Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới đã sang, hôm nay mọi người đều rất bận rộn. Sáng sớm, Đỗ Thông đến khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn, anh ta đi xe buýt, không lái chiếc xe việt dã bị anh ta xiết nợ tạm thời. Đến quầy lễ tân, anh ta rón rén lấy ra ba cái thẻ nạp tiền, hỏi khẽ xem có thể đổi thành tiền mặt được không.

“Được, nhưng sẽ bị trừ hai mươi phần trăm phí thủ tục, anh có thực sự muốn trả lại không?”

“Ồ… có.”

“Anh đưa thẻ cho tôi.”

Đỗ Thông đưa thẻ ra, một lúc sau, nhân viên lễ tân hơi cau mày, bảo Đỗ Thông chờ một tí, gọi cho giám đốc phụ trách sảnh, nói nhỏ với giám đốc, thẻ này là thẻ phúc lợi. Loại thẻ phúc lợi này là sếp tặng cho bạn bè, không nhập vào hệ thống của khách sạn, cho nên không giống như thẻ nạp tiền thông thường, lẽ ra không được đổi trực tiếp thành tiền mặt, trước đây cũng chưa bao giờ có ai trả lại, không biết xử lý thế nào.

Đỗ Thông ngồi ở ghế sofa cạnh đó đợi rất lâu, thấy giám đốc phụ trách sảnh gọi nhiều cú điện thoại, trong lòng thấp thỏm bất an, một lúc sau, giám đốc phụ trách sảnh đi về phía anh ta, giải thích rằng đây là thẻ phúc lợi, trước đây chưa đổi thành tiền bao giờ, tập đoàn sẽ cử người bên tài vụ đến giải quyết, phiền anh ta đợi một lúc, đồng thời yêu cầu anh ta xuất trình chứng minh thư để đối chiếu thông tin người đổi trả.

“Tôi… tôi không mang chứng minh thư, tạm thời không đổi nữa.” Đỗ Thông do dự, thẻ phúc lợi cần đối chiếu thông tin cá nhân, chắc chắn là không lấy được số tiền này, anh ta lấy lại ba tấm thẻ trong tay giám đốc sảnh, lập tức ra khỏi cửa rời đi.

Giám đốc sảnh đâu biết sếp lớn Chu Vinh đã cho người đến bắt người này, thấy đối phương kiên quyết ra về, cô ta cũng không dám ngăn lại, đành gọi điện thoại cho Hồ Kiếm Nhân.

•••

Còn ở chỗ Chu Vinh, tối hôm qua Trương Đức Binh dựa vào định vị GPS trên chiếc ô tô của Lý Bằng Cải, tìm thấy chiếc xe ở một bãi đỗ xe phía sau một khu dân cư nhỏ tồi tàn, anh ta cử người bí mật canh chừng ở khu vực gần đó cả đêm, cũng không thấy có ai động đến chiếc xe. Lúc này khách sạn Đình Xa Phong Lâm Vãn báo cáo có một người đàn ông trẻ tuổi đến trả lại ba cái thẻ phúc lợi, Hồ Kiếm Nhân lập tức bảo người ở khách sạn bám theo anh ta. Nhân viên khách sạn bám theo Đỗ Thông về nhà, phát hiện thấy nhà anh ta ở ngay phía trước bãi đỗ xe có ô tô của Lý Bằng Cải.

Ba tấm thẻ trong cái vali bị bọn cướp lấy mất nằm trong tay người này, chiếc ô tô tối hôm qua Lý Bằng Cải xảy ra chuyện cũng ở phía dưới tòa nhà là nơi ở của người này, phía Chu Vinh khẳng định, cho dù người này không phải là tên tội phạm trộm cướp, cũng là đồng bọn của chúng, hang ổ của bọn chúng rất có khả năng chính là chỗ này.

Sau khi bức ảnh Đỗ Thông do đệ tử lén chụp được gửi về, Hồ Kiếm Nhân nhìn một cái liền nhận ra ngay: “Anh Vinh, thằng này là nhân viên ở đại lý 4S của chúng ta.”

“Nhân viên ở đại lý của chúng ta?”

“Vâng, chính là thằng sale lén lái ô tô của anh tối hôm kia.” Hồ Kiếm Nhân cau mày, “Em không lý giải được chuyện này, tại sao ô tô của Lý Bằng Cải lại đỗ ở ngay dưới nhà nó, nó làm sao lại có ba cái thẻ nạp tiền đó?”

Chu Vinh châm một điếu thuốc lá, nghĩ một lúc, chợt hiểu ra: “Không lẽ đây lại là một cái bẫy!”

“Nghĩa là sao ạ?” Hồ Kiếm Nhân và Trương Đức Binh ở bên cạnh đều không hiểu ra làm sao.

“Với điều kiện an ninh ở biệt thự của tôi, đừng có nói là hai thằng tội phạm trộm cướp, kể cả là hai mươi thằng cũng không thể có chuyện chúng nó có thể đi lại như không như vậy. Tối hôm trước hai thằng đó vào biệt thự từ phía sau, đúng lúc đó toàn bộ bảo vệ bị điều ra ngoài, chuyện này là trùng hợp ngẫu nhiên hả? Tất nhiên là không! Chuyện này ắt là có nội ứng.”

Trương Đức Binh vội vàng sợ hãi nói: “Anh Vinh, em tuyệt đối không thể nào bán đứng anh, hôm kia không phải là em điều bảo vệ ra ngoài.”

Hồ Kiếm Nhân cũng vội giơ tay lên bảo đảm: “Anh Vinh, em theo anh bấy nhiêu năm, không thể nào đứng núi này trông núi nọ.”

“Tôi có nói các anh đâu! Tôi nói con Lý Tây và thằng sale này. Tối hôm kia, Lý Tây ăn cơm xong, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái két an toàn trong thư phòng, mà đúng rồi, hôm đó tôi bị Tào Tháo đuổi, chắc chắn là bị nó bỏ thuốc. Người bên trong muốn lấy trộm két an toàn, nhưng không mở được, nên người bên ngoài bắt đầu hành động. Thằng sale đấy cố tình đâm xe của tôi, để bảo vệ biệt thự ra ngoài xử lý, hai thằng tội phạm trộm cướp kia thừa cơ lẻn vào biệt thự ăn trộm. Đầu tiên là bỏ thuốc, rồi lại lấy trộm két an toàn, tiếp đó đâm xe, cướp đồ, mẹ kiếp, liên hoàn kế chắc!”

Hồ Kiếm Nhân nói: “Nhưng anh nói Lý Tây cũng bị hai thằng cướp đấy trói vào, chúng nó là đồng bọn?”

“Trước khi tôi bị chúng nó đánh ngất xỉu, thấy cô ta bị hai thằng đó trói lại, nhưng bảo vệ ở cổng trước nói chỉ một lúc sau cô ta đã đi về, nếu đúng là bị trói, thì cô ta là siêu nhân à, tự cởi trói? Cởi trói xong sao không cứu tôi? Còn xóa luôn WeChat của tôi. Bọn chúng đúng là đồng bọn, cố tình trói cô ta lại trước mặt tôi, để cô ta không bị nghi ngờ.”

Lúc này, Hồ Kiếm Nhân cũng nghĩ đến một chi tiết: “Thảo nào tối hôm kia thằng sale này nói với cảnh sát là một chiếc xe taxi rẽ vào con đường nó đi, nó tránh chiếc xe taxi nên mới đâm vào cây, nhưng cảnh sát đã kiểm tra ngay lúc đó, hoàn toàn không tìm ra xe taxi có biển số như thế.”

Sau khi phân tích như vậy, ba người đều hoàn toàn tin rằng chuyện này vốn là một cái bẫy do bốn người giăng ra, mục đích là để cướp của Chu Vinh.

Trương Đức Binh nghiến răng hứ một tiếng, nói nhỏ: “Anh Vinh, bây giờ đã tìm được nó, xử lý thế nào, anh cứ nói một tiếng.”

Chu Vinh suy xét: “Thằng sale đấy đã tìm được, nhưng ba người kia có ở nhà không còn chưa rõ. Cái USB vẫn còn đang phiêu dạt bên ngoài, thêm một phút là thêm phần nguy hiểm, ừm… xem ra chỉ còn cách mạo hiểm, anh đích thân dẫn mấy người đáng tin cậy lên khống chế toàn bộ người trong nhà, nếu cái USB có ở đấy là tốt nhất, nếu cái USB không ở đấy thì dùng mạng người trong phòng đổi lấy USB. Đợi đến lúc chúng ta lấy được cái USB, sẽ cho cả bốn bọn chúng chết, xử lý sạch sẽ. Nhớ là chuyện này tuyệt đối không được kinh động đến cảnh sát.”

Trương Đức Binh gật đầu dứt khoát: “Anh Vinh, việc này em nhất định sẽ làm sạch sẽ.” Dứt lời, Trương Đức Binh liền bố trí mấy đệ tử đáng tin cậy, đích thân lái hai chiếc ô tô đi.

•••

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Phương Siêu đắc ý nhếch mép, “Cảnh sát có nằm mơ cũng không thể ngờ được là chúng ta không những không chạy trốn mà lại còn quay lại, chúng ta cứ phục ở cổng nhà Chu Vinh. Họ càng không thể ngờ được là chúng ta đã có phương tiện giao thông mới!”

“Phương tiện giao thông này tôi thấy không phù hợp lắm.” Lưu Trực ngồi ở hàng ghế sau, mặt ủ dột nhìn chiếc xe trợ lực dành cho người tàn tật.

Chiếc xe này là bọn chúng lấy trộm ở ven một con đường vùng ngoại ô không có người giám sát quản lý, xe trợ lực dành cho người tàn tật là một chiếc xe máy thêm vỏ sắt bọc bên ngoài. Ăn trộm một chiếc xe máy đối với bọn chúng dễ như trở bàn tay.

“Ưu điểm lớn nhất của chiếc xe này là an toàn, ai mà ngờ được là chúng ta lại đi một chiếc xe dành cho người tàn tật để bám theo mục tiêu chứ.” Phương Siêu vỗ vào vô lăng xe, rất hài lòng, nghĩ bụng làm xong việc này, chiếc xe dành cho người tàn tật bán đi cũng phải được hai ba nghìn tệ.

“Nhưng chiếc xe này đi không nhanh.”

“Lắm chuyện, xe đi nhanh gọi là xe dành cho người tàn tật được à?”

“Sau khi đưa tiền, cái tay Chu Vinh đấy đuổi theo chúng ta, chúng ta đi chiếc xe này thì chạy đâu được?” Trong đầu Lưu Trực hiện ra cảnh Chu Vinh lái chiếc xe Mercedes đuổi theo phía sau chiếc xe dành cho người tàn tật của bọn chúng, bọn chúng đã tăng ga hết cỡ, Chu Vinh đi tới bên cạnh, hạ cửa kính xuống, khinh khỉnh cười bọn chúng, chạy đi, tăng ga chạy đi.

Phương Siêu lắc đầu không đồng tình: “Ông tưởng là tôi sẽ trực tiếp gặp Chu Vinh để lấy tiền chuộc à?”

“Không thì sao?”

“Vụ giao dịch này hết sức quan trọng, chúng ta không thể mạo hiểm được nữa, phải xoay nhiều vòng chứ.”

Lúc này, bọn chúng nhìn thấy cánh cổng cao hơn sáu mét căn biệt thự vườn của Chu Vinh từ từ mở ra, tiếp đó hai chiếc xe việt dã to đi ra, sau khi ra đến đường, cả hai chiếc xe đều tăng tốc vụt phóng đi.

“Bám chắc vào!” Phương Siêu khẽ quát một tiếng, giẫm chân ga đuổi theo, có điều cũng không cần bám chắc, hắn đã tăng ga hết cỡ, nhưng cũng chỉ nhanh hơn chiếc xe đạp điện trên đường một tí, hai chiếc xe việt dã ngoặt ở một chỗ rẽ ở đằng xa và mất hút.

Phương Siêu giận dữ đập vô lăng, đành cho xe dừng lại bên đường, cân nhắc suy nghĩ.

Hình như có khá nhiều người ngồi trên hai chiếc xe đó, họ đi ngân hàng rút tiền chuẩn bị tiền chuộc? Hình như không cần nhiều người như vậy. Đi bắt hai bọn chúng? Càng không thể, rõ ràng là bọn chúng đang ở ngay đây.

Hắn không sao nghĩ ra, bèn trực tiếp thăm dò Chu Vinh luôn, hắn tìm ra một sim điện thoại di động hoàn toàn mới, cắm vào điện thoại di động, gọi cho số di động của Chu Vinh: “Xin chào, ông chủ Chu?”

Chu Vinh đang ngồi trên ghế sofa, vừa nghe thấy giọng hắn, lập tức thẳng người dậy: “Vâng, tôi đây.”

“Anh đang ở đâu?”

“Tôi… tôi ở nhà.”

“Anh cử bấy nhiêu người đi làm gì? Không phải là vẫn muốn tìm chúng tôi đấy chứ?”

Chu Vinh giật bắn mình, không ngờ nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của đối phương, không biết nên trả lời thế nào.

“Anh nói đi chứ.”

“Không phải, tôi cho họ đi chuẩn bị tiền.”

“Chuẩn bị tiền cần nhiều người thế à?”

“Các anh đòi mười triệu tệ tiền mặt, không phải là con số nhỏ, số tiền mỗi người được rút trong ngày có hạn mức, tôi bố trí thêm người đến các ngân hàng khác nhau, mặt khác cũng là vì an toàn.”

Phương Siêu cười nhạt một tiếng: “Nếu đúng vậy là tốt nhất, nhớ lấy, đừng có thăm dò chúng tôi, mỗi hành động của anh chúng tôi đều nhìn thấy.”

Chu Vinh nuốt nước bọt: “Hôm nay tôi có thể chuẩn bị xong tiền, các anh muốn giao dịch thế nào?”

“Rất đơn giản, bây giờ anh chốt thời gian và địa điểm giao dịch, chúng tôi tất sẽ đến.”

“Tôi quyết định thời gian, địa điểm giao dịch?” Chu Vinh ngạc nhiên.

“Đúng, anh toàn quyền quyết định.”

Chu Vinh nghĩ bụng đây chắc chắn là kế, đằng nào thì đối phương cũng biết mình đã cử người ra ngoài, giải thích rằng đi rút tiền cũng chỉ là một cái cớ tạm thời, nếu đã giương biển rõ ràng thì cũng không cần giấu giếm nữa, địa điểm giao dịch chốt luôn ở khu vực gần hang ổ của đối phương, liền nói: “Thế thì hai tiếng nữa ở quảng trường Gia Đức, được không?”

“Hai tiếng nữa, quảng trường Gia Đức, được!”

Chu Vinh nhìn điện thoại đã ngắt máy, lại ngồi vào ghế sofa suy nghĩ một lúc, lập tức gọi luôn điện thoại cho Trương Đức Binh: “Các anh đang ở đâu?”

“Đã đến phía dưới tòa nhà của đối phương, em chờ thời cơ để lên.”

“Tạm thời không cần nữa, hành tung của các anh đã bị bọn chúng phát hiện, chúng ta đang ở chỗ sáng, bọn chúng ở chỗ tối, chúng muốn giao dịch.”

“Thế thì làm thế nào?”

Chu Vinh suy nghĩ giây lát: “Anh ở lại chỗ gần đấy, chú ý quan sát, toàn bộ những người khác rút về.”

Lúc này, Trương Đức Binh lại nói: “Anh Vinh, em thấy thằng sale đó lại đi xuống ra ngoài rồi, có cần cho người bám theo không?”

“Không cần bám theo, trước khi giao dịch tôi không muốn đánh rắn động cỏ.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net