Tội Phi Cầu Thân - Nạp Lan Tĩnh Ngữ - Phần 1_ [Zin] (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lý việc của mình. Hai người họ cung kính hành lễ với hắn rồi quay người đi về hướng Minh Nguyệt Cung.

“Đại Vương~ Hai người họ đang đi đâu thế ạ?” Ngọc Phi tò mò quay đầu nhìn theo.

“Ái Phi vẫn như trước, chỉ thích hỏi cô vương những chuyện không đâu.” Liệt Phong ôm lấy eo Ngọc Phi, cúi đầu, ghé sát miệng vào tai ả cắn nhẹ một cái.

“A~~~Người xấu tính quá đi~~~~ Đại Vương, sau này Ngọc Nhi sẽ không hiếu kỳ như thế nữa, chỉ cần người chịu đến chỗ Ngọc Nhi thì Ngọc Nhi đã mãn nguyện lắm rồi. Vừa nãy Ngọc Nhi đã sai cung nữ chuẩn bị cho người một mâm tiệc rượu vô cùng thịnh soạn, lát nữa sẽ bưng lên để người thưởng thức. Nào~ Người mau vào trong cùng Ngọc Nhi đi~~” Ngọc Phi lắc tay Liệt Phong nhõng nhẽo, sau đó cả hai người họ ‘tay ôm tay ấp’ bước vào Ngọc Cẩm Cung.

Chương 117

Một tuần hương sau____

“Nào~ Đại Vương~ Người ăn thử món này đi~~~Xem nó có ngon không nào~~~” Ngọc Phi khẽ gắp một miếng vàng vàng như đậu phụ để vào bát Liệt Phong rồi nói tiếp : “Người ăn thử đi mà~~~”

“Ừ.” Liệt Phong cười nhạt, hơi thở thoáng có mùi rượu.

Cả ả Ngọc Phi đang dựa người vào lòng hắn cũng đang nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt diễm lệ của ả đang đỏ ửng lên : “Đại Vương! Người uống thêm một ly nữa đi~~~Hôm nay Ngọc Nhi vui lắm~~ Người cạn ly này thay Ngọc Nhi đi~~”

Đương nhiên là ả phải mừng ra mặt rồi. Nghe nói, từ lúc về cung đến giờ, Liệt Phong không hề ngó ngàng gì đến Khởi Yên, đã thế, đêm nay hắn lại còn đến chỗ ả qua đêm, không sung sướng mới là lạ…

“Ư…Đại Vương…” Lại rót thêm một ly nữa, cô ả cố ý cọ bộ ngực tròn trịa của mình vào lồng ngực rắn chắc của hắn : “Đại Vương, người thấy nóng không…” Nói rồi, cô ả đưa đầu ngón tay sơn đỏ choe choét của mình lên vuốt ve chiếc cằm láng mịn, không một cọng râu của Liệt Phong : “Đại Vương…Ngọc Nhi nhớ người lắm người có biết không~~~”

Liệt Phong khẽ cười, vội ôm cơ thể mềm nhũn của cô ả lên, quay người tiến về phía  giường.

“Đại Vương…Người xấu quá à…Sao đêm nay lại vội như thế chứ…A!” Ả chưa kịp nói hết câu thì đã bị Liệt Phong vứt thẳng lên giường.

Trông thấy hắn đang tự cởi thắt lưng của mình, ả liền ngồi dậy ngăn hắn lại : “Đại Vương, đừng vội mà~~ Để Ngọc Nhi giúp người…”

Ả vừa mới cởi được thắt lưng, đang định giúp hắn cởi nốt cái áo, thì có người bỗng xông vào Ngọc Cẩm Cung…

“Đại Vương…Đại Vương…”

“Ay! Sở tướng quân, Đại Vương và nương nương đang ở trong phòng, ngài không thể vào lúc này được đâu!!!” Tiểu Tử vội vàng đuổi theo sau cố ngăn Sở Vân Kình lại.

“Đại Vương! Đại Vương! Minh Nguyệt Cung xảy ra chuyện rồi! Đại Vương!!!” Sở Vân Kình bèn dừng lại trước cửa, y biết bên trong là phòng ngủ nên không dám xông vào, chỉ đứng bên ngoài, cách một lớp rèm châu, lo lắng gọi Liệt Phong.

Liệt Phong thoáng sững người, gạt bàn tay của Ngọc Phi ra, quay đầu, lạnh lùng hỏi y : “Có chuyện gì? Việc cô vương sai các ngươi đã làm xong chưa?”

“Đại Vương! Việc ấy chúng thần không làm được ạ!”

“Cái gì?” Liệt Phong nhướng mày, để mặc quần áo xộc xệch, bước ra ngoài, lạnh mặt nhìn Sở Vân Kình đang túa mồ hôi hột, đanh giọng hỏi : “Chuyện là thế nào?”

“Đại Vương….Khởi Phi nương nương…”

Vừa nghe thấy y nhắc đến tên của Khởi Yên, Ngọc Phi đang ngồi trên giường bèn bật dậy, len lén dỏng tai lên nghe.

“Trước khi thần và mật y đến Minh Nguyệt Cung thì nương nương… đã tự mình uống thuốc phá thai rồi ạ…” Sở Vân Kình lắp bắp.

Bản thân Sở Vân Kình cũng chỉ biết xót xa thương cho số phận trớ trêu của cô gái có tên là Trường Tôn Khởi Yên ấy mà thôi.

Vừa nãy Liệt Phong đã hạ lệnh cho Sở Vân Kình cùng mật y đến Minh Nguyệt Cung để ép cô uống thuốc phá thai nhưng không ngờ rằng lại xảy ra việc : một người nguyện đánh, một người nguyện bị đánh. Khi họ bước vào phòng thì phát hiện ra cô đang nằm quằn quại trong một góc khuất, mặt mũi trắng bệch, máu chảy lênh láng dưới thân…

Bởi vì, cô đã tự mình uống thuốc phá thai trước khi họ đến ép…

Vốn tưởng khi mình bẩm báo chuyện này với Liệt Phong thì y sẽ nhìn thấy vẻ thản nhiên của hắn, như thế y sẽ thôi hi vọng, bởi vì y luôn mong rằng…

Mong rằng, cách thức tuyệt vọng mà Khởi Yên đã làm sẽ kích động được Liệt Phong vì…cô đã tự tay giết chết đứa con của mình trước khi cha của nó kịp xuống tay sát hại…

“Đại Vương?” Cảm thấy luồng sát khí rợn người bỗng bao lấy xung quanh, Sở Vân Kình cẩn thận lên tiếng hỏi.

Liệt Phong không đáp, quay người, vội vã rời khỏi Ngọc Cẩm Cung.

Trông thấy hắn xông về hướng Minh Nguyệt Cung, Sở Vân Kình liền nhận ra y đã đoán đúng, với tính cách của Liệt Phong, sao hắn có thể dễ dàng để một đứa con gái khinh nhờn mình như thế được??

“A! Đại Vương!!!” Ngọc Phi thấy thế, vội chạy ra gọi với theo.

“Nương nương, xin người đừng chạy theo Đại Vương ạ !! Trời đang mưa to, nếu người ra ngoài sẽ ướt mất ạ!!!” Tiểu Tử vội ngăn ả lại.

“Sao Đại Vương lại có thể bỏ đi như thế hả? Mãi mới đợi được đến ngày Đại Vương đến chỗ ta, sao người lại có thể bỏ đi như thế được hả?” Ngọc Phi lắc đầu, bày ra vẻ mặt không thể tin nổi : “Sao người có thể đối xử với ta như thế được hả?”

“Có lẽ…có lẽ Đại Vương có việc gấp ạ.” Tiểu Tử sợ chủ nhân đau lòng liền vội vàng an ủi.

“Không! Ta nghe thấy Sở Vân Kình nhắc đến Trường Tôn Khởi Yên! Ta nghe thấy bọn họ nhắc đến con hồ ly tinh đó! Ả ta đã làm gì? Làm gì mà đến mức Đại Vương phải kinh hãi chạy đi như vậy? Trường Tôn Khởi Yên…ngươi quá là ngoan độc…quá là thâm hiểm!!!”

Thượng Quan Ngọc ả dù có đố kỵ đến cỡ nào cũng chưa từng tìm cách phá hỏng chuyện phòng the của Liệt Phong và Khởi Yên, tuy đã từng nghĩ đến nhưng ả không có gan làm, nhưng Khởi Yên lại có thể thâm độc đến mức khiến Liệt Phong vừa mới được ả cởi áo ra đã phải kinh hoàng chạy đi mất….

Đúng thế…là kinh hoàng chạy đi mất…

*****

Khởi Yên đau quằn quại nằm cạnh vũng máu, Tinh Nguyệt Minh Nguyệt rụng rời chân tay đứng trơ mắt nhìn cô, nhưng chẳng có ai trong số họ dám chạy qua đỡ cô dậy rồi gọi thái y đến vì cô đã cảnh cáo bọn họ khi họ định xông vào: nếu ai dám hé răng kêu lên nửa tiếng, cô sẽ giết không tha!

Nhưng, nếu cứ đứng chết trân tại chỗ nhìn chủ nhân nằm đau đớn quằn quại, mặt cắt không còn giọt máu, thì hai người họ thật sự rất sợ hãi : vị nương nương trước mặt sẽ cứ thế mà bỏ họ đi…

Phải một lát sau, Tinh Nguyệt và Minh Nguyệt mới nghe thấy tiếng thị vệ bên ngoài hô lên : “Thỉnh an Đại Vương!”

“Đại Vương đến rồi!!!!” Tinh Nguyệt mừng rơn quay sang nhìn Minh Nguyệt.

Chương 118

Khi Liệt Phong vội vã xông vào thì trông thấy Khởi Yên đang cố chịu đau nằm co quắp trên sàn nhà, hắn liền bước chậm lại, lạnh mặt nhìn cô.

“Đại Vương!” Tinh Nguyệt Minh Nguyệt lo lắng định lên tiếng phân trần : “Đại Vương! Nương nương…”

“Cút!” Liệt Phong đanh mặt quát họ : “Cút hết ra ngoài!!!”

“Đại Vương…”

“Mau lui xuống đi!” Sở Vân Kình khẽ quát họ rời khỏi để tránh tai họa giáng xuống đầu.

Khi Tinh Nguyệt Minh Nguyệt cùng mấy tên thị vệ đều sợ hãi chạy đi hết, Sở Vân Kình vẫn cố nán lại định lên tiếng khuyên giải nhưng cuối cùng đành thôi.

Liệt Phong nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô gái đang nằm trên đất, chậm rãi tiến lại.

“Đừng lại đây!!” Khởi Yên bỗng trợn mắt cảnh cáo hắn : “Đừng lại gần! Đừng động vào ta!!!”

“Đừng?” Liệt Phong cười nhạt, bước lại gần, cúi xuống, bóp cằm cô, gằn giọng từng tiếng : “Trường Tôn Khởi Yên, ngươi có tư cách nói ‘đừng’ với cô vương sao?”

“Ta…” Bụng cô bỗng quặn lên, máu tiếp tục từ bên dưới thân chảy ra, lúc này cô chẳng còn sức đâu mà đôi co với hắn nữa.

Đúng thế, cô đang cược với hắn, cô là một kẻ ích kỷ, một kẻ táng tận lương tâm, nhưng lần này, cô đã đem sinh mạng của mình ra để cược với hắn!

Cô biết, sớm muộn gì Liệt Phong cũng sẽ phát giác ra việc cô có thai, và cũng biết hắn sẽ không bao giờ để đứa trẻ này có mặt trên đời. Nếu phải để đến ngày CHA nó xuống tay giết hại thì chi bằng, một kẻ làm MẸ như cô nên tự ra tay trước…

Ít nhất cô cũng thể lấy tính mạng của mình và của đứa bé ra để giáng một đòn chí mạng vào gã đàn ông tàn nhẫn trước mặt.

“Ngươi đã giết đứa con của cô vương?” Liệt Phong nghiến răng, bóp chặt lấy cằm của Khởi Yên.

Khởi Yên cảm thấy cằm của mình sắp vỡ vụn nhưng cô chỉ khẽ cười : “Đúng thế! Ta đã giết chết đứa con của ngươi…”

“Ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào không?” Liệt Phong cười gằn : “Ngươi muốn chết lắm hả?”

Khởi Yên bỗng phá lên cười : “Muốn chết? Tuyệt Liệt Phong à…Ngươi thua rồi…”

Liệt Phong nheo mắt : “Ngươi đang nói cái gì?”

“Ta nói ngươi thua rồi!” Khởi Yên đắc chí cười ha hả : “Ngươi đã yêu ta mất rồi! Yêu mất rồi… Ha ha….”

Liệt Phong lặng người, vội bỏ cằm cô ra, kinh hoảng đứng dậy: “Ả điên!”

“Để ta nói cho ngươi hay, Tuyệt Liệt Phong…” Cô khó khăn đưa tay lên chỉ vào mặt hắn : “Có phải vừa nãy ngươi đã hoảng hốt chạy đến đây không? Có phải vừa nãy ngươi hận đến mức muốn giết ta ngay tức khắc không? Có phải bây giờ ngươi đang hối hận và muốn giữ đứa bé lại không? Ngươi cá cược với ta, nhưng người thua lại chính là ngươi!!! Ha ha….Ta thắng rồi!!!”

Liệt Phong không trả lời chỉ đứng đó rủa cô : “Đồ rắn độc! Chỉ vì muốn thắng cược, chỉ vì muốn ép cô vương phải có thứ tình cảm đáng nguyền rủa này mà ngươi nỡ nhẫn tâm ra tay giết hại chính con ruột của mình!!”

“Ha! Vậy thì ngươi nói đi, mau nói mình thua rồi đi! Mau nhận là ngươi đã yêu ta rồi đi!!!” Khởi Yên cười mỉa mai hắn.

“Ả đàn bà điên khùng!” Liệt Phong vội hô hoán : “Người đâu!!!! Mau lôi ả điên này giam vào lãnh cung, không có mệnh lệnh của cô vương, không được để ả ta ra ngoài!!!”

“Ha ha…” Khởi Yên cố gượng dậy, nhìn thẳng vào Liệt Phong, mặt cô đanh lại, thậm chí còn lạnh hơn cả hắn, nhưng trong thâm tâm thì lại cảm thấy như đang được giải thoát.

Cô là kẻ nhu nhược….Một kẻ đem tính mạng của con mình ra để đổi lấy cuộc sống yên bình cho bản thân…Mắng cô là tội nhân thiên cổ hay là rắn độc cũng được…Đợi cô xuống địa ngục rồi, sẽ tự nhận mọi hình phạt tàn khốc nhất để bù đắp cho đứa bé…

Khi thị vệ vâng mệnh định giải Khởi Yên đi thì Liệt Phong bỗng ra lệnh : “Mau gọi tất cả thái y đến lãnh cung cho cô vương! Bảo bọn họ nhất định phải cứu lấy đứa bé!”

“Đại Vương!” Sở Vân Kình dè dặt lên tiếng : “Nương nương đã chảy nhiều máu như thế…thần e rằng đứa bé không thể giữ lại được ạ….”

“Trong cung không phải có rất nhiều thái y sao?” Liệt Phong vội quay sang : “Một thái y cứu không nổi thì đã có mấy trăm thái y khác, đem gộp vào cũng đến mấy nghìn tuổi. Ai nói là chảy máu thì không thể cứu nổi đứa bé? Nói cho bọn chúng biết, nếu chúng không thể giữ được đứa bé trong bụng ả đàn bà này thì cô vương sẽ lấy đầu của bọn chúng!” Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn cô gái đang bị thị vệ giải đi, đến lết cũng không nổi ở đằng trước : “Trường Tôn Khởi Yên, ván cược này, thắng thua vẫn chưa rõ, cô vương sẽ giữ lại đứa bé trong bụng ngươi, bắt ngươi sinh nó ra, bắt ngươi phải nhìn nó trưởng thành trong đau đớn, bắt ngươi phải hối hận cả đời vì đã có ý định giết nó ngày hôm nay! Cô vương sẽ cho ngươi biết, một khi chưa được sự cho phép của cô vương mà đã tự ý uống thuốc phá thai thì hậu quả sẽ tàn khốc đến cỡ nào!!”

“Ha…” Khởi Yên cười nhạt, mặc kệ hắn, điềm nhiên như không để thị vệ giải mình ra ngoài.

Cô sẽ bị thị vệ giải đến lãnh cung, nơi cô và Thi Lan đã từng sống trước đó.

Vừa mới ra khỏi Minh Nguyệt Cung, cô liền rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Thị vệ bèn đặt cô lên giường, mấy trăm tên thái y vội vã chạy vào, lo sốt vó tìm cách  chữa trị cho cô. Lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, nếu không tìm mọi biện pháp để giữ lấy đứa bé trong bụng cô thì mấy trăm cái mạng già của bọn họ đều phải tuẫn táng theo đứa bé.

Liệt Phong đứng bên ngoài lãnh cung, nheo mắt nhìn căn phòng tồi tàn, tiêu điều xơ xác trước mặt, khóe miệng hắn bỗng nhếch lên cười lạnh.

 “Vân Kình!” Hắn lên tiếng gọi Sở Vân Kình đang định đi vào bên trong : “Mau sai người đến Y Thủy quốc!”

“Y Thủy quốc?” Sở Vân Kình không thể tin nổi nhìn hắn : “Đi Y Thủy quốc để làm gì ạ?”

“Mời cả hoàng tộc Y Thủy quốc đến Lâm Phong quốc thăm trưởng công chúa của bọn chúng, bao gồm : hoàng thượng, phi tần, công chúa, hoàng tử và cả tên Lâm Mặc Nhiên đó, tất cả đều mời hết đến đây!”

 “Đại Vương! Tình trạng của nương nương hiện giờ sao có thể gặp được họ ạ…”

“Ngươi muốn kháng chỉ sao?” Liệt Phong đanh giọng ra lệnh cho Sở Vân Kình : “Mau làm theo lệnh của cô vương ! Đừng đứng đó mà hỏi lý do, cô vương tự biết phải làm gì!”

“Dạ…” Sở Vân Kình chỉ đành tuân lệnh.

Y hiểu, lúc này Tuyệt Liệt Phong chỉ muốn tìm mọi cách để trả thù Trường Tôn Khởi Yên vì…

Trường Tôn Khởi Yên đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng hắn, khiến hắn hận thấu xương, đến mức muốn tìm mọi cách tàn nhẫn nhất để trả thù cô, giả dụ như bây giờ : bắt Y Thủy quốc phải gánh chịu mọi hậu quả...

                   

                          ------------------HẾT PHẦN 1---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net