Chạp 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyển Nhi: Sao tự nhiên mình lại cảm thấy sợ 1 thứ gì đó vậy. Chắc chỉ là cảm giác nhất thời thôi

Hằng: Cô ngồi lẩm bẩm thứ gì vậy mau dọn đi

Đang nói thì Hằng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình

Hằng: Alo ba mẹ

Mẹ Hằng: Con gái con về Mỹ đi con đi xa nhà 4 năm rồi ba mẹ nhớ con lắm

Hằng: Con cũng nhớ ba mẹ lắm, ba mẹ khỏe ko ạ ?

Ba Hằng: Ba mẹ ở bên đây khỏe lắm, còn con, con ở bên đó sao rồi, Khỏe ko ?

Hằng: Con khỏe ba mẹ, ở đây con tự chăm sóc cho mình đc mà

Mẹ Hằng: Mai con về nhà đc ko

Hằng: Mai ạ ???

Mẹ Hằng: Uk

bên chỗ ba mẹ Hằng

Ba Hằng: Bà nó để tôi nói chuyện với con gái yêu đi

Mẹ Hằng: Tôi còn chưa nói chuyện với nó mà

Ba Hằng: Bà nói chuyện nhiều rồi đến tôi

Hằng: Thôi ba mẹ đừng cãi nhau nữa. Để mai con về Mỹ gặp ba mẹ

Ba Hằng: Con nhớ về sớm nha

Hằng: Vâng. Thôi con cúp máy đây

Mẹ Hằng: Bye con gái yêu

Hằng: Con chào ba mẹ

Kết thúc cuộc gọi

Việt Anh: Ai gọi vậy ? ( giọng lạnh )

Hằng: Ba mẹ em gọi bảo mai em về Mỹ

Việt Anh: Vậy hả, dù gì em cũng xa nhà 4 năm rồi còn gì ( giọng lạnh )

Hằng: Vậy bây giờ em sẽ đi mua vé. Mai em đi luôn chắc em sẽ nhớ anh lắm

Việt Anh: Uk

Hằng: Bộ anh ko nhớ em hả

Việt Anh: Anh nhớ em thì anh sẽ gọi điện video với em, em ko cần phải lo ( giọng lạnh )

Hằng: Vậy còn đc. Em tưởng anh ko nhớ em

Bên phía Ngọc Linh

Sau khi Hoàng Anh cứu Ngọc Linh khỏi bọn du côn thì trở về biệt thự ở Việt Nam của nhà anh ( Việt Anh và Hoàng Anh mỗi người có một cái biệt thự của riêng mình ở Việt Nam nhưng nhà Hoàng Anh thì luôn luôn có nhiều người hầu )

Ngọc Linh: Đây là đâu ? ( Mơ mơ màng màng )

Hoàng Anh: Cô tỉnh rồi hả

Ngọc Linh: Nói. Sao tôi lại ở đây

Hoàng Anh: Cô thật sự ko nhớ gì à hay trả vờ ko nhớ

Ngọc Linh: Nè. Đừng nói anh là người cứu tôi khỏi bọn kia nha

Hoàng Anh: Ko có tôi thì bây giờ cô.....( đang định nói tiếp thì )

Ngọc Linh: Aaaaaa. Quần áo của tôi đâu. Sao tôi lại mặc bộ này

'Chát' một cái tát giáng vào mặt Hoàng Anh

Ngọc Linh: Có phải anh đã thay......

Hoàng Anh: Khoan. Cô nghĩ sao mà tôi lại làm chuyện đấy đc. Trí tưởng tượng của cô phong phú thật

Ngọc Linh: Vậy ai thay quần áo cho tôi

Hoàng Anh: Người hầu nhà tôi

Ngọc Linh: Thật ko

Hoàng Anh: Ko tin cô thử hỏi họ xem

Người hầu: Dạ tôi đã thay quần áo cho tiểu thư ạ

Hoàng Anh: Thấy chưa.

Ngọc Linh: uk. Rồi sao

Hoàng Anh: Sao là sao ko lẽ cô ko định trả nợ

Ngọc Linh: Tôi nợ anh cái gì

Hoàng Anh: Công cứu cô và bị cô tát oan

Ngọc Linh: Ai mượn anh cứu tôi

Hoàng Anh: Ko có tôi thì cô đã bị bọn kia

Ngọc Linh: Thôi khỏi cần nói. Anh muốn tôi làm sao

Hoàng Anh: Đơn giản cho tôi làm quen thôi

Ngọc Linh: Thế thôi hả

Hoàng Anh: Và.......thôi tôi chưa nghĩ ra, bao giờ nghĩ ra tôi sẽ bảo

Ngọc Linh: Uk. Tôi về đc chưa

Hoàng Anh: Rồi

Sáng hôm sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net