Chương 37: Chuyện ngày xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiểu thuyết không nhắc nhiều đến nhà họ Cố, lần xuất hiện chính thức của nhà họ Cố là ở phần ngoại truyện, lúc Lâm Dịch Trạch giải quyết Cố Thiệu.

Tạ Diệu Bạch, đối tác quan trọng của nam chính xuất hiện khá thường xuyên.

Nhưng trong tiểu thuyết không giới thiệu kỹ về thân phận và lai lịch của Tạ Diệu Bạch, chỉ nói là Lâm Dịch Trạch và Tạ Diệu Bạch gặp nhau trong một buổi tiệc thương mại, sau đó cả hai bắt đầu hợp tác với nhau.

Công việc kinh doanh của Tạ Diệu Bạch dần trở nên lớn mạnh nhờ vào thế lực trắng* và lợi ích của nhà họ Lâm. Mà Lâm Dịch Trạch cũng kiếm được kha khá tin tình báo và "thuận lợi" cả trong tối lẫn ngoài sáng. Trong tiểu thuyết miêu tả những "thuận lợi" mà Tạ Diệu Bạch nắm giữ cũng rất mơ hồ, đại khái có thể nhận ra đó là những nhân vật lớn chống lưng cho Tạ Diệu Bạch.

(*thế lực trắng: ví dụ như cảnh sát, các quan chức nhà nước)

Mấy năm sau, Lâm Dịch Trạch và Tập đoàn Lâm Thị trở thành những tồn tại đỉnh cao của thành phố B, cũng từ đó mà ông ta có đủ sức mạnh để đối phó với Cố Thiệu.

Và Tạ Diệu Bạch thuận theo "ngọn gió đông" nhà họ Lâm mà kéo căng cánh buồm.

Trong quá trình này, Tạ Diệu Bạch và Lâm Dịch Trạch từng hợp tác với nhau giải quyết một gia tộc cũng rất có thế lực.

Tiểu thuyết không nói rõ gia tộc đó là gia tộc nào, dù gì những năm gần đây, những tấm bia đỡ đạn cùng các phe chống đối bị nam chính giải quyết nhiều không kể xiết.

Nhưng nghĩ kỹ thì...

Lẽ nào gia tộc bị giải quyết đó là nhà họ Cố?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Cố Tích đột nhiên thay đổi, cô không nhịn được rùng mình một cái, những suy nghĩ trong đầu bắt đầu rõ ràng hơn một chút.

Liên kết tất cả những chi tiết này lại với nhau thì Cố Tích nhận ra, những tình tiết trong tiểu thuyết bị cô lờ đi trước đây đang lần lượt xảy ra.

Nếu Tạ Diệu Bạch trong tiểu thuyết là Cố Diệu Bạch ngoài đời thì mọi chuyện xảy ra với nhà họ Cố cũng như Cố Thiệu trong tương lai coi như đã có lời giải đáp rồi.

Mẹ ruột của Cố Diệu Bạch, cũng tức là Dương Uyển Ni, năm đó chỉ là một y tá bình thường tại trạm y tế, nhưng vì ngoại hình xuất chúng nên được một nhân vật lớn bí ẩn nhìn trúng.

Sau đó, Dương Uyển Nhi và một vài cô gái trẻ đẹp khác thường được đưa đến chỗ nhân vật lớn đó, có khi là nơi ở của ông ta, có khi là nơi ăn chơi.

Trước thân phận và sự áp bức của ông ta, Dương Uyển Ni chỉ có thể phục tùng.

...

Đêm đó, Dương Uyển Ni không hề ngủ gật trong ca trực mà là bị người khác bỏ thuốc mê vào ly nước, khiến ý thức bà ấy mơ hồ rồi bất tỉnh.

Đêm đó, Dương Uyển Ni ở trong phòng làm việc của mình, còn Cố Khánh Hoa nằm trong phòng bệnh, cả hai hoàn toàn không chạm mặt nhau.

Nhưng lại có người ngụy tạo hiện trường và camera làm bằng chứng giả, khiến Dương Uyển Ni kiên quyết cho rằng mình đã bị Cố Khanh Hoa xâm hại, đồng thời đã đi tìm Cố Khánh Hoa.

Mà thật ra đằng sau tất cả những chuyện này còn ẩn chứa một âm mưu lớn hơn.

Khi đó Cố Khánh Hoa chỉ là một chiến sĩ hạng trung trong đơn vị, nhưng vì biểu hiện tốt, nhiều lần lập được chiến công, danh tiếng vang dội, lên như diều gặp gió, cộng thêm việc vốn dĩ Cố Khánh Hoa rất có năng lực, tiền đồ vô lượng.

Nhân vật lớn kia không vừa mắt với việc Cố Khánh Hoa thăng tiến quá nhanh, ông ta cảm thấy vị trí và quyền lợi trong tương lai của ông ta sắp bị đe dọa nên đã lập mưu hủy hoại Cố Khánh Hoa trước khi điều đó xảy ra.

Nhưng ông ta không ngờ là Cố Khánh Hoa lại tìm ra chứng cứ và thanh minh cho mình nhanh như vậy.

...

Thật ra Dương Uyển Nhi không phải bệnh chết mà là bị giết chết.

Nhân vật lớn biết chỉ dựa vào Dương Uyển Nhi và đứa con của bà ấy để gài bẫy Cố Khánh Hoa thể nào cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện, cho nên ông ta đã cho người giết Dương Uyển Nhi. Sau đó lên kế hoạch tạo ra giả cảnh "Cố Khánh hoa bị Dương Uyển Nhi ăn vạ, không thể giải thích rõ ràng, lại sợ ảnh hưởng đến tương lai của mình nên đã bí mật giết chết Dương Uyển Nhi".

Tiếc là âm mưu này không thành công.

Kế hoạch thất bại, để giải quyết hậu quả, nhân vật lớn chỉ đành để Dương Uyển Ni chết vì bệnh tật.

...

Rất lâu sau vụ lùm xùm này mới lắng xuống, còn nhân vật lớn kia cũng ở ẩn một thời gian dài.

Chỉ là người đó vẫn không chịu từ bỏ ý định hủy hoại Cố Khánh Hoa và nhà họ Cố. Đặc biệt sau sự việc này, nhà họ Cố và Cố Khánh Hoa không hề bị ảnh hưởng gì, mà địa vị và danh tiếng của họ càng ngày càng cao.

Mục đích của kẻ đứng trong bóng tối chính là muốn phá hủy nhà họ Cố. Ấp ủ âm mưu nhiều năm như vậy, cuối cùng ông ta cũng đã thành công

Là con ruột của người kia, Cố Diệu Bạch đã lén làm quá nhiều chuyện hòng hãm hại nhà họ Cố, nhưng những việc ông ta làm không hoàn toàn là bị nhân vật lớn kia lợi dụng. Dưới một mái nhà, Cố Diệu Bạch luôn sống dưới cái bóng của những người con trai ruột nhà họ Cố và sự chỉ trỏ của người ngoài, vì vậy, hủy hoại vinh quang của ba anh em nhà họ Cố cũng chính là nguyện vọng bấy lâu của ông ta.

"Đáng sợ quá..."

Nghĩ đến vô số tình tiết đã viết hoặc viết không rõ ràng trong tiểu thuyết, đột nhiên Cố Tích cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Vốn dĩ cô cho rằng bản thân chỉ là đang sống trong một bộ truyện ngược đời đầu, mọi chuyện xảy ra cũng chỉ xoay quanh mối tình cẩu huyết của nam nữ chính, nhưng không ngờ lại có nhiều chuyện kinh khủng mà cô không thể ngờ đến như vậy.

Điều đáng sợ hơn là kẻ đứng trong bóng tối kia muốn đánh bại nhà họ Cố kia dường như là một ân sư nào đó của ông cụ Cố.

...

Cố Tích siết chặt chiếc thìa, tay khẽ run, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, thậm chí cô còn không để ý đến các đốt ngón tay của mình đã siết đến trắng bệch.

Cố Thiệu ngồi bên cạnh nhận thấy điểm bất thường của Cố Tích, ông nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cố Tích bị giọng nói của Cố Thiệu kéo về thực tại, cô lắc đầu theo bản năng.

Sau đó vô thức nhìn về Cố Diệu Bạch đang ngồi đối phía đối diện, sợ bị ông ta phát hiện nên cô lập tức thu ánh mắt lại.

Cố Tích cố gắng kiềm chế để không rời khỏi bàn ăn và sự thôi thúc muốn kể hết những gì xảy ra trong tiểu thuyết cho ông cụ Cố và Cố Thiệu nghe, bây giờ chưa thể nói được. Nếu cô nói những chuyện đó ra, mọi người sẽ nghĩ cô bị thần kinh, hơn nữa rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ.

"Không... không có gì.” Cố Tích cắn thìa, thấp giọng nói.

Cố Thiệu lẳng lặng nhìn Cố Tích, chắc chắn cô không có gì bất thường mới thả lỏng đôi lông mày hơi cau lại của mình.

“Không ăn hết thì đừng cố.” Cố Thiệu liếc nhìn núi đồ ăn ngon trước mặt Cố Tích rồi nói.

Ông lo lắng con bé này ngại từ chối ý tốt của ông cụ và Cố Viêm Lân mà ăn quá nhiều sẽ không tốt.

Dứt lời, Cố Thiệu đưa mắt ra hiệu cho ba người Cố Viêm Lân.

“Vâng.” Cố Tích gật đầu.

...

Cố Thiệu Bạch và Cố Tuyết Nhi ở lại nhà họ Cố cho đến khi ăn tối xong mới về.

Trong khoảng thời gian đó, Cố Tích vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác.

Lúc ở sảnh trước của nhà họ Cố, Cố Tích luôn nắm khư khư góc áo của Cố Thiệu, cho đến khi nhìn Cố Diệu Bạch và Cố Tuyết Nhi ra về, xe của hai người dần dần rời đi và khuất khỏi tầm mắt, Cố Tích mới thở phào nhẹ nhõm.

Cho đến khi Cố Tích phát hiện Cố Thiệu, người luôn bên cạnh cô không biết đã biến mất từ lúc nào.

Cố Tích hốt hoảng nhìn quanh nhưng không thấy Cố Thiệu đâu, cô bèn hỏi mọi người: "Cố... ba em đâu ạ?"

“Ba anh, chú hai và chú nhỏ vừa đến phòng sách rồi.” Cố Viêm Tiêu giải thích.

Cố Viêm Lân cũng chêm thêm một câu: "Chắc là đi bàn công việc ấy mà."

Cũng không biết vừa rồi Cố Tích mải nghĩ chuyện gì mà ba người này đi lúc nào cô cũng không biết.

Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt lờ mờ của Cố Tích, Cố Viêm Lân thầm cảm thấy buồn cười, haha, em gái mình đáng yêu quá, muốn chọc vào má con bé không biết có bị coi là thằng anh dở người không nữa?

Cố Tích không hề hay biết ý nghĩ trong đầu của Cố Viêm Lân, cô nghiêm túc gật đầu.

“Đi, anh dẫn em đi xem trò vui.” Thấy Cố Tích hơi lơ đễnh, nghĩ cô chán nên Cố Viêm Tiêu bèn nói.

"Trò vui" bọn họ nói chính là dẫn cô đến phòng của ông cụ Cố để xem những bức ảnh hồi xưa của nhà họ.

Tất nhiên, cũng bao gồm những bức ảnh xấu xí thời còn trẻ người non dạ của ba cu cậu.

...

“Tích Tích nhìn này, em đoán xem đây là ai?” Cố Viêm Lâm chỉ vào một bức ảnh có phần hơi xưa trên album và hỏi Cố Tích.

“Ba em.” Cố Tích trả lời rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ gì nhiều.

Người trên ảnh chắc là Cố Thiệu hồi mười mấy tuổi. Đây cũng là một trong những tấm ảnh hiếm hoi của Cố Thiệu trong cuốn album này, mà còn là tấm ảnh chụp lén nữa chứ.

"Sao chị nhìn ra hay vậy? Em còn tưởng chị sẽ nói đó là ba em cơ." Cố Thần Dật đứng một bên kinh ngạc nói.

Bác hai và ba cậu ấy rất giống nhau, nhất là lúc hai người còn là những thiếu niên, lúc đó họ siêu siêu giống luôn.

Hồi trước xem cuốn album này, Cố Thần Dật đã nhận nhầm.

Cố Tích nhìn Cố Thần Dật một cái, sau đó chỉ vào người trong bức ảnh: "Này, màu mắt của ba chị khác màu mắt của ba em."

Thật là...

Cố Thần Dật: "..." Thì ra là do cậu ấy quá ngốc quá sao.

"Cuốn tiếp theo, cuốn tiếp theo."

"Ông nội có bao nhiêu cuốn không biết, sao em cứ có cảm giác còn nhiều hơn lúc trước nữa vậy?" Cố Thần Dật vừa lật một cuốn album khác vừa lẩm bẩm.

Thật ra chẳng có cậu nào thích xem mấy thứ như album đâu, lúc trước là bị ông nội kéo đến xem thôi.

Nhưng hôm nay có Cố Tích đến, ba người đột nhiên thấy tiết mục xem album ảnh thật là thú vị.

"Cuốn này là cách đây vài năm, đây là anh cả, đây là Cố Viêm Tiêu, đây là em, còn tấm này nữa..." Ba người vừa chỉ vào từng bức ảnh trong album vừa giải thích cho Cố Tích về những câu chuyện thú vị của từng tấm.

“Fuck!” Nhìn thấy một tấm ảnh, Cố Thần Dật gần như bật dậy.

"Tấm ảnh Cố Viêm Tiêu chụp lén em rồi đăng lên nhóm chat, ông nội in nó ra hồi nào vậy?"

Cố Thần Dật liều mạng phi tang chứng cứ, nhưng Cố Tích cũng đã thấy rồi. Chắc tấm này được chụp hai ba năm trước, trong ảnh, Cố Thần Dật đang ngồi trên bồn cầu, tay đang bê tô bún ốc!

Đúng là chàng trai có khẩu vị nặng.

Cố Tích thầm đánh giá trong lòng, sau đó nhướng mày nhìn Cố Thần Dật: "Em thích như vậy à?"

Cố Thần Dật: "..." Thích cái rắm ấy.

“Đệch, em bị Cố Viêm Tiêu hãm hại!” Cố Thần Dật gào lên, xấu hổ quá đi mất!

Cố Viêm Tiêu điềm đạm liếc Cố Thần Dật một cái: "Cái gì mà anh hãm hại em? Không phải là em đòi ăn, còn đòi chạy vào nhà vệ sinh ăn sao?"

"Còn không phải tại anh à."

Hồi đó, Cố Thần Dật vừa mổ ruột thừa xong, bác sĩ dặn không được cho cậu ấy ăn quá nhiều, nhưng vấn đề là cậu ấy đang đói.

Thế là Cố Thần Dật đã lừa Cố Viêm Tiêu lén đi mua đồ ăn cho mình.

Nhưng cậu ấy có bảo là mua bún ốc đâu, là Cố Viêm Tiêu tự mua đấy chứ.

Nếu không phải vì đói đến mức sắp sinh ra ảo giác thì còn lâu cậu ấy mới thèm ăn.

Nhưng ăn vào mới thấy món này cũng ngon chứ chẳng đùa.

“Nếu không phải anh mua cho em, còn lừa em là món này nặng mùi, vào nhà vệ sinh ăn sẽ không bị phát hiện... Em tin mấy lời gian xảo của anh đó!” Cố Thần Dật than thở: Chỉ trách mình quá "mới".

Cố Viêm Tiêu nín cười, nghiêm nghị vỗ vai Cố Thần Dật và nói: "Yên tâm, anh sẽ không gửi bức ảnh xấu xí này cho những em gái ngây thơ trong trắng thích em ở trường đâu."

“Anh nói như vậy, em càng lo lắng hơn.” Cố Thần Dật liếc Cố Viêm Tiêu, lấy lại cuốn album: “Không được, bây giờ em phải tiêu hủy nó, xóa cả tấm ảnh trong điện thoại của anh luôn!”

Cố Thần Dật chưa kịp ra tay thì phía sau truyền đến giọng nói của ông cụ Cố.

"Xóa cái gì mà xóa! Đây là lịch sử gia tộc họ Cố chúng ta đấy." Ông cụ Cố trừng mắt với Cố Thần Dật. Những bức ảnh này đều được ông cụ đặc biệt sưu tầm rồi cho người đi in ra, sau này chúng sẽ là những hoài niệm đáng nhớ.

Cố Thần Dật: "..." Không, cậu ấy không muốn trở thành "lịch sử" theo cách này.

“Tiếc là không có ảnh của Tích Tích.” Ông cụ hơi nuối tiếc.

Ông cụ Cố thở dài tiếc nuối.

Bọn họ không được nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của Tích Tích, tấm ảnh duy nhất được tìm thấy chính là tấm ảnh cô được chụp ở đồn cảnh sát để đăng lên tìm người thân khi Từ Kiều Phượng cố ý để lạc mất cô.

Trong bức ảnh, Cố Tích mặt lấm lem, nước mắt giàn giụa, tay vẫn cầm chặt cây kẹo mút chỉ còn một nửa do bị ngã, ánh mắt hoang mang, sợ hãi.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến ông cụ Cố cảm thấy đau lòng, không dám xem nhiều.

Chắc chắn hồi nhỏ Tích Tích rất đáng yêu.

Đám Cố Viêm Lân cũng chìm vào trầm tư.

“Trước đây không có, nhưng sau này từ từ sẽ có nhiều mà.” Cố Viêm Lân nói.

"Haha, đúng vậy, sau này sẽ có nhiều mà."

“Nào, chúng ta chụp chung với nhau một tấm nào.” Cố Thần Dật lấy điện thoại ra.

Mọi người cùng nhau chụp một tấm tự sướng với ông cụ Cố.

Cũng may, ngoại hình đủ đẹp nên không đến nỗi xấu.

Rôm rả với mọi người một hồi, nỗi sợ hãi và lo lắng của Cố Tích về những tình tiết trong tiểu thuyết và lời nói của Cố Diệu Bạch đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng Cố Tích vẫn không quên chuyện kia.

"À đúng rồi ông nội, có ảnh trước đây của ông không ạ?” Cố Tích hỏi.

Lời hỏi thăm này của Cố Tích khiến ông cụ vui vẻ một hồi: "Haha, Tích Tích muốn xem ảnh của ông nội à?"

“Vâng ạ.” Cố Tích gật đầu.

Nghe vậy, ông cụ rất hài lòng, không chút do dự đi đến chiếc tủ của mình lục tìm một cuốn album ảnh rất mang hơi hướng cổ xưa.

Nhìn dòng nhắn gửi ở trang đầu tiên của cuốn album, chắc đây là cuốn album do bà nội của bọn họ sưu tầm.

"Cháu xem, đây là bức ảnh đầu tiên của ông khi vừa được phái đến quân khu..." Ông cụ Cố giới thiệu từng tấm ảnh một cho Cố Tích.

Hầu hết các bức ảnh của ông cụ Cố là ảnh chụp bán thân lúc đứng nghiêm và một số ảnh tập thể.

Đây chính là những gì mà Cố Tích muốn xem.

Cố Tích lật đến một bức ảnh nhóm với những cái tên được viết theo thứ tự ở phía dưới, cô lần lượt nhìn những cái tên bên dưới, nghiêm túc tìm một lượt, nhưng tiếc là cô không tìm thấy người nào họ Tạ cả.

Cô lật xem tiếp những tấm khác, người mang họ Tạ duy nhất trông có vẻ nhỏ hơn ông cụ Cố một chút, chắc không phải là người thầy muốn hãm hại nhà họ Cố Gu như trong tiểu thuyết đâu.

Tuy nhiên, Cố Tích vẫn không muốn bỏ cuộc nên cô đã chỉ vào người mang họ Tạ đó và hỏi: "Ông ơi, người này là ai vậy ạ?"

“Người này à?” Ông cụ Cố tiến gần lại, hồi tưởng lại một chút, sau đó nói: “Người này không phải cùng lớp với bọn ông, cậu ấy nhỏ hơn bọn ông ba lớp lận...”

"Sao vậy?” Ông cụ Cố nghi ngờ hỏi.

Cố Tích lập tức lắc đầu, nói: "Không có gì ạ, chỉ là cháu cảm thấy người này rất giống một anh đang rất hot dạo gần đây."

Nghe Cố Tích nói vậy, ông cụ Cố cũng không để bụng mà lẩm bẩm một câu: "Bây giờ các cháu gái độ tuổi các cháu thích kiểu này à, thời ông á, kiểu con trai này không được yêu thích lắm đâu."

“Ông ơi, ông còn có bức ảnh nào khác không ạ?” Cố Tích không cam tâm hỏi.

"Chỉ có bấy nhiêu thôi. Hồi trẻ không thích giữ lại ảnh, mấy tấm này là do bà nội cháu sưu tầm đấy." Ngừng một chút, ông cụ Cố lại mỉm cười nhìn Lâm Tích: "Sao vậy, Tích Tích vẫn muốn xem ảnh hồi xưa à?"

Cố Tích gật đầu, lại lắc đầu, tìm một lý do: "Cháu thấy hồi trẻ ông đẹp trai cực, nên cháu mới muốn xem."

Ngừng một chút, Cố Tích lại nói thêm: "Ông nội cũng là một soái ca."

Cố Tích nói câu này khiến ông cụ Cố bật cười xua tay nói: "Hồi đó bọn ông không quan tâm ngoại hình ra sao, có bản lĩnh mới là thước đo của bọn ông, ha ha ha."

Nói thì nói vậy thôi, chứ trong lòng ông cụ Cố cũng đắc ý lắm.

...

Ánh mắt của Cố Tích rơi vào những bức ảnh mới chụp được Cố Thần Dật gửi vào nhóm chat, trong lòng tràn ngập sự ấm áp, lại không nhịn được có chút cảm khái.

Dù là trước đây hay bây giờ thì đây luôn là một đại gia đình rất hạnh phúc.

Cho dù là vì mục đích phục vụ cho các tình tiết truyện hay là tâm tư của nhân vật lớn nào đó, nhưng tại sao cứ phải biến nhà họ Cố thành bia đỡ đạn chứ...

Cố Tích lặng lẽ lắc đầu, trong mắt xoẹt qua một tia quyết tâm.

...

Ở bên này.

Cố Thiệu đang bàn chuyện công việc thì đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn, là Cố Thần Dật gửi một ảnh vào nhóm chat.

“Mấy cái đứa này.” Cố Phong nhìn bức ảnh, cười cười.

Nhìn thấy bức ảnh chụp chung với một vài đứa trẻ, trong đó, Cố Tích đang nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt Cố Thiệu dịu dàng hẳn.

Cất điện thoại, Cố Thiệu lại tiếp tục chủ đề trước đó, nói: "Bên kia tạm thời vẫn đang thiếu một số bằng chứng cần thiết."

“Có lẽ Cố Diệu Bạch là mấu chốt quan trọng .” Cố Hiên nói.

“Có thể cân nhắc.” Cố Phong nói.

Cố Thiệu từ chối cho ý kiến.

Cả ba nói về lần bị thương nghiêm trọng của Cố Phong trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.

Thời điểm đó, dù ông cụ Cố đã lớn tuổi và dần lui về hàng hai nhưng lúc đó vẫn là thời điểm ở thời kỳ đỉnh cao của nhà họ Cố.

Cộng với khí thế không chịu nhường ai của ba cậu con trai, danh tiếng của nhà họ Cố càng thêm lẫy lừng một thời gian dài.

Nhiều người nói rằng: Nhà họ Cố có lẽ sẽ lên một tầm cao mới.

Khi đó, Cố Phong đang ở trong quân đội, thậm chí ông ấy không cần sử dụng sức ảnh hưởng của nhà họ Cố mà chỉ dựa vào chiến tích của bản thân mình leo lên được một vị trí rất bắt mắt trong vòng chưa đầy năm năm.

Nhưng vào thời điểm đó, trong một nhiệm vụ không có bất kỳ rủi ro nào, Cố Phong đã bị thương nặng và tàn tật do một vụ nổ.

Không giống như Cố Thiệu và Có Hiên, con trai lớn nhà họ Cố thật sự rất thích bầu không khí trong quân đội, nếu không phải vì sự việc đó, chắc hẳn bây giờ Cố Phong vẫn đang ở trong quân đội, chứ ông ấy tuyệt đối sẽ không chuyển sang làm một công việc văn chức bình thường này.

...

Đối với vụ tai nạn đáng ngờ đó, lúc đầu, Cố Thiệu đã tìm thấy một số bằng chứng nhằm vào Cố Diệu Bạch nên đã cho người bắt Cố Diệu Bạch lại.

Tuy nhiên, sau đó nhà họ Cố đã tìm được nhiều bằng chứng hơn chứng mình chuyện này phức tạp hơn họ nghĩ nhiều, Cố Diệu Bạch chỉ là một phần tử nhỏ tham gia vào việc này.

Chỉ đáng trách là lúc đó nhà họ Cố quá được chú ý quá nhiều.

Mà kẻ chủ mưu gây ra vụ tai nạn, cũng chính là người có thân phận không hề đơn giản đứng sau Cố Diệu Bạch, lại là người thầy mà ông cụ Cố vô cùng kính trọng.

Đây cũng là lý do tại sao ông cụ Cố và Cố Phong bảo lãnh Cố Diệu Bạch ra ngoài, cả Cố Thiệu cũng không ngăn cản ông ta.

Nhưng ngoài mặt, người ngoài nhìn vào chỉ thấy vì chuyện này mà Cố Thiệu làm mình làm mẩy với ông cụ Cố, rời khỏi nhà họ Cố.

Nhưng trên thực tế, Cố Thiệu đã kế thừa vị trí chủ nhà họ Cố, ngoài mặt thì bỏ đi khỏi nhà họ Cố nhưng thật ra là để bảo vệ an toàn cho người nhà họ Cố.

"Haizzz, thật đáng tiếc ..." Cố Hiên khẽ thở dài: "Nếu không phải manh mối của Cố Diệu Bạch quá quan trọng thì chúng ta đã giải quyết ông ta từ lâu rồi."

Chuyện Cố Phong bị thương quả thật không dính dáng quá nhiều đến Cố Diệu Bạch, nhưng những gì xảy ra vào buổi tiệc đính hôn của ông ấy có dính dáng đến Cố Diệu Bạch.

Lúc đó, Cố Hiên và vợ chỉ mới đính hôn, cho nên không nghĩ tới việc có con sớm như vậy. Nhưng Cố Diệu Bạch lén động tay động chân, Cố Diệu Bạch muốn Cố Thiệu và vợ mới cưới của Cố Hiên phát sinh quan hệ, thậm chí còn sắp xếp một cuộc bóc trần vào ngày hôm sau.

May mắn thay, Cố Thiệu đã sớm nhận ra điều bất thường và kịp thời thông báo cho ông ấy, nếu không thì dựa vào sức ảnh hưởng của nhà họ Cố thì chuyện này đã nổi lên một trận phong ba lớn rồi.

Mặc dù nếu không có "tai nạn" hồi đó thì sẽ không có Tích Tích bây giờ, nhưng những chuyện sai trái mà Cố Diệu Bạch đã gây ra cho qua như vậy mà phải tính rõ từng toán một.

Đáng tiếc người đứng sau Cố Diệu Bạch vẫn ngồi nhiều chễm chệ trên cao nhiều năm, lại có quá nhiều mạng lưới phức tạp. Tuy bây giờ ông ta đã từ chức, nhưng thế lực của ông ta vẫn còn đó.

Ông ta không làm gì được nhà họ Cố, nhà họ Cố cũng không làm gì được ông ta.

“Sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net