Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo đường có nóc nhà nhòn nhọn trắng tinh cao chót vót cùng đại sảnh rộng lớn, pha lê phát ra những màu sắc rực rỡ dưới ánh nắng 10 giờ, sáng lạng mà bắt mắt.
Chim hoà bình từ nóc nhà thờ giương cánh bay lên, khí cầu màu sắc rực rỡ hơi hơi đong đưa, trong không khí tràn ngập nhàn nhạt mùi hoa.
Những cánh hoa hồng được rải xuống tượng trưng cho tình yêu, lối đi dài nhiễm một sẵc màu đỏ thắm, ở cuối con đường là một vị linh mục mặc áo choàng đen đang đứng nở nụ cười hiền từ và ôn hoà.
Ông ấy đang chờ để có thể gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến cặp đôi mới, và dưới sự chứng kiến ​​của mọi người thông báo rằng họ đã chính thức kết hôn.
Lục Tự cẩn thận nắm tay Tần Quân, đi qua thảm đỏ đến trước mặt vị linh mục.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế nội tâm vui sướng, khi đứng yên nhìn về phía Tần Quân sự dịu dàng trong ánh mắt hắn như sắp tràn ra.
Khi còn học đại học, Lục Tự đã nhất kiến chung tình với Tần Quân - tiểu thiếu gia nhà họ Tần. Vì hắn đến từ nông thôn nên đã cố hết sức để vượt qua sự tự ti của mình và làm việc chăm chỉ, ngoài việc học hắn chỉ chăm lo và ở bên cạnh Tần Quân.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Tự đã không thể nào rời mắt khỏi Tần Quân, hắn ở cạnh Tần Quân âm nhầm bảo vệ cậu 5 năm, cuối cùng cũng làm cậu mở lòng, hơn nữa cũng đã có được sự đồng ý từ hai bên gia đình. Đám cưới sẽ được tổ chức dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè.
Ở trong nước đây là một sự kiện không hề dễ dàng.
Nhưng Lục Tự vẫn rất hạnh phúc, Tần Quân xứng đáng có được những điều tốt nhất.
Tiểu thiếu gia nhà họ Tần, người mà từ khi nhỏ đã được nâng niu trên đầu quả tim, từ nay cũng để hắn chăm chút trong tay, hắn nhất định sẽ cho Tần Quân những thứ tốt nhất trên đời.
Vẻ mặt Tần Quân nhàn nhạt, nhưng Lục Tự không để bụng.
Từ trước đến nay vẻ mặt cậu vẫn luôn như thế, khi nhìn về phía người khác sẽ hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo mà cao quý giống như một tiểu vương gia, cậu sinh ra là để được như vậy.

Thật đáng yêu, Lục Tự nghĩ thầm, Tần Quân chính là tiểu vương gia của hắn.
Microphone đưa đến tay Lục Tự, khi hắn cầm lấy còn cảm thấy tay chảy ra một ít mồ hôi.
Hắn cảm thấy rất căng thẳng, dù sao hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày Tần Quân sẽ đồng ý.
Đến hôm nay hai người xác định quan hệ cũng đã gần một năm, tuy rằng trong đời sống hằng ngày người kia có chút nóng nảy, nhưng bộ dáng đỏ mặt trên giường lại làm người khác rất yêu thích.
Lục Tự lớn hơn cậu mấy tháng tuổi, lại yêu cậu đến tận xương tủy cho nên đương nhiên là dung túng vô điều kiện, mà những tính tình đấy trong mắt hắn cũng không ảnh hưởng gì nhiều, thậm chí bởi vì đó là Tần Quân mà cả những tính xấu đó cũng trở nên đáng yêu.
Lấy lại bình tĩnh, Lục Tự mở miệng: “Tần Quân, cảm ơn em vì đã trở thành người thân yêu nhất trong đời anh, và là người duy nhất của anh, cảm ơn em đã cho anh là người thân yêu nhất và cũng là người duy nhất của em. Ba mươi năm sau, chúng ta sẽ già đi và sẽ phải đối mặt với những điều chưa từng trải qua trước đây, nhưng chỉ cần có em ở đó, cuộc sống của anh sẽ trọn vẹn."
Hốc mắt Lục Tự hơi hơi nóng lên, hắn hít sâu một hơi, kím nén xúc động muốn rơi nước mắt, từ trong túi móc ra một hộp nhung màu đen và quỳ một gối xuống đất giơ lên trước mặt Tần Quân: “Em nguyện ý cùng anh kết hôn chứ?”
Tần Quân không cầm lấy nhẫn ngay, mà đưa tay lấy một chiếc micro khác, nhìn chằm chằm Lục Tự, chậm rãi nói:
"Lục Tự, tuy là anh không có tiền, cũng không mấy thú vị, mỗi ngày cũng đều nhàm chán..."
Vừa nói xong, cả nhà thờ im lặng trong giây lát, Lục Tự đang quỳ trên mặt đất cũng đờ đẫn vài giây.
Tần Quân không thèm chú ý,vẫn chậm rãi nói:" Nhưng em vẫn rất thích anh, cho dù nhà anh từ vùng nông thôn tới."
Sắc mặt Lục Tự hơi hơi xanh mét, đôi tay giơ hộp nhẫn bằng nhung run nhè nhẹ.
Khách ngồi bên dưới đã bắt đầu cụng đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi.
Hai bên gia đình ngồi ở hàng ghế đầu bồn chồn không yên, đặc biệt là cha Lục và mẹ Lục, lúc này mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm lỗ chui vào.
"Anh đã theo đuổi em suốt bốn năm, cho dù em có lờ anh đi nữa, anh cũng không bỏ cuộc. Em đã từng nghĩ anh chỉ quan tâm tới tiền của em, dù sao thì nhà anh rất nghèo."
Lục Tự đỏ bừng mặt, ngón tay dần dần buộc chặt: “Tiểu Quân, đủ rồi."
Tần Quân lắc đầu: “Em còn chưa nói xong, anh nghe em nói hết đã.”
Cậu quay sang khán giả và nói, "Nhưng từ một năm trước, tôi dần dần thay đổi suy nghĩ của mình về anh ấy. Vì vậy dù anh ấy có vô số khuyết điểm, tôi vẫn yêu anh ấy rất nhiều, cho nên...."
Tần Quân lại quay đầu nhìn Lục Tự, trên mặt mang theo ý cười, vươn tay phải: “Em nguyện ý cùng anh kết hôn, vĩnh viễn không chia lìa."
Cậu nhìn Lục Tự đầy trông mong, chờ hắn mang nhẫn cho mình.
Nhưng sắc mặt Lục Tự lại có chút khó coi, hắn chậm rãi đứng lên nhìn Tần Quân.
“Làm sao vậy?” Tần Quân lắc lắc tay phải, làm nũng, “ Nhanh giúp em mang nhẫn lên."
Lục Tự có vẻ đã dùng hết sức để kiểm soát tâm trạng của mình. Hắn đóng hộp nhung tơ lại để vào túi quần. Sau đó cầm lấy micro trong tay Tần Quân: "Xin lỗi, tôi không đồng ý kết hôn, tạm biệt."
Tần Quân mở to hai mắt nhìn.
Lục Tự nhấp môi tháo xuống hoa của chú rể ở trước ngực, xoay người xuống đài, đi tới trước mặt cha mẹ Lục ôn hòa mở miệng: “Ba, mẹ, chúng ta đi thôi.”
Cha mẹ Lục hồng mắt liên tục gật đầu: " Được, được.”
Khi đi ngang qua cha mẹ Tần, Lục Tự quét mắt sang bọn họ, hai vị trưởng bối như cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy hắn, liên tục đưa mắt sang chỗ khác.
“A Tự, làm sao vậy?” Tần Quân vẫn chưa hiểu, cậu vội vàng bước tới định nắm tay Lục Tự:" Anh tức giận sao, em chỉ đùa thôi.”
Lục Tự rũ bỏ tay của cậu và rời khỏi nhà thờ cùng cha mẹ. Chỉ còn Tần Quân đứng tại đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa mà cảm thấy mất mát.
              _________________
Xem cập nhật mới nhất tại: https://tiennucung.wordpress.com/









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net