Tội Phi Cầu Thân - Nạp Lan Tĩnh Ngữ - Phần 1_ [Zin] (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tội Phi Cầu Thân - Nạp Lan Tĩnh Ngữ

Người dịch: feilunhai1010

Beta: Mei Ying

Nguồn: http://feilunhai1010.wordpress.com

Thể loại: Xuyên không, cổ đại, ngược thân, ngược tâm, HE

Tình trạng : Chưa hoàn a~~ 

                            _______________________________

Chương 1: Tìm kiếm mục tiêu

Translator : feilunhai1010

Beta : Mei Ying

Gió lạnh, một bóng trắng nhỏ nhắn gầy guộc đi qua ngã tư vắng vẻ không người . Gió se sẽ thổi khiến cô run rẩy, chỉ còn cách dùng đôi cánh tay mảnh khảnh ôm lấy thân mình, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước.

Sắp bình minh rồi, cô vẫn chưa tìm thấy người cần tìm. Đối với cô mà nói, tại thế giới xa lạ mới sống được hai ngày này, để tìm được người ưng ý là vô cùng khó khăn.

“Khởi Yên, trong ba hoàng muội của trẫm, chỉ có muội là luôn an phận thủ thường, không vì nuông chiều mà phóng túng, và chỉ có muội mới giữ tấm thân trong sạch. Vì Y Thuỷ hoàng triều của chúng ta, muội bắt buộc phải đi cầu thân”

“ Thế sao, bắt buộc phải đi cầu thân sao?”

Hai ngày trước, khi cô từ trong bồn tắm tỉnh lại, đã bị quàng lên người cái danh phận xa lạ – Trường Tôn Khởi Yên, trưởng công chúa của Y Thuỷ quốc.

Cô ngước mắt nhìn lên trời Đông đỏ rực, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi trắng bệch, dần dần hiện lên ý cười chua xót, mỉa mai. Vậy sao? Chỉ vì cô là công chúa duy nhất có tấm thân trinh bạch, cho nên phải gả cho tên quân vương lạ lẫm đó sao?

Tên đàn ông được gọi là hoàng huynh của cô, dùng vẻ mặt lạnh lùng cùng giả dối, từng từ một nói với cô “bắt. buộc. phải. gả”

“Được lắm!”. Nếu như tất cả bọn họ đều biết cô, công chúa Trường Tôn Khởi Yên, cũng không còn tấm thân trong sạch, để xem họ còn bắt cô đi cầu thân nữa không!

Hừng đông dần dần thay thế màn đêm mịt mùng, khi ánh mặt trời đột ngột chiếu sáng làm mắt chói đến nỗi gần như không mở nổi, bàn tay nhỏ nhắn vội đưa lên che lại, đang mắt nhắm mắt mở nhìn về phía trước, thì ngẫu nhiên trông thấy một cỗ xe ngựa chạy tới gần.

Qua tấm rèm bị gió thổi bay phần phật, cô trông thấy một chàng trai ngồi trong xe. Tuy không nhìn rõ tướng mạo nhưng đây là người đầu tiên có thân hình khá thu hút kể từ khi cô trốn ra khỏi cung. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô vẫn hạ quyết tâm.

“ Tiểu nữ bị lạc đường tại đây, mong quý nhân tương trợ!” Đột nhiên cô lao ra đứng cản trước mũi xe đang chạy băng băng. Ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào vó ngựa sắp giẫm phải mình.

“Hu uuùùù ~~~~” Người trông giống phu xe đề phòng cảnh giác nhìn cô gái áo trắng đột nhiên vọt ra cản đường mình. Đôi mày rậm nhíu chặt, nạt nộ :

“Ả đàn bà không biết sống chết kia, đứng chắn giữa đường làm gì, mau tránh ra!”

“Đêm qua tiểu nữ bị lạc. Đi đến con phố này, quả thực không tìm thấy đường về nhà. Sáng sớm tinh mơ không thấy một bóng người, cực chẳng đã mới cản đường quý nhân, mong quý nhân giúp đỡ ……..” Cô cố gắng hạ thấp giọng, yếu ớt mở miệng, mi mắt hàm tình, ánh mắt lại liếc về phía người ngồi trong xe.

“ Hai bên đều là nhà dân. Ngươi không đi gõ cửa hỏi đường, chặn trước xe của chúng ta làm gì? Mau tránh ra!” Dứt lời, tên xa phu không thèm để ý đến cô, quay đầu ngựa, định đánh xe lách qua.

“ Mong quý nhân giúp đỡ………”. Cô lén nhíu mày rồi quay người, tiếp tục cản trước xe.

“Ngươi………. Đồ đàn bà không biết tốt xấu kia”

“ Vân Kình, để cô ta vào.” Thanh âm trầm khàn, lạnh lùng đột nhiên vọng ra từ trong xe ngựa.

“ Gia (cách gọi chủ nhân), ả đàn bà này lai lịch không rõ ràng. Ả ta…….”

“ Không sao, cứ để cô ta vào trước rồi chúng ta tiếp tục lên đường”. Giọng nói vẫn băng giá, lạnh đến nỗi khiến Trường Tôn Khởi Yên đứng xa bên ngoài cũng phải  khẽ nhíu mày.

Chọn bừa thế này, rốt cuộc đã chọn phải gã đàn ông như thế nào đây?

Chương 2: Ngọc bội

Translator : feilunhai1010

Beta: Mei Ying

Nửa canh giờ sau______________

Xe ngựa vẫn băng băng chạy trên đường, căn bản sự xuất hiện của Trường Tôn Khởi Yên hoàn toàn không ảnh hưởng tới lộ trình.

Trường Tôn Khởi Yên đảo mắt, dù đã hạ quyết tâm nhưng khi ngắm gã đàn ông ngồi ngay gần bên cạnh mình, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh cũng dần ửng hồng.

Rốt cuộc cô phải quyến rũ chàng trai khôi ngô, tuấn tú như thần này thế nào đây. Chẳng ngờ rằng bản thân bốc đồng chọn bừa phứa lại vớ ngay được chàng trai đẹp tựa thần David. Cho dù có quăng tới thế kỷ 21 thì với vẻ ngoài lạnh lùng kia cũng đủ sức khiến hàng vạn thiếu nữ si mê cuồng dại.

Tuyệt Liệt Phong (tên chàng nghĩa là : Gió lạnh ghê người > < ) liếc nhìn thiếu nữ ngồi im lặng bên cạnh. Trên người thiếu nữ phảng phất mùi hoa đinh hương thoang thoảng, khuôn mặt cúi gằm như e thẹn. Từ góc độ của anh nhìn sang, hàng lông mi cong cong so với đôi mắt vừa trong veo chất chứa cảm xúc pha trộn phức tạp lúc cô mới lên xe ngựa càng làm rung động lòng người.

“ Cô nương đã chặn xe ngựa, nửa ngày lại không nói câu nào, sao rồi? Không phải uống nhầm thuốc câm đó chứ?” Khuôn mặt anh ta ẩn hiện ý cười nhàn nhạt. Khi thiếu nữ không chú ý, Tuyệt Liệt Phong giơ tay khẽ nâng chiếc cằm thon thon, buộc cô ngẩng đầu nhìn mình.

Trường Tôn Khởi Yên sững sờ. Cô vốn đã hạ quyết tâm nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của gã đàn ông trước mặt loé lên tia nguy hiểm thì trong phút chốc, lòng quyết tâm đó bắt đầu rạn nứt. Cô có nên đi tìm một người nào khác dễ nói chuyện hơn để……..

“ Sao lại không nói? Hử?” Quả nhiên là thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành. Có điều, dù đôi mắt trong veo thuần khiết song pha tạp quá nhiều bụi trần. Xem ra, chỉ đến vậy mà thôi. Tuyệt Liệt Phong vừa hưởng thụ ánh mắt có chút hoảng loạn của cô vừa lấy ngón tay vuốt nhẹ chiếc cằm trơn mịn. ( Anh ăn vụng đậu hủ chị nha > <)

“ Anh có thời gian không?” Một lúc sau, Trường Tôn Khởi Yên mới tìm lại được tiếng nói của bản thân, bạo dạn thốt lên mục đích với gã đàn ông quá đỗi uy nghiêm, bá đạo này.

Đã đâm lao thì phải theo lao. Nếu không, lúc người trong hoàng cung phát hiện cô mất tích, họ nhất định sẽ áp giải cô về trước khi trời tối. Để đạt được mục đích, cô buộc phải tìm cho ra một người đàn ông có thể đoạt trinh tiết của mình ngay lập tức.

Tuyệt Liệt Phong lạnh mặt ngắm thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn thẳng vào mình. Môi khẽ mím rồi nhếch mép, lộ ra vẻ cười cợt. Ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng ve vuốt dung mạo tuyệt mĩ: “Cô nương muốn làm gì?”

“Anh……..” Trường Tôn Khởi Yên cắn cắn môi, tiếp tục bạo dạn nhìn thẳng vào mắt anh ta : “Anh có thể đưa tôi đến một nơi vắng vẻ, cho tôi chút thời gian, sau đó……..”. Cô biết người đàn ông trước mặt căn bản đã nhận ra cô chặn xe ngựa còn có mục đích khác, nhưng mà đột nhiên đối điện với một người cổ đại, cô vẫn cảm thấy có chút……… không biết làm sao để thốt lên lời………

Xuyên không kỳ lạ hai ngày trước đã xác định sẵn sẽ có rất nhiều khó khăn xảy đến với cô ở thế giới xa lạ này.

“ Sau đó……. như thế nào?” Tuyệt Liệt Phong nhướng mày. Dường như đoán được thiếu nữ đang gặp phải chuyện gì đó khó mở lời. Có điều làm sao cô dám chắc chắn anh ta sẽ giúp? Hay là cô biết thân phận của anh ta rồi?

“ Sau đó, sau đó chúng ta lên giường!” Trường Tôn Khởi Yên đột nhiên kiên định ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn về phía anh.

Tuyệt Liệt Phong khựng lại, trợn đôi mày kiếm “tà phi nhập tấn”* tựa hồ chưa hiểu rõ cụm từ “lên giường” kia mang hàm nghĩa gì.

“ Tôi… ý tôi là…phiền anh, giúp tôi từ một cô gái trong trắng trở thành đàn bà đúng nghĩa được không?” Cô giải thích như thế đủ xúc tích rồi nhỉ? Nếu anh ta vẫn không hiểu, cô chỉ còn nước xuống xe đâm đầu vào tường thôi.

Quả nhiên, hàng mi dày rậm của Liệt Phong khẽ chớp. Đương lúc Khởi Yên tưởng rằng mấy người cổ đại vì cô ăn nói bốc đồng sẽ coi cô như quái vật thì chàng trai trước mặt lại chớp mắt, nhếch miệng cười mỉm.

“Cười cái gì? Có phải anh đã hiểu ý tôi rồi không?” Khởi Yên cắn cắn môi, rướn người lên phía trước, cẩn thận quan sát nét mặt của anh ta.

Tuyệt Liệt Phong cười khẽ. Quả thực anh ta chẳng ngờ cô gái này lại có thể “phóng túng” đến nhường ấy. Trên đường tóm bừa một gã đàn ông liền muốn hắn huỷ đi trinh tiết của mình. Cổ quái! Thật cổ quái! Có điều, cô ta giống như cảnh đẹp ven đường khó có thể bỏ lỡ trên lộ trình anh ta đi dò thám Y Thuỷ quốc.

“ Cô nương đã nói rõ như thế, cô……..” Liệt Phong khựng lại đôi chút, ngập ngừng k chính xác lắm: “Sao tại hạ có thể không hiểu, chẳng qua……….” Anh ta nhướng mày, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng chiếu thẳng vào đôi mắt đẹp hút hồn của Khởi Yên: “ Tại hạ sẽ được lợi gì nào?”

Khởi Yên ngây người. Thực ra cô cũng liệu trước được anh ta sẽ hỏi như vậy. Cô chỉ không ngờ lại được hỏi thẳng thừng như thế.

Ngẫm nghĩ một lát, cô đột ngột cúi đầu. Trong lúc vội vàng không lấy được đồ quý giá gì ở trong cung, cô nhớ trên người có đeo một mảnh bạch ngọc trông cũng khá đáng tiền.

Liệt Phong hạ tầm nhìn. Khi mảnh ngọc bội đeo bên hông Khởi Yên lọt vào mắt, cơ thể anh ta chợt khựng lại, bất động ngước mắt nhìn cô hồi lâu.

“Cái này! Cái này có được không?” Khởi Yên tháo miếng ngọc bội rồi đưa tới trước mặt Liệt Phong : “Trên người tôi chỉ có mỗi mảnh ngọc bội khá đáng giá này thôi. Nếu anh giúp chịu tôi, cùng tôi gì gì đó xong, miếng ngọc bội này sẽ là của anh!”

Thực ra Khởi Yên không kỳ vọng nhiều. Tuy miếng ngọc bội này trông khá giá trị nhưng gã đàn ông trước mặt xem ra không phải là nhân vật đơn giản. Ngộ nhỡ anh ta khinh rẻ miếng ngọc bội cỏn con này, vậy cô phải làm sao? Cô chẳng có gì cả, chỉ là thứ trang sức này vừa khéo lại có trong người mình mà thôi.

Nhưng cô không thể ngờ, chàng trai vốn luôn lạnh lùng lại chăm chú ngắm mảnh ngọc bội trên tay cô rất lâu, lâu đến mức cô xém chút thu tay lại, toan không ôm ấp hi vọng gì thêm thì anh ta bỗng nói vọng ra ngoài: “Vân Kình, tạm không đến nơi đó nữa. Lập tức tìm một khách điếm, phải yên tĩnh, tuyệt đối không có ai làm phiền cho ta!”

Khởi Yên ngạc nhiên ngước mắt nhìn gã đàn ông trước mặt, phát hiện gương mặt lạnh lùng đó pha lẫn ý cười tà, vô cùng khó hiểu.

 * Mày kiếm tà phi nhập tấn : Giống với đôi lông mày của InuYasha (khuyển dạ xoa).
Chương 3: Đạt được mục đích

Dường như mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.

Lúc Khởi Yên cùng người đàn ông xa lạ bước vào căn phòng chữ “Thiên” (phòng dành cho khách VIP) bài trí xa hoa lộng lẫy, cô không nhịn được quay đầu liếc nhìn thứ to oành, đang chình ình chiếm gần nửa căn phòng ở đằng sau, chiếc giường sau tấm bình phong….

Ở thế kỷ 21, cô vẫn chưa kịp nếm thử cảm giác chết người này. Giờ cô buộc phải đối mặt với nỗi đau mà bất cứ phụ nữ nào cũng phải nếm trải.

“Việc đó………..” Khởi Yên ngước nhìn thân hình cao lớn trước mặt. Tự nhiên lại cảm thấy áp lực nặng nề, quay người, hoang mang chạy tới chỗ cách xa anh ta nhất, dè chừng nói: “Nếu bây giờ anh hối hận, vẫn còn kịp đó!” (o____O)

Kể từ lúc trông thấy mảnh ngọc bội tới giờ, khuôn mặt của Liệt Phong vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, chưa hề tan biến. Khi nghe Khởi Yên buột miệng nói như vậy, anh ta quay người, cười khẩy: “Câu này phải dành cho bản thân cô nương mới đúng chứ!”

Khởi Yên nín thinh, ngoảnh mặt đi. Lòng cảm thấy bức bối vô cùng.

Liệt Phong thu ý cười châm chọc lại, chậm rãi tiến về phía cửa sổ, thư giãn gân cốt, nhàn nhạ thốt ra một câu khiến người khác lạnh thấu tâm can: “Ta không thích đụng vào con gái dơ bẩn. Nếu cô nương quyết định xong rồi thì nên đi tắm rửa sạch sẽ. Nửa canh giờ sau đi ra cứ tự động nằm lên giường là được.”

Tức khắc, cảm giác khó chịu vì bị người khác chi phối chạy dọc toàn thân. Khởi Yên ngước mắt, trừng trừng lườm gã đàn ông cao lớn che mất phân nửa ánh sáng đang đứng bên cửa sổ.

Cô thực sự muốn gào ầm lên.

Nhưng mà, hoàn cảnh hiện giờ, đã leo lên mình cọp đâu thể nhảy xuống. Nếu chùn bước, đợi đến lúc người trong cung tìm ra thì chắc chắn cô phải nghe theo lệnh tên hoàng đế vô nhân tính đó, đi lấy tên quân vương lạ lẫm tàn bạo khát máu tuốt bên hoàng triều Lâm Phong xa lắc.

Cân nhắc lợi hại thiệt hơn, cho dù bây giờ bản thân có quá xốc nổi nhưng dẫu gì, dẫu gì cũng không cần phải lấy tên vua đương truyền hoang dâm vô đạo, tướng mạo lại khủng bố của hoàng triều Lâm Phong nữa………..

Dằn lòng, Khởi Yên đứng thẳng người, đánh giá vóc dáng của gã đó. Đúng là ăn nhau ở vẻ bề ngoài, cô đành nhẫn nhịn vậy. Chỉ cần lấy việc mất đi trinh tiết để uy hiếp tên hoàng đế kia, cô sẽ được tự do.

Sau lưng truyền đến tiếng nước chảy róc rách, đoán chắc cô ta đã đi vào gian phòng bên cạnh sau bức bình phong để tắm gội.

Liệt Phong quay người, đôi con ngươi lạnh lùng quét qua bộ quần áo trắng treo trên tường. Mảnh ngọc bội trắng lóa dắt bên thắt lưng, trông vô cùng chướng mắt.

Một lúc sau, Khởi Yên không rõ mình làm sao để bước ra khỏi phòng tắm, hơn nữa trong tình trạng không có lấy một mảnh vải che thân, do dự bước tới giường. Khi nhìn thấy chiếc giường lớn, mặt Khởi Yên bỗng đỏ như gấc, dè chừng liếc nhìn gã đàn ông đang đứng cách đó không xa, lòng ngổn ngang trăm mối nhưng vẫn quay người, đặt mình nằm xuống tấm thảm trải giường, nhắm mắt, dùng hết dũng khí nói to: “Có thể bắt đầu rồi!”

Cô nghe thấy tiếng chân từng bước từng bước tiến lại gần, đôi mắt vốn đương khép hờ càng nghiền chặt. ( > < )

Liệt Phong chậm rãi ngắm thiếu nữ tuyệt sắc nằm trên giường, lướt mắt đánh giá từ mái tóc còn ẩm ướt đến đôi chân ngọc ngà trắng trẻo. Mặt Liệt Phong hiện lên nụ cười tà mị. Cô ta đã muốn, vậy thì anh ta sẽ chiều.

Chỉ có điều, hậu quả sau này sợ rằng cô ta gánh không nổi……..

————-

Khởi Yên không rõ làm sao bản thân có thể vượt qua đau đớn trong suốt hai canh giờ liền. Khi cảm giác xé thân truyền đến, gã đàn ông chẳng những không vỗ về âu yếm lại còn tỏ vẻ như hưởng thụ cảm giác phát tiết dục vọng của hắn lên người cô, căn bản không màng xem liệu cô có đau hay không……….

Hai canh giờ sau, gã đàn ông đó cơ hồ đã thỏa mãn nên quay người, rời khỏi thân thể cô, nắm xuống bên cạnh. Lát sau, cô nhận thấy hắn đã ngủ thiếp đi.

Khởi Yên cắn răng, chật vật ngồi dậy, không dám nhìn những vết xanh đỏ mờ ám trên người nhưng khi mắt thấy vết máu dính trên chăn, liền ngừng nguyền rủa, thở phào nhẹ nhõm

Để đạt được mục đích thì không cần quan tâm quá trình gian truân vất vả ra sao. Tóm lại, những gì phải chịu đựng thì cũng đã chịu đựng rồi. Cần trải qua cũng đã trải qua rồi. Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành nên rời đi càng sớm càng tốt……..

Khởi Yên rón rén ngồi dậy, cố nhịn cơn đau truyền từ hạ thể. So với tưởng tượng thực sự còn nghiêm trọng hơn nhiều.  Cô nghiến chặt răng, nhẹ nhàng hết sức bước vào sau tấm bình phong, mặc quần áo, vuốt lại mái tóc dính bết mồ hôi… toan rời đi thì đột ngột dừng bước, gỡ mảnh ngọc bội đeo ở thắt lưng ra rồi quay về phòng.

Dường như anh ta đang ngủ say, hơi thở khá đều đặn, cũng không bị đánh thức bởi tiếng sột soạt khi cô thay quần áo.

Khởi Yên cúi người, đặt mảnh ngọc bội lạnh ngắt xuống cạnh gối của anh ta. Sau đó cô thất thần, ngắm kĩ gương mặt say ngủ của anh ta một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng rời đi.

Ngay sau khi cánh cửa được đóng lại, Liệt Phong đột ngột mở mắt, nhỏm dậy. Lạnh lùng nhìn mảnh ngọc bội bên gối rồi vươn tay cầm nó lên vân vê.

Nét cười mệt mỏi dần dần hiện lên. Chỉ có điều, trong vẻ mặt đó pha lẫn vài tia hàn băng.

Trường Tôn Khởi Yên, cái giá phải trả, e rằng, cô gánh không nổi………..

Ngón tay thuôn dài bóp chặt mảnh ngọc bội. Cảm giác lạnh ngắt theo xúc giác từ từ truyền vào trái tim băng giá…………

Chương 4: Xuyên không 2 ngày trước (1)

Translator : feilunhai1010

Beta : Mei Ying

Dù đã là giữa trưa nhưng toàn thân cô vẫn thấy lạnh toát.

Run run giương cánh tay xoa bờ vai gầy guộc, đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một đám người. Cô đành miễn cưỡng dừng bước.

Thị vệ trong cung.

Khởi Yên ung dung nhìn bọn họ, trong lòng không tránh khỏi thầm cười lạnh. Muốn bắt cô hồi cung để chờ ba ngày sau đi cầu thân phải không? Được thôi, cô chiều………

Chỉ là, khi quay về liệu có xảy ra bất trắc gì hay không thì cô không dám chịu trách nhiệm đâu đó!

Cô bị áp tải vào một chiếc kiệu xa hoa, mấy chục tên thị vệ tinh nhuệ đi theo sau, mắt nhìn chằm chằm vào cô, ý muốn cảnh cáo dù có mọc cánh cũng khó thoát khỏi ánh mắt cú vọ của họ.

Khởi Yên nhếch mép cười lạnh, toàn thân mệt mỏi rã rời. Dù sao cũng vật lộn trên giường suốt hai canh giờ liền với gã đàn ông đó, cô lại chẳng được ngủ, không mệt mới lạ.

Khởi Yên cười bí hiểm, nheo nheo mắt như vô cùng thích thú cảm giác bị người ta tống vào kiệu khiêng về. Cô ngẩng đầu, hít sâu hai hơi.

Hai ngày trước, nằm mơ cô cũng không nghĩ rằng cuộc đời mình lại xoay vần như thế này………

Hai ngày trước……

———————-

Tên thật của cô là Lâm Nhược Đồng, giáo viên ngữ văn chủ nhiệm lớp 5 của một trường tư thục. Trường đột nhiên tổ chức du xuân, có một cậu học sinh không may rớt xuống nước. Dù không biết bơi nhưng dưới tình thế cấp bách, cô vẫn liều mình lao xuống, tận lực bình sinh kéo cậu bé lên bờ. Khi mọi người đều giơ tay định kéo cô lên thì một lực cực mạnh hút cô xuống chìm nghỉm. Dòng nước lạnh băng bao quanh, cô vẫn nhớ như in cảm giác cận kề cái chết…………..

Thật sự, khó chịu vô cùng.

Vốn tưởng mình đã chết lãng nhách như vậy, không đi bái kiến Diêm Vương lão gia thì cũng làm cô hồn phiêu dật bốn phương nhưng lúc cô phục hồi ý thức lại thấy mình vẫn chìm trong nước.

Cô hoảng hốt ngoi lên khỏi mặt nước thì phát hiện mình đang ngồi lõa thể trong một cái bồn tắm thời cổ đại mà cơ thể lại không phải là của mình.

Sau khi tỉnh táo, cô phải cẩn thận dò hỏi những người xung quanh mới biết được mình xuyên không rồi! Hồn nhập vào cơ thể của người khác mà người này lại là Trưởng công chúa Y Thủy quốc, Trường Tôn Khởi Yên.

Cô cũng tường tận lý do tại sao khi mở mắt lại chìm trong nước, suýt chết đuối lần thứ hai. Hóa ra cô công chúa Khởi Yên nhu nhược, coi trọng cung quy này vì biết mình sắp phải lấy tên quân vương Lâm Phong quốc quá tàn bạo lại lo sợ hoàng đế không mềm lòng trước lời van nài thống thiết của mình mà hạ chỉ ép nàng ấy đi cầu thân nên đã trầm mình xuống bồn tắm quyên sinh trong lúc quẫn bách.

Haiz… Đời người mà, đâu đâu cũng là thảm kịch………


Chương 5: Xuyên không 2 ngày trước (2)

Translator : feilunhai1010

Beta : Mei Ying

Haiz…Đời người mà, thảm kịch rải khắp nơi….

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn vấn đề, cô cảm thấy tiếc nuối cho công chúa Khởi Yên. Bị nhốt nguyên bốn tiếng đồng hồ trong thị cung, Thi Lan, cô cung nữ thân cận của Trưởng công chúa , những tưởng cô vẫn còn sợ hãi vì bị ép đi cầu thân nên hốt hoảng chạy đến khuyên nhủ.

Nghe xong lời khuyên nhủ của Thi Lan, Lâm Nhược Đồng đang ngồi thừ trên ghế cũng nắm được phần nào sự tình. Cô vốn định kể cho hoàng đế và những người xung quanh về thân phận thật của mình, cuối cùng lại hạ quyết tâm, tiếp nhận cơ thể này.

Chỉ có một điều duy nhất, khi cô tìm được hoàng đế, tỏ ý thực sự không muốn đi cầu thân thì hắn ta phán một câu khiến cô nguội lạnh cả tâm can.

Thực ra cô chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của công chúa Trường Tôn Khởi Yên thật kia mà thôi, thà chết ở Y Thủy quốc chứ không chịu xuất giá đến hoàng triều Lâm Phong, nhưng lời tên hoàng đế tuyệt tình bạc bẽo kia đã giúp cô hiểu rõ tại sao công chúa Trường Tôn Khởi Yên thà trầm mình tự vẫn chứ không chịu ngỏ lời cầu xin hắn.

Vốn dĩ cô có thể tiếp nhận tất thảy là bởi vì dẫu sao linh hồn mình vẫn chưa thật sự phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net