Tội Phi Cầu Thân - Nạp Lan Tĩnh Ngữ - Phần 1_ [Zin] (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lên kinh hãi rồi chạy vụt  ra ngoài.

Đám người đứng ngoài giật mình thảng thốt, Liệt Phong nheo mắt, vội đến hỏi : “Có chuyện gì thế?”

“Bên trong…bên trong có chuột…” Tinh Nguyệt Minh Nguyệt khiếp đảm lắp bắp trả lời : “Gia!!! Bên trong có chuột…có chuột to lắm…phu nhân vẫn còn ở bên trong ạ…”

Liệt Phong khẽ nhướng mày còn Sở Vân Kình đã lao thẳng vào trong như có cháy nhà.

Liệt Phong cũng đi theo sau, nhưng khi vào trong, hắn trông thấy đám thị vệ và Sở Vân Kình vừa mới hoảng hốt xông vào đều sững sờ kinh ngạc, đứng chôn chân tại chỗ nhìn cái gì đó. Hắn nhíu mày, rẽ qua họ, nhìn vào trong.

Hắn thấy Khởi Yên chỉ đứng yên, mặt vô biểu cảm nhìn con chuột đang sợ khiếp vía đâm từ xó này sang xó kia mà không biết phải thoát ra bằng lối nào.

Chương 115

(Giải thích chút xíu về con chuột nha các tình yêu : chuột thấy người là đã sợ khiếp vía rồi, hơn nữa, trước đó, Tinh Nguyệt Minh Nguyệt lại hét ầm lên, đến người còn giật mình chết giấc chứ đừng nói là chuột, lá gan của chúng nhỏ ti à, thêm vào nữa, cả một toán người xông vào, con chuột ấy không sợ đến nỗi đâm hết xó này đến xó kia để tìm đường tháo chạy mới là lạ! Vì thế, việc con chuột sợ hãi k có gì đáng nói, cái đáng nói là thái độ của Khởi Yên kìa.)

“Phu nhân, trong này có chuột, đợi bọn thuộc hạ dọn dẹp xong, người hãy vào có được không ạ?” Tên thị vệ đứng bên bỗng dè dặt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên ắng trong phòng.

Khởi Yên liền lấy tay giữ ngực, ngăn mình ói hết ra khi trông thấy chuột, lúc quay người, thoáng thấy Liệt Phong, cô bèn cố nhịn cảm giác buồn nôn đầy khó chịu đó xuống, cố tỏ vẻ lãnh đạm bước ra ngoài.

“Không phải đàn bà ai cũng rất sợ chuột sao?” Có mấy kẻ khẽ quay sang kháo nhau.

“Còn đứng đó mà bàn tán nữa hả? Mau đuổi con chuột này ra ngoài, sau đó khuân hết đồ đạc từ trên xe vào trong, chúng ta phải ngủ qua đêm ở đây, trưa mai mới rời đi, nếu gia và phu nhân lại trông thấy chuột như vừa nãy thì coi chừng cái đầu của các ngươi đấy!” Sở Vân Kình sẵng giọng quát tháo.

Liệt Phong mặc kệ họ, quay người đi ra ngoài, nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Khởi Yên.

“Nàng không sợ sao?” Hắn bước đến chỗ cô, đứng bên cạnh, cùng đưa mắt ngắm ánh mặt trời đang khuất sau rặng núi.

“Sợ chứ, nhưng có sợ cũng chẳng ích gì, vì chuột không cắn người!” Khởi Yên cười nhạt đáp lại : “Chỉ là ta vẫn không hiểu, tại sao một Đại Vương tôn quý như ngươi lại chọn qua đêm ở nơi rừng núi hoang vu này chứ?”

“Sống trong hoàng cung xa xỉ mãi cũng nhàm, thỉnh thoảng sống trong rừng núi hoang dã như thế này có khi lại hay. Chẳng lẽ nàng không thấy như thế sao?” Liệt Phong cười khẩy : “Cũng đúng thôi, một công chúa lá ngọc cành vàng như nàng sao có thể quen với việc  ngủ tại nơi rừng rú hoang vu như thế này.”

Khởi Yên liền trừng mắt đanh giọng phản bác : “Ta đâu có nói là mình không thích… chỉ là…” Cô thở dài : “Hi vọng nơi rừng núi này không có ‘thứ đó’ mà thôi.”

“Thứ gì?” Liệt Phong nhướng mày.

Khởi Yên không đáp, chỉ lạnh mặt nhìn hắn rồi chẳng màng xem thái độ của mình có phạm phải tội khi quân hay không, trực tiếp phớt lờ hắn, đi thẳng ra chỗ khác, ngồi lên phiến đá đã được lót lá trúc, đưa mắt ra xa ngắm ánh chiều tà.

Mặt trời lặn rồi ha…Cô khẽ mỉm cười…Ánh tịch dương bao giờ cũng đẹp…

Liệt Phong đứng nhìn cô gái đang ngồi ngắm ánh chiều tà có vẻ vô cùng thích thú, khóe miệng nhếch lên ý cười như có như không.

Chập choạng tối, Sở Vân Kình và một vài tên thị vệ đốt lửa nướng thịt thú rừng, còn Khởi Yên chỉ ngồi lặng lẽ trên phiến đá ngắm cảnh, mặt trời lặn thì cô ngắm trăng lên, trăng khuất vào mây thì cô quay ra ngắm sao…

Vì mọi người đang cố dọn dẹp, bố trí phòng ốc nên cô chẳng có chỗ nào để ngồi. Tinh Nguyệt Minh Nguyệt thì đang cùng mấy cô cung nữ, trải chiếu, rải chăn, mắc màn sau đó là bày biện vật dụng cho hai căn phòng nên chẳng có ai rảnh để trò chuyện với Khởi Yên cả.

Vất vả bận rộn cả buổi mãi mới xong, căn phòng giờ đây đã được bày trí hết sức gọn gàng, tuy đơn giản nhưng lại không mất đi tính nhã quan.

Mấy ngày này, Liệt Phong tạm quên đi thân phận quân vương của mình, vừa nãy hắn còn ngồi cùng với đám thị vệ nướng thịt thỏ, giờ thì đứng dậy, đi ra chỗ mấy cành cây to bị ai đó chặt, vất ngổn ngang dưới đất, nhặt một cành đẹp nhất lên, rút con dao găm sắc lẻm ra, dóc vỏ rồi tỉ mỉ đẽo gọt.

“Đại Vương…” Sở Vân Kình tiến lại chỗ hắn.

“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Liệt Phong không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi y.

“Dạ? Thuộc hạ đãng trí quên mất, xin gia bớt giận ạ. Gia, thịt đã nướng xong được một ít rồi ạ, có cần…” Sở Vân Kình cung kính hỏi.

“Ừ. Không cần phải lo cho ta, ta cảm thấy vô vị nên mới làm cây kiếm gỗ này giải khuây chút thôi, lát nữa ta sẽ qua đó, các ngươi cứ ăn trước đi.”

“Dạ!”

Đương lúc Liệt Phong đang chăm chú gọt đẽo gần thành hình cây kiếm gỗ thì bỗng nghe thấy tiếng thét thất thanh của Khởi Yên từ xa vọng lại.

“A____!!!”

Lúc Liệt Phong và đám thị vệ xông đến thì Khởi Yên đang kinh hãi giật lùi người về phía sau, như bị thứ gì đó dọa cho khiếp vía vậy.

“Phu…” Sở Vân Kình định qua chỗ cô.

Liệt Phong cản y lại, sau đó hắn tự mình bước đến gần cô.

Khởi Yên ngồi trên đất, run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu, Liệt Phong lại gần, định đỡ cô dậy thì đột nhiên trông thấy hai con rắn đen sì đang bò qua chỗ cô.

“Khởi Yên?” Liệt Phong không hiểu nhìn cô : “Không phải nàng đã nói mình không sợ những thứ này sao?”

Vì hồn vía đã sớm lên mây nên trông thấy Liệt Phong, Khởi Yên như trông thấy cứu tinh, liền lao vào lòng hắn, run cầm cập nói : “Mau đuổi chúng đi…Rắn…Ta sợ rắn…”

Liệt Phong phì cười, ôm lấy cơ thể đang run rẩy không ngừng của cô : “Sợ gì chứ? Chỉ là hai con rắn thôi mà, như nàng nói đó thôi, chúng không cắn người đâu…”

“Không phải!!! Chúng biết cắn người đấy! Ta sợ rắn lắm! Thật sự rất sợ!!!” Khởi Yên vội ngẩng đầu lên nói, đôi mắt cô tràn ngập vẻ hoảng loạn nhìn Liệt Phong : “Ta vốn tưởng trong khu rừng này sẽ không có rắn, chuột không cắn người nhưng rắn thì có…chúng nó…”

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Khởi Yên, cộng thêm mười đầu ngón tay của cô bất giác cắm sâu vào bả vai của mình, Liệt Phong liền hỏi : “ Nàng sợ thật sao?” Biết cô không hề giả vờ, hắn liền bế cô lên, đi về hướng căn nhà trúc : “Bên trong nhà sẽ không có rắn, để ta bế nàng vào.”

Khởi Yên cắn môi, đột nhiên ngoan ngoãn như con mèo con, vùi đầu vào lòng Liệt Phong, nhắm mắt, tự trấn an mình.

Không sợ chuột, chỉ sợ rắn? Sao lại có người kỳ lạ vậy nhỉ?

Cần phải biết, rắn cũng như chuột, sẽ không bao giờ cắn người, trừ khi người động vào chúng, vậy thì cô ta đang sợ cái gì chứ?

Khởi Yên vẫn run cầm cập trong lòng Liệt Phong, khi bước vào nhà, đám người hầu trông thấy cử chỉ rất đỗi thân mật của hai chủ nhân thì sượng sùng, cúi gằm mặt, vội kéo nhau bỏ ra ngoài.

Liệt Phong khẽ đặt cô lên giường rồi cúi người, dịu dàng hỏi cô : “Có cần ta kêu người sắc cho nàng ít thuốc an thần không?”

“Không cần đâu.” Khởi Yên lắc đầu, khẽ dịch người vào bên trong : “Ta đỡ hơn rồi…Chỉ cần không phải nhìn thấy mấy con vật vừa trơn tuột vừa ngoằn nghèo biết cử động đó là được.”

“Nói như vậy, nàng cũng sợ giun sao?” Liệt Phong bèn trêu chọc cô : “Tại sao khi nhìn thấy chuột nàng lại không sợ như vậy?”

Khởi Yên hít một hơi thật sâu, nhíu mày, trừng hắn : “Có cần phải hỏi nhiều như thế không? Ta là con gái, kiểu gì mà chẳng sợ một vài thứ? Nhưng không có nghĩa là nhìn thấy cái gì cũng sợ, chỉ có một số thứ đủ khiến ta sợ hãi thôi…” Sợ đến mức phải lao vào lòng hắn…

Đó là rắn! Thứ mà cô sợ nhất, dù ở thế kỷ hai mươi mốt, thì chỉ cần nhác trông thấy bóng chúng qua phim ảnh, sách báo, cô đã sợ chạy mất mật rồi chứ đừng nói là trực tiếp tiếp xúc với chúng…

Chỉ là, lúc đó, cô đã quá sợ hãi, đến nỗi phải bẽ mặt để hắn bế mình vào phòng…

Chương 116

Thấy cô nổi giận, Liệt Phong liền mỉm cười, nhưng cũng không gặng hỏi thêm về vấn đề đó nữa, hắn chỉ hỏi xem cô có muốn cùng hắn ra ngoài ăn chút gì không thôi.

Nom thấy cô nhíu mày phân vân chưa chịu trả lời, Liệt Phong đoán ra cô vẫn còn sợ nhìn thấy rắn, hắn bèn đứng dậy, quay người nhìn qua cửa sổ, sau đó cười trêu chọc cô : “E rằng, hai con rắn vừa nãy dọa nàng sợ chết khiếp đã chẳng còn mạng mà dọa nàng tiếp nữa rồi. Đi thôi! Ra ngoài ăn chút gì thôi nào! Nếu không đi thì để ta mang đồ ăn vào đút cho nàng nhé~”

Nghe Liệt Phong nói vậy, Khởi Yên bèn lập tức hất tay hắn ra, tự mình ngồi dậy xuống giường, rồi không thèm màng tới hắn, cô tự ý bỏ ra ngoài trước.

Liệt Phong khẽ cười nhạt rồi sờ lên bả vai đau nhức do lúc nãy bế cô vào phòng suýt nữa thì bị mười đầu ngón tay của cô bấm chảy máu, sau đó chậm rãi đi theo sau.

Vừa bước ra khỏi phòng, Khởi Yên liền nhìn thấy con gì đó dài dài được xiên vào que, nướng trên đống lửa đằng xa, cô bỗng dừng lại, như nghĩ ra thứ gì đó cực kỳ kinh tởm, cô vội quay mặt sang hướng khác, gập người nôn khan.

Liệt Phong đi ra, trông thấy cô như vậy liền tiến lại vỗ lưng giúp cô bớt khó chịu rồi chau mày hỏi : “Nàng sao thế?”

“Ụa…” Khởi Yên bụm chặt miệng, chỉ tay về phía đống lửa.

Liệt Phong nhìn theo hướng cô chỉ, sau đó thở dài bất lực, hai con rắn vừa nãy đã bị đám thị vệ giết chết rồi đem nướng mất rồi.

“Nếu sợ nhìn thấy nó khi còn sống thì chi bằng cứ ăn nó khi bị nướng chín cho hả giận.” Liệt Phong định dìu cô sang bên đó.

“Đừng! Ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy chúng!” Cô vội gạt tay của Liệt Phong ra, thầm rủa vài câu rồi quay người, vịn vào tường nôn tiếp.

“Mau gọi thái y lại đây!” Không đành nhìn thấy cảnh cô phải khó chịu đến mức như vậy, Liệt Phong bèn kêu người gọi thái y đến.

“Đừng! Đừng gọi thái y!” Khởi Yên nghe thấy thế liền hoảng hốt nắm lấy tay Liệt Phong cản lại : “Đừng gọi thái y, ta không sao đâu, chỉ vì sợ rắn nên ta mới…buồn nôn thôi, ta không sao nữa rồi.”

“Thật sự chỉ vì thế thôi sao?” Liệt Phong nheo mắt hỏi cô.

“Đúng thế, ta thật sự không sao, đừng gọi thái y làm gì. Ngươi cứ qua bên đó ăn đi, ta cảm thấy hơi khó chịu một chút, xin lỗi vì đã làm cụt hứng của ngươi, nhưng ta thật sự chỉ muốn vào phòng nghỉ ngơi một lát thôi.” Khởi Yên bèn lấy tay ấn ngực, tay kia vịn vào tường, chậm rãi đi vào trong.

Liệt Phong cứ thế lạnh mặt đứng nhìn cô, đến khi Sở Vân Kình chạy lại gọi hắn, hắn mới quay người bỏ đi.

Nhưng, dù Liệt Phong có ăn được đi chăng nữa thì lòng vẫn cảm thấy buồn bực vì Khởi Yên có thai mà không chịu nói cho hắn hay, đã thế lại còn sợ rắn mà ở lì trong phòng không dám ra ngoài.

“Khu rừng này có trúc không?” Liệt Phong bỗng ném que thịt nướng đang ăn dở sang một bên, đưa mắt nhìn ra phía xa.

“Có ạ, gần sát chỗ này có một rừng bạch dương, phía trước nó là một rừng trúc xanh. Thuộc hạ cũng không hiểu vị trí khu rừng này thế nào mà có thể mọc ra hai thứ cây khắc nhau một trời một vực đó nữa.”

“Đi hái một ít măng rồi đem nướng lên, sau đó mang vào phòng cho ta.” Nói rồi, Liệt Phong liền đứng dậy, phủi áo rồi đi vào trong.

Khi vào phòng, Liệt Phong trông thấy Khởi Yên đang chùm kín đầu, nằm cuộn tròn trong chăn, xem ra vẫn chưa ngủ.

“Nếu vẫn chưa ngủ thì ngồi dậy nói chuyện với ta một lát. Cứ nằm như thế cũng không phải là cách hay.” Liệt Phong nhàn nhạt nói với cô.

Quả nhiên, cái chăn liền động đậy, Khởi Yên ló đầu ra có chút thẹn thùng nhìn hắn : “Ta không có ý dập tắt hưng phấn của mọi người.” Có vẻ, cô vẫn đang cảm thấy ái ngại vì hành vi của mình lúc nãy : “Chỉ là do ta rất sợ rắn thôi chứ ta thật sự không cố ý làm mọi người mất hứng đâu.”

“Có ai truy cứu việc đó đâu nào.” Liệt Phong liền bật cười, lần đầu tiên tiếng cười của hắn lại dễ nghe như thế.

Khiến cho Khởi Yên cảm thấy nỗi sợ ban nãy đã dịu đi nhiều.

Khởi Yên chợt sững người, vội lấy tay ấn ngực, chau mày nhìn Liệt Phong, cô cực ghét cảm giác an toàn pha chút dựa dẫm mà hắn mang lại lúc này.

Thế nhưng, trong hoàn cảnh này, ngoài việc tìm cảm giác an toàn từ hắn ra, dường như cô chẳng có thể tìm được nó từ ai cả.

Nó chẳng qua chỉ vì, chỉ vì cô…

Chỉ vì cô quá sợ rắn nên mới muốn tìm cảm giác được ai đó che chở mà thôi, chỉ thế thôi…

 Khi cô định lên tiếng nói tiếp thì Sở Vân Kình bỗng đi vào, trong tay y cầm mấy miếng măng đã được nướng chín : “Gia, măng được rồi ạ.”

“Ừ, đưa cho ta.” Liệt Phong cầm lấy chúng rồi phất tay bảo Sở Vân Kình lui xuống.

Liệt Phong tách măng thành miếng nhỏ rồi đưa cho cô gái đang ngồi tròn mắt nhìn mình : “Ăn đi!”

“Cái này…?” Khởi Yên ngạc nhiên nhìn miếng măng : “Không phải mọi người chỉ nướng thịt thôi sao?”

“Hóa ra nàng thích ăn thịt à?” Liệt Phong cười lạnh hỏi vặn lại.

Khởi Yên cứng họng, bèn cầm lấy miếng măng : “Ta không muốn ăn, măng ngon hơn mấy thứ dầu mỡ bầy nhầy đó.”

Nói rồi cô cúi đầu, nhấm nháp ăn từng miếng một, Liệt Phong chỉ ngồi nhìn cô cười cười, đợi cô ăn hết một miếng, hắn lại tách cho cô một miếng nữa rồi hỏi : “Nàng đang giấu ta chuyện gì có phải không?”

Khởi Yên thoáng giật mình, cố tỏ vẻ bình tĩnh trả lời : “Không có.”

“Thật sự không có?” Mặt Liệt Phong liền đanh lại : “Nàng cũng biết rõ một điều, ta vốn không hề thích người khác lừa dối mình!”

“Không có là không có, ngươi nghĩ rằng ta có thể lừa ngươi được chuyện gì sao?” Khởi Yên bực mình trả lại hắn miếng măng : “Ta ăn no rồi, cảm ơn ngươi đã sai người nướng măng cho ta.” Dứt lời, cô phủi tay, chùm chăn ngủ tiếp.

Trông thấy cô lại trốn vào trong chăn, Liệt Phong bèn ném miếng măng đang bóc dở ra ngoài cửa sổ, cười lạnh, sau đó quay người, đi ra ngoài.

Mặt hắn cứ lạnh tanh từ lúc đó trở đi, một chút dịu dàng cũng không còn.

Mức độ chịu đựng của hắn chỉ có thể đến thế mà thôi! Cái gì cần làm hắn đã làm rồi, nhẹ nhàng thì cũng đã nhẹ nhàng rồi, dịu dàng thì cũng đã dịu dàng rồi, trừ phi trái tim của cô ta làm từ đá, nếu không…

Liệt Phong nhếch mép cười lạnh, nhặt con dao găm dưới đất lên, tiếp tục gọt cây kiếm gỗ ban nãy.

Ba ngày sau, bọn họ đã về đến đất của hoàng thành.

Khởi Yên ngồi dựa người vào thành xe, nhắm mắt yên lặng như đang nghỉ ngơi.

Thực ra là cô đang rất khó chịu, vốn dĩ, mang thai đã rất mệt, giờ lại phải ngồi trên xe ngựa xóc qua xóc lại cả ngày trời, buồn nôn cũng không dám nôn, muốn kêu phu xe dừng lại nhưng lại sợ ai đó phát hiện ra hành vi bất thường của mình nên đành thôi.

Vì thế, cô cứ cố chịu đựng cho đến khi xe ngựa phóng vào trong thành. Cuối cùng, khi cảm thấy mình không thể chịu được nữa, cô bèn vén màn che ngó đầu ra ngoài, vừa đúng lúc trông thấy một tiệm bán thuốc nằm bên đường, cô vội chớp mắt, dường như đã quyết tâm làm việc gì đó.

“Đợi một chút! Có thể kêu phu xe dừng lại một lát không?” Khởi Yên bỗng thò đầu ra gặng hỏi người đang cưỡi ngựa song song với xe của mình.

“Chúng ta đã đi suốt một ngày đường rồi, cứ phải ngồi mãi thế này, ta khó chịu lắm. Để mọi người dừng lại nghỉ một lát có được không?”

Liệt Phong quay sang nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, rồi đưa mắt nhìn đám người theo hầu, cuối cùng nói : “Ờ. Nghỉ một lát rồi đi tiếp.”

Khi mọi người được lệnh dừng lại nghỉ ngơi, Khởi Yên liền tự mình xuống xe mà không cần đến sự giúp đỡ của Tinh Nguyệt và Minh Nguyệt, cô tới chỗ Liệt Phong đang cho ngựa uống nước, rồi nói : “Cảm ơn!”

“Nếu muốn nghỉ thì qua bên kia ngồi nghỉ một lát, không cần phải tới đây cảm ơn ta.” Liệt Phong nhàn nhạt liếc Khởi Yên, bỗng dưng hắn lại thích nhìn thấy cảnh cô bất khuất, ngẩng cao đầu đối chọi với hắn. Thái độ biết điều lúc này của cô khiến hắn vừa ghét vừa phiền.

“Thực ra ta muốn nói với ngươi một chuyện.” Khởi Yên sượng sùng nhìn hắn : “Bụng của ta rất khó chịu, muốn qua bên kia…một lát.”

Liệt Phong nhướng mày, quay sang nhìn cô : “Đến việc này cũng phải bẩm báo với ta nữa sao?”

“Ý ta không phải thế, ta muốn nói là : ngươi có thể đừng sai người bám theo ta nữa có được không? Chỗ này khá vắng người, hơn nữa, chỉ vì việc đi nhà xí…mà phải phái người theo dõi như thế, sẽ rất mất mặt…”

Thấy mặt hắn đanh lại, cô liền vội vàng giải thích : “Ngươi không cần sợ ta có ý định bỏ trốn đâu, chỗ này là kinh thành, một cô gái yếu đuối như ta có muốn trốn cũng chẳng lại được đám quân lính của ngươi, hơn nữa, mấy ngày trước khi chúng ta còn ở huyện Dung, có mấy lần ta cũng đi dạo một mình, không hề có người theo sát, ta cũng có bỏ trốn đâu. Nếu đi đâu, ngươi cũng phái người bám theo ta như thế, ta sẽ nghi ngờ ngươi đã quá coi trọng ta rồi đó!”

Liệt Phong liền nheo mắt : “Không phải nàng đã bảo muốn đi nhà xí sao? Còn đứng đó lôi thôi mãi làm gì, mau đi đi!!” Nói rồi, hắn lại quay ra cho ngựa uống nước tiếp.

Thấy hắn đã đồng ý, cô liền mỉm cười cảm ơn hắn, sau đó thì bỏ đi.

Nói là đi nhà xí nhưng mắt cô cứ dán chặt vào tiệm thuốc bên đường….

Mãi lâu sau, khi Khởi Yên quay về, mọi người cũng đã nghỉ ngơi xong, cả đoàn lại tiếp tục khởi hành.

__________

Vừa đặt chân đến hoàng cung, Khởi Yên liền vội vàng chạy về Minh Nguyệt Cung, không cho ai có cơ hội được thăm hỏi mình, sau đó cô sai người đến chỗ Mặc Trần để gọi Tư Âm về.

Còn Liệt Phong thì quay về Thiên Dực Cung, tắm rửa trước để gột sạch lớp bụi bám dọc đường, sau đó mới ngồi duyệt đám tấu chương chất thành chồng trên bàn.

Nửa đêm, Ngọc Phi lại đến quấy rối đòi vào cho bằng được, Liệt Phong liền lệnh cho ả quay về thị cung của mình trước.

Đến giờ Tý, Liệt Phong duyệt nốt mấy tờ tấu chương còn lại trên bàn rồi tiện tay để chúng sang một bên, còn mình thì cúi đầu, bóp bóp trán, ra chiều rất mệt mỏi.

“Đại Vương, đây là trà an thần ạ, người nên uống một chút để đỡ mệt ạ.” Tên thái giám vội bưng tách trà, cung kính đưa cho Liệt Phong.

“Ừ.” Liệt Phong với tay cầm nó rồi nhàn nhạt hỏi : “Tách trà này là của ai thế?”

“Bẩm Đại Vương, là của Ngọc Phi nương nương ạ. Vừa nãy nương nương mới pha cho người và dặn nô tài rằng : nếu Đại Vương không muốn gặp nương nương thì hãy bưng tách trà này cho người uống, nó sẽ giúp người tỉnh táo để phê duyệt tấu chương, nương nương không muốn làm phiền người nữa ạ.”

Liệt Phong cười lạnh, nhấp một ngụm rồi để sang bên cạnh.

Không ngờ rằng, hắn mới đi vắng có mấy ngày mà cô ả đã biết ‘lấy lùi làm tiến’, học được chiêu ‘lấy nhu khắc cương’ như thế này rồi.

“Đành vậy!” Liệt Phong khẽ thở dài, đứng dậy rời khỏi Thiên Dực Cung, đi đến Ngọc Cẩm Cung.

Hắn ở cạnh ả ta cũng chỉ vì muốn nắm giữ bí kíp của sáo trúc Thiên Ngọc thôi, nếu đối xử quá tàn nhẫn với ả thì e rằng sẽ có ngày ả mất hết lí trí, lôi cây sáo đó ra thổi khúc nhạc chết chóc để giết tất cả mọi người trong cung cũng không biết chừng.

Cho dù thế lực hiện nay của Liệt Phong rất mạnh nhưng nếu có thêm sự trợ giúp của sáo trúc Thiên Ngọc thì hắn sẽ như ‘hổ thêm vây cánh’, không còn phải sợ bất kỳ ai nữa. Vì thế, ả đàn bà đó vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên cần phải để ả nếm thêm chút ngọt ngào nữa mới được.

Đương lúc Liệt Phong đang trên đường đến chỗ Ngọc Phi thì hắn chợt nhìn thấy Minh Nguyệt đang bưng nước nóng từ Minh Nguyệt Cung đi ra rồi rẽ sang hướng khác. Như nghĩ ra việc gì đó, hắn bèn dừng lại sai người truyền Sở Vân Kình và mật y* trong cung đến.

*Mật y : thái y chỉ được dùng đến trong những trường hợp đặc biệt.

Khi Ngọc Phi hay tin Liệt Phong đang đến chỗ mình thì ả liền niềm nở chạy ra đón, nhưng lại bắt gặp cảnh Sở Vân Kình đang hết sức bối rối với một lão già lạ mặt tay cầm hòm thuốc đứng sau y.

“Đại Vương…” Ả bèn cất tiếng nũng nĩu, nhanh chân đến chỗ Liệt Phong, ôm lấy cánh tay hắn : “Đại Vương giải quyết xong chính sự rồi à? Cuối cùng thì Đại Vương cũng nhớ đến Ngọc Nhi, Ngọc Nhi còn tưởng người đã quên mất Ngọc Nhi rồi cơ~~~”

Liệt Phong đưa mắt bảo Sở Vân Kình và mật y mau đi xử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net