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net