Chương 4: Lạc hướng Biển Sâu - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là Timber, gỗ cây!"

Thông qua ngày tháng cùng con số, đội Đại Thần rất nhanh đã giải được mật mã. Ting ting ting vài tiếng, cánh cửa tự động mở ra.

"Làm tốt lắm các anh em!" Đào Đức được hít thở không khí tự do, lông mày cũng dần thả lỏng.

"Đến đúng lúc lắm." Ánh mắt hắn ta quét qua sáu người, "Tối hôm qua, sau khi rơi vào vùng tam giác quỷ thì thuyền của chúng ta đã bị lạc. Chuyện cấp bách nhất hiện tại là phải mau chóng tìm ra lối thoát."

Nói xong, hắn ta liền tháo chùm chìa khóa từ bên hông xuống, sải bước đến bên cánh cửa phía đối diện, ý muốn mở cửa ra.

Thạch Khải ngay lập tức ngăn Đào Đức lại: "Ở đó có quái vật!"

Đúng vậy, cánh cửa hắn ta muốn mở chính là cánh cửa xuất hiện quái vật. Đội Đại Thần thật sự rất sợ con quái vật kia chưa rời đi, vẫn còn chực chờ mở cửa ra là tóm lấy bọn họ.

"Yên lặng!" Đào Đức không quan tâm, xoay người lạnh lùng quát lớn: "Không được nhắc đến chữ 'quái vật' nữa! Trên thuyền không có quái vật."

Rất rõ, đây là đang cảnh cáo đội Đại Thần. Mà đều là các học bá, mọi người đều hiểu rõ: "Quái vật" là một từ cấm kỵ.

Trên mặt Đào Đức hiện rõ sự lo lắng: "Suốt quãng đường này, thủy thủ thuyền ta không chết thì bị thương nên giờ tôi phải qua đó xem tình hình."

Có thể nói, kỹ năng diễn xuất của hắn ta không tồi chút nào, dễ dàng dẫn dắt mọi người cảm thấy hắn ta là người tốt, là một thuyền phó quan tâm đến thuyền viên của mình.

Thạch Khải nhỏ giọng hỏi một câu: "Còn bọn tôi thì sao?"

"Các cậu cẩn thận một chút." Đào Đức tùy ý đáp lại: "Đúng rồi, nếu các cậu nhìn thấy thuyền trưởng thì tuyệt đối không được kể là đã từng gặp tôi."

Nhìn hắn ta định rời đi, Tào Ân Tề có chút hoang mang hỏi: "Chúng tôi có cần đi không?"

"Chúng ta không cùng đi hả?" Hỏa Thụ cũng muốn biết.

Trước khi đi, hắn ta còn không quên nhắc nhở: "Nhớ cẩn thận!"

Nói xong Đào Đức liền quay người đi luôn, không chút chần chờ. Mà đội Đại Thần không biết làm như nào, cuối cùng vẫn là đi theo hắn ta.

Nhưng bọn họ muốn đuổi, Đào Đức lại muốn trốn. Hắn ta đi rất nhanh, không có ý định chờ đợi. Đến ngã ba đường, đội Đại Thần nhìn trái nhìn phải, không biết đi như thế nào.

Ba con đường, chọn đường nào giờ?

Rất nhanh, bọn họ liền không cần phải lo lắng về chuyện này nữa.

Bởi vì...có thuyền viên xuất hiện.

"Mấy người các cậu đến đây làm gì?"

Lúc này, Hỏa Thụ thân là người duy nhất có thân phận đã ngay lập tức dũng cảm tiến lên phía trước, thoải mái đối diện hai vị thuyền viên: "À tôi là thợ mộc. Tôi là người ở đây."

"Các cậu mặc quần áo lố lăng gì thế này, mau qua Phòng thay đồ thay quần áo cho tôi!" Thuyền viên nhìn bọn họ một lượt, ghét bỏ nói: "Phòng thay đồ ở cuối hành lang bên phải, đi nhanh đi! Nhanh cái chân lên!"

Hiểu rõ, đội Đại Thần liền nghe theo chỉ dẫn đi đến Phòng thay đồ. Nhưng mới đi được vài bước, ánh đèn như chống đối bọn họ, chớp nháy vài cái rồi tắt ngúm.

Ngay lập tức, Bồ Tập Tinh giống như một chú mèo mà nhảy dựng lên: "Hell no!"

"Á, đừng mà!!" Tào Ân Tề bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, cùng Thạch Khải dựa vào nhau mà run rẩy.

Nhớ đến vòng tay phát sáng, Văn Thao liền gọi Thạch Khải: "Vòng tay đâu? Vòng tay của em đâu?"

Mà cậu giờ phút này nào còn quản cái gì gọi là vòng tay, cái gì là phát sáng. Cậu đang sợ muốn chết đây này!

Ánh đèn lại chớp nháy, một bóng người yểu điệu đột ngột xuất hiện dưới ánh đèn đỏ.

"Sao tự dưng lại khiêu vũ vậy?" Tào Ân Tề túm chặt lấy Thạch Khải, hoang mang không hiểu chuyện gì.

Đáp lại anh chính là giọng điệu vô cùng bình tĩnh của Hỏa Thụ: "Hải Yêu, kia là Hải Yêu."

Mà thân làm đội trưởng, Văn Thao đành phải đứng ở phía trước, trực tiếp đối diện với Thời Niệm. Hô hấp của anh dừng lại trong chớp mắt.

Trong không gian mờ ảo, Văn Thao chỉ có thể lờ mờ thấy được gương mặt ẩn dưới lớp lụa trắng che mặt, thần thần bí bí tựa như lúc xa xưa nữ thần sông Hằng hiện thế trước những thần dân của mình.

Giống như mang theo thần lực mê hoặc nhân tâm, từng động tác quyến rũ kết hợp với giọng hát ngân nga của cô khiến cho người ta không chịu được khống chế mà bị mê hoặc.

Cô thật sự là Hải Yêu sao?

Cho đến tận khi Thời Niệm theo ánh đèn mà dần dần biến mất khỏi tầm mắt của đội Đại Thần, mọi người mới phá giác ra được vừa rồi bọn họ vậy mà lại thất thần, vậy mà lại rung động.

Hoàng Tử Hoằng Phàm hỏi: "Đi rồi sao?"

"Này cũng quá đẹp đi?!" Thạch Khải không khỏi cảm thán: "Em mà là thuyền viên thì em cũng nhịn không được mà bị Hải Yêu hút hồn."

Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Bồ Tập Tinh vẫn theo bản năng nói: "Người ta chưa chắc đã là Hải Yêu a~"

Trong lúc mọi người đang thắc mắc về thân phận của cô, hành lang cũ kỹ lại sáng lên ánh đèn đỏ, một bóng người giơ nanh múa vuốt lao nhanh về phía bọn họ. Sắc mặt hắn dữ tợn, động tác còn có chút điên cuồng, kèm theo những tiếng gào rú ghê sợ: "Gràoooooo!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net