Phần 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau Tiêu Chiến dậy khá muộn, tỉnh dậy liền thấy Vương Nhất Bác ở trong bếp chiên trứng, còn có thêm hai cái xúc xích đặt trên đĩa. Bọn họ ăn sáng qua loa rồi cùng nhau bắt xe buýt tới trường. Trác Chí Vị cũng biết ý nên không qua nhà rủ Tiêu Chiến đi chung, tự mình đạp xe qua trường học. Khi cậu nhóc dừng một lát ở trước cửa nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thấy cậu nhóc đeo giày mới mà hôm qua bọn họ tặng, gương mặt phải nói là vô cùng tự cao, chỉ liếc qua hắn một cái, xem như có để ý, sau đó vẫy tay chào Tiêu Chiến rồi mới đi.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Trác Chí Vị, nói với anh, "Nếu như nó không phải là học trò của anh, em khẳng định sẽ cho nhóc ấy một trận."

Tiêu Chiến bật cười, bàn tay đặt lên đỉnh đầu hắn, dịu dàng xoa, "Đừng chấp con nít, nếu em ở chung với Chí Vị lâu lâu, có thể sẽ nhận ra, kỳ thực nhóc ta tốt lắm đấy."

Vương Nhất Bác nghe anh khen Trác Chí Vị tốt tính, lại âm thầm nhớ đến cái khay cơm đầy sâu xanh, da gà da vịt nổi lên ầm ầm, hắn nhịn không được rùng mình mấy cái. Tiêu Chiến cầm cặp, Vương Nhất Bác liền giành lấy mà cầm, còn tự mình đeo lên, hành động ga lăng quá đỗi. Tiêu Chiến cũng để yên cho Vương Nhất Bác mang hộ mình, cùng đối phương song song bước đi, đi tới trạm xe buýt.

Hôm nay trời mát hơn, mây xanh trên cao đã che chắn đi bớt phần nào ánh nắng gay gắt, trạm xe buýt ở phía trước đã đón được kha khá người, tới lượt Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thì chẳng có mấy khách nữa. Ghế ngồi bên trong khá thừa thãi, hai người đi chuyển xuống tận cùng của toa xe, ngồi ngay gần cửa sổ. Xe buýt khá thông thoáng, lại có điều hòa bật thường xuyên, thoải mái đến mức khiến Tiêu Chiến muốn ngủ thêm.

Anh dựa đầu vào đằng sau tìm tư thế dễ chịu, đôi mắt vừa mệt mỏi hạ xuống, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh lập tức đưa vai qua, gợi ý Tiêu Chiến dựa vào mình. Thế là cả chặng đường tới trường hôm ấy, Tiêu Chiến suýt thì ngủ quên luôn trên vai hắn, để người kia lay người gọi dậy mấy lần. Vương Nhất Bác nói, "Còn ngủ nữa là trễ giờ đấy."

Tiêu Chiến mới giật mình ngồi dậy, không ngờ còn vô tình mà đập đỉnh đầu vào cằm Vương Nhất Bác. Anh vội vàng đưa tay qua muốn xem xét, "Xin lỗi, xin lỗi, anh không có cố ý."

Vương Nhất Bác khóe mi có hơi ươn ướt, một tay ôm miệng, một tay lắc qua lắc lại ý nói không có vấn đề gì. Tiêu Chiến xuống xe trước, Vương Nhất Bác vẫn đi theo đằng sau, còn mải xoa xoa cái cằm đau nhức. Thôi được rồi, chuyện hắn bị va trúng, một phần lỗi cũng là thuộc về bản thân, ai kêu Vương Nhất Bác dí sát mặt với Tiêu Chiến quá làm gì.

Tiêu Chiến thắc mắc vì sao Vương Nhất Bác vẫn còn cùng anh đến trường, trong khi hết ngày hôm nay là đoàn giáo viên kia về rồi.

"Bọn họ về rồi thì mặc kệ bọn họ, em tới đây là vì muốn ở bên cạnh anh thôi."

"Vậy còn công việc?" Tiêu Chiến đặt sách tham khảo lên bàn, nhìn hắn mang tới hai ly trà.

"Chỉ đi có ba hôm thôi mà, đáng nhẽ ra ban đầu không nghĩ sẽ ở lại đây, đi cùng trường học cũ của anh cũng là do trong ấy em có góp chút cổ phần, nên mới đi theo xem xem. Không ngờ gặp lại, em liền ở lại mấy hôm, thế nhưng cũng sắp phải trở về rồi."

Tiêu Chiến ngừng khuấy khuấy cốc nước, gương mặt ỉu xìu thấy rõ, "Phải đi rồi sao? Khi nào?"

Vương Nhất Bác cười nhẹ, "Yên tâm, em sẽ quay lại thăm anh mà, trước hết anh cứ ở đây  như bình thường đi, qua một thời gian, cảm thấy thích hợp, sẵn sàng, thì cùng em trở về."

Tiêu Chiến gương mặt càng thảm hơn, "Anh có sẵn sàng thì cũng không thể đối mặt với Giai Kỳ, em là người đã có gia đình, anh còn là anh vợ em, đâu phải muốn là có thể bỏ qua mấy phần quan trọng ấy."

Thuyền dù sao cũng ra tới giữa biển rồi, không phải cứ có chút sóng là lập tức có thể rút lui, Vương Nhất Bác càng mong muốn mình và Tiêu Chiến có thể bình tĩnh đương đầu. Hắn mấy năm qua cũng đã nghe Tiêu Giai Kỳ nhiều lần nhắc đến chuyện làm đơn, chính hắn cũng không có ý kiến hay cãi cọ gì, chỉ đơn giản nghe xong để đấy. Chuyện Tiêu Giai Kỳ mong muốn, hắn đương nhiên cũng mong muốn. Thế nhưng ba mẹ chưa biết chuyện, trong mắt hai người bọn họ, Vương Nhất Bác và vợ vẫn rất hạnh phúc mà chung sống, nuôi dạy tốt cháu trai. Nếu chuyện này một khi đến tai ba hắn, Vương Nhất Bác không thể không bị ăn đập một trận.

Hắn từng hứa với Tiêu Chiến một lần, chắc chắn sẽ làm mọi cách để hai người bọn họ có thể ở bên cạnh nhau. Vương Nhất Bác còn nhớ, cũng nhắc cho anh nhớ, "Đợi em, đừng đi đâu hết, nhất định phải tin tưởng ở em."

Tiêu Chiến yên tâm đôi chút, gật gật đầu đồng ý, trong tâm trí đọng lại là lời dặn dò của hắn, nói anh đừng đi đâu cả, có lẽ Vương Nhất Bác thật sự sợ hãi bọn họ sẽ lại chia ly thêm một lần. Vương Nhất Bác không muốn một ngày nào đó quay lại chỗ này, không những không thể gặp được anh, lại còn phải tiếp nhận một sự thật là Tiêu Chiến không hề tin tưởng hắn, không muốn bên cạnh hắn, không thể đợi được hắn.

Buổi chiều Vương Nhất Bác qua khách sạn lấy vali và trả phòng, Tiêu Chiến ở nhà nấu cơm, gọi thêm cả Trác Chí Vị qua ăn cùng. Vương Nhất Bác thì chỉ ngồi yên lặng ăn cơm, Trác Chí Vị thì liên tục nói chuyện với Tiêu Chiến. Cậu nhóc kể về những đồng đội của câu lạc bộ nhảy đã phải trầm trồ ra sao với đôi giày mới, rồi thì giá của đôi giày này từ miệng bạn học của Trác Chí Vị nói ra có bao nhiêu khiến mọi người há hốc mồm. Nói nhiều tới mức khiến Vương Nhất Bác âm thầm nhíu mày, có cảm giác như hắn đang bị tàng hình vậy, để lại chỗ này cho Trác Chí Vị lôi kéo sự chú ý của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không hề biết tâm tư của Vương Nhất Bác, tới khi Trác Chí Vị ăn no xong xuôi rồi về nhà, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh giúp anh rửa chén, hắn mới nói, "Thằng nhóc này, thực sự quá phiền.''

Tiêu Chiến chỉ đành cười khổ, đem cái chén sạch đặt lên tủ đựng, "Xem em kìa, vẫn còn ghi thù Chí Vị sao?"

Vương Nhất Bác đột nhiên từ đằng sau ôm lấy eo anh, "Ai thèm ghi thù nó, em chỉ nghĩ về anh cũng đủ bận rồi, làm gì còn tâm trí ghi thù. Còn nữa, tuy nói nó nhỏ tuổi, nhưng mà cũng không phải loại ngây thơ gì, anh tốt nhất đừng thân thiết quá với nó."

Tiêu Chiến gương mặt bất đắc dĩ, "Thôi nào, ra ghế ngồi đi, anh gọt hoa quả cho em."

Vương Nhất Bác không chịu đi, Tiêu Chiến bước đến đâu, hắn bám dính đến đấy, cái kiểu một tấc cũng không rời, còn làm nũng thế này, giống hệt như ba năm trước khi còn ở nhà anh. Tiêu Chiến cảm nhận được cánh tay ôm eo mình không lúc nào nới lỏng, tới khi hai người bọn họ cùng ngã ra sofa, Vương Nhất Bác mới chịu buông tha.

Vô tuyến trước mặt đang chiếu mấy bộ phim tình yêu thần tượng này nọ, bên cạnh là Tiêu Chiến đang gọt táo. So với lần trước bị cắt vào tay, lần này thì chuyên nghiệp hơn nhiều, Vương Nhất Bác còn tính giành giật về tự làm, thế nhưng vẫn là không thể nào thắng được Tiêu Chiến. Hắn ngồi dựa lưng vào ghế sofa êm ái, còn há miệng chờ được anh đút cho.

Cái quang cảnh này ngọt ngào vô cùng, Tiêu Chiến nhịn không được thầm tưởng tượng, bản thân mình và Vương Nhất Bác giống như ba mẹ Trác, ăn cơm tối xong thì cùng ngồi trước màn hình coi phim giải trí này nọ, có khi còn không tình cảm được như anh và hắn, không có màn đút hoa quả cho nhau. Vương Nhất Bác gọi trêu anh một tiếng 'bảo bối'. Tiêu Chiến liền cầm dao đe dọa, thách thức hắn xem có dám nói thêm lần hai. Ai ngờ Vương Nhất Bác thật sự mặt dày, vẫn ngoan ngoãn gọi thêm một tiếng nữa, thế là bị Tiêu Chiến ngắt eo một cái đau điếng.

Vương Nhất Bác ở cùng Tiêu Chiến thêm một ngày nữa thì đặt vé tàu trở về, ngày hôm ấy anh còn xin nghỉ để tới nhà ga tiễn hắn. Tuy rằng chỉ cần đi một chuyến tàu liền có thể gặp nhau, thế nhưng Tiêu Chiến cảm tưởng như Vương Nhất Bác sẽ biến mất luôn vậy. Quả nhiên là sau một thời gian xa cách, về sau liền sợ hãi sẽ phải chia lìa thêm. Tiêu Chiến tuy rằng nói hắn không cần lo cho anh, cũng không cần gọi điện quá nhiều, thế nhưng lại lén lút thêm số điện thoại của đối phương vào máy.

Vương Nhất Bác xách vali, ở giữa nhà ga mà hôn anh một cái, ôn tồn nhắc nhở anh phải chú ý sức khỏe, tới khi hắn đến thăm mà anh gầy đi, nhất định sẽ không tha cho anh. Tiêu Chiến đôi mắt chớp chớp muốn làm giảm lượng nước đang dâng lên nơi hàng mi, anh ngoài gật đầu thì chẳng biết nói gì cho phải. Nhìn bóng lưng hắn bước vào trong, lẫn khuất giữa dòng người ngược xuôi, anh thật sự sợ hãi, là lần đầu tiên Tiêu Chiến sợ hãi mất đi một người đến như vậy.

Trác Chí Vị buổi tối qua nhà anh chơi, thấy Vương Nhất Bác đã về rồi thì âm thầm hỏi thăm Tiêu Chiến, còn quan sát nét mặt của anh ra sao? Thấy thầy giáo trạng thái vẫn còn ổn định thì mới yên tâm, cậu trên tay còn xách túi hoa quả, nói với Tiêu Chiến là ba mẹ nhờ mang sang, toàn là của nhà trồng được, tuy rằng không quá ngọt như ngoài chợ bán, nhưng mà ăn cho vui cũng được.

Tiêu Chiến nhận lấy, sau đó nhanh chóng gọt vỏ bày ra đĩa. Khi anh lấy dĩa ra, còn xiên một miếng đưa tới trước mặt Trác Chí Vị, thế nhưng lại quên mất, người ngồi bên cạnh mình không phải là Vương Nhất Bác, trong lòng thoáng buồn đi ít nhiều. Trác Chí Vị đương nhiên không biết tâm tư thầy giáo, vậy nên cũng nhanh chóng há miệng ngậm vào cái dĩa, tự mình chê bai hoa quả một chút, nói một hồi mà không thấy anh trả lời.

Vương Nhất Bác về tới nơi thì nhắn tin cho Tiêu Chiến một cái để anh yên tâm, hắn vừa về đến nhà thì tiểu Vũ là người chạy ra đón, còn nhảy vào lòng hắn ôm chặt. Trẻ con bây giờ cao rất nhanh, trong chốc lát đã đứng đến eo Vương Nhất Bác rồi, còn gương mặt lại hao hao nét của mẹ, chỉ có cái mũi là giống hắn.

"Ba, hôm nay ông nội qua chơi đấy." Tiểu Vũ hào hứng khoe, trên tay còn đang ôm là chiếc xe hơi đồ chơi điều khiển từ xa, sau đó hắn ngẩng đầu, thấy ba mình từ trong nhà chống gậy bước đến. Ông lão tuổi trung niên nhìn còn khá khỏe mạnh, chỉ có điều một bên chân bị bệnh khớp hành hạ, đôi khi đi không được thoải mái, phải dùng gậy chống, có khi lại không.

Hắn thả tiểu Vũ xuống, đi đến bên cạnh ba mình, ngoan ngoãn nói một tiếng, "Ba, ba qua chơi."

Tiêu Giai Kỳ sớm đã ở trong bếp, tự mình chuẩn bị mấy món đơn giản, cùng cô giúp việc nấu cơm, hoàn hảo biến thành cô vợ hiền lành thục nữ. Tiêu Giai Kỳ lễ phép nói với ông nội tiểu Vũ, lại quay ra nói với Vương Nhất Bác bằng giọng khác ngày thường, "Anh  cũng đã về rồi, mau lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm với ba."

Vương Nhất Bác không nói năng gì, xách đồ đi lên phòng. Tới khi hắn xuống nhà, thấy ba mình đang ôm tiểu Vũ trong lòng, ngồi bên cạnh là Tiêu Giai Kỳ đang tận lực hiếu kính, hết gắp đồ ăn mời ông, còn nhắc nhở tiểu Vũ không được nghịch ngợm, nói ông nội lớn tuổi rồi, không nên ngồi lâu trên đùi ông như vậy. Vương Nhất Bác tới gần, nói nhẹ nhàng, "Ba, chúng ta ăn cơm."

Ba hắn cũng gật đầu, thế nhưng không vội buông xuống cháu nội đang ngồi trong lòng. Vương Nhất Bác lén hỏi Tiêu Giai Kỳ, "Sao ông đột nhiên qua đây?"

Tiêu Giai Kỳ yên lặng, đã nghe thấy tiếng ba Vương Nhất Bác nói, "Hôm qua ba có tới công ty xem tình hình thế nào? Con lại đi vắng mấy hôm, là có công chuyện hả?"

Vương Nhất Bác có chút chột dạ, hắn nhìn Tiêu Giai Kỳ, muốn đánh giá thái độ để nhận biết tình hình, chỉ thấy gương mặt cô lấm lét nhìn lại hắn.

"Ba muốn hỏi, Tiêu Chiến là ai?"

Vương Nhất Bác sợ hãi đánh rơi đôi đùa trên tay, bên cạnh là Tiêu Giai Kỳ cũng căng thẳng không kém. Tiểu Vũ ngồi trong lòng ông nội, nói to rõ ràng, "Đó là Tiêu bá bá, là ca ca của mẹ đấy ông ạ. Bác Tiêu là thầy giáo, nên học rất giỏi, còn hy vọng cháu mai sau cũng sẽ trở thành thầy giáo giống như bác ấy "

Ông nội Vương xem như đã nắm bắt được chút thông tin, đem tiểu Vũ thả xuống, "Cháu ra ngoài kia chơi."

Tiểu Vũ rất nghe lời, mà cô giúp việc cũng biết ý, mau chóng theo sát nhóc đi ra ngoài, lấy cớ trông nom cậu nhóc mà tránh mặt. Ông nội Vương chống gậy đứng dậy, thong thả đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, một tay đặt trên vai hắn. Tiêu Giai Kỳ ngồi bên cạnh cũng không dám động đậy, chỉ một mực yên lặng nghe ngóng ông muốn nói gì, âm thầm hy vọng chuyện ba năm trước sẽ phai nhạt đi, câu chuyện đồn đại cũng như vậy chìm vào dĩ vãng.

Thế nhưng ông trời không chiều lòng người, ba Vương nghe được chính là sự việc lùm xùm năm xưa, còn cho thư ký gọi một người nắm rõ thông tin nhất tới, kể rõ bọn họ đã biết được những gì. Vương Nhất Bác không có nhà, ông nội Vương là người làm chủ, bọn họ không dám không nghe theo, nói qua nói lại sơ ý để lộ được tin đồn Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác, ông nội Vương tức giận, đùng đùng bảo lái xe đi tới nhà bọn hắn. Vương Nhất Bác lại hoàn hảo vắng nhà, cho tới hôm nay nghe thư ký báo lại lịch trình, ông nội Vương lại đến đây thêm lần nữa, muốn hỏi Vương Nhất Bác cho ra nhẽ.

Vương Nhất Bác âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, Tiêu Giai Kỳ là người đỡ lời, "Không có gì đâu ba, chỉ là một người thân trong họ của con mà thôi, anh ấy hiện tại cũng không ở thành phố này."

Ông nội Vương nói, "Ba không hỏi con, ba hỏi nó. Còn nữa, đừng tưởng ta không biết chuyện các con bất hòa, muốn ly hôn với nhau, còn cùng cậu trai kia nháo thành một đoàn thế này. Trách nhiệm của Nhất Bác to lớn, thế nhưng con cũng không thể thoát tội, còn giúp người ngoài nói đỡ."

Tiêu Giai Kỳ lâm vào thế bí, không biết nên giải thích sao cho phải, cũng không biết ba Vương từng nghe được những lời lưu truyền gì. Nếu như chuyện nhân viên ở công ty đồn Vương Nhất Bác cùng với Tiêu Chiến có quan hệ mờ ám, ba Vương cũng nghe được, vậy Tiêu Giai Kỳ và hắn sẽ phải chuẩn bị tinh thần, trước tiên nghĩ cách bảo vệ Tiêu Chiến. Ba Vương quan trọng nhất thể diện, nếu biết Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến, còn là ngoại tình cùng với một người đàn ông, đảm bảo sẽ không để người kia yên ổn.

Vương Nhất Bác mím chặt môi, bên bả vai dần dần đau như muốn gãy, mồ hôi hai bên thái dương hắn dần dần túa ra, chảy thành hạt lớn mà rơi xuống y phục. Ba Vương gọi trợ lí tới, là người đàn em cùng ông vào sinh ra tử nhiều lần hồi còn trẻ, còn từng giúp ba Vương đỡ lấy một nhát dao vào lưng, cũng là người dạy Vương Nhất Bác tập võ. Trợ lý bình thường hay cùng ông tới chỗ những địa bàn làm ăn, bảo kê hay thu phí, dùng tiền mà bọn họ thu được mà đút lót những vị quan lại cấp cao, phần còn lại giữ trong túi để tiện bề làm ăn khác. Mấy chuyện ấy đều là trợ lí tự mình làm hết, sở dĩ lần trước Vương Nhất Bác ẩu đả bên ngoài mà còn được trưởng phòng cảnh sát mời nước, không phải tự nhiên mà thành, chính là trợ lí này dày công làm quen từ lâu, dọn đường sẵn cho bọn họ.

Vương Nhất Bác thấy ông cầm túi đựng hồ sơ bìa màu nâu, đứng trước mặt mình mà mở cái niêm phong bằng dây dù. Hắn đột nhiên có cảm giác khó thở, giống như đã bị bắt gặp làm chuyện xấu, muốn ngăn cản người khác biết được, nhưng lại không biết làm thế nào, cũng không biết cư xử làm sao.

Ba Vương Nhất Bác lôi ra mấy tấm ảnh, vứt lên bàn, cho Vương Nhất Bác và Tiêu Giai Kỳ cùng nhau xem. Là hình ảnh Tiêu Chiến buổi sáng ở trước cửa nhà chờ Trác Chí Vị tới rồi cùng đi đến trường. Còn có ảnh hắn cùng anh đi ăn trưa ở nhà hàng gần trường nọ, Vương Nhất Bác không dám nhìn thẳng, sợ rằng sẽ bắt gặp được hình ảnh mình cùng Tiêu Chiến đứng giữa đường vắng vẻ mà hôn môi, cũng sẽ được ưu ái mà nằm trong sấp ảnh này.

Ba hắn đương nhiên đã thấy cảnh ấy qua mấy bức hình, thế nhưng lại khá ngạc nhiên với thái độ của Tiêu Giai Kỳ, có vẻ như cô con dâu này cũng sớm đã biết chuyện, hình ảnh cũng không cần xem, trực tiếp lướt mắt qua, tới cầm lên cũng không cầm. Ba Vương âm thầm chờ đợi Vương Nhất Bác lên tiếng thanh minh.

Tiêu Giai Kỳ lại là người lên tiếng trước, "Con nghĩ, tới lúc này, con sẽ không giấu diếm ba và Vương Nhất Bác nữa. Con và anh ta thật ra sớm đã hết tình cảm, trong tương lai, cho dù anh ta có đi với ai, hay là không đi với ai, con cũng tự mình muốn chấm dứt cuộc hôn nhân lạnh lẽo này."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Giai Kỳ khẳng khái thừa nhận, nắm đấm đặt bên dưới bàn khẽ siết chặt, "Con hy vọng ba đừng trách tội, con cũng sẽ không bao giờ để tiểu Vũ thiệt thòi."

Ba Vương nổi giận lôi đình mà quát, "Hai đứa mày làm phản hết rồi hả? Tại sao bao nhiêu năm ở cùng nhau mãi không sao, tự dưng thêm một cái Tiêu Chiến liền muốn ly hôn với nhau, hai đứa nghĩ là ly hôn dễ dàng vậy sao, còn nữa, đó còn là người thân của Giai Kỳ, hai đứa không thấy xấu hổ hả, không thấy nhục nhã sao?"

Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy, trước mặt ông nội tiểu Vũ mà cúi người thật thấp, "Con xin lỗi, nhưng con thật sự thích anh ấy."

Ba Vương một tay nắm chặt gậy chống, gương mặt khi giận giữ đỏ bừng bừng, lại mặc kệ hình tượng mình với con trai, trước mặt trợ lý, đem gậy đang chống trên đất mà đánh Vương Nhất Bác. Tiêu Giai Kỳ liền chạy lại giúp hắn giữ lại ba Vương, còn hắn thì vẫn rất hiên ngang đứng thẳng. Chuyện này đến sớm đến muộn, rốt cuộc cũng sẽ xảy ra, Vương Nhất Bác đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, nào có sợ hãi sẽ bị mấy cái gậy của ba mình làm bị thương.

Trợ lí cũng đi tới giúp hắn, "Thiếu gia, mau mau rút lại mấy lời ấy, đừng khiến lão gia thêm bực bội."

Vương Nhất Bác thế nhưng không hó hé thêm gì, yên lặng quỳ gối, "Con không có gì để giải thích, mong ba bỏ qua."

"Bỏ qua, mày có im miệng không thì bảo."

Nếu như có mẹ Vương ở đây, khẳng định chưa chắc có thể cứu giúp được Vương Nhất Bác, đừng nói là hai người Tiêu Giai Kỳ và trợ lí của ba Vương. Tiêu Giai Kỳ bị vạ lây một cái đánh, trên cánh tay thâm tím một khoảng, Vương Nhất Bác thì thảm hơn, cả người bị quất tới nhức nhối luôn, có cảm giác như hai bên bả vai đang kêu gào vì cái đau. Thế nhưng hắn có chết cũng không chịu lùi bước.

Ông nội tiểu Vũ đánh chán tay, mệt mỏi ngồi xuống ghế, trước mặt là Vương Nhất Bác đang quỳ xuống, ông chỉ tay mặt hắn nói, "Tao cho mày thời gian, lập tức cùng thằng nhóc kia chấm dứt, nếu không đừng trách tao. Còn Giai Kỳ, con nếu còn cố tình bênh Tiêu Chiến đó, đừng trách ba không nể tình con là con dâu nhiều năm. Tiểu Vũ còn nhỏ, hai đứa không thể làm việc tốt, thì cũng đừng gây ra mấy chuyện xấu xa. Đặc biệt là mày, Nhất Bác, mày cho rằng thích một nam nhân là hay ho hả, thứ ngu xuẩn."

Vương Nhất Bác kiên trì nói, cả người đau tới nghiến chặt răng, "Ngoài chuyện này ra, ba muốn gì con cũng chịu, thế nhưng con thích Tiêu Chiến, ba có bắt ép con, con cũng không thể khống chế được. Nam nhân thì có làm sao? Ngoại trừ nam nhân này, ai khác cũng không thể. Con chưa bao giờ cầu xin ba, nhưng lần này khác, hãy để con được sống với ý muốn của mình. Con không phải là thích nam nhân, con chỉ là thích mình Tiêu Chiến, trùng hợp nhất định phải là Tiêu Chiến."

"Mày..."

Lần này Tiêu Giai Kỳ đỡ không kịp, Vương Nhất Bác ăn trọn một cái quất vào cánh tay phải, đau muốn tê dại luôn. Hắn mím chặt môi tới chảy máu, cái trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt tái xanh không còn huyết sắc. Chỉ có ánh nhìn là vô cùng kiên định. Tiêu Giai Kỳ nhịn không nổi lên tiếng, "Ba, có gì chúng ta từ từ nói, con sẽ khuyên anh ấy, đừng đánh nữa."

Ba Vương xem như thu được chút thành quả, nhìn con dâu đã vì con trai mình mà nói đỡ, ông càng có lòng tin hơn với chuyện con dâu sẽ có thể một lần nữa cảm hóa được con trai mình. Ngược lại, ba Vương Nhất Bác không còn nghi ngờ gì, lập tức cho rằng Vương Nhất Bác sở dĩ muốn phản bội Tiêu Giai Kỳ là vì bị Tiêu Chiến dụ dỗ. Ông nghĩ tới đây, nhịn không nổi vo chặt lòng bàn tay, trên tay còn nắm chặt bức hình, là Tiêu Chiến đang đi bộ trên phố, một mình.

Ba Vương trước khi ra về, còn hẹn Tiêu Giai Kỳ ra một góc nói chuyện riêng. Tiêu Giai Kỳ tuy rằng biết được ba Vương dạy con rất nghiêm khắc, cũng sớm chuẩn bị thấy được một màn lấy bạo lực để bắt ép con trai nghe theo, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn là khiến cho Tiêu Giai Kỳ sợ hãi tới bây giờ còn chưa quên. Cánh tay trắng muốt nổi lên một vệt xanh thẫm, khả năng phai là rất lâu sau.

Cô gái dè dặt đi tới vườn hoa trước sân nhà, ba Vương Nhất Bác đang đứng sẵn ở đấy.

Tiêu Giai Kỳ lên tiếng trước, "Ba, ba cho gọi con."

Ba Vương gật đầu, từ ghế đá chống gậy đứng thẳng, lại nhìn cánh tay bị thương vì đỡ cho Vương Nhất Bác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC