Chương 18: Đâm kim là chết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18: Đâm kim là chết!

Chuột bạch không chút điềm báo ngã xuống, cũng dọa cho vẻ mặt của bác gái trắng bệch!

Bác...bác sĩ Giang trẻ tuổi này vừa đâm kim là chết, ai dám cho cậu đâm chứ?!

Bác gái bị dọa sợ cũng đồng thời cảm kích Giang Hoa Đình, bà nhớ rõ cậu từng nói là cậu không thể đâm kim, thế này là tự mình hiểu rõ! Nhưng Giang Hoa Đình không thể đâm kim thì ai chữa trị cho ông cụ nhà mình đây?

Bác gái mờ mịt luôn.

Nghê Thiên Dương cau mày: "Không có khả năng mà!"

Ông bảo Giang Hoa Đình đi ra rút cây kim nhỏ bé kia ra híp mắt cẩn thận nhìn một lượt phát hiện độ sâu Giang Hoa Đình đâm vào là mức độ an toàn.

Nhưng tại sao chuột bạch lại chết?

Chẳng lẽ trên kim có độc?!

Nghê Thiên Dương không tin nên dứt khoát tự làm dựa theo độ sâu Giang Hoa Đình vừa đâm mà đâm vào huyệt vị giống y hệt trên người một con chuột bạch khác.

Ừm, không chết, chuột bạch còn mang theo cây kim dài mảnh nhảy nhót tưng bừng.

Cây kim này không có độc.

"Nhóc Mao, cậu tới."

Mao Cao Minh bị gọi tên, Mao Cao Minh nuốt nước bọt đi lên trước.

Nghê Thiên Dương rút kim ra nói: "Dựa theo độ sâu này...đâm xuống, nếu không biết mức độ nào thì cứ nắm ở đó đâm vào cho tới khi ngón tay của cậu chạm vào da thịt là được."

Mao Cao Minh nơm nớp lo sợ nắm chặt con chuột bạch, chuột bạch cũng khá nghe lời để cho Mao Cao Minh đâm vào.

Chuột bạch vẫn nhảy nhót tưng bừng như cũ.

Nghê Thiên Dương nhìn Giang Hoa Đình: "Tới đi."

Giang Hoa Đình: "..."Cậu thật sự không nói dối tại sao không ai tin cậu chứ?

Bất đắc dĩ nhận kim dùng phương thức của Mao Cao Minh độ sâu không nhiều hơn chút nào, cũng không ít hơn.

Ngay lúc Nghê Thiên Dương đưa con chuột bạch đã bị thử qua hai kim cho Giang Hoa Đình, chuột bạch nhỏ bỗng giãy dụa kịch liệt!

Nghê Thiên Dương ngây người một lúc nắm chặt lấy chuột bạch.

"Chẳng lẽ là đau rồi sao?"

Giang Hoa Đình: "..." Cậu cảm thấy không phải, xem ra con chuột bạch này cũng biết nếu như bị cậu đâm kim thì nó sẽ khó thoát khỏi cái chết!

Ai bảo vận xui trên người cậu lại hung hãn tới vậy chứ?

Nghê Thiên Dương đè chặt chuột bạch: "Tới!"

Giang Hoa Đình bất đắc dĩ, xem ra trên tay cậu lại có thêm một mạng.

Vẫn như cũ nhanh chuẩn ác, ngay chớp mắt Giang Hoa Đình cắm cây kim vào người chuột bạch nhỏ, chuột bạch cứng đơ hai giây sau đó chết thẳng cẳng! Quang vinh hiến thân cho giới y thuật!

Nghê Thiên Dương: "..."

Mao Cao Minh: "!!!" Khủng bố quá.

Bác gái: "???" Vậy đến cùng phải trị như thế nào đây?

Nghê Thiên Dương rút kim ra nhìn kỹ phát hiện độ sâu Giang Hoa Đình đâm kim giống hệt với bọn họ, huyệt vị cũng không sai nhưng tại sao chuột bạch nhỏ này lại chết chứ?!

Nghê Thiên Dương không tin tà mà lại bảo người đưa tới hai con chuột bạch nhỏ, Giang Hoa Đình thở dài một hơi: "Chủ nhiệm, mạng của chuột bạch cũng là mạng á, không thể thấy nó nhỏ mà tùy ý chà đạp nó!"

"Nói bậy bạ gì đó! Nó thế này là đang cống hiến cho y học vĩ đại!"

Giang Hoa Đình chỉ thấy trên tay cậu lại có thêm hai mạng...

Thế là hai con chuột bạch đó rất quang vinh chết trên cây kim của Giang Hoa Đình!

Cuối cùng Nghê Thiên Dương cũng tin tưởng, vẻ mặt của ông vô cùng rối rắm nhìn về phía Giang Hoa Đình: "Ầy..."

Giang Hoa Đình: "..."Cậu còn chưa thở dài đâu, chủ nhiệm thở dài gì chứ?

Cậu chỉ là bây giờ không thể đâm kim mà thôi nếu như có một ngày vận xui trên người cậu không còn nữa hoặc là được trung hòa rồi hoặc là có bệnh nhân nào đó có thể đè ép được vận xui của cậu thì cậu vẫn có thể đâm kim.

"Cậu không thể đâm kim vậy vị bệnh nhân này phải làm sao?" Nghê Thiên Dương cảm thán nói, lúc trước ông ta ở người cửa nghe Giang Hoa Đình nói có cảm giác như đột nhiên được khai sáng.

Nếu như vị bệnh nhân bị chứng điên này tới chỗ của ông khám bệnh thì chưa chắc ông có lòng tin có thể chữa tận gốc cho ông ấy.

Nhưng Giang Đình lại vô cùng tự tin nói có thể trị tận gốc.

Mà cậu lại không thể đâm kim.

Nghê Thiên Dương tựa như nghĩ tới gì đó híp mắt chẳng lẽ là giả bộ sao?

Bác gái nghe lời nói của Nghê Thiên Dương cũng hơi buồn, lúc nãy mới vừa dấy lên hy vọng lại biến thành thất vọng rồi sao?

Lúc này Giang Hoa Đình lại nói: "Tôi không thể đâm kim nhưng anh ta có thể mà."

"Hửm?" Tất cả mọi người đều nhìn vào người-Giang Hoa Đình đang chỉ.

Mao Cao Minh bị Giang Hoa Đình chỉ ngây ngốc một lúc mới kịp phản ứng thấy tất cả mọi người đều nhìn qua đây liền đột nhiên mở to mắt!

Mao Cao Minh kinh hãi chỉ chính mình: "Tôi?!"

Sao anh ta không biết bản thân có y thuật giỏi tới vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net