Phần 21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Vương quả nhiên không phải như hữu danh vô thực, ông cực kỳ nghiêm túc với chuyện gia đình Vương Nhất Bác. Kể từ sau khi biết Vương Nhất Bác và Tiêu Giai Kỳ có khúc mắc, ông không có ngày nào là không gọi bọn họ về nhà ăn cơm. Vương Nhất Bác không dám không nghe theo, buổi chiều chờ Tiêu Giai Kỳ cùng trở về, sau đó quay về nhà tắm rửa thay y phục, bắt đầu qua nhà nội ăn cơm.

Mẹ Vương không biết chuyện, thấy hắn cùng vợ chăm chỉ tới thăm bọn họ, mẹ Vương vui mừng không hết, mỗi ngày được nhìn thấy tiểu Vũ cũng đủ cho mẹ Vương đỡ buồn chán biết bao. Vương Nhất Bác chỉ đành dùng chít thời gian ít ỏi gần mười giờ đêm mà gọi điện cho Tiêu Chiến, nói chuyện với anh gần tiếng đồng hồ. Hắn chỉ kể mấy chuyện cỏn con xung quanh mình và tiểu Vũ, cũng thi thoảng nhắc Tiêu Giai Kỳ, nhưng rất ít, chủ yếu để anh đỡ nghe chuyện rồi lại suy nghĩ lung tung. Kỳ thực Vương Nhất Bác không rõ một điều, anh đã sớm chuẩn bị tinh thần mà tới đối điện với Tiêu Giai Kỳ, tất nhiên là sẽ tùy vào Vương Nhất Bác sắp xếp ra sao, không để cho bọn họ trở mặt thành thù.

Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng trọ nghe điện thoại, vẫn cứ có cảm giác khác lạ, giống như có ai đó đang lặng lẽ, ở trong bóng tối mà nhìn mình vậy. Cái sự mờ ám lại đen tối thăm thẳm ấy, khiến cho Tiêu Chiến mấy ngày hôm nay vẫn trằn trọc lo lắng. Anh một hai ngày, vào lúc nửa đêm thường hay nghe thấy tiếng động lạ, tỉnh dậy bật đèn, còn mang theo đồ phòng thủ ra xem xét khắp nơi, vậy mà chưa khi nào bắt gặp thứ gì cả. Tiêu Chiến càng sợ hãi, nghĩ nhiều tới mức nửa đêm cũng mơ thấy mình bị truy đuổi, giật mình tỉnh giấc mà không thấy có ai bên cạnh, anh lại càng rúc sâu vào trong chăn, cho rằng chính mình thần hồn nát thần tính.

Tiêu Chiến không muốn khiến cho Vương Nhất Bác lo lắng, nên không nói ra, tự anh lại vì ngủ không đủ, công thêm lo lắng mà dính cảm luôn. Trác Chí Vị một ngày nọ tới nhà thăm Tiêu Chiến, khi thấy anh không nói gì với trường học mà nghỉ một ngày. Cũng may có cậu nhóc phát hiện anh bị sốt cao, tức tốc gọi xe mà đưa anh tới bệnh viện khám, nếu không, chỉ sợ Tiêu Chiến còn chẳng bình yên mà ở đây nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến hạ sốt qua hai ngày, cả người vẫn còn mệt mỏi, anh ngồi trên giường, chống tay lên cằm mà tán chuyện phiếm với Vương Nhất Bác. Hắn nói, những ngày sắp tới hắn sẽ rất bận, sẽ không thường xuyên gọi điện cho anh như bây giờ. Tiêu Chiến ừ ừ mấy cái chấp thuận, dịu dàng trả lời, "Anh không có ý kiến, công việc là trên hết, đừng lo cho anh."

Vương Nhất Bác ừm nhẹ, "Ngoan lắm, khi nào xong chuyện, em sẽ qua thăm anh, được chứ."

Tiêu Chiến cười khẽ, nói ừ một tiếng, Vương Nhất Bác mới hài lòng mà cúp máy. Anh từ trong nhà ngó đầu ra ngoài cửa sổ, từ gác xép này có thể nhìn thấy được toàn cảnh đường đi qua lại bên dưới. Ở bên trái góc mười giờ, là chiếc xe hơi màu đen nhãn hiệu không quá đắt tiền đang đỗ, trong xe tối tăm, dưới ánh đèn đường mờ nhạt từ cái bóng đèn sớm đã sắp cháy mà cả khu phố vẫn chưa có ai chịu đứng ra sửa lại, Tiêu Chiến ẩn ẩn sợ hãi, lại vì mệt mỏi mà hơi hơi sốt. Anh lấy hết can đảm mà trèo xuống mặt đất, sau đó kín đáo đi tới cạnh chiếc xe màu đen như nhẫn giả kia, một tay cầm đèn pin, một tay cầm cái ly thủy tinh, khá gọn nhẹ, lực sát thương không đến nỗi tệ

Tiêu Chiến đột nhiên rọi đèn pin vào trong xe, một tay còn lại đập đập cái kính tối màu, "Bạn là ai? Sao lại theo dõi tôi?"

Từ trong xe bị chiếu tới chói chang, cửa xe bật mở, một người mặc áo thun đen, trên ngực còn đeo một cái kính, ống lens trang bị cực kỳ chuyên nghiệp, là kiểu dành để đi chụp lén, theo dõi. Tiêu Chiến lập tức hiểu ra, từng bước lùi về phía sau. Một nam nhân thân vận đồ ngủ dài tay bằng lụa, gương mặt tái xanh, đương nhiên không có chút sức lực sát thương nào, một chút uy nghi của người bắt được kẻ gian cũng không có.

Người đàn ông kia cũng không phải vừa, thấy Tiêu Chiến dáng dấp thư sinh, hắn ta không ngại ngần bắt nạt đối phương.

"Thì sao? Mày định làm gì tao? Nói cho mày biết, mày chọc giận đúng người không nên chọc giận rồi, còn yên bình sống tới tận bây giờ, tốt hơn hết là mau chóng cút trở về, đừng để tao bực lên."

Tiêu Chiến mím môi, bị quát tháo tới mức ngốc luôn, "Tôi không chọc giận ai cả. Vì sao tôi phải bị anh làm như vậy, nếu anh có ý tốt, hãy chỉ giáo đôi chút."

Gã đàn ông tiến lại gần bóp cổ Tiêu Chiến, khiến anh trong một giây phút hoảng loạn, chỉ biết đứng đờ người. Bàn tay chế trụ anh, sau đó một đường lôi Tiêu Chiến quăng lên xe hơi đen tuyền đằng sau. Tấm lưng Tiêu Chiến mướt mồ hôi, bị va vào cánh cửa đau điếng. Anh chưa kịp thở ra, đã phải cuống quýt hô hấp không khí. Bàn tay rắn chắc như thép nung của hắn ta tuy rằng bóp không đến mức ngạt thở hoàn toàn, thế nhưng cũng đủ khiến Tiêu Chiến hào hển cố gắng há miệng đớp không khí. Anh giữ chặt tay người kia, những đầu ngón tay cào mạnh, muốn đẩy đối phương lùi lại, thế nhưng hắn ta so với anh đô con hơn rất nhiều, đối với kẻ ngày ngày cầm bút cầm phấn như Tiêu Chiến, anh căn bản không phải là đối thủ.

"Thằng trà xanh chết tiệt, bóp cổ mày cũng đủ khiến tao bẩn tay, nếu không phải người mày dính líu tới là thiếu gia, ông đây cũng sẽ không phải nhận cái nhiệm vụ giống như chó săn thế này."

Tiêu Chiến mở tròn mắt nhìn hắn, gương mặt đỏ ửng vì bế tắc, anh mơ hồ nghe thấy hai chữ thiếu gia, "Nhất Bác, anh là gì với Nhất Bác?"

Tiêu Chiến nói xong, có dấu hiệu muốn ngất vì thiếu dưỡng khí, tức thì bàn tay đang quắp chặt cổ anh giống như con diều hâu đang dùng bộ móng vuốt dài và nhọn của mình mà quắp mấy con thỏ nhỏ, rốt cuộc buông tha cho Tiêu Chiến. Anh nằm vật xuống dưới đất, bụi bặm và bẩn thỉu, cố gắng hít thở oxi, không khí vội vàng tràn vào cổ họng Tiêu Chiến, khiến anh sặc mà kho khù khụ.

Một chân người kia dẫm lên tay Tiêu Chiến, đôi giày da sáng bóng với đế giày cứng như đá, chậm rãi dùng cả trọng lượng của bản thân mà nghiền xuống, giống như đang dẫm phải là con sâu con kiến vậy. Mùi thuốc lá quanh quẩn trong không gian tối tăm, đốm lửa giống như con đom đóm lẻ loi trong bóng đêm, lượn qua lượn lại như đang khiêu khích. Tiêu Chiến cắn răng, bàn tay bị dẫm lên càng lúc càng đau tới toát mồ hôi hột, anh không thể nào tránh ra, không thể nào rút khỏi, chỉ đành cắn răng, không muốn rên lên dù chỉ một tiếng.

Tới khi điếu thuốc chỉ còn một khúc con con đã gần chạm tới đầu lọc, hắn ta đem nó, dùng tay Tiêu Chiến giống như gạt tàn, ấn chặt, dúi dụi vào tay anh. Đốm lửa bốc mùi thịt cháy, mùi khói của thuốc và mùi khét từ da thịt Tiêu Chiến. Đau đớn và bỏng rát dâng trào, khiến anh không thể không vô thức kêu lên, cả người và thần trí đều hoang mang quá đỗi. Trong một khoảnh khắc, Tiêu Chiến đã tự trách, vì sao chính mình lại yếu nhược tới vậy, tới bản thân cũng không thể bảo vệ cho nổi, sau này làm sao có dũng cảm che chắn thêm cho ai. Anh còn muốn dùng bờ vai này mà làm chỗ dựa cho Vương Nhất Bác, giống như khi hắn dùng vai mình mà giúp anh chìm vào giấc mộng ngắn ngủi trên chuyến xe buýt tới trường.

"Nhớ lấy, thiếu gia đã có gia đình, lão gia cũng không ngại xử mày, nhưng mày nên biết điều, phá hoại gia đình người khác đều sẽ không thể có kết quả tốt đẹp." Hắn vỗ vỗ vào má Tiêu Chiến, giống như muốn tát anh, nhưng là với sự nhẹ nhàng giả dối vờ thân thiện.

Cảnh cáo xong, gã đàn ông mới sảng khoái leo lên xe rồi rời đi, để lại thân hình Tiêu Chiến đang nằm gục dưới mặt đường trải nhựa trơn láng. Anh xoay người, cánh tay đau nhức chưa thể nào vội vàng nâng lên được, cứ như vậy im lìm dang ra, giữ đúng tư thế ban nãy. Tiêu Chiến nhận ra, thì ra hôm nay trên bầu trời thăm thẳm lại xuất hiện nhiều sao như vậy. Nhịn không được tự mình bật cười trào phúng mấy tiếng. Cười đến mệt, hai gò má không biết tự bao giờ đã ướt mèm, nước mắt như hạt thủy tinh, chạy dọc theo xương hàm, sau đó chui vào y phục, vào mái tóc đen tuyền.

Sáng ngày hôm sau Trác Chí Vị cùng Tiêu Chiến đến trường, xe của cậu nhóc bị hỏng, nên hai người đàng chấp nhận đi xe buýt tới trường. Lúc Tiêu Chiến đưa thẻ ra thanh toán tiền xe, Trác Chí Vị liền nhìn thấy trên mu bàn tay của anh bị thương, quấn một lớp gạc màu trắng tinh, mỏng thôi. Trác Chí Vị nhịn không được mà cứ quan sát hồi lâu, tới khi anh biết được cậu để ý chỗ tay đau của mình, đành ngại ngùng mà giấu đi bàn tay.

"Sao thế? Sao lại quấn băng?" Trác Chí Vị giúp anh cầm cặp.

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

Cậu nhóc ngó qua anh một cái, gương mặt đối phương xanh xao yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục. Trác Chí Vị ở gần nhà Tiêu Chiến ba năm, chưa bao giờ thấy anh trong trạng thái uể oải như này. Cậu bất giác nghĩ tới Vương Nhất Bác, khi Tiêu Chiến ở bên cạnh người kia, anh nhiệt huyết hơn rất nhiều, cả người giống như tỏa nắng vậy. Vương Nhất Bác vừa đi được một thời gian, Tiêu Chiến bị ốm, bây giờ tay còn bị thương.

"Thầy có cần tới bệnh viện không? Như này cũng không phải là cách tốt."

Tiêu Chiến lắc đầu, sau đó không nói gì nữa, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cả đêm hôm qua anh cứ trằn trọc thao thức, dưới ánh đèn ngủ chỉ đủ thắp sáng một góc căn phòng bé nhỏ mà suy nghĩ cho tương lai. Có lẽ, ba Vương Nhất Bác đã biết chuyện anh với hắn, nên mới cho người đi theo dõi anh như vậy. Có điều, nếu ông ấy muốn diệt cỏ tận gốc, không phải là không thể, chỉ là, tại sao ba Vương Nhất Bác lại không ra tay, vẫn cứ để mặc anh vật vờ mà sống, nhưng lại cho người len lén báo lại tình hình, giống như con chim trong lồng, cuộc sống sớm bị người khác khống chế.

Cô giáo Lưu xem như cũng thân thiết với Tiêu Chiến, hôm anh tới bệnh viện, cô Lưu cũng là người tới thăm sớm nhất, những ngày sau Tiêu Chiến xuất viện, cô Lưu vẫn thường xuyên giúp anh cầm đồ hay là xem xét trạng thái của anh. Cô Lưu nhận ra, Tiêu Chiến tâm thần có chút hoảng loạn, dưới đôi mắt thâm quầng, tròng trắng vương tơ máu, cô Lưu không biết nói sao cho phải, không biết nên hỏi gì để Tiêu Chiến không quá tránh né mình.

Trán Tiêu Chiến mát lạnh, nhưng lại thường xuyên đổ mồ hôi, cô Lưu khuyên anh, nếu còn suy nghĩ lung tung, sẽ rất có hại cho chính mình, Tiêu Chiến nghe xong cũng chỉ biết vâng dạ, sau đó cầm sách vở đi dạy. Những ngày gần đây, Tiêu Chiến không thấy bóng dáng chiếc xe ô tô thường đỗ gần nhà mình đâu nữa. Buổi đêm anh giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, mở cửa sổ ra nhìn vào góc đường, thật may là không có chiếc xe đen nào, cùng một người đàn ông xăm trổ đầy tay nào hết. Anh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cuối tuần Tiêu Chiến cùng Trác Chí Vị đi cầu nguyện ở một cái đền, lúc ra về, anh còn xin một cái thẻ. Trác Chí Vị xin thẻ xong, rất hài lòng với tờ giải đáp trong tay mình, sau đó lanh chanh giật lấy tờ giải đáp trong tay Tiêu Chiến. Cậu nhóc lướt mắt qua những gì viết bên trong, gương mặt thoáng chốc cứng lại.

"Trả đây, có gì hay đâu mà xem." Tiêu Chiến  không vì hàng động ấy mà giận cậu nhóc, cũng không vì thẻ xăm mình rút là đại hung mà bực bội, chỉ đơn giản lại có chút nhường nhịn muốn đòi lại tờ giấy.

Trác Chí Vị nhìn Tiêu Chiến, trong mắt là rất nhiều cảm giác thương tiếc, lớn giọng nói, "Cái chuyện bói toán tâm linh này, kỳ thực cũng không nên tin hoàn toàn, xem cho vui thôi là được, đừng quá để ý."

Tiêu Chiến cười nhẹ, đuôi mắt cong cong như vầng bán nguyệt, "Biết rồi, mau trả lại đây."

Trác Chí Vị đem tờ giấy vứt vào thùng rác, trước đôi mắt trợn tròn của Tiêu Chiến, sau đó nhận được một cú búng trán nảy lửa từ anh. Trác Chí Vị ôm đầu, kêu lên oai oái, "Thầy, đánh vào đầu sẽ bị ngốc đấy."

Tiêu Chiến nhe răng cửa, "Đi nhặt lại nhanh."

Trác Chí Vị lắc đầu, sau đó nắm áo Tiêu Chiến lôi đi, "Mặc kệ, ở cổng đền có bán sinh tố đấy, thầy mua cho em đi."

Cứ như vậy, thẻ xăm đại hung cùng với lời giải đáp rơi vào trong thùng rác của nhà chùa, Tiêu Chiến không kịp nhặt lại, cũng sớm quên lời cảnh báo sắp tới sẽ xảy ra vận hạn đến với mình, đứng trước sạp bán đồ ăn, nhìn Trác Chí Vị hai má trợn to ngậm bao nhiêu là xiên chả cá. Một tay cậu cầm nước canh, một tay kia cầm cốc sinh tố đá.

"Ăn như vậy, không sợ bị đau bụng?" Tiêu Chiến nhíu mày nhìn Trác Chí Vị ăn hổ lốn vô cùng.

Trác Chí Vị lắc đầu, lại kéo tay Tiêu Chiến chỉ chỉ vào món đồ khác, Tiêu Chiến lại yên lặng rút ví ra, "Thím ơi, tôi lấy thêm hai phần chả chiên nữa."

Lại quay qua dặn dò cậu nhóc đứng bên cạnh, " Ăn chậm thôi, cũng không có ai thèm tranh."

Trác Chí Vị mặc kệ, theo chân Tiêu Chiến đi xuống dốc, bọn họ gửi xe khá xa nơi này, Trác Chí Vị vừa đi vừa bận ăn uống, đến nơi thì vứt rác sau đó cầm vé đi lấy xe. Khi cậu quay trở lại chỗ hẹn, thấy Tiêu Chiến không đứng ở tại chỗ, mà đi tới một góc đằng xa, cùng ai đó nói chuyện. Trác Chí Vị tầm nhìn cực tốt, thấy gương mặt đối phương khá giang hồ, cậu không kịp chần chờ, cuống quýt leo lên xe, tiến lại gần chỗ Tiêu Chiến đang đứng.

Xe đạp thắng một cái nghe rõ kêu, "Thầy, những người này là ai?''

Tiêu Chiến nhìn Trác Chí Vị, nói khẽ với cậu nhóc, "Em cứ đi trước đi, thầy sẽ về sau."

Cậu nhóc liếc nhìn người đàn ông cao to kia, một bên cánh tay của hắn ta xăm một con bàn long màu xanh thật lớn, quấn lấy bắp tay nhìn nghệ thuật vô cùng, một tay còn lại xăm cá chép hóa rồng, màu đỏ cam vì làn da sẫm màu mà trở thành sắc màu tăm tối mà khó diễn tả. Còn một người nữa, anh ta chỉ một mực ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, áo sơ mi trắng khá sạch sẽ, mái tóc đen gọn gàng vuốt sau gáy, những ngón tay đeo nhẫn bạc, đeo những mấy cái, trông rất khác biệt so với kẻ đang đứng ngoài, Trác Chí Vị đoán, anh ta hẳn là cấp trên của người kia đi.

"Cậu đây là...?" Người ngồi trong xe ngập ngừng hỏi Tiêu Chiến.

"Là em trai của thầy giáo Tiêu, các người là ai?" Trác Chí Vị nhanh nhảu nói trước, cậu nhớ rõ thầy giáo không hề có người thân, ngay cả Vương Nhất Bác cũng là một bí ẩn và mối quan hệ đến Trác Chí Vị cũng không biết nên gọi tên như thế nào.

Người đàn ông trong xe nói chuyện rất lịch sự, còn kẻ đang đứng hùng hổ trước mặt Tiêu Chiến, chính là người mấy hôm nọ bị anh phát hiện là đang theo dõi anh. Tiêu Chiến không bao giờ có thể quên nổi gương mặt khó ưa của hắn, thế nhưng người trong xe kia nói chuyện rất khiêm tốn, lại nhẫn nại, khiến Tiêu Chiến không thể mặc kệ mà bỏ đi cho được. Thế nhưng Trác Chí Vị còn ở chỗ này, anh không muốn cậu nhóc lo lắng, cũng không muốn Trác Chí Vị bị lôi kéo liên quan đến chuyện riêng tư của mình.

"Tiêu tiên sinh, vậy đây là giấy mời, tới hôm ấy anh hãy dành chút thời gian qua đó cùng gia đình dùng bữa, được chứ."

Tiêu Chiến không thể không cầm. Anh ngập ngừng, sau đó nhận lấy. Tầm mắt từ tấm thiệp màu xanh dương di chuyển lên, bắt gặp bàn tay người ngồi trong xe kia có một vết sẹo lớn, cách cổ tay một đoạn, đấy hẳn là do một lần ẩu đả, bên đối thủ có mang dao, còn chém xuống, sau đó anh ta đưa tay đỡ, nên mới xuất hiện vết sẹo to dọa người như vậy. Tiêu Chiến nhìn ngắm tấm thiệp trên tay, cái đầu gật gật đầy miễn cưỡng, sau đó gã đàn ông từng theo dõi anh cũng theo vậy lên xe, xem như nhiệm vụ đã kết thúc. Người đàn ông lịch sự kia đem cửa kính xe đen kéo lên, trước khi anh ta rời đi, còn nở một nụ cười nhẹ xem như chào tạm biệt.

Tiêu Chiến ngược lại không hề thấy dễ chịu chút nào, chuyện xem ra còn càng lúc càng nghiêm trọng. Trác Chí Vị thấy anh yên tĩnh vô cùng, không dám lỗ mãng lên tiếng, hai người giữ trật tự mà đi xuống dốc. Buổi tối Tiêu Chiến ngồi trên giường trong phòng trọ mà nhìn tấm thiệp, quyết định gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Khi máy hắn đổ chuông, cũng là lúc cả nhà đang ở chỗ ba mẹ ăn cơm. Vương Nhất Bác nhìn số máy trên màn hình, không chút do dự gạt tắt đi. Ba Vương ban đầu không để ý, thế nhưng tới lần thứ ba, ba Vương có chút hiếu kỳ hỏi hắn, "Sao con không nghe máy, ba thấy, hình như là chuyện gấp lắm, còn gọi tới mấy lần kìa."

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không có gì đâu ba, là nhầm số thôi, dạo này con hay gặp mấy trường hợp này, nên sẽ tự động ngắt luôn."

Tiêu Giai Kỳ lại cực kỳ phối hợp, một đũa gắp lấy bánh bao bọc nước canh, hiếu kính bỏ vào chén cho ba Vương, "Ba, cái này là con làm, ba ăn nhiều một chút cho con vui."

Ba Vương tất nhiên bị lôi kéo sự chú ý thành công, cũng gật đầu cười với con dâu, sau đó ăn cái bánh còn nóng tới bốc hơi đặt trong chén sứ trắng. Tiểu Vũ ăn rất ít, cả nhà ăn cơm thì cậu nhóc đã ở ngoài cùng với bà nội xem hoạt hình. Vương Nhất Bác lén đem điện thoại cất vào túi quần, trước đó còn tắt cả chuông, sợ rằng nó lại kêu thêm mấy lần nữa.

Tiêu Chiến gọi mãi mà không được, tuy rằng đối phương đã có chuông chờ, thế nhưng anh chưa kịp định hình, hắn đã tắt mất. Cho dù Tiêu Chiến có gọi đi gọi lại, toàn là cảnh tượng như vậy mà thôi. Cũng không ngờ, Vương Nhất Bác vậy mà đối với anh không chần chờ mà ngắt điện thoại. Tiêu Chiến uể oải nằm lăn ra giường. Anh nghĩ, liệu có phải hắn đang bận chuyện gì, là đang họp sao? Hay là đang đi đường?

Tiêu Chiến nghĩ ra nhiều trường hợp, cũng tự mình loại bỏ nhiều trường hợp, ngẫm đi ngẫm lại, cuối cùng mệt quá mà ngủ luôn. Tới khi anh tỉnh giấc, điện thoại cũng vẫn không có động tĩnh, Vương Nhất Bác mặc dù biết anh gọi, nhưng cũng không hề hồi đáp dù cho chỉ là một tin nhắn. Anh có hơi lo lắng, ngồi ăn sáng mà cứ nhìn chằm chằm điện thoại mình, mong chờ một cái đổ chuông.

Buổi chiều đầu tuần, Tiêu Chiến rảnh rối mà đi tới trung tâm thương mại, định bụng sẽ mua một phần quà tặng cho tiểu Vũ. Tấm thiếp ngày hôm đó anh nhận, không nghi ngờ gì, chính là mời anh tới dự tiệc mừng sinh nhật của tiểu Vũ. Tiêu Chiến ở bên cạnh gia đình Vương Nhất Bác không lâu, chưa bao giờ trải qua sinh nhật của bất cứ người nào trong nhà, dù là Vương Nhất Bác hay là Tiêu Giai Kỳ, nên không biết rằng, một khi gia đình bọn họ tổ chức sự kiện, đều sẽ rất đông đủ nhiều người tới xem. Ba Vương quan hệ rộng, quen biết nhiều, năm nào tổ chức sinh nhật cho cháu trai cũng vô cùng đặc biệt.

Tiêu Chiến không có nhiều tiền để có thể mua được những món quà đắt đỏ cho tiểu Vũ, nhưng cũng ngại không dám xuề xòa, anh chọn một bộ quần áo mới cho trẻ con lớp năm lớp sáu, lại mua một đôi giày, tất cả toàn là đồ hiệu, giá cả cũng bằng một phần tư lương của Tiêu Chiến. Anh nhìn túi quà, thế nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ nhiệt tình, nên lại lấy ví ra, bên trong chỉ còn sót lại mấy đồng lẻ, đã hết sạch tiền mất rồi. Tiêu Chiến rốt cuộc đành phải đi về, trên đường vừa đi vừa nghĩ, có lẽ Vương Nhất Bác và Tiêu Giai Kỳ cũng sẽ không trách anh đâu, anh cũng không phải là không muốn mua đồ đắt tiền, chỉ là điều kiện không cho phép. Quà tặng cũng chỉ dừng ở mức lịch sự mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC