Tội Phi Cầu Thân - Nạp Lan Tĩnh Ngữ - Phần 1_ [Zin] (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bé ngước đôi mắt ngấn nước của mình lên nhìn Khởi Yên, dường như là đang vô cùng cảm kích thái độ trìu mến quan tâm của cô, sau đó vùi đầu vào vai cô khóc rấm rứt.

Nhìn gần mới thấy, cô bé này chỉ chừng tám, chín tuổi mà thôi.

Tám, chín tuổi! Khởi Yên cau mày, quay đầu lại, phẫn nộ trừng gã đàn ông đang đứng nhìn mình.

Trên lầu, Liệt Phong cầm tách trà lên, đưa mắt liếc sang chỗ cô thì đột nhiên sững lại, lặng người nhìn cảnh cô đang dịu dàng vỗ về đứa trẻ trong lòng.

Liệt Phong liền đặt tách trà xuống, chằm chằm nhìn về phía gã đàn ông đang hùng hổ xông đến chỗ cô.

“Ta bảo ngươi…” Gã đàn ông thấy cô gái xinh đẹp trước mặt cứ trừng mắt lườm mình thì xông ra, rất mau gã đột nhiên cười gian, bước chậm lại : “Nghe tôi nói này, phu nhân, nếu phu nhân đã quan tâm tới đứa trẻ nhà chúng tôi thì phu nhân nên thưởng cho nó chút tiền, tội gì phải ôm một đứa trẻ bẩn thỉu như nó vào lòng, như thế có ích gì?~ Chẳng khiến nó no được. Hay là…” Gã liền chỉ vào bát tiền của mình.

Chương 109

Tinh Nguyệt Minh Nguyệt vội chạy ra sau lưng Khởi Yên, níu áo cô khi thấy cô định lên tiếng, hai người họ sợ cô sẽ rước họa vào thân.

Khởi Yên cười nhạt, gạt tay của Tinh Nguyệt Minh Nguyệt ra, tay kia vẫn ôm chặt lấy bé gái, rồi nhìn thẳng về phía gã đàn ông, cất giọng hỏi : “Ngươi đã mua cô bé này với giá bao nhiêu?”

“Phu nhân, trên thế gian này đúng là có rất nhiều người tội nghiệp nhưng chúng ta không thể thấy ai cũng ra tay cứu vớt được, vì thế, xin phu nhân hãy để đứa trẻ này xuống, chúng ta cùng quay về, có được không…?” Thoáng thấy sát khí lóe lên trong đáy mắt gã đàn ông, Minh Nguyệt liền vội vàng lên tiếng khuyên ngăn Khởi Yên.

Thói đời là vậy sao?

Khởi Yên chau mày, cô biết mình đang tự chuốc họa vào thân, cô biết mình nên giống như những người cùng đứng xem vừa nãy, dù thấy đứa bé này có tội nghiệp, có đáng thương đến đâu thì cũng nên nhắm mắt làm ngơ, quay người bỏ đi để đỡ bị vạ lây. Bởi vì, dù cô có tấm lòng Bồ Tát, từ bi thánh thiện đến đâu cũng không thể cứu được hết những người nghèo khổ, cơ cực bần hàn trên thế gian này. Vì thế, hễ nhìn thấy họ, cứ lẳng lặng bỏ đi, coi như không biết, nếu cố nán lại thay họ đòi lại công bằng thì chỉ tổ rước họa vào thân mà thôi.

Nhưng…

Khởi Yên đưa mắt nhìn cô bé con đang đói lả trong lòng mình, lạnh giọng hỏi gã đàn ông : “Nói cho ta biết, ngươi đã mua cô bé này với giá bao nhiêu?”

“Ba lượng.” Gã đáp lại cộc lốc : “Đã mua mất ba lượng. Phu nhân hỏi việc này để làm gì? Lẽ nào phu nhân muốn mua nó về làm nha hoàn sao??”

Khởi Yên lạnh lùng đáp : “Nếu ta nói phải thì sao?”

“Ha ha…” Gã đàn ông liền phá lên cười, bên cạnh bỗng xuất hiện thêm ba, bốn gã cũng to đô không kém : “Đứa trẻ này là cần câu cơm của huynh đệ chúng tôi, nếu phu nhân mua nó mất rồi thì chúng tôi phải lấy gì để sống đây? Nhưng nếu phu nhân kiên quyết đòi mua thì phải trả cho chúng tôi hai mươi lượng. Chỉ cần hai mươi lượng, chúng tôi sẽ bán nó cho phu nhân!”

“Minh Nguyệt, đưa tiền cho bọn họ!” Khởi Yên ôm cô bé rồi bỏ đi.

Minh Nguyệt và Tinh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau hội ý, cuối cùng đành bất lực, quăng bạc cho bọn tham lam vô lại đó, rồi vội vàng đuổi theo sau Khởi Yên.

Năm gã vô lại đưa thỏi bạc lên miệng cắn thử, thấy nó là hàng thật bèn đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng phá lên cười ha hả, như đang nghĩ ra âm mưu đểu giả gì đó.

Khởi Yên bồng cô bé đến một nơi cách xa chỗ vừa nãy, dừng lại đợi Tinh Nguyệt và Minh Nguyệt.

“Phu nhân, người định mang đứa bé này đi cùng chúng ta sao?”

“Không!” Khởi Yên vỗ lưng cô bé, cô bé choàng tỉnh, cô liền mỉm cười hỏi : “Đói rồi phải không?”

“Dạ…” Cô bé gật đầu.

“Minh Nguyệt Tinh Nguyệt!” Cô quay người, đưa đứa bé cho Minh Nguyệt bế : “Hai người các ngươi dẫn cô bé này đi mua chút gì ăn, sau đó tìm nhà nào tốt bụng, xin người ta nhận nuôi cô bé này, nhớ đưa cho họ ít tiền.”

Cô không thể mang đứa bé này về cung, một cô bé dễ thương lại rất hiểu chuyện như vậy, nên tránh nơi thị phi đó càng xa càng tốt, bởi vì hoàng cung là nơi đầy rẫy cạm bẫy nguy hiểm, muốn sinh tồn được thì phải học cách nhẫn tâm, độc ác, hãm hại, giẫm đạp lên nhau mà sống.

Cứu cô bé chẳng qua vì thấy bất bình mà thôi, mục đích của cô không phải để người ta khen mình là người tốt hay Bồ Tát sống gì cả.

Cô là người ích kỷ, chỉ cần có thể bảo vệ bản thân, sống yên ổn qua ngày thì những thứ xảy ra xung quanh, cô cũng chẳng thiết màng đến.

“Việc này…” Minh Nguyệt Tinh Nguyệt băn khoăn không biết phải chọn lựa ra sao, nhiệm vụ của bọn họ là trông chừng nương nương, nhưng giờ nương nương lại kiên quyết bắt họ đi như thế, thật sự khiến họ không biết phải làm thế nào cho đúng. Cuối cùng, họ đành căn dặn cô đứng chờ họ ở đây, một lát nữa sẽ quay lại, trông thấy cô gật đầu đồng ý, họ mới yên tâm bế đứa bé rời đi.

Trông thấy đứa bé vì đói mà cho cả ngón tay bám đất bẩn lên miệng mút, Khởi Yên liền phì cười, nhưng rất mau, cô vội quay người, giả vờ vô tình, không nhìn cô bé nữa. Cô sợ, còn nhìn nữa, cô sẽ không nỡ để cô bé đi, cô bé đó thật sự rất dễ thương!

Ngồi trên tửu lâu, Liệt Phong lặng lẽ quan sát mọi nhất cử nhất động của Khởi Yên, bao gồm cả biểu cảm khi nãy, khi cô quay người về phía mình, hắn liền chăm chú nhìn khuôn mặt đang cúi gằm xuống đất của cô.

Khởi Yên định dạo quanh một lát, nhân lúc chờ Tinh Nguyệt Minh Nguyệt, cô muốn ngó xung quanh xem còn có trò gì náo nhiệt để thưởng thức hay không. Nhưng khi cô mới đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy có luồng ánh mắt rợn người từ đằng sau đang xuyên thẳng về phía mình. Cô vội dừng lại, quay người, nhìn lũ đàn ông khi nãy đang chường ra vẻ mặt cực kỳ đểu cáng, từ từ tiến lại phía mình.

Chết rồi!

Cô chột dạ, thầm kêu không xong.

Lúc nãy vì mải để tâm đến đứa bé nên cô đã quên khuấy một việc vô cùng hệ trọng, bọn người vô lại như mấy gã trước mặt, ngoài tham tiền ra còn rất háo sắc!

Những người xung quanh dường như cũng cảm nhận được tình thế nguy hiểm của cô nhưng người nào cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, vội rảo bước qua, coi như không liên can đến mình.

Cô đảo mắt nhìn bốn phía hòng tìm đường thoát thân.

Năm gã đàn ông nhận thấy cô đã phát hiện ra mục đích bỉ ổi của mình liền lừ lừ áp sát lại gần.

“Phu nhân, trên người phu nhân còn có tiền nữa không? Đưa hết cho huynh đệ chúng tôi đi! Đã lâu rồi huynh đệ chúng tôi không có giọt rượu nào bỏ bụng, thèm lắm~~~”

“Chậc chậc chậc, da dẻ của phu nhân sao cứ trắng nõn trắng nà thế này? Nào, để ta sờ thử xem trên người phu nhân có tiền không nhá?”

“Phu nhân, sao chỉ còn mỗi mình phu nhân ở lại thế này? Con bé con mà phu nhân vừa mới mua về đâu rồi…Có phải phu nhân chê nó bẩn thỉu nên đã vứt nó đi rồi không? Yên tâm, huynh đệ chúng tôi sạch sẽ, thơm tho lắm~”

Không có cảnh sát, không có người thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp, cũng chẳng có bóng dáng của tên bổ đầu nào quanh đây nên mấy tên vô lại này càng được thế làm càn…

Ngoài tự mình cứu bản thân ra, Khởi Yên chẳng còn lựa chọn nào khác.

Khởi Yên cắn răng, lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo bọn chúng, vừa trừng mắt vừa chầm chậm lùi lại phía sau, nhân lúc bọn chúng không chú ý, cô liền vùng người, tháo chạy.

“Đứng lại!”

“Đứng lại! Đừng chạy!”

Khởi Yên xách váy, chạy bán sống bán chết, vừa chạy vừa với rổ trứng gà của bà lão bên đường, ném về phía bọn chúng.

“A….Rổ trứng gà của tôi…Trứng gà của tôi…!!!”

Khởi Yên liền cúi đầu xin lỗi bà lão, đưa mắt nhớ rõ vị trí mà bà lão đang ngồi, cô tính, nếu lát nữa có thoát thân thì sẽ quay lại chỗ bà lão để đền tiền.

“Aiya! Aiya…Giữa ban ngày ban mặt mà dám ức hiếp con gái nhà lành, bổ đầu đâu?? Đám bổ đầu mà ta phái đi đâu hết cả rồi???” Gã huyện lệnh đang đứng cạnh Liệt Phong liền vã mồ hôi hột, nơm nớp lo sợ Liệt Phong sẽ phạt hắn tội tắc trách.

Liệt Phong quắc mắt lườm gã một cái, sau đó ném cái tách đã bị mình bóp nát trong tay từ lúc nào sang một bên, đứng dậy, quan sát cô gái đang hoảng sợ chạy thục mạng bên dưới.

Chương 110

Con mèo hoang bướng bỉnh, để xem cô thoát thân thế nào nếu không có ai tới cứu!

Liệt Phong lạnh lùng nhìn cô gái đang chạy thục mạng bên dưới và đám lưu manh đang cười khả ố đuổi theo sau, tay nắm chặt thành đấm, nhưng vẫn không hề có ý phi thân xuống cứu người, có lẽ là đang chờ xem cục diện thế nào.

“Người đâu!!!! Mau gọi hết bổ đầu ra đây, mau xông ra cứu người!! Mau!!” Tên huyện lệnh không rõ Liệt Phong đang nghĩ gì, song, mặt của Liệt Phong cứ sa sầm lại, trông cực kỳ đáng sợ, thấy thế, gã vội vàng hô hoán người chạy ra cứu.

Khởi Yên chỉ cắm đầu bỏ chạy, không hề la lên một tiếng nào, cô biết, những người dân sống quanh đây sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, sẽ không một ai sẵn sàng lên tiếng đòi lại công bằng hay ra tay ngăn bọn lưu manh đó lại giúp cô.

Con người trên thế gian này từ lúc sinh ra đã có tính ích kỷ, trong mọi tình huống, họ sẽ  nghĩ cho bản thân mình trước tiên, cô cũng vậy, cũng không khác gì với bọn họ. Vì thế, nào có ai dám xen vào để chuốc họa vào thân?

Có mấy gã thanh niên chừng mười tám đôi mươi định xông ra cứu cô thì đều bị người bên cạnh giữ lại, lắc đầu biểu thị đừng có chen vào.

Khởi Yên nhếch mép cười khẩy, tiếp tục bỏ chạy. Đột nhiên, mắt cô sáng rỡ khi trông  thấy sạp hàng phía trước đang bày bán những viên đá hình tròn và mấy cuộn dây để buộc chân. Cô liền chạy đến, hất hết đám đá và dây buộc trên bàn, không đợi gã chủ quầy lên tiếng mắng nhiếc, đã cắm đầu chạy tiếp.

Năm gã lưu manh dẫm phải đá tròn, trượt chân, ngã chổng vó lên trời. Đám người đứng xem, không dám xông ra cứu Khởi Yên, liền phá lên cười chế giễu bọn chúng.

“Khốn thật!” Khởi Yên vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem bọn chúng thế nào thì thấy chúng đã nhanh chóng bật dậy đuổi theo mình, nhưng khoảng cách truy đuổi đã xa hơn lúc trước.

Cảm thấy mình càng chạy càng vướng, cô bèn cúi đầu, nhanh tay buộc vạt váy lại, đôi chân trắng nõn cũng vì thế mà lộ cả ra ngoài.

Đứng trên lầu cao nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt của Liệt Phong như bị thứ gì đó sắc nhọn chọc vào, nhức nhối, toàn thân toát ra luồng sát khí lạnh đến run người, bàn tay siết lại kêu răng rắc.

Khởi Yên chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến biểu cảm trên mặt của những người đứng xem và cũng chẳng còn thời gian để quay đầu lại nhìn bọn lưu manh đang ráo riết rượt đuổi mình, cô đưa mắt, nhìn vào bức tường cao sừng sững trước mặt. Không rõ vượt qua nó rồi thì sẽ thế nào, nhưng giờ nó là con đường duy nhất giúp cô thoát thân.

Khởi Yên cắn răng, bất chấp thân phận nương nương cành vàng lá ngọc, bất chấp lễ giáo khắt khe của thục nữ khuê các, cô vội chạy về phía bức tường, ra sức trèo lên đỉnh. Trước sự kinh ngạc của mọi người, cô dễ dàng vượt qua nó, nhảy sang bên kia.

Cô gái đó…

Quả nhiên không dễ đối phó!

Liệt Phong nheo mắt tiếp tục quan sát.

Vừa nhảy qua bên, Khởi Yên liền phát hiện, đây vốn là ngõ cụt, bốn xung quanh đều không có lối thoát.

Chết rồi!

Khởi Yên chau mày, vội đưa mắt tìm xem có chỗ nào có thể trốn tạm không, nhưng ngõ cụt thì làm gì có ngóc ngách nào có thể ẩn nấp.

Khởi Yên ngẩng đầu lên nhìn bức tường, định trèo về, ai ngờ, đám lưu manh đã trèo hết lên trên tường, lần lượt nhảy xuống, túm áo cô giữ lại.

“A___” Khởi Yên bị chúng hất ngã vật ra đất.

 “Hề hề hề…phu nhân xinh đẹp à, chân của phu nhân dài thật đó, khiến huynh đệ chúng tôi đuổi theo phu nhân đến là khổ~~~”

“Nói ít thôi. Xem ra ả ta cũng vừa mới thành thân, chắc vẫn còn ‘đồ ngon’ để cho huynh đệ chúng ta thưởng thức. Xông vào đi!!!”

“Các ngươi…” Khởi Yên cắn răng, đưa mắt nhìn bốn xung quanh.

Vắng tanh không một bóng người…

Trèo sang bên này đúng là tự mình chui đầu vào rọ…

Trông thấy lũ mọi rợ đang cởi thắt lưng nhìn mình đầy thèm khát, cô vội ngoảnh mặt đi, tim đập thình thịch vì hoảng sợ, cố gắng nghĩ cách thoát thân.

Gã mặc áo đen cởi thắt lưng rồi bước đến chỗ cô, vươn bàn tay bẩn thỉu ra, xé toạc chiếc áo cô đang vận trên người.

Lạ thay, Khởi Yên không hề phản kháng, chỉ im lặng quan sát gã, nhân lúc gã đờ người ngắm chiếc áo yếm bị lộ ra ngoài, cô liền co gối, huých thẳng vào bộ hạ của hắn.

“OA! AAAAAA!!!!” Gã đó liền ôm bộ hạ, nhảy như choi choi, gào lên rõ thảm.

Có lẽ, cú huých gối đó đã thành công đoạn tử tuyệt tôn nhà hắn rồi….

Khởi Yên bèn vùng người, nhanh chóng bỏ chạy thoát thân.

“Mẹ nó! Con đàn bà thối tha! Xông lên đè nó ra!!!”

Khởi Yên kinh sợ, vùng chạy về phía ngõ cụt, cụt cũng phải chạy, nếu may mắn, cô có thể trèo tường nhảy sang bên kia…

“AAAAA” Bốn gã còn lại đã nhanh chân đuổi theo, túm tóc được Khởi Yên, ném cô ngã vật ra đất. Đầu bị nện mạnh vào nền đất cứng, đau điếng, cô vội ôm đầu, trông thấy vẻ mặt đê tiện của bọn chúng, cô bèn cắn môi, dùng cách cuối cùng…

“Đều là do cha mẹ sinh ra…Các người lại nỡ nhẫn tâm ra tay hãm hại một cô gái yếu đuối sao??” Cô chớp mắt, cố ra vẻ tội nghiệp nhìn bọn chúng.

“Câm miệng đi! Anh em đâu, xông lên!!!”

“Các người! A….”

Một tên mặt đầy sẹo bỗng thẳng tay vả cô một cái, khiến cô đau điếng, đầu quay mòng mòng, váng vất muốn ngất xỉu.

Tiếp theo đó, cô nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách toạc, giống như ngày hôm đó, trong phòng tắm của Thiên Dực Cung, cô bị Liệt Phong ấn người xuống đất…

Lớp áo bên ngoài bị bọn mọi rợ đó xé nát, chỉ còn lại chiếc yếm và chiếc quần trắng bên trong…Đôi mắt cô vô hồn nhìn bọn lưu manh bỉ ổi đang cười khả ố, nhỏ dãi thèm thuồng nhìn mình, đáy mắt cô ánh lên tia tuyệt vọng.

Khi bọn chúng định xông vào xé nốt hai thứ cuối cùng trên người Khởi Yên thì cô bỗng nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc…

Khởi Yên sực tỉnh, vội vơ lấy bộ quần áo rách bươm bị vất ngay bên cạnh, che trước ngực mình rồi đưa mắt lên nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì …

Tuyệt Liệt Phong!!!

“Ngươi…Tuyệt…” Đột nhiên, cô nhìn thấy hai gã lưu manh đang nằm quằn quại trên đất, hai gã còn lại thì bị Liệt Phong kéo áo, đập bốp hai cái đầu bẩn thỉu vào nhau, chưa đã tay, Liệt Phong còn cầm lấy thanh củi to do người nào đó để phơi trong ngõ, quật thẳng vào chân của bọn chúng…

Kế đó Khởi Yên nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết…

Và cũng nghe thấy tiếng tim mình dần bình tĩnh trở lại, một cảm giác ấm áp chợt dấy lên trong lòng…

Khởi Yên cắn môi, lấy chiếc áo rách cố che kín người, gượng dậy, dựa người vào tường, đôi mắt vẫn lộ ra vẻ kinh hãi.

Vừa nãy, cô tưởng…mình sẽ bị…

Chương 111

Lũ lưu manh lần lượt nằm quằn quại trên đất, tên nào tên nấy đều bị đánh cho kinh hồn bạt vía, không tài nào gượng dậy được.

Liệt Phong tiện tay ném thanh củi vào đám ô hợp đáng chết đó, mặc kệ bọn chúng rên la, quay đầu nhìn cô gái đang dựa người vào tường vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Thấy Liệt Phong tiến lại phía mình, Khởi Yên vội kéo chiếc áo rách bươm cố che kín người, sau đó quay đầu, tháo chạy. Dù cô biết đây là ngõ cụt, có chạy cũng chẳng thoát.

“Ăn vận như thế, nàng còn định chạy đi đâu?” Giọng nói chẳng có lấy một chút dịu dàng từ sau lưng bỗng vang lên, lạnh đến mức Khởi Yên phải giật mình dừng bước.

Liệt Phong từ từ tiến đến chỗ cô, mắt cứ dán chặt vào bờ vai trần trụi, tấm lưng ngọc ngà và đôi chân trắng nõn của cô.

 Khởi Yên cúi đầu, vội né ra xa mấy bước, hòng duy trì khoảng cách với hắn.

Đột nhiên cô cảm thấy vai mình như được thứ gì đó ấm áp phủ lên, cô vội kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Liệt Phong đã cởi áo choàng của hắn, quàng lên người cô.

“Dù sao cũng là người con gái của ta, cứ để cơ thể lộ liễu như thế chạy ra ngoài, chỉ bổ mắt những gã đàn ông khác mà thôi. Muốn nhìn thấy cơ thể của nàng sao? Đợi đến kiếp sau đi.”

Liệt Phong lạnh lùng buông một câu rồi kéo chiếc áo trên người cô cho thật cẩn thận, khi thấy không có một bộ phận nào bị lộ ra ngoài hắn mới yên tâm, ôm cô phi lên tường.

Khởi Yên lặng lẽ ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn, nỗi sợ khi nãy được thay bằng cảm giác cực kỳ khó tả.

Khi cả hai đã bay qua bức tường, đáp xuống đất thì cô bỗng lấy tay định đẩy hắn ra.

“Đừng có động đậy.” Liệt Phong khẽ cảnh cáo.

“Ta…ta ghét bị ôm thế này…” Cô mím môi, tỏ vẻ khó chịu.

Thật là…sao lại để xảy ra chuyện rồi phải nhờ hắn đến giải cứu cơ chứ??

Tuy hắn xông vào rất kịp thời nhưng cô vẫn mong đó là người khác.

“Nàng không cảm thấy thoải mái sao?” Liệt Phong dừng bước, quay đầu, nhàn nhạt hỏi cô : “Nói như thế, nàng chỉ cảm thấy thoải mái khi được những tên lưu manh vừa nãy ôm ấp thôi sao?”

“Ta…” Khởi Yên cắn môi, trừng hắn : “Ta chỉ không ngờ: sau bức tường đó lại là ngõ cụt nên mới…nếu không như thế thì ta đâu cần ngươi phải xông vào cứu! Tự ta cũng có thể chạy thoát!”

“Được thôi.” Liệt Phong chợt cười lạnh, bỏ bàn tay đang ôm cô ra, đưa mắt nhìn mấy tên ăn mày đang tụ tập ở phía trước, sau đó đẩy Khởi Yên về phía đó : “Đi qua bên đó coi, một đám ăn mày lâu ngày không được đụng đến đàn bà, bỗng dưng vớ được một cô gái ăn mặc lõa lồ chạy đến chỗ mình, nàng thử nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì? Nàng chạy qua bên đó thử coi, ta sẽ không đa sự mà nhảy vào cứu như lúc nãy nữa…”

Nói rồi, Liệt Phong lạnh mặt liếc cô một cái rồi quay người bỏ đi.

“Ay!” Khởi Yên chột dạ đưa mắt sang nhìn đám ăn mày đang thèm khát đánh giá từ đầu đến chân mình từ nãy giờ, cảm giác kinh tởm bỗng dấy lên, cô vội quay người, đuổi theo Liệt Phong : “Vừa mới thoát hiểm xong, ta đâu có rỗi hơi mà đi đâm đầu vào chỗ chết. Ta mệt rồi, ta muốn quay về khách điếm nghỉ ngơi…”

Liệt Phong chợt dừng bước.

Khởi Yên không phản ứng kịp, theo đà chạy, đâm sầm mặt vào tấm lưng rắn chắc của Liệt Phong. Đau đến nỗi cô phải lùi lại mấy bước, lấy tay xoa xoa cái mũi đang đỏ lên như quả cà chua.

Liệt Phong cau mày, tỏ vẻ bực mình hỏi : “Đã bao giờ nàng nghĩ đến việc, đường đường là phi tần trong cung lại suýt nữa bị đám lưu manh đầu đường xó chợ cưỡng bức, rồi bị đồn ra ngoài để làm trò cười cho thiên hạ chưa?”

Khởi Yên liền nhếch mép cười nhạt : “Biết ngay mà, ngươi xông vào cứu ta chẳng qua là sợ ta sẽ làm ô uế đến thanh danh của ngươi mà thôi.”

Liệt Phong sa sầm mặt, im lặng nhìn cô.

Suýt chút nữa cô đã buột miệng hỏi tại sao hắn lại vừa khéo có mặt tại chỗ này để cứu cô, nhưng xem ra chẳng cần phải hỏi cũng có đáp án rồi.

Khởi Yên hừ lạnh, kéo chiếc áo khoác để nó che kín hết cả cơ thể mình, quay người bỏ đi. Nhưng chỉ được mấy bước cô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn gã đàn ông vẫn đang đứng đó lạnh lùng nhìn mình.

“Ta không biết đường về…” Cô lí nhí, cảm thấy mình vô cùng bẽ mặt___

Về đến khách điếm, cô cứ cúi gằm mặt, đi nép theo sau Liệt Phong vì sợ ai đó sẽ phát hiện ra một bên má của mình bị người ta đánh tím bầm lên.

Đến phòng, cô vội vã đi vào trong phòng ngủ của mình.

Liệt Phong vốn không định đi vào phòng cùng cô nhưng khi thấy cô hết đề cao cảnh giác, nới lỏng chiếc áo choàng rồi bước qua mình thì hắn liền phát hiện ra cánh tay và lưng cô có mấy vết xước nhỏ.

Hắn thầm rủa rồi vội bước theo cô.

Khởi Yên về phòng định cởi chiếc áo choàng ra, nhưng khi vừa mới quay người thì cô bỗng thấy Liệt Phong đang đi vào phòng của mình, cô liền vội vàng dùng áo choàng che kín cơ thể lại, cảnh giác nhìn gã đàn ông bỗng lù lù xuất hiện trước mặt mình.

“Cởi ra đi.” Liệt Phong lãnh đạm nhìn vẻ mặt cảnh giác cao độ như đang đề phòng thú dữ của cô.

“Không, ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi…ngươi…” Khởi Yên chau mày.

Liệt Phong mất kiên nhẫn, chẳng nói chẳng rằng bèn lấy tay kéo hai bàn tay đang nắm chặt chiếc áo của Khởi Yên ra, sau đó lột chiếc áo vứt sang một bên.

Khởi Yên kinh hãi, vội lùi lại hai bước, trừng mắt cảnh cáo : “Tuyệt Liệt Phong, ngươi đừng có làm càn! Ta vừa mới thoát khỏi nguy hiểm xong, vẫn chưa kịp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net