Chương 17: Xin lỗi tôi không thể châm cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17: Xin lỗi tôi không thể châm cứu

"Dì xinh đẹp dì giúp ông chú bốc số chưa?" Giang Hoa Đình hỏi.

Bác gái bỗng vỗ tay: "À! Quên mất! Lúc trước cứ không biết cậu ở khoa nào trong bệnh viện cho nên mới không bốc số, tôi đi bốc số ngay đây!"

Hành động của bác gái y như tính cách của bác ấy, hết sức thẳng thắn, tới vội vàng đi cũng vội vàng vừa chớp mắt đã không thấy người đâu.

Không chờ bác gái quay về Giang Hoa Đình đã bắt đầu bắt mạch rồi.

Mao Cao Minh thấy Giang Hoa Đình bận rộn rồi lại nhìn xem ông chú ngồi trên xe lăn, nhịn không được hỏi: "Nhóc Giang, cậu thật sự chưa từng sử dụng qua bất cứ công cụ gì đã giải quyết được chứng điên của ông chú này sao?"

Chứng điên anh ta cũng từng gặp, giống như vị này tay chân không thể nhúc nhích cũng chưa phải là vấn đề lớn, nghiêm trọng hơn nữa còn có người sùi bọt mép, kinh mạch của tay chân căng trướng chẳng qua triệu chứng đó cũng không khác gì bệnh nguy kịch không có thuốc chữa.

Giang Hoa Đình một công đôi việc nói: "Sao có thể? Tay của tôi không phải là công cụ sao? Tôi lại không biết khí công."

Mao Cao Minh: "..."Liên quan gì tới khí công?

Lúc này bác gái cuối cùng cũng bốc số rồi như một cơn gió xông vào.

"Bác sĩ tôi đã bốc số rồi, ông cụ nhà tôi thế nào?"

Giang Hoa Đình vừa hay bắt mạch xong: "Ông chú có phải đã từng nôn không?"

Bác gái gật đầu điên cuồng, hai mắt phát sáng nói triệu chứng của cụ ông nhà mình còn không quên khen Giang Hoa Đình hai câu: "Bác sĩ Giang ngài thật sự là thần y! Tôi còn chưa nói vậy mà ngài đã biết hết mọi chuyện rồi!"

"Không sai, cụ ông nhà tôi trước khi tới đã nôn một lượng lớn nước bọt còn đổ mồ hôi đầm đìa. Lúc cụ ông còn có thể nói ông ấy nói là lồng ngực rất ngột ngạt! Bác sĩ Giang chứng bệnh của cụ ông nhà tôi có phải là đã nặng thêm rồi không?"

Một câu cuối cảm xúc lo lắng của bác gái cuối cùng cũng lộ ra.

Giang Hoa Đình giương cao nụ cười, nụ cười đó trên gương mặt búp bê của cậu lộ ra vẻ xán lạn rực rỡ vô cùng, cũng làm cho người nhìn cậu cười không khỏi ổn định lại cảm xúc của bản thân.

"Là nặng thêm rồi chẳng qua may mà bác kịp thời đưa ông chú tới đây!"

Hai chữ may mà làm cho tảng đá vẫn luôn đè ép trong lòng ngực bác gái cuối cùng cũng rơi xuống: "Vậy còn có thể cứu không?"

"Có thể cứu." Giang Hoa Đình tự tin nói.

"Bây giờ cụ ông nhà tôi không thể duỗi thẳng cơ thể... tay chân giống như cốt thép vậy vốn không thể tách ra, bác sĩ Giang như thế thật sự có thể chữa khỏi không?" Nói mãi nói mãi bác gái lại bắt đầu lo lắng.

Giang Hoa Đình nói: "Có thể nếu dì đã tin tưởng tôi, đưa ông chú tới chỗ của tôi thì tôi chắc chắn sẽ trả một ông chú khỏe mạnh cho bác!"

Lúc Giang Hoa Đình nói câu này trên mặt còn treo một nụ cười tự tin, làm cho người nhà của bệnh nhân cảm thấy có một lòng tin khó hiểu làm cho họ có một loại cảm giác không có việc gì là bác sĩ Giang không làm được!

Cho dù bọn họ từng đi qua bệnh văn minh lớn cũng chưa thấy mấy bác sĩ đó tự tin nói có thể chữa khỏi như thế.

Mỗi lần đi khám bệnh xong uống mấy loại thuốc đắt đỏ khỏi một thời gian rồi sau đó lại tái phát, làm cho mức độ tin tưởng bọn họ có thể chữa khỏi sắp bị mài mòn gần hết.

Bác gái cùng ông chú đều có vẻ mặt sùng bái nhìn Giang Hoa Đình, còn chưa bắt đầu chữa trị đâu, đã xem Giang Hoa Đình thành bồ tát sống tái thế luôn rồi!

Mao Cao Minh toát cả mồ hôi hột mà nghe Giang Hoa Đình "Nói khoác", hai vị lớn tuổi này không biết nhưng anh ta không thể không biết á!

Giang Hoa Đình chỉ là một bác sĩ thực tập chưa đủ hai mươi mốt tuổi đi cửa sau!

Y thuật thế nào cả cái phòng khám Trung y cũng không có ai biết!

Lỡ như chữa cho bệnh nhân này...

Mao Cao Minh thật sự không dám tưởng tượng, sẽ mang tới hậu quả gì cho khoa Trung y bệnh viện số hai!

Vốn dĩ người tới đây bệnh nhân tới đây khám bệnh đã không nhiều chẳng lẽ sau này phải đối mặt với cảnh khó khăn đóng khoa này lại sao? Anh ta sắp thất nghiệp rồi sao?

Nghĩ tới đây Mao Cao Minh đột nhiên bắt lấy tay của Giang Hoa Đình chật vật hỏi: "Nhóc Giang, cậu thật sự có thể chữa khỏi sao?"

Giang Hoa Đình im lặng rồi.

Trái tim của Mao Cao Minh lập tức nhấc lên tới cổ họng, không phải chứ? Chẳng lẽ thật sự là ăn nói bậy bạ thôi sao?

Chẳng lẽ danh tiếng của Trung y bệnh viện số hai sắp bị một thực tập vừa mới tới phá hỏng sao?

Không được, anh ta phải làm cho phần tử điên cuồng này ngừng lại!

Nhân lúc Giang Hoa Đình suy nghĩ tới mức xuất thần Mao Cao Minh lặng lẽ mò ra ngoài, bác gái nhìn thấy cũng không nói gì, trong lòng bà cảm thấy có Giang Hoa Đình ở đây là được rồi!

Giang Hoa Đình còn đang suy nghĩ, cậu đang nghĩ nên châm cứu thế nào đối với kiểu chứng điên này dùng châm cứu là tốt nhất, nhanh nhất, dễ thấy hiệu quả nhất thậm chí còn có thể diệt trừ một số nguồn gốc tiềm tàng.

Mao Cao Minh dùng tốc độ nhanh nhất trong đời này tìm được Nghê Thiên Dương, sau khi nói rõ nguyên do lông mày của Nghê Thiên Dương cau lại, nói: "Được thôi, tôi qua đó xem thử."

Trái tim của Mao Cao Minh lập tức thả lỏng một chút.

Bên kia bác gái thấy Giang Hoa Đình không nói gì cũng không kê thuốc gì cho cụ ông uống, trong lòng nhịn không được nói thầm. Thế này chẳng lẽ là nghi thức gì đó trước khi trị liệu sao?

Nhưng bác gái nhịn hồi lâu vẫn không nhịn nổi.

"Bác sĩ Giang, cậu cứ nói thật đi, cụ ông nhà tôi có phải là không cứu được nữa đúng không? Chẳng lẽ mấy lời lúc trước đều chỉ đang an ủi tôi thôi sao?" Có lẽ bác gái đã sớm nghe qua chuyện không thể chữa khỏi tận gốc, trái tim sớm đã tê dại rồi nghĩ tới lời bác sĩ trẻ tuổi này vừa nói với mình là có thể trị chỉ là đang an ủi bản thân; Thế mà không cảm thấy tức giận lắm.

Nhưng mất mát thất vọng vẫn sẽ có.

Giang Hoa Đình hoàn hồn, sửng sốt một lúc mới ngẫm lại lời của bác gái nói.

"À, không phải." Lúc nãy cậu chỉ đang nghĩ nếu như bản thân tự mình đâm kim vận khí của ông bác có thể chống lại vận xui của bản thân có xác suất thành công là bao nhiêu mà thôi.

Bác gái ngơ ngác: "Hả?"

Tất nhiên Giang Hoa Đình không giải thích vấn đề vận xui trên người mình với bác gái thế là kiên nhẫn giải thích về chứng bệnh của ông chú cho bác ấy nghe.

"Chứng điên của ông chú tuy nặng thêm cơ thể co quắp không duỗi thẳng được, gân mạch co rút bị giật, mạch lớn đây là bước đầu biểu hiện chứng điên thâm nhập vào tới gân mạch, vẫn có thể dùng kim châm để chữa trị."

Nghe được từ dùng kim này mắt của bác gái sáng lên nhưng chưa bao lâu lại bắt đầu ảm đạm: "Nhưng lúc trước cậu có hỏi tôi rằng ông ấy có từng nôn mửa bọt mép chưa..."

Giang Hoa Đình gật đầu: "Không sai, nhưng vẫn chưa quá nhiều, vẫn có thể cứu, sau khi châm cứu một lần lại cẩn thận điều dưỡng là có thể nuôi lại những hao tổn do bệnh tật giày vò lúc trước."

Lần này không chỉ có mắt của bác gái sáng rực mà Nghê Thiên Dương đuổi tới phòng khám số năm cũng thấy lời nói của Giang Hoa Đình mà nhịn không được dừng chân vô cùng tán thưởng mà gật đầu.

Mà Mao Cao Minh đứng bên cạnh Nghê Thiên Dương lại vô cùng kinh ngạc, anh ta không ngờ Giang Hoa Đình thế mà cũng có thể nói ra hình ra dáng như thế!

"Vậy còn chờ gì? Bác sĩ Giang, nhanh chóng châm cứu đi!" Bác gái lập tức nói.

Giang Hoa Đình lộ vẻ mặt khó xử: "Xin lỗi, tôi không thể châm cứu."

Vẻ mặt của bác gái thay đổi: "Tại sao?"

"Có phải là phí châm cứu rất đắt hay không? Không sao chúng tôi có tiền! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho cụ ông nhà tôi thì cho dù tôi có đập nồi bán sắt cũng phải kiếm ra tiền!" Bác gái nghẹn ngào nói.

Mắt thấy bác gái có khuynh hướng mất kiểm soát Nghê Thiên Dương ở ngoài cửa lập tức bước vào trong phòng khám số năm, phòng khám vốn đã nhỏ trong chốc lát chen chúc năm người thành niên càng lộ ra sự chen chúc, chẳng qua bây giờ cũng không ai để ý chuyện này.

"Người nhà của bệnh nhân, phí dùng kim châm trị liệu cũng không đắt không cần bà đập nồi bán sắt." Nghê Thiên Dương trấn an bác gái một phen mới quay người nhìn về phía Giang Hoa Đình.

"Nhóc Giang, tại sao lại không thể châm cứu?"

Người ở đây chỉ có Nghê Thiên Dương là tương đối cẩn thận chú ý tới cách dùng từ của Giang Hoa Đình.

Vẻ mặt của Giang Hoa Đình có một chớp mắt xấu hổ, cậu có thể nói là vận xui của cậu sẽ ảnh hưởng tới độ sau khi cậu đâm kim không?

"Cậu cứ nói đi, không ai cười cậu đâu." Nghê Thiên Dương hiền lành nói, người trẻ tuổi có năng lực có thiên phú ông cũng không ngại dìu dắt một chút.

Không biết có phải là do thái độ hiền từ của Nghê Thiên Dương hay không mà Giang Hoa Đình do dự.

Trong chốc lát bốn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Giang Hoa Đình, chống lại áp lực cực lớn Giang Hoa Đình nói rồi.

"Vận khí của tôi khá đặc biệt, một khi đâm là sẽ chết người."

Đôi mắt của ông chú ngồi liệt trên xe lăn hơi co lại, bác gái trợn to mắt.

Chỉ có Mao Cao Minh và Nghê Thiên Dương hơi cạn lời.

"Nhóc Giang à..." Nghê Thiên Dương gọi một câu sâu xa.

Giang Hoa Đình vừa thấy biểu cảm nghịch trời là biết ông muốn nói gì, cậu biết mà!

Cậu biết sẽ không ai tin tưởng!

"Mấy thứ khí vận hư vô mờ ảo này không tồn tại đâu, nhóc Giang cậu là thanh niên rường cột thế này tuyệt đối đừng mê tín, phải tin vào khoa học!"

Giang Hoa Đình lẩm bẩm trong lòng nếu cậu không tin vào khoa học thì còn tới bệnh viện làm việc làm gì? Cứ đi làm ông đồng chẳng phải là kiếm tiền còn nhanh hơn? Dù sao người mê tín cũng không ít...

Mao Cao Minh cũng nói: "Thực ra cậu thành thật nói mình không biết đâm kim nhìn không chuẩn huyệt vị, chúng tôi cũng không cười cậu." Bởi vì anh ta cũng nhìn không chuẩn!

409 cái tên huyệt vị, 830 huyệt vị, 60 đơn huyệt, 770 đa huyệt, anh ta cũng hoa cả mắt luôn!

Giang Hoa Đình nhẹ nhàng liếc nhìn Mao Cao Minh, nói: "Ai nói tôi nhìn không chuẩn hả?"

Mao Cao Minh nghẹn lập tức không phục: "Tôi không tin!"

Giang Hoa Đình cạn lời: "...Tôi cần anh tin làm gì?"

Mao Cao Minh: "..." Anh ta lại thấy ngứa tay, oắt con này sao cứ không học được kính lão yêu trẻ chứ? Tốt xấu gì anh ta cũng là tiền bối mà!

"Nhóc Giang nếu cậu đã có thể nhìn chuẩn vậy nhanh chóng châm cứu đi." Nghê Thiên Dương nói, ông quyết định ông cứ ở bên cạnh nhìn hẳn là sẽ không xảy ra sai sót gì.

Nghê Thiên Dương vừa nói đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn về phía Giang Hoa Đình.

Giang Hoa Đình lập tức cảm thấy có áp lực như núi đè!

Nhưng cậu...thật sự không thể châm cứu á!

"Chủ nhiệm nếu như ông thật sự không tin cách nói của tôi vậy ông có thể tìm hai con chuột bạch cho tôi."

Nghê Thiên Dương không rõ lắm chẳng qua Giang Hoa Đình nghiêm túc nghiêm nghị tới vậy, ông cũng không tiện nói gì chỉ đành bảo người mang hai con chuột bạch tới.

Bệnh viện số hai cũng có phòng thí nghiệm chuột bạch nhỏ rất nhiều.

Chẳng mấy chốc chuột bạch đã được đưa tới, Giang Hoa Đình lấy ra một cây kim nhỏ thông dụng, nói: "Huyệt vị trên người động vật cũng không khó nhận biết, có một số huyệt vị được công nhận là dù có đâm trúng cũng chả sao. Ví như chỗ này, mọi người nhìn một chút..."

Nghê Thiên Dương và Mao Cao Minh thuận theo ngón tay của Giang Hoa Đình nhìn sang, gật đầu, huyệt vị đó quả thật vô hại.

Đợi tới lúc Nghê Thiên Dương và Mao Cao Minh xác nhận xong, Giang Hoa Đình vô cùng nghiêm túc nhấc kim, vẻ mặt không chút biểu cảm đâm xuống, thủ pháp nhanh chuẩn ác!

Mao Cao Minh dám thề Giang Hoa Đình chỉ nhẹ nhàng đâm một nhát vào huyệt vị vô hại đó, mức độ đâm vào cũng không sâu! Nhưng chưa tới hai giây, con chuột bạch nhỏ kia đã chết!

Tác giả lảm nhảm:

Một chương khá béo~Hài lòng chứ~ah ha ha ~~~(づ ̄3 ̄)づ╭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net