Chương 17 + 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghe.

Cố Tá không hiểu, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi thăm cái vị vẫn như cái bóng bên cạnh kim chủ, Long Nhất.

Cậu cười hai tiếng, hỏi: "Long hộ vệ, Thiên Hành Công Tử đây là..."

Trong mắt Long Nhất chợt loé qua một tia cuồng nhiệt: "Công Tử tài năng ngút trời, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi."

Cố Tá sững sốt, thử thăm dò: "Thiên Hành Công Tử học phú ngũ xa, nhãn lực cao tuyệt?"

Long Nhất thần sắc nghiêm nghị: "Đâu chỉ như vậy!"

Sau đó, không nói nữa.

Cố Tá đụng phải cái đinh mềm*

(*Cái đinh mềm: từ chối một cách uyển chuyển)

Cậu hiểu, trung khuyển ca mà, không được kim chủ dặn dò là không thèm phản ứng tới cậu luôn, cậu hiểu mà.

Có điều cậu không biết là nếu không phải do cậu có một tay chế thuốc thần sầu khiến vị trung khuyển này nhiều lần chấn động, người ta chính là một câu cũng sẽ không thèm nói với cậu....

Bất tri bất giác, ngày luận võ của tổ "Dưới năm mươi tuổi Đoán Cốt cảnh" đã kết thúc

Tuy vẫn chết không ít người, nhưng so với "Dưới ba mươi tuổi Luyện Huyết cảnh" thì ít hơn rất nhiều. Không ít võ giả thực lực tầm tầm với nhau, sau khi dốc sức ra một đòn thì không còn dư lực để giết chết đối thủ nữa, cũng có không thiếu võ giả có chút thủ đoạn, cho dù bị trọng thương cũng có thể tìm được thời cơ nhận thua —— tất nhiên sẽ có người muốn hạ sát thủ nhưng đều bị trọng tài ngăn cản.

Cố Tá phát hiện trong ngày luận võ hôm nay, không nói đến võ giả khác họ và gia tộc phụ thuộc, chỉ riêng dòng chính và bàng chi của Công Nghi gia đã chết mấy người.

Thi thể của bọn họ bị mang đi, có mấy vị trưỡng lão vốn dĩ ngồi ở cao tầng cũng u buồn mà đi xuống, đưa tiễn bọn họ một đoạn đường.

Nhìn ra được trong những thi thể này có tử đệ nhất mạch của bọn họ.

Tình cảnh đồng dạng cũng phát sinh bên trong Tứ đại thế gia khác.

—— Cho dù là tử đệ của đại thế gia thì tính mạng ở thời điểm sát phạt cũng vẫn không đáng giá như vậy.

Điều đáng ăn mừng duy nhất có lẽ là Công Nghi Thiên Dương vẫn còn sống.

Cậu ấy sau khi chiến thắng ba trận, rốt cuộc ở trận thứ tư gặp được đối thủ khó đối phó, gắt gao kiên trì hồi lâu, mắt thấy tới lúc thể lực sắp tiêu hao hết liền cấp tốc lui về sau nhận thua.

Mà Cố Tá phát hiện sau khi Công Nghi Thiên Dương trở lại liền đến chổ Kim chủ cẩn thận kiểm điểm, nhưng trong mắt lại loé ra tinh quang. Tựa hồ cậu đã chiếm được rất nhiều chỗ tốt trong lần luận võ này.

Có lẽ, đây cũng là một trong những mục đích của Thế Gia chiến đi

—— Chưa từng thấy qua máu, thân chưa kinh qua bách chiến, kỳ thật cũng không xem là võ giả chân chính.

Ngày thứ ba, rốt cục cũng đến lượt tổ cuối cùng.

Tổ "Dưới Trăm tuổi Ngưng Mạch cảnh", mà Cố Tá kinh hoảng phát hiện, kim chủ nhà hắn muốn tham gia chính là tổ này! Sai quá sai nha, Kim chủ không có luyện qua võ, còn nói cái gì mà không phải đi tìm đường chết, hắn chẳng lẽ không phải chỉ cần sau khi luận võ kết thúc, có chút ý tứ mà đánh một trận hữu nghị là được rồi sao?





---------------------

Lười quạ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net