Chương 3: Lạc hướng Biển Sâu - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuyền nhỏ dần dần rời khỏi khu triển lãm làm xung quanh chỉ còn lại tiếng róc rách nước chảy.

Ẩn mình trong mặt nước, Thời Niệm lặng lẽ chờ đợi theo đúng như kế hoạch của Đào Kim. Hiện giờ cô vẫn phải dựa vào hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhẫn nhịn một chút cũng không có thiệt thòi là bao. Dù sao kết cục của hắn cô cũng đã định sẵn rồi.

Thời cơ đến, nhân cơ hội đội Đại Thần dồn hết sự chú ý vào thủy thủ, cô quất mạnh cái đuôi làm cho nước văng tung tóe, thuyền nhỏ cũng vì thế mà chao đảo ngả nghiêng.

Mà đám thủy thủ giống như nhận được lệnh, ngay lập tức lao xuống nước, đuổi theo đội Đại Thần, ý đồ kéo bọn họ xuống nước.

"Á!! Đừng có bắt tôi!"

"Đừng có như vậy mà!!"

"Nhanh lên, nhanh lên!"

May mắn, thuyền nhỏ cập bến, đội Đại Thần ngay lập tức lần lượt chạy lên bờ. Dưới sự dẫn dắt của thủy thủ, bọn họ cuống quít chạy vào một không gian kì quái.

Nói là không gian kì quái vì bọn họ giống như lạc vào vũ trụ, trên tường hiện lên một con số rất lớn: MT2023.

Trong không gian chỉ có một cái bánh lái, Hỏa Thụ lại gần, vươn tay thử chuyện động nó: "Cái này có thể lái được không?"

Vừa mới chuyển động, con số trên tường nhanh chóng lùi về MT2021, MT2004, MT1937,...đợi đến khi tới năm MT1823 mới dừng lại.

Ánh đèn lóe sáng lên, bọn họ đã ở một không gian xa lạ khác. Dựa vào công cụ ở xung quanh, đội Đại Thần rất nhanh đã nhận ra nơi đây là phòng thợ mộc.

Hỏa Thụ nhìn quanh tứ phía, ánh mắt liền chú ý vào quyển lịch trên tường: "Ở đây có lịch này. Có phải là chúng ta đã quay về thời xưa rồi không? Quay về năm MT1823 rồi."

"A, đúng rồi." Bồ Tập Tinh lập tức bước tới xem xét, "Quay về 200 năm trước, ngày 20 tháng 4 năm MT1823."

Ngay lúc này, Thạch Khải lại có phát hiện khác, thu hút mọi người vây xem: " Ấy, ở đây có hình của bọn mình nè. Tại sao thế nhỉ?"

"Hầu như đều là hình của thầy Hỏa nha." Tào Ân Tề nhìn hình treo trên tường, nói.

Mà bản thân Hỏa Thụ lại tỏ vẻ không hề biết gì: "Sao lại có anh nhỉ?"

"Chỗ này là của anh đấy, anh là Engineer trên thuyền này." Bồ Tập Tinh xem xét một chút, não nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đưa ra nhận định, "Vậy chắc chắn anh biết mật mã ở đây."

Ánh đèn lại chớp nháy, không khí khủng bố lại lan tràn tứ phía.

Thời Niệm trốn trong một căn phòng, bên tai vang lên tiếng hét của đội Đại Thần, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Không nghĩ tới bọn họ lại nhát gan như vậy, đúng là làm cô cười chết mà!

"Đi đi, dẫn bọn họ tới đây." Đột nhiên, tai nghe lại truyền đến tiếng của Đào Đức.

Cô "ừ" một tiếng, một cái đuôi lặng lẽ luồn qua khe cửa, cuốn lấy mắt cá chân của ai đó.

Hoàng Tử Hoằng Phàm ngay lập tức cúi đầu, phát hiện một cái đuôi cuốn lấy chân cậu, thậm chí còn lắc qua lắc lại vài cái. Cậu hét lên khiến Thạch Khải ở bên cạnh cũng hét theo: "Á, chuyện gì vậy trời?!"

Thời Niệm làm bộ mất khống chế, điên cuồng lắc lư qua lại, dọa bọn họ hồn bay phách lạc.

Hoàng Tử Hoằng Phàm chỉ vào cái đuôi của cô, lớn tiếng nói: "Ơ kìa đó là..."

"Bố của anh." Tào Ân Tề bị dọa đến choáng váng, ngốc nghếch buột miệng nói: "Con tới đây!"

"Ông ba của anh đó Ân Tề!" Hoàng Tử Hoằng Phàm cũng không biết vì cái gì mà cực kỳ thích thú đẩy anh lên phía trước.

Lý trí trở về, Tào Ân Tề vung tay đánh cậu một cái, tuyệt đối không thừa nhận: "Anh không biết ổng."

Anh lôi kéo Văn Thao, liên tục lùi về sau.

Hoàng Tử quả thật rất đáng sợ, anh phải cách xa một chút mới được. Rốt cuộc mạng nhỏ mới là quan trọng!

Đợi đến khi bọn họ lùi dần về phía đối diện, cô cũng chơi đến mệt rồi, Thời Niệm mới thu đuôi về.

Đáng chết, mới nãy ai dẫm vào đuôi của cô vậy?

Đau chết đi được!

Mà Bô Tập Tinh vốn muốn giữ lại nhìn xem một chút nhưng không được, thất vọng nói: "Có phải nên đi qua bên kia không?"

"Qua đâu cơ?" Hỏa Thụ hỏi.

Đi theo Bồ Tập Tinh, đứng trước một cánh cửa, Tào Ân Tề nhẹ nhàng đẩy cửa một cái.

"Xoạch" một tiếng, một cái đầu liền chui ra từ cánh cửa nhỏ trên đó, dọa mấy người một trận.

"Cuối cùng cũng có người đến." Là Đào Đức. "Tôi bị nhốt ở đây hai ngày rồi."

Hỏa Thụ giật mình hỏi: "Hai ngày á? Anh là du khách hả?"

Mà Thạch Khải lại tỉnh táo hơn, muốn từ trong miệng Đào Đức moi ra manh mối hữu dụng: "Sao anh lại bị nhốt ở đây?"

"Tôi ngủ quên mất, cũng không biết vì sao cửa lại bị khóa." Hắn ta cau mày, không muốn nói nhiều với bọn họ, "Mau giúp tôi ra ngoài với!"

Thạch Khải chưa từ bỏ ý định: "Anh là ai? Là thuyền viên hay du khách?"

"Tôi là thuyền phó Đào Đức." Trên mặt Đào Đức lúc này tràn đầy ba chữ không kiên nhẫn, "Thợ mộc, nơi này là của cậu, cậu phải biết cách mở cửa chứ?"

Hỏa Thụ nghe hắn ta nói vậy, có chút bất ngờ, theo bản năng hỏi ngược lại: "Hả? Anh gọi tôi là gì?"

"Thợ mộc!"

"Thợ mộc hả?" Hỏa Thụ đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, nhỏ giọng tự hỏi: "Tôi tên 'Thợ Mộc' hả??"

Đào Đức nhìn bọn họ lề mề như vậy, nhịn không nổi mà tức giận: "Tập trung chút đi, mở cửa mau lên!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net