Chương 19: Vào hộ khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe, Lâm Tích ngủ thiếp từ khi nào không hay. Đến khi Cố Thiệu kịp nhận ra bên cạnh yên lặng đến khác thường, không động đậy nhúc nhích, ông cúi đầu nhìn mới biết Lâm Tích đã ngủ thiếp đi, miệng hơi hé mở, đầu gật gà gật gù.

Mấy lần Cố Thiệu lo lắng con nhóc này liệu có gật lên gật xuống đến mức cổ sắp gãy đến nơi, hoặc là mặt đập vào hàng ghế trước.

Nhìn không nổi nữa, Cố Thiệu vươn tay đỡ đầu Lâm Tích.

"Trên xe có chăn mỏng không?" Cố thiệu hỏi tài xế ở hàng ghế trước.

Tài xế sững người: "Không... Không có."

Xe đối với Cố Thiệu mà nói thì chỉ là phương tiện đi lại, dù đôi khi có di chuyển với lộ trình dài thì hơn nữa Tổng giám đốc cũng xử lý tài liệu trên xe.

Mấy đồ như chăn mỏng vì không cần phải sử dụng nên trước giờ chưa từng chuẩn bị.

Cố Thiệu hơi cau mày, phân phó: "Khi nào về nhớ chuẩn bị trong xe một cái chăn mỏng."

"Với lại." Cố Thiệu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chuẩn bị thêm một ít đồ ăn vặt."

"Đồ ăn lành mạnh một chút." Cố Thiệu lại nói thêm một câu.

"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay." Tài xế ở phía trước đáp.

Sau đó, Cố Thiệu liếc mắt nhìn cô bé bên cạnh, lấy áo khoác của mình trùm lên người Lâm Tích.

Có lẽ vì ở lại trong nhà Cố Thiệu mấy ngày nên bây giờ Lâm Tích không còn cảm thấy Cố Thiệu xa lạ như ban đầu nữa.

Trái lại, trên áo khoác còn có mùi của ba khiến Lâm Tích đang chìm trong giấc ngủ có cảm giác vô cùng an tâm.

Lâm Tích cọ quần áo trên người, hình như là cảm thấy ngủ không thoải mái, cô cọ hẳn lên người Cố Thiệu.

Lâm Tích ôm lấy cánh tay Cố Thiệu, cảm giác như cuối cùng cũng tìm được gối đầu, sẽ không bị sái cổ nữa, yên tâm ngủ tiếp, tiếng hít thở dần trở nên đều đặn.

Không biết là do sau khi ngủ không khí trở nên quá nóng, hay là do thân nhiệt của trẻ con ở tuổi này vốn hơi cao nên chỉ sau một lát Cố Thiệu có cảm giác Lâm Tích đổ mồ hôi như mưa.

Mái tóc hơi ẩm do mồ hôi cọ vào cánh tay Cố Thiệu, cảm giác này không mấy dễ chịu. Nhất là đối với một người có bệnh thích sạch sẽ thì đúng là chẳng khác gì hành hạ.

Nhưng Cố Thiệu hình như không mấy ghét bỏ hay bài xích. Về điều này, chính Cố Thiệu cũng cảm thấy khá ngoài ý muốn.

Vương Ngũ ngồi ở ghế lái phụ ở hàng phía trước lén lút nhìn hai cha con ở phía sau qua kính chiếu hậu, trên gương mặt cứng nhắc của anh ta cũng không nhịn được lộ ra nụ cười dịu dàng. Mặc dù trước kia quan hệ giữa ông chủ và cô chủ có hơi lạnh nhạt, nhưng trong tương lai chắc hẳn sẽ rất tốt.

Dù sao hiện giờ ông chủ đang vô thức thay đổi, học cách trở thành một người ba tốt. Dù rằng chính bản thân Cố Thiệu có lẽ cũng không ý thức được.

Xe về đến nơi ở của Cố Thiệu.

Lâm Tích ngủ quên cả quãng đường.

Khi cô được Cố Thiệu đánh thức, cả người còn hơi mơ hồ, chưa tỉnh táo.

"Tỉnh dậy đi, đến rồi." Cố Thiệu gọi.

"Hửm?" Lâm Tích nheo mắt nhìn quanh, rõ ràng là vẫn chưa nhận ra xe đã về đến nhà, ngơ ngác hỏi: "Đây là đâu vậy?"

Dáng vẻ ngơ ngác mơ hồ khiến người ta cảm thấy hơi buồn cười.

"Xuống xe trước đã rồi vào nhà đi ngủ."

Nhà?

Nghe đến chữ "nhà", Lâm Tích hơi sững người, sau mới tỉnh táo nhận ra. Đúng rồi, hiện giờ cô đang sống cùng Cố Thiệu, nên nơi này chính là nhà của cô. Cô cũng có nhà của mình.

"Ồ, vâng." Lâm Tích gật đầu, xuống xe theo Cố Thiệu, bước chân khi đi vào nhà vẫn còn hơi loạng choạng như đang đi trên mây.

Trong nhà, thím Mai vừa nhìn thấy Lâm Tích đi vào với vẻ mặt còn hơi mơ hồ, rõ ràng là dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ. Bà ấy lập tức tiến đến đỡ Lâm Tích đi.

Ban đầu bà còn định hỏi "Việc nhập hộ khẩu có thuận lợi không" nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

"Tiểu Tích còn chưa tỉnh ngủ, cả ngày nay chắc chắn mệt rã rời rồi. Lại đây, đừng đứng đó nữa, bà Mai đưa con về phòng ngủ tiếp nhé."

Dường như thím Mai sợ Lâm Tích còn chưa tỉnh ngủ bước đi dễ vấp, bà ấy đỡ lấy tay cô, đi về phòng ngủ.

Nhưng lại bị Cố Thiệu gọi với lại.

"Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi hẵn đi ngủ." Giọng điệu Cố Thiệu không hề hung dữ nhưng lại có vài phần nghiêm khắc.

Cơn buồn ngủ của Lâm Tích dường như bay đi hết.

Ăn cơm xong, Lâm Tích quay về phòng.

Trong group chat [Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang], chủ group lại có tin nhắn mới.

[AAA]: @Lân, có phải cậu sắp đến rồi không?

[AAA]: Chờ khi nào cậu về chúng ta gặp nhau đi, nhân tiện bàn về chuyện cuộc thi nữa.

[AAA]: ...

Lược bỏ hai mươi mấy đoạn tin nhắn từ đoạn này trở xuống.

Lâm Tích vẫn còn thấy hơi buồn ngủ, thật sự không thể nghiêm túc xem tiếp được nữa.

Ngay sau đó liền thấy [Lân] trả lời: Không rảnh.

Bên kia lại tag Lâm Tích.

[AAA]: @X, tình yêu ơi, cậu thì sao? Cậu đâu rồi?

[AAA]: Tôi nói cậu chứ, cậu đừng thấy tên kia không lên tiếng nói năng gì, thế mà là cao thủ đấy. Chờ cậu ta trở về rồi đội chúng ta hợp lại với nhau, tuyệt đối sẽ vô địch!

Lâm Tích: "..."

Từ khi nào mà cô lại "bị" kéo vô nhóm rồi?

Lâm Tích thật sự buồn ngủ chịu không nổi, không thèm giải thích gì với người kia, tắt group chat đi.

Sáng hôm sau, hôm nay Lâm Tích dậy sớm hơn so với những người khác nhiều.

Khi Cố Thiệu thức dậy đã thấy Lâm Tích đang ngồi ngay ngắn trong phòng ăn. Cô giương đôi mắt sáng long lanh nhìn ông, trong ánh mắt chứa đầy sự chờ mong.

Cô không hề mở miệng nói gì nhưng dáng vẻ rõ ràng lại là "Con chuẩn bị xong hết rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra ngoài ngay".

Thấy thế, sao Cố Thiệu có thể không hiểu Lâm Tích đang nghĩ gì trong đầu cơ chứ?

Nụ cười trên khóe môi biến mất, Cố Thiệu khôi phục lại gương mặt nghiêm túc thường thấy, nói: "Ăn uống trước đã, ăn sáng xong thì ba dẫn con đến đồn công an."

Cố Thiệu đã hẹn trước từ sớm nên dù là cuối tuần cũng có thể đến.

Nghe vậy, trên gương mặt Lâm Tích lập tức hiện lên nụ cười rạng rỡ: "Vâng!"

Lâm Tích vô thức ăn nhanh hơn.

"Ăn từ từ thôi. " Cố Thiệu nhắc nhở: "Ăn cơm thì phải có dáng vẻ khi ăn cơm."

"Dạ..."

Ăn xong bữa sáng, Lâm Tích đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn về phía Cố Thiệu: "Ba ơi, mình đi nhập hộ khẩu có thể sẵn tiện làm luôn giấy căn cước được không?"

Cố Thiệu gật đầu: "Được."

Ánh mắt Lâm Tích sáng lên.

"Vậy ba chờ con chút." Cô không thể ăn mặc qua loa thế này đi chụp thẻ căn cước được.

Lâm Tích quay về phòng, buộc tóc lên, chải chuốt cẩn thận, sau đó đến trước tủ quần áo, lấy bộ quần áo đẹp nhất.

Đây là một chiếc sơ mi dạng váy màu cà phê, dù bình thường mặc ra ngoài hay các buổi lễ quan trọng đều có thể mặc được, vừa không quá thoải mái vừa không quá cứng nhắc.

Đây chính là một trong số đống quần áo màu hồng mà thím Mai mang đến, quần áo màu khác không nhiều lắm, rất khác so với mấy bộ quần áo màu hồng có phong cách đáng yêu.

Chẳng lẽ cái áo sơ mi dạng váy này là đồ ông chủ tiệm có thiện cảm nên đưa, hàng tặng kèm?

Lâm Tích thầm nghĩ, nảy ra ý tưởng kỳ quái này trong đầu.

Lâm Tích sửa soạn xong, hai người cùng nhau ra ngoài.

Dọc đường Lâm Tích không nói lời nào.

Cố Thiệu cho là do hôm nay cô nhóc này dậy sớm quá, còn chưa tỉnh ngủ.

Trên thực tế là do Lâm Tích căng thẳng quá.

Đối với chuyện đi đăng ký hộ khẩu này, trong lòng Lâm Tích không hiểu sao lại thấy rất quan trọng. Sau khi nhập hộ khẩu rồi, cô sẽ không còn là Lâm Tích của nhà họ Lâm trước kia nữa, cũng sẽ khác xa "Lâm Tích" trong tiểu thuyết kia.

Nói không chừng đây chính là bước chuyển hướng quan trọng trong cuộc đời cô.

Khi đến nơi, Lâm Tích đến một tiệm chụp ảnh ở kế bên cục đồn công an trước.

Đi ra từ trong tiệm chụp hình, cầm ảnh chụp trong tay, Lâm Tích thở dài, biểu cảm nặng nề.

Ảnh căn cước quan trọng như thế, rõ ràng cô cảm thấy không nên nghiêm mặt quá, nếu không cô đã không nở nụ cười thật tươi. Tại sao ảnh ra lại có cảm giác cười đến mức trông y như đồ đần thế này.

Có thể chụp lại không...

Cố Thiệu không hiểu vì sao con nhóc này lại than ngắn thở dài. Ông liếc mắt nhìn ảnh chụp trong tay Lâm Tích: 'Đẹp thật.'

"Vào thôi."

"Vâng."

Công an quản lý hộ tịch làm việc với Lâm Tích là một chị gái trẻ tuổi.

Kết quả khi Lâm Tích đưa giấy biên lai cùng với chứng minh và hộ khẩu của Cố Thiệu, chị gái cảnh sát làm việc rất nhuần nhuyễn trôi chảy.

"Ông Cố muốn chuyển hộ khẩu của cô ấy vào hộ khẩu mang tên mình sao?" Chị gái cảnh sát hỏi.

"Đúng vậy."

"Được." Dừng lại một chút, chị gái cảnh sát lại hỏi tiếp: "Xin hỏi quan hệ hai người là?"

"Ba con." Cố Thiệu trả lời, đồng thời cũng đưa giấy chứng minh quan hệ ruột thịt và một bản đã ký xác nhận cho cô ấy.

Nghe thấy câu trả lời của Cố Thiệu, cô ấy nhìn lại giấy giám định quan hệ ruột thịt trong tay, chị gái cảnh sát lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Cô ấy cứ tưởng rằng là họ hàng thân thích thế nào, nhưng không ngờ lại là ba con.

Đương nhiên cô ấy biết Cố Thiệu là ai, Giáo sư Cố nổi tiếng trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật điện tử ai ai cũng biết, ông chủ của trung tâm khoa học công nghệ NTN.

Cố Thiệu hình như không kết hôn, thế mà lại có con lớn từng này.

Trong đầu chị gái cảnh sát đã tưởng tượng ra một đống kịch bản Mary Sue một triệu chữ như "Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi", "Mẹ thiên tài ôm con chạy", "Tôi có bảy ông bố Đại Lão".

Chẳng qua ngẫm lại, hình như đám nhà giàu, người có tiền rồi con riêng gì đó, tình cảm khúc mắc gì đó đúng là không ít.

Mặc dù rất muốn cô ấy rất muốn nhiều chuyện nhưng với giáo dưỡng và sự chuyên nghiệp của nghề nghiệp, chị gái cảnh sát vẫn giữ thái độ nghiêm túc điền vào cột "quan hệ với chủ hộ" là "ba con".

Chị gái cảnh sát điền thông tin cá nhân và xác nhận vân tay của Lâm Tích vào. Khi cô ấy nhìn thấy thông tin trên màn hình thì lại quay sang nhìn Lâm Tích và Cố Thiệu lần nữa.

"Cô ấy vừa mới làm thẻ căn cước và được sử dụng vào mấy ngày trước, bây giờ có lần làm một cái nữa không." Chị gái cảnh sát dừng lại, sau hỏi tiếp: "Tên trên hộ khẩu và thẻ căn cước có tiếp tục dùng tên trước đây không? Hay là cần phải sửa họ lại? Đổi thành họ gì, mời điền vào đây."

Chị gái cảnh sát đưa cho Lâm Tích tờ khai báo.

Lâm Tích nhận lấy tờ khai báo, nhìn cột tên kia, cô hơi ngẩn người, cắn môi không đáp. Cô quay đầu nhìn về phía Cố Thiệu, trong ánh mắt là sự dò hỏi và cả sự mong đợi.

Trong lúc Lâm Tích căng thẳng dùng ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm, Cố Thiệu nói: "Đổi."

"Sửa thành họ Cố." Cố Thiệu nói.

Nghe thế thì Lâm Tích mỉm cười, sự vui mừng trên gương mặt không thể giấu được.

"Vâng!"

"Cảm ơn ba!" Dứt lời, Lâm Tích cầm lấy bút trên bàn, vội vàng điền vào tờ khai báo, động tác nhanh đến mức giống như sợ chậm đi một chút thì Cố Thiệu sẽ đổi ý.

Lâm Tích viết xuống cột tên hai chữ "Cố Tích", nét bút như vẽ, vô cùng nghiêm túc.

"Xong rồi!" Lâm Tích đưa tờ khai báo lại cho chị gái cảnh sát.

Đúng vào lúc này, Cố Thiệu lấy tờ khai báo lại, lấy bút, thêm bộ "tâm" đứng ở bên cạnh chữ "tích" trong tên Cố Tích.

Cố Tích, yêu quý.

Cố trong Cố Thiệu.

Nhưng "Tích" đã không còn là "Nãi Tích" - sữa lắc mà là "Tích" trong "Trân Tích" - trân trọng".

Lâm Tích mở to hai mắt nhìn Cố Thiệu với ánh mắt khó tin, sau đó nhìn thấy Cố Thiệu đưa tờ khai báo đến trước mặt chị gái cảnh sát quản lý hộ tịch xem xét.

Chị gái cảnh sát quay sang nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng trên gương mặt cô gái nhỏ, cô ấy dường như cũng bị sự hạnh phúc đó lây sang, mỉm cười thật tươi: "Vậy tên là Cố Tích rồi nhé, không tệ đúng không?"

"Vâng ạ." Lâm Tích, không đúng, giờ đã là Cố Tích gật đầu.

"Xong rồi, chỉ cần xác nhận ở đây một chút là được." Chị gái cảnh sát đưa một tờ đơn cho Cố Thiệu và Cố Tích.

Bên trên tờ đơn ghi chép toàn bộ thông tin cá nhân trước đây của cô.

Bao gồm tên đã dùng trước đây, có hai cái tên trong cùng một cột mà Cố Tích từng dùng.

Một cái là Lâm Tích, cái còn lại là Trương Lai Đệ, đây là cái tên cả nhà Trương Hữu Phúc đặt cho cô vào lần chuyển hộ khẩu đến.

Chỉ cần nhìn vào mặt chữ cái tên này là cơ thể nhìn ra được người nhà kia rất mong ước có thể sinh được một đứa con trai.

Cố Tích cau mày.

Ngón tay vô thức miết lấy ba chữ "Trương Lai Đệ" kia, môi mím lại, quay đầu nhìn về phía Cố Thiệu.

"Con không muốn cái này..."

Không chỉ vì cái tên này mang ý nghĩa không tốt mà nó cũng đại diện cho đoạn ký ức không tốt đẹp kia.

Nghĩ đến việc cái tên được gọi là "tên từng dùng" này sẽ đi theo cô suốt cả quãng đời sau này. Khi cô lên đại học, trên giấy tờ hộ tịch viết "tên từng dùng" trước đây là Trương Lai Đệ, khi cô tiến hành xét duyệt chứng chỉ, trên giấy tờ chứng chỉ viết "tên từng dùng" là Trương Lai Đệ, khi cô làm hộ chiếu, ở mục thông tin cá nhân "tên từng dùng" viết Trương Lai Đệ, Cố Tích cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Đây là lần đầu tiên Cố Tích để lộ vẻ mặt "không tình nguyện" trước mặt Cố Thiệu một cách rõ ràng. Đối diện với ánh mắt cầu cứu từ Cố Tích, Cố Thiệu cũng nhìn sang ba chữ "Trương Lai Đệ" kia, ông cau mày.

Ông trình bày với cảnh sát quản lý hộ tịch: "Trước đây, hộ tịch của con bé bị chuyển đến một gia đình ở nông thôn trong tình trạng cả tôi và con bé đều không hay biết. Cái tên này được đặt khi bị chuyển hộ khẩu đến nơi đó. Trong thông tin tôi cung cấp có trình bày rõ ràng tình huống khi đó."

Nghe Cố Thiệu giải thích xong, sắc mặt cảnh sát quản lý hộ tịch trở nên khó coi hơn hẳn, cau mày. 'Trong tình huống bản thân người bị chuyển hộ tịch không hay biết mình đã bị chuyển hộ khẩu, nghiêm túc mà nói thì không khác gì bị lừa đảo, bán người trái phép!'

Bây giờ là thời đại nào rồi, sao cứ thỉnh thoảng lại xảy ra tình huống thế chứ!

"Nếu thật là thế thì dòng thông tin này không hợp lệ, mục tên từng dùng cũng không được thành lập, tôi sẽ gạt bỏ ngay." Cảnh sát hộ tịch xem xét rồi nói, xoá bỏ cái tên từng dùng.

Thấy cái tên "Trương Lai Đệ" trên tờ thông tin cá nhân đã hoàn toàn biến mất, Cố Tích thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng cô không hề hay biết rằng sau này Cố Thiệu còn dùng quan hệ để xoá bỏ hoàn toàn cái tên "Lâm Tích" trong mục tên từng dùng trong ô thông tin cá nhân của cô.

Thẻ căn cước phải mấy ngày nữa mới lấy được, nhưng trên sổ hộ khẩu của Cố Thiệu đã có thêm thông tin của Cố Tích.

Trên xe, thấy Cố Tích vẫn còn liếc nhìn sổ hộ khẩu trong tay mình, vẻ mặt cứ như một đứa trẻ đang nhìn theo món đồ chơi mình thích thì trong lòng Cố Thiệu dường như có thứ gì đó thôi thúc đưa sổ hộ khẩu cho Cố Tích.

Nhận lấy sổ hậu khẩu, Cố Tích cười trộm.

Đầu tiên là lật đến trang mới nhất, nhìn đi nhìn lại trang giấy có thông tin của mình mấy lần. Sau đó nhân lúc Cố Thiệu không để ý, lật sang trang của ông.

Ngày 17 tháng 3, Cố Tích thầm ghi nhớ ngày này trong lòng.

Sau đó Cố Tích kinh ngạc khi phát hiện ra ghi chép trước đây Cố Thiệu từng thực hiện nghĩa vụ quân sự.

Cô cứ cho là Cố Thiệu tiến thẳng vào con đường nghiên cứu khoa học.

Cố Tích thầm nghĩ trong lòng.

Khi về đến nhà, thím Mai đã đợi ở trước cửa.

"Về rồi à, có thuận lợi không?"

"Vâng, thuận lợi lắm ạ." Cố Tích gật đầu, nói.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố Tích, thím Mai cũng cười theo: "Thuận lợi thì tốt, Tiểu Tích mau vào thay quần áo khác rồi nghỉ ngơi đi, một lúc nữa là có thể ăn cơm tối rồi."

"Dạ."

"Đúng rồi, bà Mai ơi, sau này bà đừng gọi con là "Tiểu Tích" nữa, phải gọi là "Tiểu Tích" đó." Cố Tích vui vẻ nói.

Thím Mai nghe thấy mà không hiểu ra sao: 'Tiểu Tích, Tiểu Tích, có gì khác nhau sao?'

"Sửa tên lại rồi, gọi là "Tích", Tích trong Trân Tích - trân trọng." Cố Thiệu giải thích thay cho Cố Tích.

Lúc này Cố Tích đã vui vẻ nhảy chân sáo về phòng mình, trong tay vẫn còn ôm quyển sổ hộ khẩu quên đưa lại cho Cố Thiệu.

Nhìn theo bóng lưng Cố Tích, ánh mắt Cố Thiệu trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Trong phòng, Cố Tích nhìn tên mình trên sổ hộ khẩu, nở nụ cười ngây ngô.

Sau đó Cố Tích mở tài khoản mạng xã hội của mình lên, đăng dòng trạng thái đầu tiên trên đó: [Chào mọi người, tôi là Cố Tích.]

Ở ô bạn bè của tài khoản này hiện giờ là 0, dù sao cũng chẳng ai thấy.

Không đúng, trước đây cô có một group chat tên là [Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang], sau này hình như chủ group có thêm cô làm bạn tốt.

Chẳng qua cũng chỉ là một người không quen không biết, chẳng sao hết.

Ở trong phòng, tâm trạng Cố Tích vô cùng vui vẻ.

Còn Cố Thiệu ở bên ngoài thì nhận được một cuộc gọi đến từ ông cụ Cố.

Trong điện thoại, ông cụ Cố vừa mở miệng đã mắng một tràng dài: "Tích Tích là cô cháu gái cưng của nhà họ Cố chúng tôi, có nhập hộ khẩu cũng phải nhập vào hộ khẩu nhà họ Cố bọn tôi! Một mình anh tách hộ khẩu ra ngoài thì tôi mặc kệ, nhưng anh lại kéo Tích Tích vào hộ khẩu của anh mà không phải nhà chúng tôi. Anh có ý gì đây hả? Muốn làm tôi tức chết hay sao?"

Lúc này, ông cụ Cố mới vừa biết được từ thím Mai là Cố Tích có tên mới.

Vốn dĩ, mấy ngày nay ông cụ hay tin Cố Thiệu muốn đưa Cố Tích đi nhập hộ khẩu thì rất vui mừng. Ông cụ ôm hộ khẩu, gia phả nhà họ Cố ra. Ông cụ còn tìm tên, tham khảo tên mới để đặt cho Cố Tích mấy ngày liền. Ông cụ cứ trông ngóng chờ Cố Thiệu mang theo cháu gái cưng đến tìm ông cụ để làm hộ khẩu.

Vì vậy mà ông cụ còn dặn dò phòng bếp luôn phải chuẩn bị vài món đồ ngọt.

Kết quả, ông cụ đợi từ sớm đợi chiều, cuối cùng nhận được tin thằng con trời đánh Cố Thiệu đã nhập Cố Tích vào hộ khẩu nhà nó rồi.

Đúng là tức chết ông mà!

Ông cụ hừ lạnh với người bên kia điện thoại: "Anh có thế nào thì tôi cũng mặc kệ, nhưng Tiểu Tích phải chuyển hộ khẩu đến nhà họ Cố tôi mới được."

Cuối cùng ông cụ cũng không giả vờ như không biết gì nữa rồi?

Cố Thiệu cười lạnh.

"Tiểu Tích nhập vào hộ khẩu của con, không có gì là không tốt cả." Cố Thiệu nói.

"Với lại..." Ông dừng lại một chút, ánh mắt càng trở nên u tối: "Không ở nhà họ Cố tính ra cũng tốt, sau này đỡ phải vướng bận mấy chuyện phiền phức."

Lời Cố Thiệu nói khiến vẻ mặt ông cụ Cố cứng đờ, những chuyện trong quá khứ lại tái diễn trong đầu ông cụ.

Ông cụ thở dài: "Chuyện năm đó, cả chuyện của anh cả con nữa, thật ra không phải..."

Nói được một nửa thì ông cụ Cố không nói tiếp nữa, chỉ thở hắt ra một hơi dài.

Ông cụ ngắt máy, ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt sầu muộn.

Bác Chu quản gia ở bên cạnh thấy thế vội vàng mở miệng trấn an ông cụ: "Cụ này, chuyện đã qua rồi cũng đừng nghĩ nữa. Chuyện trước kia cũng không thể trách ai được." Với lại chính ông ấy vẫn luôn cảm thấy có lẽ Cố Thiệu đã điều tra ra được sự thật, thậm chí có khả năng còn biết nhiều hơn những gì ông cụ Cố biết.

Dường như ông ấy cảm giác được Cố Thiệu thật ra cũng không phải đang oán trách ông cụ Cố.

Có lẽ... Cố Thiệu đang cân nhắc đến một vài chuyện khác...

Ông cụ Cố chỉ khoát tay rồi bảo:

"Mấy chuyện quá khứ đã qua thì cứ cho qua thôi." Ông cụ nói xong lại thở dài, nói tiếp: "Chỉ là cô công chúa nhỏ nhà họ Cố chúng ta sao không dưng lại chạy đi nhập hộ khẩu nhà người ta được chứ."

Nghe thấy ông cụ tự giễu như vậy, quản gia Chu cảm thấy hơi buồn cười: 'Nhập vào hộ khẩu của cậu hai mà sao lại biến thành nhập vào hộ khẩu nhà người ta rồi?'

"Cậu hai chắc là chỉ muốn bảo vệ tốt cho cô chủ nhỏ thôi." Quản gia Chu khuyên nhủ: "Dù sao trước đây nhà họ Cố đúng là cây quá to đón nhiều gió."

Nghe vậy thì ông cụ không vui: "Bảo vệ? Nhà chúng ta chẳng nhẽ không bảo vệ được? Bây giờ nhà họ Cố làm gì vướng phải mấy chuyện tào lao kia nữa."

Ông cụ càng thấy tức giận hơn, nhưng chẳng được bao lâu đành phải tự "chữa trị" cho mình.

"Cố Tích, nuối tiếc thời niên thiếu, ừm, cũng hay, tên rất hay, ha ha." Ông cụ Cố suy nghĩ về cái tên mới của Cố Tích liền thấy vui vẻ hơn hẳn.

Quản gia Chu ở bên cạnh nhìn thấy, thầm lẩm bẩm trong lòng: 'Đâu phải vì cái tên này hay, chỉ cần là tên mà cô cháu gái cưng nhà mình dùng thì ông cụ đều sẽ cảm thấy hay nhất.'

Trong vòng bạn bè của ông cụ, mấy người bạn khác của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net