Chương 13-16: Hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13.
Sau khi kết nối cuộc gọi, Giết Người Xấu xuất hiện trên màn hình phát trực tiếp.
Thân hình hắn hơi mập, đầu cắt buzz, nhìn có vẻ tầm 17,18 tuổi gì đó. Anh ta ngồi ở trên giường, cười híp mắt, chào hỏi với mọi người trong phòng phát trực tiếp.
"Chào chị a~ Chào mọi người trong live ạ."
Tôi không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Phòng phát trực tiếp vốn còn đang rất nhiệt tình tương tác với hắn ta, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của tôi, tất cả đột ngột dừng lại.
"Ánh mắt của Chủ phòng, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cả."
"Ánh mắt của Chủ phòng hôm nay thật lạnh lẽo..."
"Tôi nhớ là lần trước kết nối với Lão Kim, ánh mắt của Chủ phòng cũng không lạnh đến mức như thế này."
"Cô đừng nhắc nữa, trong khoảng thời gian này, tôi có theo Chủ phòng học một chút kiến thức về tưởng mạo. "Giết người xấu" tướng mạo vô cùng hung ác."
"Giết người xấu" cợt nhả nói: "Chị gái, ngươi sao lại không hỏi tôi là xem cái gì?"
"Chị à, tôi muốn xem nhân duyên."
Tôi nhàn nhạt mở lời: "Cái ác của thế giới này, đươnc bà ra rất tinh tế trên người ngươi."
"Trán người thấp hẹp, đính đầu ngươi hẹp, mắt tam giác, xương gò má cao, ấn đường có hoa văn máu. Ngươi đã từng giết người."
Giết người Xấu cười híp mắt gật đầu : " Chị ạ, người xem thật chuẩn, lsc tôi 13 tuổi đã từng giết người. Nhưng mà các người yên tâm, tôi đã cải tà quy chính. Tôi hôm nay tới đây là mong cầu một mối nhân duyên."
"/ ? ?"
"Đã từng giết người? Giờ lại đến cầu nhân duyên?"
"Hắn bị điên à?"
"Loại người này thật đáng ghê tởm. Lại còn cười được?"
"Tôi CMN. Tôi lên mạng tra thông tin của hắn, hắn tên là Đổng Lương, lúc 13 tuổi đã từng giết một cô gái."
"Thật là khiến người khác buồn nôn, hắn còn dám dùng ảnh của bé gái nạn nhân đầu tiên đó làm ảnh đại diện của mình."
"Tôi tức muốn điên lên rồi."
"Rác rưởi! Khốn nạn."
"Các người nhìn cái tên của hắn đi. Đây không phải là một tên súc sinh à?"
"Thật mong tiểu cô nương đó hóa thành ác quỷ, đánh chết hắn đi."
Đổng Lương nhìn mọi người đang xúm lại mắng hắn, cười toe toét: "Nhìn các người vừa tức vừa gấp gáp thật giống với một bầy chó ạ... Hiện tại ta đã là người trưởng thành, giết người thì phạm pháp nhưng giết quỷ thì không, đúng lúc để cho ta vui đùa chút."
"Xin đấy, cha mẹ ta đã bồi thường cho nhà bọn họ mấy trăm vạn rồi. Ba mẹ cô ta nên quỳ xuống cảm ơn ta, chính ta là người đã ban cho nhà họ cuộc sống tốt hơn. Qua đây, ta sẽ cho một đám chó con các người nhìn thấy, cái gì gọi là năng lực. Đây là biệt thự nhà chúng ta."

Nói rồi, Đông Lương cầm điện thoại di động, bắt đầu lướt qua phòng của hắn.
Đổng Lương đang ở trên tầng 2 của tòa biệt thự, tôi nhìn vào cầu thang xuát hiện trong video, lạnh nhạt nói: "Xuống tầng 1 xem chút đi."
ĐỔng Lương quy người xuống tầng 1, vừa đi vừa nói: "Chị gái, nếu như chị đồng ý, có thể nhà tôi tham quan, Tôi sẽ tiếp đón chị chu đáo. Hì hì..."
Âm thanh lạnh lẽo của tôi giống như truyền từ địa ngục lên: "Không có cơ hội, bởi vì ngươi ngay lập tức sẽ chết."
Vừa mới dứt lời, Đổng Lương bước hụt một bước, té thẳng xuống cầu thang.

14.
"Phanh", một âm thanh thật to. Gáy của hắn ta đập thẳng xuống cầu thang, máu trên đầu tuôn ra. Mà di động lại đặt ở càu thang trong một góc rất kỳ lạ, tiếp tục phát trực tiếp.
Người giúp việc thấy ĐỔng Lương ngã sấp xuống, ngay lập tức gọi 120.
Đổng Lương nằm ở trên cầu thang, vẫn không quên khiêu khích tôi: " Ngẫ không chết được đâu, ở Giang thành nhà tôi có tiền, có địa vị có thể hưởng thụ điều kiện chừa bệnh tốt nhất."
Tôi cũng không thèm để ý tới hắn, mà quay người nói với mọi người rong phòng phát trực tiếp: "Lúc trước không phải các người muốn xem tôi khiêu vũ à? Hôm nay ngày phát trực tiếp đoan mệnh cuối cùng, tôi liền nhảy cho mọi người xem một đọa "Vũ" đi."
Không có âm nhạc, không có nhịp, tôi bắt đầu dậm chân tại chỗ.
Từng bước từng bước một. Từng chút, từng chút một.
Ngũ đế Ngũ Long, Ánh sáng chiếu rọi. Nước tỏa khắp nơi, phụ trợ Thiên Lôi. Năm châu bốn biển, nước sông lên cao. Tuân theo mệnh Thần, luôn luôn phụng mệnh. Có người trái lệnh, sấm sét không tha.
Gió đến, mưa lên."
Điệu múa "Vũ" của tôi vừa mới dừng lại, bên cửa sổ của căn biệt thự to lớn vang lên tiếng mưa rơi.
Mưa to gió lớn đã kéo tới.
Đổng Lương không tin được nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tiện nhân, ngươi đã làm gì?"
Ngay lúc đó, tivi trong nhà Đổng Lương phát một tin dự báo thời tiết khẩn.
"Quý vị khán giả thân mến, Thông báo khẩn cấp: Trong vòng một vài tiếng nữa, ở phố Trường Ninh và khu vực phụ cận Giang Thành có bão cấp 12 kèm theo đó là mưa to. Chúng tôi chuẩn bị thực hiện kiểm soát giao thông, mong người dân chú ý an toàn khi ra ngoài."
Đồng Lương ôm đầu, quay qua gào thét với người giúp việc: "Mau gọi điện thoại cho cha mẹ ta, bảo bọn họ nghĩ cách để đưa ta đi bệnh viện."
Hắn không thèm nhìn màn hình gào lên : "Các người cho rằng chỉ thế này là có thể giam ta ở đây? Các người lại không biết năng lực của đồng tiền rồi."
Nhưng mà dù hắn có đợi nửa tiếng, cũng không có xe cứu thương đến, mà cha mẹ hắn cũng không tới.
Lúc này, trong phòng phát trực tiếp, bình luận của mọi người lại vô cùng thỏa mãn.
"Đáng đời."
"Thật đúng là thiên đạo luân hồi, báo ứng rồi cũng đến."
"Nhìn bộ dạng chờ chết của hắn thật sự hả dạ mà."
Trong lúc Đổng Lương đang mất máu quá nhiều sắp hôn mê, mưa to gió lớn lại bất ngờ ngưng lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ...

Chắc là có người của đạo giáo ra tay rồi, nếu không, chút phép đó của tôi vẫn có thể kéo dài cơn mưa 1 tiếng lận.
"Ting!"
Điện thoại nhận được một tin nhắn, là sư phụ gửi cho tôi.
"Vũ Liên, đừng làm chuyện dại dột... Nếu không nhẹ thì bị cắn trả, nặng thì lấy mạng đền mạng đó."
Tôi cất điện thoại lại.

15.
Chờ lúc tôi quay lại phòng phát trực tiếp, Đổng Lương đã được đưa lên trực thăng. Sắc mặt hắn tái nhợt không chút máu, nhưng thái độ vẫn hung hăng càn quấy như cũ.
"10 phút nữa, là ta đã có thể đến phòng phẫu thuật của bệnh viện quốc tế số 1 Giang thành. Chỉ cần ta không muốn chết, Diêm Vương cũng không thể nào làm khó dễ được ta. Ha ha ha.. Hẹn gặp lại, đồ thua cuộc."
Nói xong hắn liền tắt video.
Trong phòng phát trực tiếp không khí có chút chùng xuống.
"Thật là tai họa sống ngàn năm."
"Súc sinh này chính là nhân cách phản xã hội."
"Biết đâu được tiện tay lại phẫu thuật thất bại?"
"Ôi... không có khả năng đó đâu. Bênh viện mà hắn nói là bệnh viện quốc tế lớn nhất cả nước rồi. Ở đó toàn là bác sĩ của Mỹ và Đức đến khám và mổ thôi."
Tôi không có chọn tắt livestream, mà cầm lấy điện thoại ra ngoài, tiện tay ở bên lề đường gọi một chiếc taxi.
"Bác tài, đi bênh viện quốc tế số 1 Giang thành."
Tầm khoảng 20', tôi tới bên ngoài phòng phấu thuật của Đỏng Lương.
Một cặp vợ chồng nhìn có nét giống Đổng Lương, đang lo lắng đi lại trước cửa phòng mổ.
Tôi mở ra thiên nhãn.
Trong phòng mổ, bác sĩ gây mê đã chuẩn bị gây tê cho Đổng Lương.
Tôi liền tìm một chiếc ghế dài, ngồi xuống, nhìn trong phát trực tiếp vẫn đang có 60 nghìn người xem, hỏi mọi người.
"Các người có biết "Thiện giả tự hưng- Ác giả tự bệnh- cát hung chuyện đều xuất phát từ thân" nghĩa là gì không?"
"Không biết."
"Giống như biết, lại giống như không biết."
"Chủ phòng có ý gì?"
Tôi hướng ống kính về phía cửa phòng mổ, một vị bác sĩ ngoại quốc bước ra từ trong phòng mổ, nói tiếng trung một cách lưu loát.
"Các người là người thân của Đổng Lương à? Máy móc trong phòng mổ có chút trục trặc không thể nào dùng được.
Nhưng các người yên tâm, chúng tôi đã đẩy Đổng Lương tới phòng mổ dự phòng rồi."

Bọn họ còn chưa nói xong, lại một vị bác sĩ khác từ trong phòng mổ đi ra.
"Tiến sĩ Walker, máy móc trong phòng mổ dự phòng cũng không mở được. Hơn nữa..."
Cha mẹ Đổng Lương sốt ruột hỏi: "Còn cái gì nữa? Người mau nói nhanh lên."
Hộ lí liếc mắt nhìn tiến sĩ Walker, ông ấy gật đầu mới dám nói tiếp : "Hơn nữa, chúng tôi phát hiện ra, chỉ cần chúng tôi đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng mổ, thì phòng mổ lại trở lại bình thường."
Mẹ Đổng hai mắt đỏ ngầu, gào lên: "Vậy các người mau đẩy lại nó vào trong phòng mổ đó đi."
Hộ lí bị dọa đến mức lui về sau : "Chúng tôi cũng từng thử rồi, nhưng chỉ cần đẩy cậu ấy về phòng cũ thì nó lại không hoạt động nữa."
"Bệnh viện quỷ quái gì vậy. chúng tôi muốn chuyển viện."
Mẹ Đổng vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật lại bị mở ra
"Tiến sĩ Walker, bệnh nhân không thấy hơi thở..."
Không bao lâu sau, tiến sĩ Walker tuyên bố thời gian tử vong của Đổng Lương, 12h 18 phút.
Năm năm trước, cũng đúng vào 12h 18 phút, hắn đã ra tay sát hại cô bé gần 9 tuổi kia.
Tôi cố nén mùi máu tanh đang lan ra trong hoang họng, quay ống kính về phía mình: "Nhìn thấy không, đây chính là ý nghĩa của câu nói kia.
Làm người tốt, lòng cũng an ổn. Đi làm một chút việc thiện đi, trời biết, đất biết đó."

16.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn cả.
Nhiệm vụ xem bói 10 quẻ cũng đã xong.
Tôi vấy tay với mọi người trong phòng phát trực tiếp: Tôi dừng phát sóng tại đây, có duyên gặp lại sau này."
Tôi tắt điện thoại đi động đi, ngồi trên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, mới từ từ mở mắt ra.
Một người mặc đồ xanh lam xuất hiện trước mặt tôi, là sư phụ a~
"Vũ Liên, Sao con lại ở đây? Tên súc sinh này vẫn còn 70 năm tuổi thọ nữa, vậy con cũng phải bồi thường cho hắn 70 năm à?"
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể ta bắt đầu già đi trông thấy, tóc cũng trở nên trắng mất rồi.
Lại một thân hình mặc đồ xanh lam nữa tiến đến trước mắt tôi, là sư đệ của tôi.
"Sư đệ, đệ đến gặp ta một lần cuối cùng đấy à?"
Sư đệ đảo mắt: "Sư phụ, Sư tỷ, hai người đừng có diễn nữa. Bên trong vẫn còn chuyện kia kìa. Hai người tự suy nghĩ xem một lúc nữa nên giải thích như thế nào với Hiệp hội Đạo giáo kia kìa."
Sư phụ hừ lạnh một tiếng: "Có cái gì phải giải thích? Vũ Liên không phải đã đền bù 70 năm tuổi thọ của nó cho hắn ta rồi sao?"
Tôi cũng hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy. Không phải là đền 70 năm tuổi thọ rồi còn gì. Ngươi mau xem sư tỷ ngươi, móng tay của ta cũng không còn chút bóng nào rồi. Không được, để ta tính xem, ta còn sống được bao nhiêu năm nữa."
Ta lôi một chiếc máy tính điện tử trong túi xách ra, ấn ấn một hồi.
Một âm thanh điện tử vang lên: "Bằng 0"
"9873 trừ 70 bằng . . "
[TOÀN VĂN HOÀN]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net