Q1 - Chương 76: Trại trẻ mồ côi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Hoài ngồi cứng đờ trong phòng bệnh, trên giường bệnh là một cô bé gầy gò ôm đầu gối cuộn mình thành một cục, cô bé chính là Lưu Giai Nghi.

Nhưng đây không phải nguyên nhân chính làm Lưu Hoài đờ người, điều khiến cậu ta ngồi cứng ngắc đó là Bạch Liễu đang mỉm cười thân thiện ngồi đối diện.

Lưu Hoài không hiểu tại sao sau khi ra khỏi trò chơi rồi mà cậu ta vẫn xui xẻo gặp phải cái tên ác ma Bạch Liễu này, tên này còn làm như thân quen lắm mà ôm vai bá cổ, cong mắt làm quen với cậu ta, ngỏ lời muốn trò chuyện với em gái Lưu Giai Nghi.

Lưu Hoài than thở trong lòng, nhưng vẫn dẫn Bạch Liễu vào.

Nhưng bởi vì Lưu Giai Nghi không thể ở trong hoàn cảnh có quá nhiều người được, cô bé sẽ không chịu nổi mà thét lên nên Lưu Hoài từ chối người khác vào phòng bệnh, cảnh sát chỉ giữ ở ngoài cửa chứ không đi vào. Đầu tiên để Lưu Hoài trò chuyện với Lưu Giai Nghi, sau đó Lưu Hoài sẽ dẫn Bạch Liễu vào trên danh nghĩa bạn bè của mình.

Cho nên hiện tại trong phòng bệnh chỉ có ba người Lưu Hoài, Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi.

Bạch Liễu và Lưu Hoài lần lượt ngồi bên trái và bên phải của Lưu Giai Nghi, Lưu Giai Nghi bó gối ngồi giữa giường bệnh, cô bé chôn mặt vào giữa tay và đầu gối, bộ quần áo bệnh nhân khoác lên khung xương gầy gò ốm yếu, trông có vẻ hơi rộng với cô bé.

Đúng như những gì Lục Dịch Trạm đã nói, người cô bé này gầy gò đến hơi dị dạng, có vẻ khung xương chưa phát triển hoàn thiện, khác hoàn toàn với mấy đứa nhỏ thừa dinh dưỡng ở các quán ăn nhanh trong ấn tượng của Bạch Liễu.

Lưu Hoài chịu không nổi bầu không khí nặng nề này, cậu ta dùng tấm chăn chặn ánh mắt dò xét Lưu Giai Nghi của Bạch Liễu, ngăn phía trước cô bé.

Lưu Hoài tựa như một con dã thú bảo vệ đàn con mình cảnh giác nhìn Bạch Liễu chằm chằm: "Bạch Liễu, anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Bạch Liễu nói chuyện thẳng thắn đó giờ: "Tôi không tới tìm cậu, tôi tới tìm em gái cậu."

"Em gái tôi?" Lưu Hoài dùng chăn bao Lưu Giai Nghi lại ôm vào ngực, nhìn Bạch Liễu với thái độ cảnh giác: "Anh tìm em ấy làm gì?"

"Lưu Hoài, người chơi nhỏ nhất mà cậu gặp được trong trò chơi là bao nhiêu tuổi?" Bạch Liễu bỗng nhiên đổi đề tài.

Mặc dù phòng bệnh bị cảnh sát theo dõi qua camera, nhưng bởi vì có cơ chế 'cấm ngôn' của hệ thống, lời Bạch Liễu nói sẽ bị làm nhiễu nên hắn không hề kiêng kỵ hỏi câu này.

"Anh hỏi làm gì?" Lưu Hoài nghi ngờ.

Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lưu Giai Nghi đang không ngừng run rẩy trong ngực Lưu Hoài: "Tôi đang nghĩ em gái cậu có trở thành người chơi nhỏ tuổi nhất trong trò chơi hay không đây."

Lưu Giai Nghi là đứa bé duy nhất còn sống trong tai nạn 'trúng độc nấm ở trại trẻ mồ côi', giống với Bạch Liễu cửu tử nhất sinh trong 'vụ nổ bom ở thành phố Kính', Mộc Kha may mắn sống sót trong 'ký túc xác trường trung học Nhật Bản bị ám' kia, tất cả đều có những điểm tương đồng nhất định.


Hiện tại Bạch Liễu biết người chơi cần phù hợp hai điều kiện, đầu tiên là 'bên cạnh người chơi có người chơi'.

Cách truyền bá của trò chơi này tương tự như virus, nó lây lan theo hình thức ảnh hưởng lẫn nhau như từ 'người sang người', ví dụ như Mộc Kha ảnh hưởng đến Bạch Liễu, Lý Cẩu ảnh hưởng đến Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc.

Mà bên cạnh Lưu Giai Nghi có Lưu Hoài, cô bé phù hợp điều kiện này.

Thứ hai, Bạch Liễu cảm thấy người chơi hẳn phải phù hợp với điều kiện là chí ít phải trải qua phó bản 'bản chính thức của trò chơi kinh dị', đồng thời phải thành công sống sót.

Mà hai điều kiện này, Lưu Giai Nghi đều đáp ứng hết.

Bạch Liễu suy đoán cô bé trở về từ cõi chết này rất có thể sẽ bị trò chơi chọn làm người chơi dự bị.

Lưu Hoài hoàn toàn cứng đờ, cậu ta chậm rãi nhìn sang Bạch Liễu, rồi nhìn Lưu Giai Nghi còn đang khẽ run trong lồng ngực mình với ánh mắt không thể tin nổi, cuối cùng bản thân cũng khống chế được mà run lẩy bẩy, thẫn thờ nói: "... Nhưng em ấy mới có tám tuổi, sao có thể là người chơi được... Tôi đã cố gắng mỗi tuần chỉ đến thăm em ấy một lần, với tần suất này thì sao có khả năng ảnh hưởng trực tiếp khiến em ấy vào trò chơi được cơ chứ..."

"Tại sao lại không có khả năng?" Bạch Liễu bình tĩnh hỏi lại: "Chẳng lẽ hệ thống cũng cấm trẻ vị thành niên đùa nghịch như cha mẹ à?"

Phụ huynh Lưu Hoài nghẹn lời, cậu ta vô thức ôm chặt Lưu Giai Nghi đang nằm trong lòng mình, vẻ mặt bối rối: "Nhưng em ấy không thể nhìn thấy gì cả! Nếu em ấy vào trò chơi, trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt ấy thì làm sao có thể sống sót! Hệ thống không có lý do nào để chọn em ấy cả!"

"Vậy tại sao em ấy có thể sống sót trong sự kiện trúng độc nấm khủng khϊếp này?" Thái độ của Bạch Liễu rất ung dung.

Đứa bé duy nhất còn sống sót trong phó bản trò chơi kinh dị ở thế giới hiện thực, cho dù không nhìn thấy gì nhưng Bạch Liễu cảm thấy Lưu Giai Nghi không phải là đứa bé bình thường.

Lưu Hoài bị Bạch Liễu chặn lời, chỉ có thể mạnh miệng phản bác lại Bạch Liễu: "Giai Giai có thể sống sót trong sự kiện trúng độc nấm là bởi vì may mắn! Nhưng em ấy không phải Đỗ Tam Anh, không thể lúc nào cũng có thể đánh cược vận may được!"

Lưu Giai Nghi nghe được lời này thì khẽ mở miệng, giọng nói của cô bé cực kì yếu ớt: "Anh hai, không phải vậy đâu."

Cánh tay gầy yếu của cô bé khẽ kéo áo khoác Lưu Hoài, một cái đầu nhỏ vội nhô ra, hai mắt xám trắng như bị phủ lên một lớp sương mù, giọng nói nhỏ mà lại rõ: "Anh hai, em không bị trúng độc không phải vì em may mắn, là do em đã lén đổ cơm mà cô giáo đưa cho."

Lưu Hoài sững sờ: "Sao em lại đổ cơm cô giáo đưa cho?"

Lưu Giai Nghi mấp máy đôi môi tái nhợt khô khốc: "Anh hai đừng mắng em đổ cơm, hôm đó em cảm thấy cô giáo không bình thường lắm, cô ấy nhất quyết đòi đút em ăn, trước kia cô ấy toàn để em tự ăn thôi, sau đó nhân lúc cô ấy đi xới cơm cho các bạn khác em lén đổ hết đi."

Bạch Liễu buông tay mỉm cười: "Xem ra em gái cậu còn thông minh hơn cậu nhỉ."

"Dù em ấy thông minh, tôi cũng sẽ không để em ấy vào trò chơi!" Lưu Hoài cáu gắt, hai mắt cậu tađỏ bừng trừng Bạch Liễu: "Bạch Liễu, dù anh muốn làm gì đi nữa cũng đừng có động vào em gái tôi!"

Lưu Giai Nghi bị Lưu Hoài siết chặt có hơi mê mang, ôm cổ Lưu Hoài: "Các anh đang nói gì thế ạ? Em phải đi vào đâu?"

Lưu Giai Nghi đã bị 'chặn' khỏi cuộc trò chuyện giữa Bạch Liễu và Lưu Hoài, cô bé còn chưa vào trò chơi nên không nghe được những gì cụ thể liên quan đến 'trò chơi' trong lời nói của hai người.

"Lưu Hoài, tôi chỉ muốn hợp tác với hai người thôi mà?" Bạch Liễu lạnh nhạt nói: "Nếu như Lưu Giai Nghi thực sự bị trò chơi chọn trúng thì cậu cũng đâu thể nào ngăn cản cô bé vào trò chơi được."

"Mà tôi có cách có thể giúp cậu và cô bế." Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài, khẽ nói.

Lưu Hoài cười lạnh: "Cái giúp mà anh nói là khống chế chúng tôi chứ gì? Bạch Liễu, bản chất của anh y như Trương Khôi vậy, tôi cảm kích anh đã giúp tôi, nhưng tôi sẽ không để em gái mình rơi vào tay anh đâu!"

"Tôi không biết hiện tại em ấy mang đến ích lợi gì cho anh để anh tới tìm tận cửa, nhưng anh cút đi cho tôi!" Lưu Hoài như con dã thú hung dữ bảo vệ con, nhìn chằm chằm Bạch Liễu, quát lên, tư thế như thể một giây sau sẽ đi đến bóp chết hắn.

Bạch Liễu yên lặng hai giây, sau đó đứng lên, hắn không muốn giải thích gì nhiều, hắn thật sự muốn cứu Lưu Giai Nghi, bởi vì Bạch Liễu nhìn ra Lục Dịch Trạm có ý muốn thu nhận đứa nhỏ này.

Mà nếu Lục Dịch Trạm muốn nhận đứa nhỏ này làm con nuôi, Bạch Liễu sẽ thử bảo vệ mạng của nó.

Lục Dịch Trạm rất muốn giúp Lưu Giai Nghi, Bạch Liễu nhìn ra được, người tên Lục Dịch Trạm này luôn thích xen vào việc của người khác.

Giống như lúc trước ở trại mồ côi, Lục Dịch Trạm sẽ lén chia đồ ăn cho cái tên mà anh cảm thấy không được ăn no là Bạch Liễu đây, mặc dù Bạch Liễu cũng không cảm thấy mình đói bụng gì cả.
Trước giờ Bạch Liễu không thể hiểu được logic nhất định phải giúp đỡ người khác của Lục Dịch Trạm, nhưng là người đã từng nhận được lợi ích từ logic này mà đa số thời điểm Bạch Liễu sẽ dung túng lựa chọn tự cho mình là đúng của cái tên này, dù sao Lục Dịch Trạm sẽ cho hắn thù lao, Bạch Liễu sẽ không làm chuyện không công, mà Lục Dịch Trạm rất hiểu logic của hắn.

Đây cũng là nguyên nhân Bạch Liễu vẫn luôn làm bạn với Lục Dịch Trạm.

Bạch Liễu tiện tay xé một trang giấy, viết số điện thoại của mình lên, đặt trên đầu giường Lưu Giai Nghi: "Tôi có thể giúp Lưu Giai Nghi sống sót trong màn chơi đầu tiên, nhưng điều kiện tiên quyết là cô bé phải bán linh hồn của mình cho tôi, như vậy tôi mới có thể giúp được."

Chỉ khi có được linh hồn của Lưu Giai Nghi, Bạch Liễu mới có thể giúp em điều khiển giao diện người chơi.

Lưu Hoài tức giận gào thét ném tờ giấy lên mặt Bạch Liễu: "Tôi từ chối!"

"Tôi nghĩ từ lúc cậu đưa cô bé đến trại mồ côi thì cậu đã từ bỏ quyền giám hộ rồi, cậu không còn là người giám hộ trên danh nghĩa của cô bé nữa." Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Lưu Hoài: "Vì vậy tôi thấy cậu không có quyền quyết định thay Lưu Giai Nghi."

Lời nói thản nhiên của Bạch Liễu đã hoàn toàn chọc giận Lưu Hoài, hai mắt Lưu Hoài đỏ rực vì tức giận cực độ, ngược lại bật cười: "Bạch Liễu, anh biết du͙ƈ vọиɠ gì làm tôi vào trò chơi không?"

"Là vì để em ấy nhìn thấy ánh sáng." Lưu Hoài hít sâu một hơi, quay đầu không thèm nhìn Bạch Liễu nữa: "Anh cút đi, tôi sẽ không giao em ấy cho loại người như anh, vì nếu làm vậy tương lai của em ấy sẽ rất tối tăm."

Hốc mắt đỏ bừng, Lưu Hoài quay đầu lại: "Tôi đã nếm đủ vị đắng khi bị người khác khống chế rồi, cho nên cuộc đời của em ấy tuyệt đối không thể rơi vào tay anh được."

"Lúc mà... Tôi bị Trương Khôi khống chế phản bội anh Tứ, tôi đánh mất đi không chỉ là anh Tứ mà còn là người bạn tốt và đồng đội ăn ý nhất, Mục Tứ Thành." Lưu Hoài cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, giọng cậu ta khàn khàn: "Bị bắt cầm lưỡi dao trở thành kẻ tổn thương người khác, trong lòng chẳng thể nào thoải mái... Nên tôi không muốn em ấy rơi vào hoàn cảnh như tôi."

Bạch Liễu yên lặng một lát: "Khống chế một đứa bé mới vài tuổi không mang đến giá trị gì cho tôi, bạn thân tôi muốn cứu em gái cậu, đó mới là giá trị duy nhất để tôi làm vậy."

Lưu Hoài ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu.

Lưu Giai Nghi ngây thơ quay đầu lại, đôi mắt mông lung sương mù trên gương mặt nhỏ gầy kia làm cô bé có cảm giác yếu ớt kỳ dị, cô bé được Lưu Hoài ôm trong ngực, trông như một con bướm màu xám nhạt bị người khác cột râu lại, cô bé cọ đầu lên trán Lưu Hoài, dường như muốn trấn an Lưu Hoài đang xúc động mãnh liệt.

Bạch Liễu không nói lời nào nữa trước ánh mắt nghi ngờ của Lưu Hoài, bình tĩnh quay người mở cửa rời khỏi phòng bệnh.

Lục Dịch Trạm đứng ở chỗ ngoặt cầu thang chờ Bạch Liễu, tên này vẫn còn đang hút thuốc, thùng rác kế bên chất một đống tàn thuốc, cũng không biết hút đến điếu thứ mấy rồi.

Thấy Bạch Liễu đến, ánh mắt Lục Dịch Trạm sáng lên: "Sao rồi, cậu nghĩ ra gì chưa?"

Nhưng khi Lục Dịch Trạm thấy rõ biểu cảm của Bạch Liễu, anh sửng sốt một lát.

Cái tên Bạch Liễu này lúc bình thường hay vui vẻ đều mang vẻ tươi cười lên mặt, rất là bình tĩnh, lúc cảm xúc lên xuống kịch liệt càng làm gì có vẻ mặt đường hoàng được, đúng nhất thì có thứ gì đó nửa thì trầm mặc nửa thì kiềm chế lững lờ ngang giữa ánh mắt hắn, đây là vẻ mặt khi hắn gặp phải một chuyện mà chính bản thân không nghĩ thông suốt hết được, rơi vào tầng tầng suy nghĩ dứt cũng chẳng ra.

Nói đơn giản thì là tâm trạng lúc này của Bạch Liễu không tốt lắm.

"Sao vậy?" Lục Dịch Trạm kìm lòng không đặng nhẹ giọng nói: "Bị mắng hả? Tôi nghe Lưu Hoài mắng cậu trong phòng bệnh, cậu đắc tội gì với người ta vậy? Nhưng giám sát viên không nghe được cậu nói gì, có vài người nhà của người bị hại sẽ có cảm xúc rất kịch liệt, cậu không cần để trong lòng."

"Đôi khi tôi vẫn không thể hiểu được logic tình cảm của con người." Ánh mắt Bạch Liễu tán loạn, đây là một trong những biểu hiện cho thấy hắn còn đang suy nghĩ.

"Quá khó hiểu." Bạch Liễu lẩm bẩm: "Tôi không hiểu nổi một vài logic của Lưu Hoài, bản chất của cậu ta là một người rất ích kỷ, luật pháp không bắt buộc cậu ta phải nuôi em gái mình, nhưng Lưu Hoài lại có thể vì đối phương mà làm tới vậy."

Bạch Liễu không cho rằng Lưu Hoài lừa hắn, phản ứng trong tiềm thức của một người không thể lừa được người khác, rõ ràng Lưu Hoài sợ hắn, nhưng vẫn luôn ôm Lưu Giai Nghi vào lòng, che chở trước mặt Lưu Giai Nghi.

Nhưng rất nhanh, hắn đã bình thường trở lại.

Bạch Liễu nhìn lướt qua Lục Dịch Trạm: "Nhưng đây cũng không phải lần đầu tôi gặp người vì tình cảm mà bất chấp, chúng ta nhanh đến trại mồ côi thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net