Phần 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Giai Kỳ nhìn chiến tích của hai người kia, mà thực ra là chỉ có mình Vương Nhất Bác gây sự. Tiểu Vũ ngồi bên cạnh, ngây ngô hỏi, "Tại sao ba lại tức giận vậy mami?"

Tiêu Giai Kỳ xoa đầu con trai, dịu dàng mà thẳng thắn nói, "Ba con đâu có tức giận, anh ta là bị điên đấy."

Tiểu Vũ ngơ ngác, "Điên là gì?'

Tiêu Chiến ngồi trong phòng, lại nhịn không được đem cái gối ra nhào nặn, coi nó là thế thân của Vương Nhất Bác, nhiệt tình mà nhào nặn. Chuyện anh đi cùng ai, về cũng ai cũng đâu có liên quan gì đến Vương Nhất Bác, hết lần này tới lần khác cố tình gây sự. Tiêu Chiến định về quê thì mang tiểu Vũ ra làm bình phong. Một con người thực sự khó hiểu.

Anh lẩm bẩm trong miệng hai chữ đáng ghét. Sau đó nhận được một cái tin nhắn từ điện thoại. Nhìn số một cái, Tiêu Chiến liền nhận ra đó là của Lương Thiên Trạch. Người kia nhắn tin hỏi anh đã ăn cơm chưa. Nhưng Tiêu Chiến không có tâm trạng trả lời, hai người đàn ông thì nhắn qua nhắn lại cái vấn đề ăn uống làm gì.

Lương Thiên Trạch không thấy anh trả lời, cũng không nản, ngay lập tức gọi điện cho anh. Tiêu Chiến sau cùng đành phải nghe.

"Có thời gian không? "

Tiêu Chiến ngồi ở bàn đọc sách trả lời, nhìn cái đèn ngủ mà trả lời,  "Không có bận gì."

"Tôi qua đón cậu đi loanh quanh, chẳng phải cậu nói quê cậu ở Trùng Khánh sao, chắc chắn chưa đi chơi đâu ở thành phố này phải không?"

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, đi một lát cũng được, dù sao thì bây giờ ở nhà, cứ gặp Vương Nhất Bác là anh lại chỉ muốn tránh mặt. Anh vốn dĩ là muốn yên bình sống qua ngày cùng em gái và cháu trai, thế nhưng Vương Nhất Bác cứ hành động cực đoan vô cùng, lại càng trẻ con muốn chết. Tiêu Chiến nằm xuống giường thở dài, trong đầu suy tính làm cách nào mới có thể hòa hợp được với em rể.

Anh cũng đã nhường Vương Nhất Bác rồi không phải sao? Tiêu Chiến nhớ lại quang cảnh trên bàn ăn cơm, tay lại vô thức véo mạnh cái gối trong tay.

Vương Nhất Bác ở trong phòng đọc sách làm việc, thế nhưng một con số một câu từ cũng chẳng thể lọt nổi vào tâm thức của hắn lúc này. Ông anh vợ ngốc nghếch kia của hắn không ngờ lại là lý do khiến Vương Nhất Bác cứ suốt ngày bực dọc trong lòng. Không phải chỉ là để cho người khác đưa đón thôi sao, vậy mà hắn cứ cảm thấy như mình vừa rơi mất một số tiền lớn vậy. Chính là không cam tâm.

Không đúng, là hắn khó chịu khi mà chính mình có ý tốt, lại bị người kia không coi ra gì. Vương Nhất Bác hắn rất ít khi chủ động đối xử tốt với ai, đối với hành động từ chối, hắn chưa bao giờ gặp, lại còn là từ Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác ngày thường nói anh đi đông, anh chắc chắn sẽ không dám đi tây, vậy mà vừa mới gặp được một đồng nghiệp, quen nhau dễ đến một ngày chứ mấy, mà đã không coi hắn ra gì.

Vương Nhất Bác lại nổi lên ý nghĩ muốn gây sự với Tiêu Chiến, không được nhìn thấy người kia, hắn liền cảm giác không dễ chịu. Thế nên khi Vương Nhất Bác mang theo gương mặt lạnh lẽo như vốn dĩ muốn qua phòng Tiêu Chiến. Thì Tiêu Chiến cũng đang ngồi dưới bậc cửa phòng mà đi giày. Vương Nhất Bác nhìn xuống anh, nhận lại anh cũng đang nhìn lên hắn.

"Em rể." Tiêu Chiến cười nhẹ một cái, sau đó đứng dậy, y phục trên người khá tử tế, giống như không chuẩn bị đi ngủ chút nào.

"Lại muốn đi đâu?" Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi.

Tiêu Chiến thành thực khai báo, "Anh ra ngoài đi dạo."

"Đi một mình?"

Vương Nhất Bác nhận được một cái lắc đầu từ đối phương, trong lòng đã ngờ ngợ đoán được Tiêu Chiến là lại chuẩn bị ra ngoài với tên đồng nghiệp mà anh mới làm quen. Mới? Này mà còn mới? Chỉ là gặp nhau được một hôm, đã đòi đưa đi làm, tối đưa về. Vương Nhất Bác có thể không cần lo lắng về Tiêu Chiến, nhưng đồng nghiệp kia đối với anh vợ hắn không có ý định khác, thì hắn không mang họ Vương.

Mặc dù không thoải mái cho lắm, Vương Nhất Bác thế nhưng vẫn để anh lách qua người mình đi ra ngoài. Hắn đứng dựa vào cánh cửa nói vọng, "Hẹn hò thì nhớ về sớm một chút."

Tiêu Chiến chưa kịp bước xuống cầu thang, nghe thấy câu nói ấy của Vương Nhất Bác mà quay đầu. Thái độ cực kỳ nghiêm túc, "Đừng nói đùa, để Giai Kỳ nghe thấy không hay đâu."

"Không cần ngại, nhìn anh ta cũng tử tế đấy. Tiêu Giai Kỳ biết được, không chừng sẽ mừng cho anh." Vương Nhất Bác khóe miệng khẽ nhếch lên, là một nụ cười không tốt đẹp gì. Sau đó đến gần Tiêu Chiến, ở trước mặt anh, không khách khí buông lời châm chọc. Nhìn thái độ lo lắng vì bị hiểu lầm kia của đối phương, thật sự khiến hắn hả hê vô cùng. Tiêu Chiến càng chối bỏ, càng thanh minh, hắn càng nhiệt tình, được đà mà lấn tới.

Tiêu Chiến coi bộ gấp đến độ hai vành tai cũng đỏ bừng, lại không thể nào ngăn được cái miệng hồ nháo của Vương Nhất Bác. Mắt thấy người kia há miệng định nói thêm, Tiêu Chiến vội vàng nhào tới, một tay đỡ gáy Vương Nhất Bác, một tay còn quấn băng, áp vào miệng hắn, che đi. Không muốn đối phương nói mấy câu không đứng đắn.

Vương Nhất Bác mở tròn mắt nhìn Tiêu Chiến. Khoảng cách đôi bên sát gần trong gang tấc. Đôi tay của nam nhân trước mặt hắn ấm nóng vô cùng, lại thơm mùi hương ngọt ngào từ dầu tắm, xen lẫn một chút trầm lặng của gỗ. Thứ mùi hương này quá nữ tính, Vương Nhất Bác đoán không nhầm, chính là do Tiêu Giai Kỳ chọn cho anh. Thế mà Tiêu Chiến cũng không có chê bai, vẫn rất dễ tính mà sử dụng. Thế nhưng đối với Vương Nhất Bác, vô tình lại là điểm chí mạng, khiến hắn mơ hồ trong giây lát.

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn Vương Nhất Bác, không dám buông ra bàn tay, sợ hắn được thả sẽ nói năng bậy bạ tiếp. Vương Nhất Bác thấy gương mặt giận dữ mà không tí năng lực uy hiếp nào của anh, giống như con thỏ đang cố gắng thị uy vậy, càng nhìn càng muốn bắt nạt. Lại đột nhiên nghĩ ra một cách, Tiêu Chiến dám đi một bước, hắn liền nói một câu, để xem anh còn muốn đi cùng tên đồng nghiệp kia nữa không.

Tiêu Giai Kỳ từ hành lang bên kia nhìn thấy bọn họ, khó hiểu lên tiếng, "Mấy người đang làm gì vậy?''

Tiêu Chiến vội thả Vương Nhất Bác ra, làm bộ không có chuyện gì mà nói, "Bọn anh, giỡn chút thôi."

Tiêu Giai Kỳ liếc Vương Nhất Bác, "Anh lại giở trò nữa hả?"

Vương Nhất Bác vô cùng thản nhiên, "Chuyện đó cô phải hỏi anh ta mới đúng. Tối muộn rồi còn ra ngoài, là ai giở trò?''

Tiêu Chiến vội thanh minh với bọn họ, "Anh chỉ ra ngoài với bằng hữu một chút mà thôi."

Tiêu Giai Kỳ đi tới gần Tiêu Chiến, thái độ so với Vương Nhất Bác khác một trời một vực, dịu dàng nói, "Anh, bọn em cũng đâu có cấm đoán anh, sau này không cần báo cáo lại, anh đi đâu cũng được. Đi chơi với bạn, đồng nghiệp, em không có ý kiến."

Tiêu Chiến nhận được sự quan tâm của em gái, thực sự thấy ấm trong lòng vô cùng, thế nhưng đây chung quy cũng là một gia đình, anh cũng sẽ không tùy tiện ra ngoài mà không thông báo cho hai đứa em một câu. Đặc biệt là Vương Nhất Bác. Với Giai Kỳ thì  có lẽ không cần, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy, nếu bỏ qua Vương Nhất Bác, chính là phạm phải trọng tội. Ai mà biết được trong lòng em  rể này có bao nhiêu quỷ kế chứ, chẳng hạn như khi hắn muốn ngăn cản Tiêu Chiến trở về quê, rồi như lúc này, khi Tiêu Chiến muốn ra ngoài với bạn.

Vì có Tiêu Giai Kỳ, nên Vương Nhất Bác tạm thời bỏ qua cho Tiêu Chiến. Nhìn anh bước xuống cầu thang rồi khuất bóng sau cánh cửa lớn. Hắn đứng ở ban công tầng hai của phòng ngủ, thấy được chiếc xe ô tô ban nãy đưa nam nhân kia về. Dưới ánh đèn đường vàng nâu, đối phương mặc một cái áo phông có cổ, đôi giày da y vận cũng là hàng số lượng có hạn. Tiêu Chiến cũng thật có khiếu chọn bạn, vơ đại cũng là một người giàu có. Vương Nhất Bác tựa vào lan can, ở trong túi quần lôi ra bao thuốc. Dùng răng cắn lấy một điếu bên trong, cúi đầu dùng một tay che gió, một tay châm lửa. Điếu thuốc với lớp giấy gói trắng tinh ngậm hờ trên môi. Nam nhân chậm rãi hít vào một ngụm khói. Trong mắt không bỏ qua bất cứ một cái hành động nào của bọn họ.

Tiêu Chiến nói chuyện gì với người đàn ông kia, hắn nghe không rõ, nhưng hắn lại nhìn thấy, đồng nghiệp của Tiêu Chiến khoác vai anh, nói đùa cái gì đấy mà khiến anh cười thật tươi. Đôi mắt híp lại, răng thỏ vô cùng trẻ con trưng ra, thật sự khiến Vương Nhất Bác không muốn để cho bất cứ ai thấy được vẻ mặt ấy. Hắn có lẽ mất trí rồi chăng.

Tiêu Chiến ngồi vào trong xe, rồi chậm rãi biến mất sau những ngôi nhà cao tầng. Vương Nhất Bác búng nhẹ tàn thuốc vào cái gạt tàn thủy tinh, chỉ hai ba hơi liền kết thúc điếu thuốc . Hắn nhìn đồng hồ trên tay, là 8 giờ tối. Ngoài trời có bỗng nhiên gió lộng, Vương Nhất Bác ngờ vực nhìn bầu trời, hoàn toàn không có sao trời. Có lẽ là sắp đổ cơn mưa lớn rồi.

Lương Thiên Trạch lái xe đưa Tiêu Chiến tới một quán bar. Y được một người cho hai vé vào cửa, ngày hôm nay quán bar có mời ca sĩ tới hát nhạc tình ca. Lương Thiên Trạch rất nhiệt tình đối với bằng hữu mới quen này mà dẫn vào, còn đặc biệt đặt một bàn ngồi ở gần bục sân khấu, cho Tiêu Chiến mở mang tầm mắt.

"Oa, chỗ này, quả thực rất sang trọng.'' Tiêu Chiến ngồi xuống, thấy giữa bàn đặt một cái bình hoa thủy tinh, nhịn không được vươn tay sờ một cái. Là hoa hồng trắng, bông nào cũng tươi mới xinh đẹp.

Lương Thiên Trạch có chút buồn cười với biểu hiện nhà quê mới lên phố của Tiêu Chiến, hứa hẹn với anh, "Chỉ cần cậu thích, sau này tôi đi đâu cũng sẽ dẫn cậu theo, chỗ này chỉ là một cái địa điểm thư giãn nho nhỏ thôi."

Lương Thiên Trạch bắt đầu kể chuyện y đã từng đi du lịch nước ngoài, Tiêu Chiến ngồi nghe, cứ tròn mắt ngỡ ngàng. Lương Thiên Trạch càng được đà thể hiện. Trong khi y còn đang bận miêu tả phong cảnh hùng vĩ của những nơi y từng đi qua, phục vụ tới bàn của bọn họ, đưa menu để chọn đồ uống.

Tiêu Chiến nhìn mấy cái tên tiếng pháp trên từ giấy, hoàn toàn không biết nên gọi gì, nhìn sang mức giá in đằng sau. Anh âm thầm cắn môi nghĩ, thật sự rất đắt.

Lương Thiên Trạch cho rằng Tiêu Chiến chưa bao giờ uống qua mấy thứ đồ này, sẽ không biết nên chọn cái gì. Nên tự mình chủ động gọi món chọn cho cả hai. Lương Thiên Trạch vốn là giáo viên dạy toán học, bình thường ở trường đối với học sinh khá nghiêm khắc, Tiêu Chiến không ngờ, y lại hiểu rõ mấy cái đồ uống có cồn cùng những trò giải trí tới vậy. Hình tượng khó tính ở trường, toàn là lừa gạt.

Đồ uống được mang lên, đẹp đẽ lại mang hương vị của những bữa tiệc trên bờ biển, sắc màu nhiệt đới khiến cho Tiêu Chiến quả thực không dám uống vào, chỉ muốn cứ để như vậy mà ngắm. Lương Thiên Trạch nâng li, lại cùng anh chạm một cái, nghe thấy thanh âm thủy tinh thanh thúy vang lên khe khẽ.

Tiêu Chiến uống một ngụm, liền bị sặc. Lương Thiên Trạch đưa giấy cho anh lau miệng.

"Rượu sao?"

Lương Thiên Trạch ngơ ngác trả lời, "Đúng vậy, những thứ cậu vừa xem đều là cocktail, ngoài ra còn có rượu mạnh, sao thế?"

Tiêu Chiến hồi trước có một lần duy nhất uống rượu. Ngày hôm ấy là đám cưới của con trai bác trưởng thôn. Hôm ấy anh lỡ uống nhầm cốc rượu thay cho nước, sau đó liền say tới tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Mẹ Tiêu Chiến còn đứng bên cạnh, nhìn các bác trong thôn cõng anh trở về, miệng nhịn không được mắng khẽ. Nói anh sau này nhất định không được uống nữa. Tiêu Chiến lúc ấy thần trí không còn minh mẫn, muốn giải thích là anh không có hề cố ý muốn uống. Thế nhưng cả người đều mệt mỏi, miệng cũng líu cả lại. Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ, sau ngay hôm đó, anh một chút cũng không dám động vào men say.

Tiêu Chiến nói nhỏ, cười cười ngại ngùng, "Tôi thực ra, uống không được tốt.''

"Có biết lý do vì sao không?"

Tiêu Chiến lắc đầu. Cảm giác cổ họng đã có chú nóng nóng, nhiệt độ dần đần đi uống, lướt qua dạ dày, rồi bắt đầu lan tới toàn thân.  Lương Thiên Trạch nói, là vì anh ít khi uống, nên sẽ tự nhiên mà kém về khoản ấy.

"Nên cách tốt nhất, chính là, chăm chỉ rèn luyện một chút." Lương Thiên Trạch vừa nói, vừa khéo léo đưa ly rượu màu ngọc lục bảo vào tay Tiêu Chiến, lại uyển chuyển đưa lên môi anh. Y hài lòng khi Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời, uống thêm một ngụm nữa.

Nhạc công dạo lên những phím đàn đầu tiên, du dương lại trầm lắng, nữ ca sĩ vừa hát xong bài thứ hai, Lương Thiên Trạch vội vàng đưa tay đỡ lấy Tiêu Chiến. Đối phương gục đầu vào vai y với tốc độ nhanh vô cùng, khiến Lương Thiên Trạch cũng ngỡ ngàng luôn. Y nhìn đỉnh đầu người đang nằm trong lòng mình, gọi tên anh tới hai lần, Tiêu Chiến cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lương Thiên Trạch thật không thể tin nổi, trên đời này lại có người uống kém tới mức vậy. Y cũng rất tiếc khi mà Tiêu Chiến còn chưa thể xem hết live show của ca sĩ kia, cô ấy thật sự rất nổi tiếng. Lương Thiên Trạch đành phải đỡ Tiêu Chiến ra ngoài xe, đưa anh trở về.

Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái phụ, cứ liên tục dựa vào cửa xe, nhắm nghiền mắt, hình như là rất mệt. Lương Thiên Trạch có chút hối hận chính mình đã ép người kia uống. Y ấn ấn má Tiêu Chiến hỏi, "Có đau đầu không?"

Tiêu Chiến chống tay lên trán, cổ họng khẽ ừm nhẹ một cái, xem như là đã trả lời câu hỏi của Lương Thiên Trạch. Anh không muốn gật đầu hay quay đầu hay là đứng lên ngồi xuống lúc này, bên trong cực kỳ choáng váng, lại khó chịu. Tiêu Chiến ngồi yên lặng, để cho hơi lạnh từ điều hòa giúp mình thanh tỉnh đôi chút.

Lương Thiên Trạch đi tới ngôi nhà mà Tiêu Chiến ở, xe dừng hẳn bên trong, ngay trước cửa cổng cao lớn. Y nhìn ngôi nhà, lại nhìn nam nhân bên ghế lái phụ, thầm nghĩ, Tiêu Chiến ở nơi này cũng quá là xa xỉ đi, thật sự giống như đã trúng số độc đắc.

Lương Thiên Trạch bấm chuông cửa, người xuất hiện là một cậu thanh niên, so với Lương Thiên Trạch thì cao hơn một chút. Nhan sắc tuy rằng kinh diễm, nhưng lại tỏa ra khí chất lạnh lùng cao ngạo. Người kia mặc áo thun trắng, nhíu mày nhìn y. Khiến cho Lương Thiên Trạch có chút áp lực.

Y đưa tay muốn bắt tay Vương Nhất Bác, lại bị hắn lơ đẹp. Lương Thiên Trạch nghĩ, chính mình đại lượng, người lớn không chấp trẻ con, lại mở cửa chỗ ghế lái phụ, nhanh chóng dùng thân thể đỡ lấy cái đầu đang đổ gục của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đến gần, không nói không rằng gạt ra Lương Thiên Trạch.

"Anh ấy say?" Vương Nhất Bác khó chịu mà cao giọng.

Lương Thiên Trạch bất đắc dĩ, đối với người nhà của Tiêu Chiến, thực sự cảm thấy rất có lỗi.

"Quả thực là có chút quá chén." Lương Thiên Trạch ngập ngừng thú nhận. Y cũng không ngờ Tiêu Chiến lại uống kém tới vậy. Còn cho rằng anh cố ý nói vậy là để từ chối cùng Lương Thiên Trạch nâng ly. Lần sau có cho tiền, y cũng sẽ không bao giờ bắt ép Tiêu Chiến uống nữa.

Vương Nhất Bác rất bực bội, dùng ánh mắt đầy sát khí mà nhìn nam nhân đang đứng bên ngoài. Hắn len người vào chỗ Tiêu Chiến đang ngồi, muốn tháo ra dây an toàn. Gương mặt của Tiêu Chiến thoắt cái dựa vào vai hắn, hơi thở là mùi hoa quả tươi mát xen lẫn với một chút cay nồng của men rượu. Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến nâng lên rời khỏi xe. Lương Thiên Trạch đi tới muốn giúp hắn đỡ lấy anh. Vương Nhất Bác liền đưa tay ra chắn trước mặt y, hết sức kiên nhẫn mà nói, "Tôi sẽ chăm sóc anh ấy, anh có thể về được rồi."

Lương Thiên Trạch nói, "Để tôi giúp cậu."

Vương Nhất Bác không thèm quay đầu nhìn y, trong tay giữ lấy eo Tiêu Chiến cho anh đứng thẳng dậy. Đối phương lại mềm nhũn vô lực mà bám vào vai hắn, đôi cánh tay ôm cổ Vương Nhất Bác. Anh lẩm bẩm cái gì đó trong cổ họng, nói thực sự nhỏ, Vương Nhất Bác dù rằng đã gần tới mức chỉ cần cúi xuống thôi cũng có thể chạm vào mặt đối phương, lại chẳng hiểu anh đang thì thào cái gì.

Vương Nhất Bác giống như đang ôm lấy Tiêu Chiến vậy, đứng dưới ánh đèn đường ở trước cổng nhà, hai tay siết chặt cái eo thon gầy. Cần cổ cảm nhận được từng nhịp thở chậm rãi mà nóng bỏng từ đối phương. Tiêu Chiến sẽ không thể biết được, lúc này chính mình cùng em rể có bao nhiêu thân mật. Có lẽ, anh một chút cũng chưa bao giờ dám tưởng tượng, Vương Nhất Bác sẽ là người đỡ anh vào nhà khi anh đang say. Người mà bình thường vẫn hay nạt nộ anh, người mà ở trong bữa cơm cùng anh tranh món giống như mấy đứa trẻ nít, bấy giờ cúi người, đem anh bế lên, mặt không đổi sắc bước vào nhà.

Tiêu Chiến đưa tay quờ quạng, Vương Nhất Bác có chút lo lắng, là cánh tay bị bỏng hãy còn quấn băng của anh đang vẫy loạn trong không khí. Mà tay hắn đều đã bận hết rồi, sẽ không thể nào giữ lấy anh nếu như anh va đập vào chỗ nào đấy.

Giờ này tiểu Vũ đã cùng Tiêu Giai Kỳ nghỉ ngơi, căn phòng nhà vắng lặng chỉ còn tiếng bước chân của Vương Nhất Bác. Hắn dùng mũi chân đẩy ra cánh cửa phòng ngay đầu tiên của tầng hai. Ở trên giường ngủ đặt cạnh tấm kính nhìn ra ban công mà đặt Tiêu Chiến nằm xuống.

Gương mặt anh hồng phấn một mảnh, mi mắt nhắm nghiền, được thả xuống chăn nệm êm ái, liền thỏa mãn thở dài một tiếng, tự mình điều chỉnh một cái tư thế dễ chịu nhất, tiếp tục ngủ. Vương Nhất Bác thực ra không có kinh nghiệm chăm sóc mấy người say. Hắn cũng chưa bao giờ phải phục vụ cho bất cứ ai, chẳng người nào có thể nhận được sự quan tâm ân cần từ hắn. Vương Nhất Bác từ bé sống trong nhung lụa, người nào mới có thể có được cái phúc phần to lớn như vậy chứ.

Tiêu Chiến mơ hồ mở hé đôi mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Là người ghét anh nhất trong tất cả những người quen biết anh đây mà.

"Nhất Bác, anh khát.'' Tiêu Chiến cổ họng khô khan, khi nói chất giọng có chút khàn, nghe thực sự êm tai lại từ tính

Vương Nhất Bác liền đi rót nước, đoạn từ trên cao đưa tới, "Này."

Tiêu Chiến mở mắt nhìn hắn, đôi đồng tử dưới ánh đèn ngủ dập dìu sóng nước, một tay anh chống xuống đệm, nâng người ngồi dậy. Tiêu Chiến nheo mắt, ở trong không khí với với, cầm mãi mà không thể trúng được cốc nước. Vương Nhất Bác triệt để mất kiên nhất, nắm lấy tay Tiêu Chiến gạt đi, lại chậc miệng một cái rõ là khó chịu. Vẫn là tự mình đưa đến miệng anh thì hơn. Hắn rút ra đánh giá, những người say, quả nhiên là phiền phức, còn là Tiêu Chiến thì lại càng phiền hơn.

Hắn nhìn Tiêu Chiến đã uống xong nước mà nằm xuống giường trở lại, ngoan ngoãn ngủ tiếp, nhịn không được ngồi ngay bên cạnh, nhìn ngắm lâu thêm một chút. Vương Nhất Bác không thể hiểu được, một người ngố tàu như Tiêu Chiến, tại sao lại có thể khiến hắn nhiều lần muốn tiếp xúc như vậy. Còn không từ thủ đoạn như bắt nạt, gây sự, quát tháo, chỉ để khiến anh chú ý đến mình.

Vương Nhất Bác chạm vào hàng lông mi cong vút của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng miết. Rồi lại không kiềm được mà lùi xuống, lướt qua sống mũi cao thẳng, tìm đến bờ môi đang mở hờ của nam nhân. Vương Nhất Bác bỗng chốc suy nghĩ đến một chuyện, đó là rất muốn chạm vào bờ môi hồng nhuận kia.

Ngoài cửa sổ vang lên những tiếng tí tách nho nhỏ, rồi dần dần biến thành âm thanh ào ạt. Cơn mưa rào nặng hạt vỗ vào mặt kính, trắng xóa cả một vùng trời. Những cây hoa cảnh ngoài ban công thoáng chốc nghiêng ngả, tán lá xanh biếc ướt đẫm nước, bông hoa hiếm hoi vừa mới nở, đã bị những hạt nước vỗ mạnh vào mà rụng rơi bên dưới sàn của ban công.

Tiêu Chiến ở trong mơ thấy được gương mặt của Vương Nhất Bác đang tiến gần mình, gần đến mức đầu môi anh còn cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ đối phương. Gò má áp vào lòng bàn tay rộng lớn, hãy còn vương mùi thuốc lá cay nồng. Nụ hôn trong mộng mị ấy chân thực tới mức không thể chân thực hơn.

Tiêu Chiến giật mình mở mắt, ánh ắng chói chang sau cơn mưa lớn bên ngoài cửa chiếu tới tận giường, luồn qua khe hở hẹp nhỏ của tấm rèm, vuốt ve gương mặt anh. Tiêu Chiến hai bên thái dương lặng lẽ đổ mồ hôi.

"Là mơ."

Anh nói khẽ. Thật may quá, chỉ là giấc mơ. Tiêu Chiến cả người đờ đẫn, thần trí hẳn vẫn chưa thanh tỉnh. Trái tim giống như có ngàn quân vạn mã bên trong phi nước đại, đập tới mức khiến anh khó thở. Quang cảnh lúc đó cứ nửa thực nửa ảo, lại quẩn quanh trong tâm trí Tiêu Chiến, khiến anh muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC