Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sếp ạ, kênh của tiểu Mễ có thông tin, Chu Vinh đích thân dẫn quân đến quảng trường Gia Đức.” Ở trụ sở Công an thành phố, Vương Thụy Quân nhận được thông tin, vội chạy về báo cáo với Trương Nhất Ngang.

“Từ lúc nào?”

“Vừa xong, tiểu Mễ còn nói Chu Vinh xếp bốn túi tiền lên xe.”

“Túi gì?”

“Túi du lịch!”

Trương Nhất Ngang đứng phắt dậy, lúc này Chu Vinh mang nhiều tiền như vậy ra ngoài, cách giải thích duy nhất là bọn tội phạm đã liên hệ với anh ta, lấy cái USB để tống tiền, anh ta đi nộp tiền chuộc. Nếu Chu Vinh lấy được cái USB về, cho dù cảnh sát có bắt được tội phạm, cũng không làm gì được hắn.

Trương Nhất Ngang lập tức quyết định, tập hợp ngay mấy chục cảnh sát hình sự đứng tuổi dày dạn kinh nghiệm điều tra trinh sát, đích thân dẫn quân đi. Trước khi đi, cô nàng Lý Tây lắm chuyện lại xuất hiện đòi cùng tham gia hành động, thời điểm quan trọng nhất này Trương Nhất Ngang từ chối luôn, bảo cô nàng nhanh chóng đi theo dõi camera giám sát, theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của Chu Vinh, không được mắc lỗi. Lý Tây vốn định từ chối, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm trọng chưa từng có ở Trương Nhất Ngang, thấy sợ trước khí thế của anh ta, biết việc này không phải là trò chơi, lập tức nhận nhiệm vụ, nhanh chóng đến trung tâm thông tin làm tốt công tác hỗ trợ.

Tình hình cấp bách, cảnh sát không kịp bố trí phương án bắt giữ từ trước, Trương Nhất Ngang và mấy thành viên cốt cán của đội cảnh sát hình sự vội bàn nhanh xem nên mai phục ở quảng trường Gia Đức như thế nào, gặp các tình huống cần ứng phó ra sao… mọi người đều quyết tâm cao, chỉ cần hôm nay Chu Vinh dám giao dịch, nhất định sẽ bắt gọn toàn bộ số người có mặt tại hiện trường của đối phương!

•••

Lúc này Chu Vinh ngồi trên ô tô cũng rất căng thẳng, anh ta ngồi trong một chiếc xe MPV[18], vệ sĩ ngồi chật kín xung quanh anh ta, dưới chân là bốn túi tiền nhân dân tệ, mỗi túi đều chứa hai trăm năm mươi nghìn. Chiếc xe MPV đi đến quảng trường Gia Đức, đỗ lại ở một chỗ có tầm nhìn tương đối thoáng bên đường, đợi yêu cầu tiếp theo của bọn tội phạm.

Không lâu sau, Trương Đức Binh báo tin, anh ta nhìn thấy thằng sale tên là Đỗ Thông đã đi xuống dưới tòa nhà, Đỗ Thông vừa đi vừa gọi điện thoại, xem chừng đối phương đã bắt đầu hành động. Một lúc sau, Trương Đức Binh lại nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo công nhân, người này vừa đi đường vừa nhìn ngó xung quanh, lấm la lấm lét, đi đi lại lại dưới tòa nhà hồi lâu rồi mới vào trong tòa nhà, người này dáng vóc không giống hai thằng cướp kia, không biết là đồng bọn hay là người đi đường không liên quan. Năm phút nữa trôi qua, Trương Đức Binh nhìn thấy cậu thanh niên đi xuống, trong tay cầm thêm một cái túi nilon màu đen, trong túi đựng đồ trông có vẻ rất nặng.

Chu Vinh ngồi trong chiếc xe MPV trong lòng nóng như lửa đốt, cái USB liên quan đến tính mạng của anh ta, anh ta liên tục nhìn điện thoại di động, đã quá thời gian đã hẹn mười lăm phút, tội phạm mãi không gọi điện thoại đến, anh ta gọi cho số điện thoại di động của gã tội phạm, lần nào cũng hiển thị đã tắt máy.

“Anh Vinh, em cảm thấy đối phương đang thăm dò chúng ta.” Hồ Kiếm Nhân ở bên cạnh đoán.

Chu Vinh khẽ gật đầu, dặn lái xe tiểu Mễ: “Cậu đi từ từ vòng quanh quảng trường.”

Chiếc xe MPV chầm chậm đi quanh quảng trường hai vòng, Chu Vinh vẫn chưa nhận được điện thoại.

Lúc này, một đệ tử nhìn qua gương chiếu hậu nói: “Anh Vinh, có một chiếc xe con vừa đỗ phía sau chúng ta, bây giờ đang ở trước mặt chúng ta, em thấy nó đang bám theo chúng ta.”

Chu Vinh đưa mắt nhìn theo, một chiếc xe con cũ nát rất không bắt mắt đang đỗ ở phía trước cách họ mười mét. Anh ta lẳng lặng gật đầu, chỉ thị cho tiểu Mễ: “Cậu lại đi quanh quảng trường một vòng nữa đi.”

Tiểu Mễ làm theo, lại đi thêm một vòng nữa, rồi quay về điểm ban đầu, Chu Vinh ngước mắt lại nhìn thấy chiếc xe cũ nát đó xuất hiện ở phía sau họ. Anh ta nheo mắt: “Quay đầu, lái đến cạnh nó.”

Chiếc MPV quay đầu, đi đến bên cạnh cái ô tô cũ nát, áp sát chiếc xe nhỏ và dừng lại. Lúc này chiếc xe nhỏ cũng đã dừng lại không đi nữa.

Hai bên đều đỗ yên tại chỗ giây lát, lúc này, chiếc ô tô nhỏ mở cửa, một bóng người bước ra.

“Ông chủ Chu, dạo này thế nào?” Một giọng nói trễ nải vọng sang chiếc MPV.

Chu Vinh định thần nhìn lại, không ngờ người bước xuống xe lại là Chu Diệc Phi, lập tức thất vọng tràn trề, mở cửa xe hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Chu Diệc Phi cười nhạt: “Anh đã dẫn chúng tôi đi ba vòng xung quanh quảng trường, anh còn hỏi sao tôi ở đây?”

Chu Vinh nhận ra đối phương đang bám theo mình, lập tức bất mãn: “Anh bám theo tôi làm gì?”

“Ông chủ Chu, vụ mua bán chuông đồng, anh xem xử lý thế nào?”

Chu Vinh bực mình đáp: “Chuyện này bàn sau có được không?”

Hồ Kiếm Nhân ở bên cạnh cũng giải thích: “Ông chủ Chu, chuyện này tôi đã nói với các anh rồi, vụ mua bán này trong thời gian tới chúng tôi sẽ không làm nữa.”

Chu Vinh không còn tâm trí đâu để lãng phí thời gian với đối phương, đóng luôn cửa ô tô vào, Chu Diệc Phi đưa tay ra kéo lại, lạnh lùng quan sát anh ta: “Ông chủ Chu, anh làm như vậy không được nghĩa khí lắm nhỉ.”

Chu Vinh căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh, sợ bọn tội phạm đang ở trong chỗ tối quan sát phát hiện ra anh ta đang tiếp xúc với người khác, cho rằng anh ta cài bẫy cho người mai phục sẽ hủy vụ giao dịch USB, vừa nói gấp gáp: “Chuyện này bàn sau được không, hôm nay tôi rất bận, không có thời gian.”

“Anh rất bận mà lại có tâm trạng để đi lòng vòng à,” Chu Diệc Phi không buông cửa xe ra, chợt nhận thấy vẻ mặt hoảng hốt của Chu Vinh, cau mày hỏi: “Anh đang nhìn gì?”

“Không… không có gì.”

Lúc này, Hoắc Chính ở bên cạnh vẫn chăm chú quan sát nãy giờ nhìn thấy cách đó khoảng hơn một trăm mét có người giả vờ vô tình đi về phía bọn chúng, lập tức nhận ra có vấn đề không ổn.

“Có cảnh sát.” Hắn lập tức kéo Chu Diệc Phi về xe, tiếp đó ngồi vào ghế lái, giậm chân ga, đâm cho chiếc xe MPV bật ra, lao lên đường ngoặt đầu phóng như bay.

Cùng lúc đó, rất nhiều xe biển thường ở khắp các phía xung quanh quảng trường đồng loạt gắn đèn hiệu cảnh sát lên nóc xe, đồng loạt rồ ga bao vây chặn xe của Chu Diệc Phi.

Trên xe của Hoắc Chính toàn là bọn tội phạm cùng đường, nếu bị bắt không tử hình thì cũng hơn mười năm, giờ phút này là thời khắc sống còn, thục mạng cho xe tháo chạy, bất chấp đèn xanh đèn đỏ hay là người đi đường, cứ thế vù vù lao đi, rất nhanh chóng phá vỡ vòng vây cảnh sát bố trí ở khu vực gần quảng trường.

Chu Diệc Phi ngồi trên xe, mặt lạnh như tiền, vốn còn định thương lượng với Chu Vinh trước, không được mới sử dụng biện pháp rắn, cho anh ta một cơ hội cuối cùng, không ngờ Chu Vinh cố tình dẫn hắn đi vòng vèo, thực ra đã báo cho cảnh sát đối phó với hắn, đưa hắn vào chỗ chết, món nợ này không chết không xong!

•••

Trong một tòa nhà văn phòng ở cạnh quảng trường Gia Đức, Trương Nhất Ngang đứng ở cạnh cửa sổ tầng 1, thực ra là đang chăm chú theo dõi mọi tình hình xảy ra trên quảng trường.

Sau khi chiếc xe của Hoắc Chính lao ra như tên lửa, Trương Nhất Ngang lập tức lệnh cho xe cảnh sát dừng truy đuổi, vì tình hình ở khu vực trung tâm thành phố phức tạp, áp lệnh phải bắt cho bằng được thì rất có khả năng sẽ gây ra tai nạn thương vong nghiêm trọng cho quần chúng. Cảnh sát trơ mắt nhìn chiếc xe lao ra khỏi vòng vây, anh ta lập tức yêu cầu nhân viên trung tâm Thông tin của Công an thành phố theo sát hướng đi của bọn chúng qua camera giám sát bên đường, mặt khác bố trí lực lượng vây chặn từ vòng ngoài, đợi bọn chúng đi đến khu vực an toàn ở ngoại ô thành phố rồi tiếp tục vây bắt.

Cùng lúc đó, anh ta báo cho Tống Tinh tiến hành lục soát đối với Chu Vinh.

Tống Tinh dẫn hai xe cảnh sát bao vây chặt nhóm người của Chu Vinh, đuổi toàn bộ những người trên xe xuống cưỡng chế kiểm tra. Ở hiện trường không tìm thấy cái USB, phát hiện ra một lượng lớn tiền mặt trên xe. Chu Vinh nhẹ nhàng giải thích anh ta làm công việc kinh doanh, trên xe mang nhiều tiền mặt cũng không cần giải thích với cảnh sát, anh ta không biết chiếc xe vừa tháo chạy khi nãy, đối phương chủ động chặn họ lại để hỏi đường.

Mặc dù cảnh sát biết Chu Vinh nói dối, nhưng trong tay không có chứng cứ cũng không làm gì được anh ta, Tống Tinh đành gọi điện hỏi ý kiến Trương Nhất Ngang xem có cần đưa về lấy lời khai không. Trương Nhất Ngang ngẫm nghĩ nếu không tìm thấy cái USB, dẫn về cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, hơn nữa, cảnh sát mà bắt người giàu nhất Tam Giang Khẩu, sau sẽ phải đưa ra một lô lốc lý do giải thích, bèn bảo ông ta thả người luôn, toàn bộ lực lượng cảnh sát quay về, dồn toàn lực truy bắt đám tội phạm đang tháo chạy trên ô tô.

•••

Không lâu sau, kế hoạch đuổi bắt đã tuyên bố thất bại. Cảnh sát mặc thường phục tham gia vây bắt ở phía trước thông tin về, họ nhận được tin báo của quần chúng, có một chiếc ô tô đã lao xuống sông, đám người trên xe đã ra khỏi xe rời khỏi hiện trường trước khi xe lao xuống sông, theo miêu tả của quần chúng, chiếc xe rơi xuống sông chính là ô tô của bọn tội phạm. Xung quanh chỗ này không có camera giám sát, tình hình phức tạp, sau khi bọn tội phạm chạy trốn, muốn bố trí đuổi bắt không hề dễ dàng. Còn về Chu Vinh, cảnh sát không những không lấy được cái USB, mà còn rút dây động rừng nghiêm trọng.

Trương Nhất Ngang quay về phòng làm việc, cân nhắc xem tiếp theo phải làm thế nào, lúc này, Lý Tây mang đến một thông tin.

“Sếp ạ, vừa nãy khi các anh bắt Chu Vinh ở quảng trường Gia Đức, Trương Đức Binh không ở trên ô tô đúng không ạ?”

Trương Nhất Ngang nhớ lại nội dung Tống Tinh báo cáo với mình, trên xe chỉ có Chu Vinh, Hồ Kiếm Nhân và mấy đệ tử khác, không có Trương Đức Bính

Lý Tây vô cùng đắc ý nói: “Em đã định vị điện thoại di động của Trương Đức Binh, phát hiện thấy hắn ở gần một tòa chung cư cách quảng trường không xa, em đã kiểm tra số liệu định vị, phát hiện thấy từ sáng đến giờ, Trương Đức Binh ở khu vực gần đó suốt, chỗ đó chắc chắn có vấn đề. Sau đó em lại kiểm tra camera giám sát tối hôm qua, cuối cùng đã phát hiện ra cái USB ở đâu.”

“Ở đâu?” Trương Nhất Ngang sốt ruột hỏi.

Khóe môi Lý Tây cong lên, cô nàng đưa ra điều kiện: “Em phải đích thân đi điều tra lấy chứng cứ.”

“Không được.” Trương Nhất Ngang lập tức từ chối.

“Thế thì em không nói được.”

“Tôi ra lệnh cho cô phải nói.”

“Em từ chối.”

Trương Nhất Ngang nhìn cô nàng mấy giây, sốt ruột gãi đầu: “Cô cứ nói đi, nếu đúng, lát nữa đi điều tra, sẽ đưa cô đi cùng.”

Lý Tây mỉm cười, lấy điện thoại di động, tìm ra một bức ảnh chụp từ camera giám sát, thời gian là tối hôm qua, ánh sáng tối mờ, hình ảnh không được rõ nét, thoáng thấy một người đàn ông cầm một chiếc vali.

“Người này là ai?”

“Anh ta tên là Đỗ Thông, là sale bán hàng ở một đại lý 4S thuộc công ty của Chu Vinh,” Lý Tây đã từng gặp anh ta một lần, nên mới nhận ra khi xem đi xem lại đoạn ghi hình, “em kiểm tra thấy tối hôm kia có một vụ lưu hồ sơ cảnh sát liên quan đến anh ta, em đã liên hệ với cảnh sát ở đồn công an được cử đi thực hiện nhiệm vụ, nắm được diễn biến sự việc, tối hôm kia anh ta lén lái xe của Chu Vinh ra ngoài giúp công ty tổ chức cưới hỏi để kiếm thêm, kết quả trên đường bị đâm xe, đại lý 4S báo cảnh sát là anh ta lấy trộm xe trong đại lý, kết quả thương lượng cuối cùng là anh ta phải gom đủ sáu trăm nghìn tệ để bồi thường trong vòng một tháng. Lúc đó, chính vì anh ta đâm xe, Hồ Kiếm Nhân dẫn theo nhiều bảo vệ trong biệt thự của Chu Vinh ra ngoài để giải quyết vụ việc với anh ta, khiến khu biệt thự bị bỏ trống, Phương Siêu và Lưu Trực mới lẻn vào.”

“Thế tại sao cô nói cái USB ở trong tay anh ta?”

“Cái vali trong tay anh ta, em thấy rất giống cái vali bị cướp ở nhà Chu Vinh.”

Trương Nhất Ngang chăm chú nhìn tấm hình một lúc, lắc đầu: “Hình ảnh mờ như thế này, mà cô cũng nhận ra được.”

“Em… em cảm thấy đúng là nó.”

“Cảm thấy!” Trương Nhất Ngang khinh khỉnh lắc đầu.

“Thế tại sao Trương Đức Binh canh chừng suốt ở gần đó?”

“Cô làm sao biết được mục tiêu của Trương Đức Binh là theo dõi anh ta, chứ không phải là để tiếp ứng Chu Vinh ở quảng trường Gia Đức?”

“Em…” Lý Tây không biết trả lời thế nào.

“Nếu nói như cô, cái USB ở trong tay gã này, Trương Đức Binh đã theo dõi nó, tại sao không đưa luôn quân lên cướp cái USB về?”

“Chuyện…” Lý Tây vẫn không trả lời được.

“Một nhân viên bán ô tô như anh ta, thì có quan hệ gì với Phương Siêu và Lưu Trực, cái USB làm sao rơi vào tay anh ta được? Nếu anh ta là đồng bọn của Phương Siêu và Lưu Trực, thì tại sao hai người này không ở nhà anh ta, sao phải mạo hiểm ở nhà nghỉ, suýt nữa thì bị chúng ta bắt?”

Lý Tây không biết đáp lời thế nào.

“Cho nên thằng bán hàng này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện của Chu Vinh, cô đừng có tham gia linh tinh nữa, bây giờ chúng tôi đều bận bắt tội phạm đây.” Trương Nhất Ngang hoàn toàn không đếm xỉa gì đến phán đoán của một lính mới như Lý Tây, bực mình đuổi cô nàng ra ngoài.

Lý Tây dốc hết tâm sức điều tra qua camera giám sát phát hiện được thông tin độc, thế mà bị lãnh đạo phủ quyết luôn, trong lòng càng nghĩ càng bực, lao luôn ra ngoài phóng chiếc xe trợ lực đi.

Không lâu sau, Trương Nhất Ngang chợt nghĩ đến tính cách của Lý Tây, không biết chừng lại đi điều tra một mình, vội gọi điện thoại cho cô nàng, không ngờ không ai nghe máy, anh ta chạy đi hỏi, có cảnh sát trông thấy Lý Tây đi xe ra ngoài rồi, Trương Nhất Ngang hết sức lo lắng, đành lên một ô tô biển số thường đuổi theo.

•••

Sau khi về biệt thự, Chu Vinh đứng ngồi không yên.

“Anh Vinh, sự việc ngày hôm nay, em thấy không phải là cảnh sát hình sự nhằm vào Chu Diệc Phi, mà là nhằm vào chúng ta.” Hồ Kiếm Nhân phân tích.

Chu Vinh gật đầu: “Cảnh sát chắc chắn đã biết chuyện trong biệt thự, cũng biết tôi bị mất đồ.”

“Trong chúng ta có nội gián.”

“Anh cảm thấy là ai?”

“Sáng nay trước khi chúng ta ra quảng trường Gia Đức, không nói với bất cứ ai, đám đệ tử trên xe đi cùng suốt, không có cơ hội đưa thông tin ra ngoài, người duy nhất có khả năng là lái xe tiểu Mễ.”

Chu Vinh ngẫm nghĩ, nói: “Nhưng bây giờ đã bị cảnh sát theo dõi, chúng ta cũng không thể tùy tiện xử lý thằng tiểu Mễ này.”

“Tiểu Mễ, cảnh sát, những việc này đều không có vấn đề gì, chỉ cần cái USB chưa bị lộ, bọn họ không thể động đến chúng ta. Em chỉ lo,” Hồ Kiếm Nhân cau mày, “lúc cảnh sát xông đến, hai thằng cướp kia cũng quan sát trong chỗ tối, nếu bọn chúng nhìn thấy cảnh đó, liệu có nghĩ là chúng ta liên kết với cảnh sát giăng bẫy bắt bọn chúng?”

Chu Vinh nhìn chiếc điện thoại di động riêng tư của mình, cho đến bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của bọn tội phạm, trong lòng lại càng lo lắng, nếu bị ép quá, đối phương công khai luôn cái USB, thì hậu quả khôn lường, bây giờ đã bị cảnh sát theo dõi, để chuộc được cái USB về lại càng khó khăn.

Anh ta nhấc điện thoại di động lên, gọi cho Trương Đức Binh, hỏi tình hình bên đó, Trương Đức Binh nói sau đó Đỗ Thông đã bực tức về nhà, Chu Vinh nghĩ bụng chắc anh ta thấy cảnh sát đến tìm bọn họ, cảm thấy bị liên kết gài bẫy nên giận dữ. Trương Đức Binh lại nói vừa nãy anh ta trông thấy cô nàng tên là Lý Tây cũng vào trong tòa nhà đó, còn có một người đàn ông lạ mặt đi bên cạnh cô ta, có khả năng là một trong hai thằng tội phạm.

Sau khi dập máy, Chu Vinh nằm trên ghế sofa ngửa cổ suy nghĩ giây lát, chợt ngồi bật dậy, lạnh lùng nói: “Nếu bọn tội phạm cũng không tin tưởng vào vụ trao đổi này, thì nhất định không để yên, ra tay luôn!”

Hồ Kiếm Nhân gật đầu, bây giờ cũng chỉ còn cách như vậy, thừa lúc cảnh sát vẫn chưa lấy được cái USB, đánh nhanh thắng nhanh, chắc chắn là có rủi ro, nhưng cũng chỉ còn cách liều một phen. Hai người lập tức thông báo cho Trương Đức Binh, bảo anh ta triệu tập mấy đệ tử tin cậy nhất, đi lên tòa chung cư bắt người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net