Chương 17 + 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: "A Tá, nhìn kỹ".   

Bên trong đấu võ trường, đang bay qua bay lại ngươi tới ta đi chính là hai võ giả, một vị võ giả hai mươi ba tuổi đến từ bàng chi của Tư Mã gia, vị còn lại hai mươi sáu tuổi đến từ Liễu gia - một trong các gia tộc phụ thuộc Hách Liên gia.

Hai người khí huyết tràn đầy, một bên trầm tĩnh như thâm uyên, một bên thân pháp như thiểm điện, đấu đến thập phần kịch liệt. Quyền phong như sét đánh, giữa lúc di chuyển bộ pháp đan xen, thân hình du tẩu, vang lên rất nhiều thanh âm bạo tạc.

Đột nhiên một người trong đó liên tục áp sát, khí thế như lôi đình, mỗi một kích đều hiện ra thủ đoạn cao minh hơn đối thủ, người còn lại tựa hồ bị áp bức liên tục lui về phía sau, mắt thấy đã lùi tới bên rìa đấu võ trường, nếu còn tiếp tục lùi sẽ bị rơi khỏi sân đấu, thua không thể nghi ngờ.

Nhưng ngay tại lúc trên mặt vị võ giả đang áp đảo lộ ra vẻ đắc ý, người đang bị áp bức bỗng nhiên xoay eo, thân mình như linh xà cực kỳ mềm dẻo, tựa một chiếc roi dài quất tới!

Sau một khắc, hai tay của hắn như gió, song chưởng nhanh chóng đánh tới, trong nháy mắt đánh trúng bụng đối thủ, đem người kia đánh lui lại cả trượng!

Người này cũng chưa dừng lại, bước chân chùng xuống rồi lao đi cực nhanh, sau đó song chưởng vỗ một cái —— một tiếng trầm đục ngắn ngủi vang lên, đầu vị võ giả đang bị luân phiên đánh trúng kia đã bị chưởng lực đập nát!

Sắc mặt Cố Tá nháy mắt trắng bệch.

Giết ...giết.... giết người!

Dù cách rất xa cậu vẫn cảm thấy như mình có thể ngửi được mùi máu tanh nồng, cảm giác buồn nôn xong lên não khiến từ đáy lòng cậu sinh ra cảm xúc sợ hãi mãnh liệt.

Thế mà lại giết người! Tại sao lại giết người? Không phải chỉ cần nhận thu là được rồi sao?!

Cố Tá hơi run rẩy.

Từ trong ký ức của Tề Thiên Hữu cậu đã biết được đây là một thế giới dĩ võ vi tôn, cũng biết được mạng người không đáng giá, nhưng khi chân chính nhìn thấy có người ở trước mặt cậu bị đánh chết tươi, ngay cả đầu đều bị đập nát thì cậu mới hiểu được rằng chỉ biết thôi là hoàn toàn không đủ.

Dưới cơn sợ hãi như vậy, Cố Tá nghiêng đầu đi không muốn xem tiếp.

Tim cậu đập rất nhanh, nhanh đến mức làm cho cậu kinh hoảng.

Nhưng vào lúc này, một đôi tay nâng mặt cậu lên, không quan tâm cậu kháng cự mà đem đầu cậu xoay lại.

Thanh âm của Công Nghi Thiên Hành kề sát tai cậu vang lên: "A Tá, nhìn kỹ."

Dù rằng vẫn ôn hoà như cũ, dù rằng so với lúc nãy một chữ cũng không thay đổi nhưng lại khiến cậu không khỏi rùng mình.

Cậu quay đầu lại nhìn kim chủ nhà mình, thấy được trên mặt hắn cho dù vẫn mang theo ý cười nhưng lại có một loại ý vị không cho cự tuyệt.

Cố Tá: đã nói là khiêm khiêm quân tử quang phong tễ nguyệt đâu? Kim chủ như vầy thiệt đáng sợ quá đi!

Vỗn dĩ cậu đối với vị kim chủ lợi hại nhà mình rất bội phục, nhưng bây giờ không biết sao lại biến thành kính nể.

Luôn cảm thấy... nếu mình không nghe lời sẽ gặp xui xẻo....

Giãy dụa vô ích, Cố Tá bị Công Nghi Thiên Hành giữ đầu bắt tiếp tục quan sát luận võ, cũng tiếp tục nhìn thấy thảm kịch liên tiếp diễn ra. Bên trong đấu võ trường đủ loại biến hoá chợt loé lên rồi biến mất, võ giả cùng võ giả so đấu rất nhiều thời điểm không thể thu tay kịp hoặc là không muốn thu tay, hoặc là cố ý hành động, đúng là có một số võ giả sớm nhận thua thuận lợi lui xuống đấu võ tràng nhưng lại có rất nhiều võ giả không muốn nhận thua hoặc nhận thua chậm một chút liền bị đánh chết tại chỗ!

Tim bị đâm xuyên, bụng bị chọc thủng, đầu bị đánh nát như dưa hấu, lúc nào cũng có võ giả bị đánh đến cụt tay cụt chân, máu thịt văng tung toé!

Cố Tá nhìn thấy từng bộ từng bộ thi thể bị mang xuống, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ mặt đất, sau đó lại có võ giả khác ở trên mặt đất bị máu nhuộm đỏ đó chém giết lẫn nhau rồi lại tạo ra thêm nhiều cổ thi thể nữa.

Từng cái tên người vang lên bên tai cậu chưa được bao lâu đã có từng sinh mệnh từ đây biến mất... Tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn.

Rõ ràng là một địa phương có trật tự nhưng loại sự việc tàn nhẫn có thể cướp đoạt mạng người như vậy trong mắt nhiều người lại là tập mãi thành quen.

Bất kể là đã tham gia luận võ hay đang chờ tới lượt.

Không một ai lùi bước.

Cố Tá nhìn xem càng lâu, sắc mặt càng trắng, cậu lẩm bẩm nói: "Thiên Hành Công Tử, tại sao vậy?"

Những võ giả này, từng người từng người không phải là thế lực do các gia tộc bồi dưỡng ra sao? Tại sao ở chỗ này bị đánh chết tuỳ tiện giống như trái cây bị nghiền nát, biến mất không để lại chút dấu vết nào? Ngoại trừ vài người có vẻ tiếc hận còn lại không có một ai tỏ ra phẫn nộ.

Tại sao lại giết người một cách dễ dàng như vậy? Còn kim chủ, tại sao lại bắt buộc cậu phải xem những điều này...

Sau khi lấy được ký ức của Tề Thiên Hữu, một cổ phẫn nộ không biết từ đâu tới từng khiến cho Cố Tá không khỏi nghĩ sau này nếu có năng lực, nhất định sẽ vì vị Thánh phụ đáng thương kia báo thù. Nhưng hôm nay chân chính nhìn đến cảnh tượng tàn khốc này, cậu mới phát giác ra rằng cậu đã quá đề cao chính mình.

Giết người, cướp đoạt sinh mạng của người khác sao có thể là chuyện dễ dàng như cậu tưởng tượng chứ?

Thanh âm của Công Nghi Thiên Hành chậm rãi vang lên: "A Tá có biết Công Nghi gia ta có bao nhiêu người không? Không tính họ khác, chỉ nói người mang họ "Công Nghi", ngươi đoán thử xem?"

Cố Tá không hiểu ý của kim chủ nhưng vẫn nói "Chắc khoản mười mấy người...". Lần tụ hội trước có rất nhiều người nhưng chắc hơn phân nửa bên trong là người khác họ.

Công Nghi Thiên Hành thấp giọng: "Hơn vạn."

Cố Tá trợn to mắt: "Làm sao có thể?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Công Nghi gia tại đế đô là dòng chính của gia tộc, tổng cộng người trong dòng chính cư trụ tại đây có 198 vị. Công Nghi gia lại có 52 bàng chi lớn nhỏ khác nhau phân bổ trên rất nhiều quận, huyện, thành trì ở Thương Vân quốc, những bàng chi này mỗi chi ít thì có hơn trăm người, còn nhiều thì có tới mấy trăm người."

Cố Tá mau chóng tính toán, sau đó giật mình, nếu tính như vậy xác thực phải có hơn cả vạn người.

Gia tộc này phải lớn tới bao nhiêu nha!

Công Nghi Thiên Hành nhìn bộ dạng này của cậu khẽ mỉm cười: "Chỉ riêng số người dùng "Công Nghi" làm họ đã có nhân số đông như vậy, nhưng vô luận là dòng chính hay bàng chi đều có gia tộc phụ thuộc, có võ giả họ khác gia nhập vào gia tộc, có thành viên tư nhân nòng cốt được bồi dưỡng từ nhỏ. A Tá, ngươi có thể tưởng tượng được phải hao phí bao nhiêu tài nguyên không?"

Cố Tá nín thở: "Đếm, đếm không hết..."

Dù sao chắc chắn cũng phải là một con số thiên văn, lại nói, nếu không có nguồn cung cấp tài chính đầy đủ thì chỉ cần trong phút chốc là có thể đem cả một đại thế gia ăn đến sạt nghiệp!

Thần sắc Công Nghi Thiên Hành nhàn nhạt: "Gia tộc sẽ không vứt bỏ bất luận một tộc nhân nào, nhưng tuổi thọ của võ giả lên đến 150 tuổi, sau khi cưới tam thê tứ thiếp sẽ dẫn đến kết quả là sinh ra càng thêm nhiều tộc nhân, nếu như muốn để tất cả tộc nhân luyện võ thì tài nguyên là không đủ, cho dù có rất nhiều tộc nhân bởi vì tư chất không tốt mà đổi qua quản lý sự vụ khác của gia tộc, số võ giả còn lại cũng vẫn cần phải tiêu hao cực kỳ lớn. Để cho gia tộc sừng sững không ngã thì không thể từ bỏ việc bồi dưỡng tộc nhân, gia tộc cần phải có võ giả chí cường làm Định Hải thần châm. Chưa kể đến, thu nhận võ giả khác họ, thành viên tư nhân nòng cốt của gia tộc đều cần phải bồi dưỡng." Hắn dùng lại một chút, "như thế... một số người cần phải bị đào thải."

Đã nói đến rõ ràng như vậy, Cố Tá sao còn không hiểu.

Công Nghi Thiên Hành nói rằng: "Không biết bắt đầu từ khi nào giữa Ngũ đại thế gia đã đạt thành hiệp định. Dùng Thế gia chiến để cổ vũ con cháu trong gia tộc tranh đấu, dựa vào số lượng người thắng để quyết định phân phối một số lợi ích, đồng thời cũng nương theo dạng luận võ này để đào thải một vài cá nhân mặc dù có chút tư chất nhưng vận khí không tốt hoặc ý thức chiến đấu không đủ mạnh. Tuy rằng rất tàn nhẫn nhưng vì tương lai gia tộc cũng chỉ có thể làm như vậy. Phàm là vì gia tộc đoạt được vinh dự đều sẽ được ban thưởng, người nhà cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, còn võ giả tử vong, người nhà cũng sẽ được trợ cấp, an ổn sống hết nửa đời còn lại."

Cố Tá chậm rãi hít thở.

Cậu đã hiểu ý của kim chủ... chẳng trách những võ giả kia nhìn qua đều có vẻ tập mãi thành quen.

Công Nghi Thiên Hành thấy cậu nghe hiểu được, khoé miệng khẽ cong: "Về phần ta tại sao lại để A Tá nhìn kỹ, A Tá vẫn chưa rõ sao?"

Cố Tá lắc đầu một cái lại gật gật đầu, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi không phải là võ giả..."

Cậu chỉ làm Luyện Dược sư thôi mà, cũng không cần tự tay giết người đi...

Công Nghi Thiên Hành bật cười: "Cũng không phải bắt ngươi đi theo người ta chém giết, nhưng ngươi cũng phải làm quen với những việc ngươi vừa thấy, bằng không lỡ như ngươi bất ngờ không kịp đề phòng mà nhìn thấy, e rằng khó mà phản ứng được."

Cố Tá hiểu.

Trước tiên tập thích ứng một chút để tránh tới thời khắc mấu chốt run chân gây cản trở, đúng không?

... Phương thức huấn luyện của kim chủ cũng thật là vjp pro, khiến cậu xuýt chút nữa bị doạ tè ra quần!

Tiếp sau đó, cứ việc mặt Cố Tá vẫn trắng bềnh bệch nhưng cảm giác muốn nôn mửa dần dần biến mất. Cậu biết mình thật sự bắt đầu tập quen dần, dường như... cũng chỉ còn cách phải quen dần.

Luận võ tiến hành rất nhanh, tổ "Dưới ba mươi tuổi Luyện Huyết cảnh" chuẩn bị kết thúc.

Cố Tá hiện tại có chút muốn phun tào*, cậu nghĩ tới tên cặn bã Bạch Văn Tuấn đã hãm hại Tề Thiên Hữu, gã ta hai mươi tuổi đạt đến Luyện huyết tầng ba ở Tề gia đã được xem là thiên tài, nhưng ở tổ này trên cơ bản đều là luyện huyết tầng ba, lớn nhất so với Bạch Văn Tuấn không hơn mấy tuổi, còn tuổi nhỏ thì chỉ mới mười hai mười ba tuổi cũng có, so ra không phải tên Bạch Văn Tuấn kia đến cống rãnh cũng không bằng sao? Gã như vậy mà cũng là thiên tài, người Tề gia cùng Bạch gia đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng!

(*Cà khịa; trêu chọc; châm biếm)

Sau khi lặng yên phun tào xong, Cố Tá cảm giác khá hơn một chút.

Đợi tổ này hoàn thành so đấu xong cậu liền đi theo kim chủ trở lại nơi ở đã được bố trí.

Ngày luận võ thứ nhất đến đây là kết thúc.

Về đến viện của kim chủ, Cố Tá lại bắt đầu bận rộn hầm... à không, là luyện chế dược thiện cho kim chủ ăn. Bận rộn làm việc như thế một hồi, cổ buồn bực trong lòng lúc sáng dần dần tiêu tán.

Sau khi cậu luyện xong thêm hai lô đan dược nữa thì tâm tình đã triệt để bình phục.

Chỉ có điều, Cố Tá biết cảm nhận của cậu đối với kim chủ nhà mình đã có chỗ không giống trước.

Không phải nói kim chủ không tốt, mà là... ừm, hơi sợ.

Đợi đến ngày thứ hai, cuộc tranh tài của tổ "Dưới năm mươi tuổi Đoán Cốt cảnh" bắt đầu.

Cố Tá phát hiện em trai Công Nghi Thiên Dương của kim chủ thế mà cũng ở trong tổ này.

Cậu ấy cũng phải bị phương thức tàn nhẫn này đào thải một chút hả?

Cố Tá hơi lo lắng, muốn đi hỏi kim chủ.

Nhưng không đợi cậu đi hỏi đã nghe thấy thanh âm Công Nghi Minh Hà ngồi một bên cất lên: "Nhị ca vẫn chưa thể đột phá được Đoán cốt tam trọng, hy vọng lần này sẽ tốt hơn..."

.

  Chương 18: Lớp chỉ dẫn của Kim chủ.   

Lúc này đã thấy Công Nghi Thiên Dương nhún người nhảy một cái rơi xuống Đấu võ trường.

Thiếu niên nho nhỏ khuôn mặt còn vẫn còn chút nét thơ ngây nhưng giữa đôi mày lại ánh lên đầy sự kiên nghị.

Mà Cố Tá lại nghe được một ít tiếng luận bàn khe khẽ từ tầng trên truyền đến.

"Dương Nhi còn kém một chút..."

"Tiếc là Hành nhi không thể tập võ, nếu không cũng chẳng đến nỗi như vậy."

"Chớ có nói như thế, tư chất của Dương Nhi cũng là cực giai!"

"Chỉ là so với tử đệ xuất sắc của mấy nhà kia, vẫn là kém nửa bậc..."

"Bên bàng chi ngược lại phát hiện được vài mầm non tư chất tốt."

"Tuy trong số đó có người tư chất so với Dương Nhi cao hơn một chút nhưng nếu so với tử đệ xuất sắc của mấy nhà kia vẫn có chỗ không bằng. Công Nghi gia ta thế hệ này lại càng tìm không được người nào."

"Aiz, khó... khó!"

Nghe một chút như vậy, Cố Tá hiểu được đại khái.

Ngũ đại thế gia nếu muốn cùng nhau sánh vai phải dựa vào tầng tầng lớp lớp cao thủ trẻ tuổi được sinh ra từ đời này qua đời khác, hơn nữa còn không thể thua người khác.

Trên thực tế cũng là như vậy, bởi vì Ngũ đại thế gia nhiều người, lại có lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng để cho mỗi một thế hệ trong gia tộc đều có một vị tài năng xuất chúng áp đảo tất cả huynh đệ tỷ muội đồng trang lứa, là thiên tài trong thiên tài, cùng các thiên kiêu khác tranh đấu kinh thiên động địa không ai nhường ai, vì gia tộc tranh đoạt lợi ích. Mà người có tư chất kém hơn một chút cũng sẽ được đại lực bồi dưỡng, để lỡ như thiên kiêu có xảy ra việc gì ngoài ý muốn sẽ bổ sung thay thế.

Thế nhưng hiện tại trong lớp trẻ thế hệ này của Tứ đại thế gia khác đều xuất hiện cường giả, chỉ riêng Công Nghi gia, tư chất đứa con thứ Công Nghi Thiên Dương của nhất mạch gia chủ đời này chỉ có thể so với những người trước đây dùng để dự phòng, dù bên phía bàng chi có xuất hiện vài người có tư chất tốt, cũng chỉ đến cấp bậc đấy mà thôi.

Trái lại là Công Nghi Thiên Hành kinh tài tuyệt diễm độc nhất vô nhị, đáng tiếc thân thể suy nhược, chứ bằng không hậu bối bốn nhà kia e rằng đã bị hắn áp chế đến ảm đạm thất sắc —— đây là chuyện mà cao tầng của Ngũ đại thế gia đều công nhận.

Chỉ có điều, mặc dù hiện tại Công Nghi Thiên Hành vẫn là một trong Ngũ đại công tử tại đế đô nhưng không thể tập võ chính là không thể tập võ, chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì thể diện cho Công Nghi gia mà thôi.

Nhưng cũng đồng dạng, tất cả các thế gia đều biết một khi Công Nghi Thiên Hành ngã xuống, tiếp theo lại không có hậu bối nào đủ kiệt xuất để kế thừa thì đối với việc tranh đoạt lợi ít sau này Công Nghi gia sẽ rơi vào thế hạ phong không thể bàn cãi. Ngoài ra còn liên quan đến địa vị gia chủ có người tài giỏi để kế thừa hay không... Có thể tưởng tượng được làm đệ đệ ruột thịt của Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi Thiên Dương có áp lực lớn đến thế nào.

Ngay lúc này, Công Nghi Thiên Dương xuất thủ.

Chỉ thoáng chốc, cậu ấy giống như mãnh hổ xuống núi, xuất ra trọng quyền chứa đựng lực lượng nóng cháy, hung hăng nện xuống đối thủ!

Đây là công pháp Nhân cấp thượng giai《 Xích Dương Quyết 》, thập phần lợi hại.

Đối thủ của cậu là một vị võ giả khác họ của Hách Liên gia, tu tập chính là một môn 《 Nguyên Thổ Quyết 》, dùng lực lượng hậu thổ, phòng ngự cực mạnh. Võ giả này phản ứng cực nhanh, ngay khoảnh khắc nhìn thấy công kích của Công Nghi Thiên Dương đã khép lại hai tay, tạo ra trước mặt một Thổ Thuẫn, tức thì chặn lại một quyền này.

Cả hai người đều là Đoán cốt tầng hai, nhưng 《 Nguyên Thổ Quyết 》cấp bậc tựa hồ thấp hơn 《 Xích Dương Quyết 》, thực lực của võ giả kia cũng không bằng Công Nghi Thiên Dương chăm chỉ khắc khổ, mắt thấy Thổ Thuẫn bị đánh trúng, trên mặt lập tức xuất hiện một quyền ấn cháy đen, tiếp đó liền có vết nứt lấy quyền ấn làm trung tâm mà lan ra.

Võ giả lui lại hai bước, trong lòng thầm khen một tiếng: Lợi hại!

Nhưng hắn ta trái lại cũng không e ngại, hai chân đột nhiên dừng lại, song thủ tề xuất tạo thành một đầu Thổ Báo hung ác nhào ra. Hắn ta tự cảm thấy bản thân dù sao cũng sống uổng* hơn Công Nghi Thiên Dương mười mấy năm, đã trải qua rất nhiều tôi luyện, tâm lý cực kỳ bình tĩnh, xuất thủ không chút lưu tình, muốn quấy nhiễu cước bộ của đối thủ.

(*Si trưởng: sống uổng phí, lời nói khiêm tốn, người lớn tuổi nói với người nhỏ tuổi hơn mình)

Công Nghi Thiên Dương nhìn thấy hắn ta thế thới quá nhanh, trên mặt đích xác loé qua một tia bất ngờ.

Nhưng cậu cũng không phải người dễ đối phó, lập tức nhu* thân tiến lên, liên tục đánh ra mười hai quyền, một quyền so với một quyền càng nặng, lực đạo mỗi một quyền đều tương đương với chưởng kia, đem nó đập tan tát.

(*Nhu: tên một loài vượn cổ, động từ dùng để diễn tả sự nhanh nhẹn)

Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, vị võ giả kia sau khi bị đấu pháp của Công Nghi Thiên Dương hung hăng đập nát chưởng lực, muốn ngưng tụ lại lần nữa không hề dễ dàng, mà Công Nghi Thiên Dương trái lại khí thế càng lúc càng mạnh mẽ, tiếp đó lại bồi thêm ba quyền nữa đem lực hộ thân của võ giả đánh vỡ, sức mạnh không dùng được, cuối cùng bị đánh rớt khỏi đấu võ trường.

Bấy giờ, Công Nghi Thiên Dương đã chiến thắng.

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, cũng lộ ra nụ cười.

Tim Cố Tá trong lúc Công Nghi Thiên Dương ở đấu võ trường đánh tới đánh lui đã treo tới cổ họng, hiện tại thấy cậu ấy đã chiến thắng mới trở về nguyên vị —— mặc kệ kế tiếp luận võ kết quả thế nào, tốt xấu gì cũng có khởi đầu tốt đẹp, tạm thời không phải lo đến mạng nhỏ của em trai Kim chủ.

Công Nghi Thiên Dương sau khi chiến thắng thì quay trở về thạch đài.

Trên mặt mấy vị cao tầng của gia tộc lộ vẻ tán thưởng, cậu nắm chặt nắm tay, đi đến bên cạnh Công Nghi Thiên Hành thấp giọng hỏi: "Đại ca, biểu hiện vừa rồi của đệ như thế nào?"

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười gật đầu: "So với lần trước có tiến bộ." Mắt thấy đứa nhỏ này tức thì vui vẻ, hắn lại lắc đấu: "Nhưng mà uy lực của 《 Xích Dương Quyết 》 mãnh liệt, chân khí tiêu hao lớn, đệ sau đó đánh ra quá nhiều quyền, đến cuối cùng đã không còn dư lực. Nếu như gặp phải đối thủ có kinh nghiệm phong phú hơn sẽ thất bại. Nguyên nhân là do đệ chỉ chú trọng vào uy lực mà không quan tâm đến kỹ xảo, đệ có hiểu không?"

Công Nghi Thiên Dương nghiêm mặt nói: "Dương Nhi đã hiểu, thỉnh đại ca chỉ điểm."

Công Nghi Thiên Hành hơi suy tư, nói rằng: "Mấy trận đối chiến tiếp theo đệ tỉ mỉ quan sát phương thức song phương luận võ, đặt giả thiết chính mình là một phương trong đó, suy nghĩ xem thời điểm đối mặt với công kích của đối phương mình sẽ ứng phó như thế nào. Sau khi kết thúc trận đấu tới trình bày cho ta nghe."

Công Nghi Thiên Dương biết được đại ca đây là muốn chỉ dạy cho cậu, lo lắng trong lòng giảm bớt: "Đa tạ đại ca! Dương Nhi sẽ cố gắng."

Công Nghi Thiên Hành khẽ gật đầu.

Sau đó, Công Nghi Thiên Dương quả nhiên nghiêm túc quan chiến, trong miệng lẩm bẩm, tinh thần vô cùng tập trung.

Cố Tá nhìn đến sững sờ.

Có gì đó sai sai, Kim chủ không phải là không thể luyện võ hả? sao còn đi chỉ điểm cho em trai của mình? Lúc trước cậu nhìn thấy mấy đứa em của Kim chủ biểu diễn cho hắn xem còn tưởng rằng chỉ đơn giản là mấy đứa nhỏ muốn biểu hiện cho Kim chủ nhìn một chút, cầu khen ngợi mà thôi. Bây giờ nhìn lại, hình như cũng không đơn thuần là cầu khen ngợi nha...

Ôm nghi vấn trong lòng, tất cả tâm tư của Cố Tá đều rơi trên người của Kim chủ cùng em trai hắn.

Chuyện sau đó so với tưởng tượng của cậu còn khoa trương hơn.

Mấy trận luận võ tiếp theo trôi qua, Công Nghi Thiên Dương sẽ ở lúc giao trận mà đem ý nghĩ của mình nói cho Công Nghi Thiên Hành nghe, Công Nghi Thiên Hành lại từng chỗ từng chỗ chỉ điểm, đem toàn trường luận võ phân tích ra cho Công Nghi Thiên Dương. Không chỉ ở phía Công Nghi Thiên Dương giả thiết mà Công Nghi Thiên Hành còn đem góc độ đổi thành đối thủ làm sao xuất thủ tỉ mỉ giảng giải.

Cho dù là Cố Tá hiện tại chỉ mới miễn cưỡng tích luỹ Thiên Địa chi khí mà vẫn có thể nghe được mỗi một câu một chữ của kim chủ nói ra đều rất có đạo lý, Nhị đệ của Kim chủ nghe xong vẫn luôn mang bộ dạng ngộ ra chân lý.

Điều này chứng tỏ... Kim chủ tri thức uyên bác?

Cho nên kim chủ nhà hắn không chỉ là nam thần mà còn là học bá nữa à....

Càng kỳ quái hơn là Kim chủ cứ thế chỉ điểm cho Nhị đệ của hắn, xung quanh lại có một số tử đệ vây lại đây, đồng dạng tỉ mỉ lắng nghe. Thật giống như một người không thể luyện võ như kim chủ so với người luyện võ nhiều năm như bọn họ còn hiểu rõ hơn.

Ngay cả một vài vị trưởng bối nhìn thấy cũng rất vui, còn đốc xúc một ít tử đệ nhất mạch của mình tiến đến lắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net