Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lục Tự ổn định cha mẹ và thân thích thì trời cũng đã tối.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon của thành phố lập lòe, những chiếc xe chạy qua tạo thành một dải ánh sáng đầy màu sắc. Lục Tự ngồi trên ghế ở quảng trường, lúc này hắn mới có thời gian để đối diện nỗi buồn của mình.
Xung quanh đài nhạc nước là những cặp tình nhân đang chụp ảnh, các chú chim bồ câu trắng tinh đuổi chạy theo đồ ăn trong tay con người, nhảy nhót trong đám đông.
Lục Tự muốn hút một điếu thuốc, nhưng cuối cùng hắn vẫn không hút.
Hắn lục lọi hồi lâu, từ trong túi móc ra một viên kẹo, là kẹo mừng của hôn lễ sáng hôm nay đã vô tình rơi vào túi hắn.
Giấy đường thủy tinh bị bóc ra làm bên trong lộ ra một khối vuông ngọt ngào màu vàng nhạt, Lục Tử nhét vào miệng, mùi vải tràn ngập chóp mũi nhưng trong lòng lại càng cảm thấy thêm chua xót.
Vò nhỏ giấy gói kẹo bỏ vào trong túi, Lục Tự hai tay ôm sau đầu, hơi ngả người ra sau tựa vào lưng ghế.
Ánh đèn của thành phố quá sáng để có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời.
Người mà hắn yêu thương 5 năm, lại để lại cho hắn sự xấu hổ trong hôn lễ.
Có lẽ đấy là điều mỉa mai nhất đối với Lục Tự.

Di động trong túi áo đột nhiên rung lên, hắn rút điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ Tiểu Quân.
Lục Tự dừng lại một chút mới trả lời điện thoại.
Tần Quân hừ một tiếng: “A Tự, hôm nay ở lễ cưới anh lại dám để em lại một mình, làm em xấu hổ vô cùng, anh hai còn mắng em nữa."
Hắn không nói lời nào, nghe thấy giọng nói thúc giục của người nào đó trong điện thoại, Tần Quân nói:" Còn.... Hôm nay em đã nói mấy lời quá đáng ở đám cưới, em xin lỗi anh, được không? Anh mau về sớm đi, em muốn ăn bánh gừng anh làm."
Lục Tự cúp máy.
Tần Quân nhìn chằm chằm điện thoại, nhất thời không phản ứng kịp.
Đây là lần đầu tiên Lục Tự cúp điện thoại của cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ Tần, ngập ngừng nói: “Mẹ, A Tự, anh ấy có vẻ rất tức giận."
Mẹ cậu thở dài: "Tiểu Quân, con nên nghĩ cách đi tìm A Tự đi. Ngày mai mẹ và ba con sẽ mang lễ vật đến xin lỗi thông gia. Mong là họ sẽ tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của con."
"Con...."
"Những điều con nói ở lễ cưới đúng là rất quá quắt." Mẹ Tần nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, bất đắc dĩ mắng:"Mấy lời đấy dù bình thường con có nói cũng không sao, nhưng hôm nay là lễ kết hôn của hai đứa, còn là trước mặt ba mẹ Lục Từ, con thật là....."
Tần Quân hướng anh mắt cầu cứu về phía cha Tần, nhưng ông chỉ im lặng xoay người lên lầu.
"Nhưng..." Tần Quân e ngại:" Bình thường Lục Tự sẽ không tức giận."
"Bởi vì bình thường Lục Tự rất yêu thương con nên mới để con vô tư lự mà nói dù trong hoàn cảnh nào" Mẹ Tần khiển trách:" Nếu con còn muốn kết hôn thì mau đi tìm người ta mà xin lỗi, còn không thì quên đi."
Tần Quân nhanh chóng đứng lên, trên người y vẫn còn mặc bộ áo vest màu đen của chú rể, áo sơ mi trên người đã hơi hỗn độn. Cậu đưa tay lấy điện thoại và chìa khoá xe trên bàn, phòng xe ra khỏi dinh thự.
Khi đợi đèn giao thông, Tần Quân không biết rẽ vào đường nào, chiếc xe phía sau đã bóp còi mấy lần rồi nên cậu mới bẻ lái sang phải.
Trên mặt cậu lộ vẻ trống rỗng, thường ngày đều là Lục Tự đi tìm cậu, thành phố rộng lớn thế này cậu biết đi đâu để tìm hắn?
Nhà A Tự!
Đúng vậy, có lẽ giờ này A Tự đang ở nhà, cậu chỉ mới đến đấy một lần nhưng vì thấy căn nhà quá nhỏ nên không chịu đến lần sau.
Nhưng cậu không nhớ rõ đường, Tần Quân ngồi trên xe thẩn thờ một lúc rồi mới đưa tay bấm gọi điện thoại.
                   ______________
Xem cập nhật mới nhất tại https://tiennucung.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net