Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Thông không đổi được thẻ thành tiền, ủ rũ về đến nhà. Lúc nãy khách sạn đòi đối chiếu thông tin cá nhân, anh ta nhát gan đi về, là vì anh ta lo rằng cái ô tô mà anh ta cầm tạm không phải là của hai thằng chó chết đó. Căn nhà tồi tàn mà hai người đó ở nhìn cũng không giống có điều kiện mua nổi loại xe việt dã này, chắc chắn là xe bọn chúng mượn của ai đó, ba cái thẻ nạp tiền càng không giống đẳng cấp chi tiêu của bọn chúng.

Có điều cho dù bọn chúng nghèo, vụ tai nạn này rõ ràng là do chúng gây ra, đứng từ góc độ chủ nghĩa nhân đạo, dù gì cũng phải bồi thường ít tiền chứ.

Đỗ Thông càng nghĩ càng bực, liền cầm lấy cái ba lô một quai, nhét một cái búa sắt vào trong ba lô để phòng thân, rời khỏi tòa nhà đi tìm hai gã kia đòi tiền, đòi được bao nhiêu thì đòi.

Anh ta đi xe buýt, đến một bến xe ở phía nam thành phố thì xuống, đi vài trăm mét là đến nhà của hai gã đó. Anh ta rút cái búa ra cầm ở tay, đề phòng nếu gặp mà bọn chúng động thủ còn có chỗ dựa.

Lúc này, anh Cương và tiểu Mao đang ở trong nhà không biết bước tiếp theo phải làm thế nào. Xác Lý Bằng Cải vẫn để trong cái bao tải phía sau nhà, xe ô tô đã bị Đỗ Thông lái đi mất, trong xe còn có cái vali giấu một triệu đô la Mỹ. Bọn chúng không biết số điện thoại của Đỗ Thông, đành hy vọng rằng anh ta không phát hiện ra số tiền đô la Mỹ trong vali, sẽ quay lại gặp bọn chúng để đòi tiền.

Hai người đợi cả ngày, nghe thấy có tiếng gõ cửa liền sốt ruột lao ra, nhìn qua khe cổng thấy là Đỗ Thông, mừng ra mặt mở cổng luôn. Đỗ Thông giật bắn mình, hoảng hốt giơ cái búa lên phòng vệ, không ngờ hai người đó sán lại, miệng rối rít gọi anh ta là đại ca, hệt như hai con chó Sa Bì.

“Đại ca, cuối cùng anh cũng đến, mong anh mãi! Đại ca, cái ô tô hôm qua là của bạn em gửi ở nhà chúng em, anh làm ơn làm phúc, trả lại ô tô cho bọn em.”

“Các anh còn biết đòi xe à, xe của tôi bị đâm thì tính thế nào?”

“Đền!” Anh Cương dứt khoát bày tỏ thái độ, “Chúng em đền theo đúng giá.”

“Các anh sẽ đền?” Đỗ Thông thấy thái độ của đối phương thay đổi ba trăm sáu mươi độ, không kịp phản ứng, ngơ ngác nói: “Các anh đền bao nhiêu?”

Anh Cương vỗ lòng bàn tay: “Đại ca, anh cứ nói xem bao nhiêu!”

“Tôi…” Thấy thái độ của đối phương đột nhiên tử tế như vậy, Đỗ Thông bảo ba trăm nghìn tệ, trong lòng cũng có tí thấp thỏm bất an, “Chiếc xe đó cũng không phải là của tôi, xe bị đâm, tiền tu sửa cộng với tiền hao mòn, tất cả là sáu trăm nghìn tệ, coi như số tôi đen phải đền ba trăm nghìn tệ, còn ba trăm nghìn tệ nữa các anh trả.” Anh ta sợ đối phương không tin, lập tức bổ sung, “Cảnh sát đã lưu hồ sơ vụ tai nạn, các anh không tin có thể hỏi cảnh sát.”

“Không cần hỏi, ba trăm nghìn nhân dân tệ đúng không?”

“Không… không thì sao?”

“Không vấn đề gì!” Anh Cương lập tức đồng ý luôn. Tiểu Mao khẽ đẩy anh ta, ý là bọn chúng lấy đâu ra ba trăm nghìn tệ, anh Cương đẩy luôn cậu ta ra, mắng, “Anh Thông nói ba trăm nghìn tệ, là ba trăm nghìn tệ! Chúng em không mặc cả!”

Đỗ Thông thấy hai bọn chúng bỗng nhiên thay đổi thái độ hoàn toàn, không hiểu ra làm sao, lại nhìn căn nhà nát của chúng, ngờ vực nói: “Ba trăm nghìn tệ các anh không gom được hả?”

“Tất nhiên là gom được, anh cứ trả ô tô cho chúng em trước đã, hôm sau chúng em đưa cho anh đủ ba trăm nghìn tệ luôn!”

Tâm trạng Đỗ Thông lập tức nguội lạnh: “Các anh muốn lừa tôi trả lại chiếc xe chứ gì?”

“Làm gì có chuyện đó!” Anh Cương dài giọng, “Anh Thông, chúng ta đều là người tôn trọng luật chơi, anh cứ trả xe cho chúng tôi, chúng tôi lập tức đem xe đi cầm, số tiền anh đòi sẽ đưa cho anh không thiếu một xu!”

Đỗ Thông cười nhạt, đưa tay ra: “Nói những chuyện này không có tác dụng gì, cứ đưa cho tôi một trăm nghìn tệ, tôi sẽ lái xe về đây.”

“Một trăm nghìn tệ cơ à…” Anh Cương nhìn sang tiểu Mao vẻ khó xử, tiểu Mao càng khó xử hơn.

Đỗ Thông hoàn toàn không hi vọng gì có thể đòi được ba trăm nghìn tệ từ bọn chúng, có thể bồi thường một trăm nghìn tệ, số còn lại anh ta tự nghĩ cách đã là tạ ơn trời đất lắm rồi, thấy bộ dạng của đối phương như vậy, Đỗ Thông tự mặc cả: “Đưa trước tám mươi nghìn tệ!”

“Tám mươi nghìn tệ cơ à…” Hai người vẫn rất khó xử.

“Thế thì các anh nói xem đưa trước bao nhiêu!”

Anh Cương vỗ ngực hứa: “Chỉ cần anh trả xe cho bọn em, ba trăm nghìn tệ không thiếu một xu.”

“Không thể có chuyện đó!” Thái độ của Đỗ Thông vô cùng kiên quyết, không có cơ bàn thêm.

Tiểu Mao tiếp lời: “Anh Thông, anh cứ tin bọn em, anh trả ô tô cho chúng em trước, chúng em lấy được ô tô, không chỉ có ba trăm nghìn tệ…” Anh Cương đập một nhát vào gáy tiểu Mao, suýt nữa thì cậu ta nói ra bí mật cái vali, lập tức bảo, “Anh Thông, chúng em gom tiền đã, đưa tiền cho anh trước rồi anh trả ô tô cho bọn em, đúng không?”

“Mấy hôm thôi đấy, tôi không đợi được đâu!”

“Không vấn đề gì! Anh Thông, anh cho em số điện thoại di động, bọn em gom được tiền sẽ gọi cho anh.”

Đỗ Thông săm soi nhìn bọn chúng, thái độ của đối phương hôm nay rất kỳ lạ, nhưng thái độ của đối phương có tử tế thế nào đi nữa, cũng không thể có chuyện anh ta không nhận được đồng nào mà lại lái ô tô đến trả, anh ta cau mày, để lại số điện thoại di động, ngờ vực ra về.

Anh ta vừa đi khỏi, tiểu Mao liền lẩm bẩm: “Chúng ta đi đâu kiếm ra tám mươi nghìn tệ cho anh ta?”

Anh Cương quay đầu tát luôn cho cậu ta một nhát: “Mày đúng là chỉ số thông minh thấp đến mức khó mà sống được nữa rồi, suýt nữa thì để nó biết trong xe có một đống tiền. Tiền chúng ta không có, nó cướp xe của chúng ta, chúng ta lại cướp xe về không phải là xong à.”

“Nhưng xe ở chỗ nào chúng ta có biết đâu.”

Anh Cương lại đập nhát nữa vào gáy cậu ta: “Bám theo nó về!”

Nói là làm luôn, hai tên lập tức lén lút bám theo, đi theo Đỗ Thông qua mấy con đường nhỏ, đến một con phố lớn ở bên ngoài, từ xa, bọn chúng nhìn thấy Đỗ Thông đi đến một bến xe buýt, một lúc sau anh ta lên xe buýt.

Anh Cương vội gọi một chiếc xe ba bánh vỏ sắt dành cho người tàn tật đang đợi khách ở gần đó, nói với lái xe: “Đi nhanh lên, đi theo chiếc xe buýt.”

“Có cần vượt chiếc xe buýt không?” Lái xe là một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi.

Anh Cương chằm chằm nhìn chiếc xe buýt, bực mình đáp một câu: “Chiếc xe này của anh mà còn vượt được xe khác hả?”

“Ái chà, người anh em, câu này tôi không thích nghe rồi, tính năng chiếc xe này của tôi rất tốt đấy, tôi…”

“Anh cứ bám chặt chiếc xe buýt là được, đừng gần quá, đừng xa quá.”

“Các anh là cảnh sát à?” Lái xe nhìn họ qua kính chiếu hậu.

“Không phải.”

“Không phải là cảnh sát, các anh bám theo xe buýt làm gì?”

“Bắt gian tình, được chưa?” Anh Cương không muốn phí hơi nói nhiều với anh ta.

“Các anh định dùng chiếc xe của tôi đi bắt gian tình, chẳng may xảy ra chuyện gì, tôi lại bị vạ lây, tôi chở các anh bám theo xe buýt, sẽ lỡ việc của tôi, dù gì các anh cũng phải trả tiền gấp đôi chứ nhỉ? Nếu không tôi sẽ không bám theo nữa đâu.” Lái xe nhân cơ hội đòi tăng giá.

Anh Cương đưa mắt trợn mắt nhìn lái xe: “Tôi hỏi anh, anh lái chiếc xe tàn tật này chạy taxi, anh có chứng nhận tàn tật không?”

“Không.”

Anh Cương giơ tay ra đập vào sau gáy anh ta: “Con mẹ mày còn lắm chuyện, ông cho mày có chứng nhận tàn tật luôn bây giờ!”

•••

Đầu bên kia, Phương Siêu và Lưu Trực cũng đang điều khiển chiếc xe dành cho người tàn tật của bọn chúng chậm chạp đi trên đường.

“Anh Siêu, anh để Chu Vinh quyết định thời gian và địa điểm giao dịch, hắn mà giở trò thì chúng ta làm thế nao?”

“Bình tĩnh, tôi còn đang thăm dò hắn.” Phương Siêu khinh khỉnh hứ một tiếng, hắn điều khiển chiếc xe dành cho người tàn tật đi mấy vòng qua mấy con đường phía ngoài quảng trường Gia Đức để quan sát tình hình, rất nhiều lần xua tay từ chối những người ở bên đường muốn gọi xe. Sau khi quan sát địa hình một hồi, Phương Siêu định tìm một chỗ bên đường để đỗ xe chờ đợi, nhưng xung quanh quảng trường này làm gì có chỗ đỗ xe, bách hóa thương mại gần đó mặc dù có chỗ đỗ xe nhưng cũng không cho chiếc xe dành cho người tàn tật của bọn chúng vào đỗ. Tìm một vòng, cuối cùng Phương Siêu đỗ xe ở một bãi đỗ miễn phí tạm thời vốn là công trường phá dỡ ở cách quảng trường chưa đến một ki-lô-mét, chiếc xe việt dã của Lý Bằng Cải đang đỗ ở chỗ cách đó không xa.

Phương Siêu chậm rãi giải thích với Lưu Trực: “Đây là vụ làm ăn cuối cùng của chúng ta ở Tam Giang Khẩu, nếu vụ này làm không tốt, có phải chúng ta đều phải vào tù không?”

“Phải.”

“Cho nên lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Tôi cho Chu Vinh quyết định thời gian, địa điểm giao dịch, không phải là định giao dịch với hắn. Tôi định xem hắn có gài bẫy không. Nếu hắn báo cảnh sát giăng bẫy, thì cũng đừng trông mong gì vào chuyện lấy được tiền của hắn, công khai cái USB luôn thôi. Nếu hắn không giăng bẫy, đến lúc đó tôi sẽ quyết định phương thức giao dịch. Tôi vừa quan sát một vòng địa hình xung quanh quảng trường Gia Đức, chúng ta đi bộ từ chỗ này qua chỉ mất năm sáu phút, nấp ở đây lại không gây chú ý, cho nên chúng ta cứ đợi ở đây, sắp đến thời gian hẹn tôi sẽ ra thăm dò.”

•••

Đỗ Thông xuống xe ở bến xe buýt, anh Cương và tiểu Mao cũng vội xuống xe, làm ra bộ như không cố ý bám theo ở phía sau. Đỗ Thông đi vào một tòa nhà chung cư, anh Cương cũng lén đi vào theo, anh ta nhìn qua khoảng trống ở cầu thang thấy Đỗ Thông đi đến căn phòng phía tay trái ở tầng 4, mở cửa bước vào phòng.

Sau khi lui ra ngoài, anh Cương nói với tiểu Mao: “Nó ở đây, chiếc xe ô tô chắc cũng ở gần đây.” Hai người đi theo đường cái cẩn thận tìm một lượt tất cả những chiếc xe đỗ ở hai bên đường, không phát hiện thấy xe của Lý Bằng Cải.

“Đi qua bên cạnh xem thế nào.”

Rất nhanh chóng, hai người đến bãi đỗ xe tạm thời ở phía sau tòa nhà, rất nhiều ô tô đỗ ở đó, chúng tìm khắp một lượt, mừng rỡ phát hiện thấy chiếc xe việt dã của Lý Bằng Cải ở trong đó. Chúng phấn chấn chạy đến bên cạnh chiếc xe, nhòm ngó vào trong xe, nhưng chiếc vali không có trong xe.

Anh Cương nghĩ ngợi, nói: “Cái vali không ở trong ô tô, thì chắc chắn đã bị nó xách lên phòng rồi, nó đến tìm chúng ta đòi tiền, tức là nó còn chưa biết trong vali có tiền.”

“Anh Cương, giờ chúng ta làm thế nào?”

“Cách thứ nhất, chúng ta lên thẳng nhà nó, cướp lấy cái vali. Có điều nếu nó báo cảnh sát, cảnh sát đến điều tra, vụ Lý Bằng Cải sẽ bị lộ ra. Cho nên chỉ còn cách thứ hai, chúng ta đến nhà nó phá khóa, tìm cái vali lấy số tiền trong đó, rồi chúng ta đổi đô la Mỹ thành nhân dân tệ, lấy ba trăm nghìn tệ bồi thường cho nó để nó im mồm. Chúng ta lái xe đi xử lý, chuyện thế là êm xuôi.”

Hai người bàn bạc một hồi, cảm thấy kế này khả thi, liền về nhà tìm công cụ phá khóa.

Có điều ở chỗ cách bọn chúng mấy chục mét, hai đôi mắt đang dữ dằn trợn lên nhìn chúng.

“Anh có chắc chắn là hai thằng này không?” Giọng Phương Siêu lạnh toát.

“Hai thằng này có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!” Lưu Trực đã nóng ruột xuống xe.

Phương Siêu lập tức kéo hắn lại, điềm tĩnh nói: “Lát nữa sẽ có cơ hội cho anh ra tay, chúng ta bám theo đã.”

Đợi hai người kia đi đến chỗ rẽ gọi một chiếc xe dành cho người tàn tật rời đi, Phương Siêu cũng vặn chìa khóa, chiếc xe tàn tật của bọn chúng bám theo sau giữ khoảng cách không gần không xa.

•••

Anh Cương và tiểu Mao ra khỏi chiếc xe dành cho người tàn tật, đi về phía nhà mình, vừa đi vừa bàn kế hoạch hành động.

“Lát nữa mày cầm công cụ, tao gọi điện thoại cho Đỗ Thông, hẹn nó ra ngoài, mày thừa cơ phá khóa cửa nhà nó, vào tìm cái vali, lấy được tiền xong thì đi luôn, biết chưa?” Anh Cương dặn dò tiểu Mao.

“Em đi phá khóa cửa?”

“Đúng rồi.”

“Nhưng em không biết mở khóa, phá khóa cửa không phải là sở trường của anh à?”

“Phá khóa cửa sao lại thành sở trường của tao hả, tao phá khóa cửa bao giờ?”

“Em nghe mọi người ở quê nói, anh toàn đêm hôm phá khóa cửa nhà phụ nữ trong làng, ngủ với họ, sau bị chồng họ phát hiện, mới đuổi anh ra khỏi làng.”

“Cứt!” Anh Cương chửi thề, giận dữ nói, “Toàn là bọn đàn bà chết tiệt nói với lão chồng khốn kiếp của họ như vậy, nhớ lại lúc tao còn ở làng, lại còn phải phá khóa cửa? Mày có tin kể cả là nhà tao có lắp ba cánh cửa chống trộm, cũng bị đám đàn bà đấy leo vào phòng.”

“Cuộc… cuộc đời như thế…” Tiểu Mao nuốt nước miếng ừng ực, mắt ánh lên sự thèm thuồng.

“Đừng liên thiên nữa,” anh Cương cắt đứt trí tưởng tượng của tiểu Mao, “Bây giờ làm thế nào?”

Hai người hớn hở bàn bạc rất lâu xem làm thế nào để phá được khóa cửa, lấy vali như thế nào, kết quả cả hai đều chưa từng phá khóa cửa.

Bọn họ dừng bước, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tiểu Mao cũng nghĩ ra cách: “Em quen một thằng bạn ở bên công ty phá khóa, bình thường cũng trộm vặt tí đồ, em thấy nó từng phá khóa cửa, tháo khóa mắt thần, nó có thanh thép đặc chế thò vào ngoáy mấy cái là ra. Em đi mượn công cụ chuyên dụng của nó, đến lúc đấy em mặc đồ đi làm, cải trang thành thợ mở khóa, nếu không mở được nhanh, có người đi qua cũng che mắt họ được.”

Anh Cương vui mừng vỗ tay: “Đầu óc chú mày mấy hôm nay cứ như thể được soi sáng nhỉ! Hết tìm được đám đô la Mỹ, lại nghĩ ra kế giả vờ làm thợ mở cửa, khà khà, cứ thế mà hành động!”

Dứt lời, hai người quay đầu đi về hướng nhà của người anh em mở khóa nọ.

Ở khoảng năm sáu mươi mét phía sau lưng chúng, Phương Siêu và Lưu Trực vẫn lẳng lặng bám theo, nếu không phải vì hai thằng khốn kiếp này, bọn chúng cướp xong của Chu Vinh, đã cao chạy xa bay từ lâu, đâu có rơi vào tình cảnh vẫn đang phải tháo chạy như bây giờ, hôm nay không những phải lấy cái vali về, còn phải lấy mạng của hai thằng này.

Giữa thanh thiên bạch nhật không thể động thủ được, đợi đến lúc hai người kia về đến nhà, bọn chúng sẽ ra tay, lúc này thấy hai người bỗng nhiên quay đầu, Phương Siêu và Lưu Trực lập tức lẳng lặng quay người sang một mé tường, cúi đầu vờ là người qua đường, bước nhanh về phía trước, đi được mười mấy mét đến chỗ ngoặt ở góc tường, bọn chúng dừng bước, đang định quay đầu nhìn về phía hai thằng trộm vặt nhãi ranh, bỗng nhiên một tiếng quát từ phía sau tường vọng tới: “Thằng chó chết xem đây!”

Phương Siêu và Lưu Trực quay người theo bản năng, thì thấy hai cái chậu rửa mặt to tướng bay thẳng về phía chúng, Lưu Trực tay dài chân dài giơ chân lên đá cái chậu đang nhằm vào mình sang một bên, Phương Siêu thấy cái chậu bay tới, không kịp phản ứng, giơ cánh tay lên đỡ theo bản năng, mặc dù cái chậu bị đánh bay sang một bên, nhưng một giây sau thứ trong chậu rơi vào khiến cả người hắn ướt hết.

Phương Siêu ngớ ra, môi thấy có vị mặn thối, cúi đầu nhìn xuống, không ngờ nước phân, nước tiểu bết ướt khắp người. Mấy giây sau, hắn ngước mắt lên nhìn thẳng vào ba người đàn ông đang ngớ ra trước mặt, ánh mắt tóe lửa.

“Hai đại ca, có lỗi quá, tôi định nhằm vào hai người phía sau, không hiểu sao bọn chúng quay đầu đi mất, anh em xin…” Chữ “lỗi” còn chưa kịp nói ra, Phương Siêu đã túm chặt cổ anh ta quăng luôn vào tường, hai đệ tử sau lưng anh ta thấy đại ca bị đánh, vừa định đi nhặt đá bên đường làm vũ khí, liền bị Lưu Trực vừa xông đến đấm đá túi bụi ngã nhào ra đất, không động đậy nổi.

“Xin đại ca tha mạng, em… em thật sự là không cố ý.” Gã đàn ông bị Phương Siêu túm trong tay biết đã gặp phải đối tượng không vừa, khóc lóc van nài.

Lúc này, một chiếc xe trợ lực đi qua, Lưu Trực trừng mắt nhìn người trên xe, anh ta vội giả vờ như không trông thấy gì, đi qua luôn. Phương Siêu sợ gây lộn ầm ĩ trên đường, cảnh sát sẽ đến, đành kiềm chế cơn giận đang bốc lên tận đỉnh đầu, ra hiệu cho Lưu Trực túm cả ba người lại, dẫn vào một con ngõ nhỏ ở cạnh đó, siết cổ người đó hỏi: “Ba thằng chúng mày làm gì hả?”

“Đại… đại ca, chúng em… chúng em ở bên công ty đòi nợ thuê, vừa nãy… vừa nãy hai thằng đi ở phía sau các anh nợ thẻ tín dụng không trả, chúng em đòi mấy lần rồi không có tác dụng gì, đành… đành cho bọn chúng tí bài học, không ngờ lại đắc tội với các anh, xin anh… xin anh tha cho chúng em.”

Phương Siêu nghiến răng hỏi: “Hai thằng đó ở đâu?”

“Ở phía sau chỗ này.” Gã đòi nợ giơ tay chỉ ra đằng sau.

“Dẫn bọn tao qua đấy!”

“Dẫn các anh qua đó?”

“Chúng nó cũng nợ tiền bọn tao, còn chưa đến lượt chúng mày đòi nợ!”

Ba người liên miệng nhất trí, để đòi được khoản nợ tín dụng mấy chục nghìn tệ, bọn họ không dám đắc tội với hai thánh này, ngày nào cũng tung hoành trong giang hồ, họ nhìn một cái là nhận ra ngay hai người này không dây vào được. Ba người dẫn Phương Siêu và Lưu Trực đến trước sân nhà anh Cương, Phương Siêu đuổi bọn họ cút luôn, sau này đừng có để hắn gặp phải, ba người vội chạy.

Cổng trước sân đã khóa, có điều cái khóa đểu ở cổng đối với bọn chúng có cũng như không, Lưu Trực tìm một cái thẻ ngân hàng chọc ngoáy một tí đã mở được cổng, hai tên đi vào trong sân, bước thẳng đến trước căn nhà, hôm qua cửa phòng đã bị Đỗ Thông đá hỏng, chỉ khép hờ, Phương Siêu đang điên tiết, cũng chẳng thèm quan tâm trong nhà có người hay không, đạp luôn một nhát vào trong.

Hai bọn chúng vào trong nhà tìm một lượt, không có người, nhưng cũng không tìm thấy cái vali và số tiền đô.

Lúc này, Lưu Trực chú ý thấy phía sau nhà có một cái bao tải, hắn đá một nhát cảm thấy có sự bất thường, trong lòng có dự cảm không tốt. Hắn lập tức mở dây buộc bao tải, quả nhiên bên trong lộ ra xác chết của một người đàn ông, chính là xác của Lý Bằng Cải.

“Anh Siêu, lại là… lại là một xác chết.” Hai thằng đó vừa đánh tráo cho bọn chúng một xác chết, giờ này trong nhà lại thêm một xác chết nữa, mặc dù to gan lớn mật, nhưng hắn không phải là kẻ cuồng sát, gặp phải loại người này không khỏi kinh sợ, “Hai thằng này… không lẽ là bọn biến thái cuồng sát chắc.”

Phương Siêu đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở cái xác mấy giây, bỗng nhận thấy mặt mình dính nhơm nhớp toàn nước phân, trong phút chốc toàn bộ lý trí đều bị cơn thịnh nộ đè bẹp: “Nó có là kẻ cuồng sát hay không, hôm nay tôi cũng nhất định phải cho hai thằng chó chết này tan thây nát xác, tan thây nát xác!” Hắn điên tiết cầm một cái ghế ở bên cạnh lên ném mạnh xuống đất, cái ghế toác ra thành mấy mảnh.

Phương Siêu từ trước đến giờ luôn “giữ được bình tĩnh”, Lưu Trực chưa từng thấy hắn nóng nảy như vậy, nhìn mà kinh hồn bạt vía, đành rón rén nói: “Anh Siêu, vụ cuối cùng của chúng ta ngày hôm nay cần tính toán cẩn thận, nhất định phải giữ bình tĩnh!”

“Bình cái con mẹ! Ông phải giết chết hai thằng chó này, giết chết!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net