Phần 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Giai Kỳ thấy Tiêu Chiến có chút ngây người, đồ ăn trong bát cũng nguội cả đi.

"Ca?"

Tiêu Chiến nghe thấy cô gọi thì giật mình, đôi mắt mơ hồ cũng thanh tỉnh đôi chút.

Tiêu Giai Kỳ nhìn anh, rất quan tâm mà hỏi, "Có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là ốm rồi?"

Tiêu Chiến nhận được bàn tay mềm mại cùng ấm áp đặt lên trán, anh nhìn Tiêu Giai Kỳ đang nhíu mày lo lắng. Em gái đối với anh tốt như vậy, thế mà trong suy nghĩ của anh lại xuất hiện hình ảnh đáng xấu hổ ấy. Còn chân thực tới mức, có cảm giác như nó đã xảy ra vậy. Tiêu Chiến không thể không tự kiểm điểm lại bản thân.

Tiêu Chiến lắc đầu, "Anh không sao? Hôm qua trở trời, nên có hơi mệt, anh no rồi, tới trường đây."

"Anh còn chưa có ăn chút gì, không thì cầm theo bánh đi, nếu không sẽ đói " Tiêu Giai Kỳ nhìn phần ăn trong đĩa của anh vẫn còn nguyên, thấy anh đứng dậy, cũng nhanh chóng kéo ghế đi tới cạnh Tiêu Chiến, sau đó nhét vào tay anh một thanh kẹo.

Nhìn Tiêu Chiến sau một đêm đột nhiên có chút tiều tụy, cô không thể không lo cho anh. Bọn họ tuy rằng không có phải cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng đối với cô, Tiêu Chiến so với người thân nào của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Dịu dàng hơn rất nhiều. Là một người có thể truyền nhiệt độ ấm áp tới cho một người cao lãnh như cô.

Tiêu Chiến cầm lấy, vừa định quay đầu, liền thấy được Vương Nhất Bác đang từ trên cầu thang đi xuống. Gương mặt của người kia hãy còn ngái ngủ, nhìn Tiêu Chiến cũng không có thái độ gì khác biệt. Vẫn như thường ngày, một chút hỗn xược cùng với phong thái bề trên. Tiểu Vũ đi bên cạnh nam nhân, được ba mình nắm tay, chân bước chậm theo Vương Nhất Bác đi tới phòng ăn ăn sáng.

Đối mặt với nhân vật chính cùng mình ở trong giấc mơ nhiệt tình hôn môi, Tiêu Chiến chột dạ vô cùng, ngượng ngùng và có lỗi. Thế nhưng anh cũng biết, đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của một mình anh, vậy nên vẫn phải cố gắng điều chỉnh cảm xúc như chẳng có chuyện gì xảy ra, giống như đêm qua chưa từng mơ thấy cái gì. Tiêu Chiến đứng dậy, xách cặp đựng tài liệu đang treo ở lưng ghế lên, đeo trên vai. Lại ngồi xổm xuống xoa đầu tiểu Vũ mà nói, "Bác Tiêu đi đây, thơm bác một cái được chứ?"

Tiểu Vũ ngoan ngoãn nghe lời, dùng đôi bàn tay bé nhỏ lại vừa trắng vừa tròn mà ôm lấy bầu má Tiêu Chiến, cái miệng ướt nước thơm lên môi anh. Vương Nhất Bác đứng ở ngay cạnh đấy, không nói năng gì, yên lặng quan sát hai bác cháu kia. Tiêu Chiến được tiểu Vũ  hôn một cái thật tình cảm, sau đó điều chỉnh cái cặp quai chéo bên hông, xoay người đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác nhìn anh không có biểu hiện khác biệt nào, đối với hắn cũng rất bình thường cùng với thản nhiên. Vương Nhất Bác nghĩ, có lẽ Tiêu Chiến khi ấy căn bản say quá rồi, chẳng còn ý thức nổi những tác động xung quanh, cũng không thể nhớ chuyện gì nữa. Thế nhưng hắn lại không có say, làm ra những hành động ấy đều là trong lúc tỉnh táo vô cùng. Hắn không thể quên được đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến, đã làm những chuyện gì.

Vương Nhất Bác ngay cả khi đã ngồi trong phòng họp, xung quanh là những bàn tán lao xao ồn ã, vậy mà hắn lại chỉ nhất niệm bóng dáng một người. Hơi thở của người ấy đã từng nhuốm mùi men rượu nồng tới mức, chạm vào liền có thể cảm giác được, sự nóng cháy kia cũng đang chậm rãi mà chuyển sang vị giác của mình. Khiến hắn hưng phấn theo, trái tim đập nhanh tới vô cùng, lý trí bị rơi vào khoảng không sâu thẳm, để lại trái tim chi phối lấy tứ chi. Vương Nhất Bác vì vậy không khách khí ở bên trên Tiêu Chiến, mãnh liệt áp chế người kia, chậm rãi thưởng thức bờ môi mật ngọt ấy.

Vương Nhất Bác căn bản là một kẻ điên. Hắn tuy không tình nguyện, nhưng cũng đành phải thừa nhận sự thật ấy. Hắn tốn công phí sức xây dựng một hình tượng xa lạ lại hống hách đối với Tiêu Chiến, thế nhưng người chủ động giữ lấy tay anh lại chính là hắn, người không được sự cho phép của đối phương mà đã tự ý tiến tới cũng chính là hắn. Vương Nhất Bác trách móc bản thân rằng, hắn đã đi quá xa rồi, quá mức sai trái rồi. Ai cũng được, nhưng tại sao lại cứ nhất định phải là Tiêu Chiến, tại sao cứ nhất định phải là anh trai của Tiêu Giai Kỳ, bác ruột của tiểu Vũ.

Vương Nhất Bác bình thường khống chế bản thân rất tốt, thế nhưng hoàn toàn là một kẻ khờ dại khi đứng trước Tiêu Chiến, phong thái cũng chẳng phải là một Vương Nhất Bác kiêu ngạo thường ngày. Nhìn thấy Tiêu Chiến sẽ không ngừng quan tâm, không nhịn được mà bày tỏ tình cảm quý mến của mình. Tuy rằng là theo một cách vô cùng hung hăng. Người mà hắn chê bai là ngốc nghếch, nhà quê, khi tự làm chính mình bị thương, cũng có thể khiến hắn bực bội. Khi người đó thân là anh trai của hai người vô cùng có quyền lực cùng gia thế, lại tự mình đi bắt xe buýt mà tới hết địa điểm này tới địa điểm khác xin việc, làm tất thảy mà không cần đến bất cứ sự giúp đỡ của hắn hay là Tiêu Giai Kỳ. Khi người đó cùng bất cứ ai đi chung, cũng bất giác nhen nhóm tức giận trong hắn.

Vương Nhất Bác gục đầu xuống bàn, hắn cũng chẳng biết liệu cái này có phải chỉ là sự hứng thú nhất thời hay chăng, hay có lẽ rốt cuộc hắn đã thật sự yêu thích một người? Mà người ấy lại bình đạm tới vô cùng, thân thuộc tới vô cùng. Lại cũng rất yếu mềm, khiến hắn không dám thẳng thắn đi tới, sợ rằng đối phương sẽ sợ hãi hắn, ghét bỏ hắn. Bọn họ chính là hai loại người khó có thể đến với nhau nhất. Người thân.

Hắn nghĩ, chính mình nhất định phải lùi lại thật xa, không thể tiếp tục hành động theo cảm tính như vậy.

Buổi tối hôm ấy Tiêu Chiến không ăn cơm ở nhà, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy vô vị, cùng bằng hữu ra ngoài giải trí. Hắn có một gã bạn thân đã chơi từ hồi còn học cấp hai, xem như cũng khá thân thiết. Khi Vương Nhất Bác lấy vợ, gã bạn thân kia còn chưa thể vội chấp nhận sự thật, là Vương Nhất Bác đi lấy vợ. Vì gã đã sớm quen thuộc với một người mà bất cứ cô gái nào lại gần cũng sẽ bị lạnh nhạt. Tới khi Vương Nhất Bác thú nhận mình cùng với người vợ sắp cưới lỡ có hài tử, hắn không thể không chịu trách nhiệm, bạn thân kia của Vương Nhất Bác mới hiểu. Giải thích như vậy thì hợp lí hơn. Vả lại, bạn thân đó đã gặp qua vợ Vương Nhất Bác, lại thông cảm được vì sao hôn nhân của hai người không có tình cảm.

Bọn họ giống như hai tảng băng vậy, cùng nhau lớn lên trong một bối cảnh, sống trong chiều chuộng và nhung lụa thành quen, kinh nghiệm đối xử với xã hội cũng khá hạn hẹp, thì làm sao có thể hòa hợp. Một người cứng thì nhất định sẽ phải có một người xuống nước, nhưng không, Vương Nhất Bác với Tiêu Giai Kỳ chính là phải ngọc đá cùng nát. Nghe qua thì thực là trào phúng, một cặp đôi khó hiểu, khó hòa hợp. Gã tới nhà Vương Nhất Bác chơi mấy lần, nhưng chẳng nói được mấy câu với Tiêu Giai Kỳ, so với Vương Nhất Bác quả nhiên là ngang tài ngang sức.

Bạn thân cùng Vương Nhất Bác chọn một cái địa điểm để ăn tối. Khí trời mùa thu mát mẻ lại có chút se lạnh, mặt đường vẫn còn chỗ khô chỗ ướt do tàn dư của cơn bão nho nhỏ đêm qua. Bạn thân kia của Vương Nhất Bác là người lái xe tới đón hắn, nên tất nhiên để cho đối phương tự mình đến nhà hàng mà Vương Nhất Bác cùng bạn thân hay lui tới.

Hôm nay Vương Nhất Bác có tâm sự, cả ngày thường hay ngơ ngẩn suy nghĩ, bạn thân của hắn ngồi đối diện cũng mau chóng nhận ra điểm khác lạ.

"Sao thế, cãi nhau với vợ à?"

Vương Nhất Bác trong miệng nhai một chút đồ ăn, thấy bạn thân hỏi vậy thì mau chóng rời khỏi suy tư.

Hắn nghĩ, với cuộc sống vợ chồng của bọn hắn, có muốn cãi nhau cũng không thể. Tiêu Giai Kỳ tuy rằng so với hắn chỉ có buốt giá hơn chứ không có kém cạnh, thế nhưng căn bản không bao giờ thèm nói chuyện với nhau, chứ đừng nói là có lý do để cãi vã. Đây liệu có thể xem là cơm lành canh ngọt không? Có cặp vợ chồng nào như vợ chồng Vương Nhất Bác bao giờ, không bao giờ hôn hay thậm chí nắm tay từ khi lấy nhau về đến giờ. Phòng ngủ cũng chia, tiểu Vũ lớn lên một chút thì liền cho ra ngủ riêng, giống như chung tiền vào mà trọ ở một chỗ vậy.

Về sau thì có thêm Tiêu Chiến vào ở cùng. Vương Nhất Bác gặp anh, giống như được thay pin vậy, liên tục cùng anh gây chuyện, tìm được thứ hào hứng khác lạ giữ lúc nhàm chán. Có một người tính cách so với hai người còn lại khác biệt rất nhiều, khiến Vương Nhất Bác không thể không chú ý nhiều thêm một chút, liên tục đi tới mà kiếm cớ gần gũi anh. Vương Nhất Bác nghĩ, cũng có thể là hắn vì hứng thú nhất thời của bản thân mà như vậy với Tiêu Chiến. Thế nhưng hắn chưa từng như vậy hứng thú qua, một chút cũng chẳng thể. Ở công ty không thiếu người muốn kiếm cơ hội ở cùng hắn. Bọn họ biết vợ chồng Vương Nhất Bác không yêu thương gì nhau, người này người kia tới tán tỉnh một trong hai người, nam nữ có đủ, vậy nhưng Vương Nhất Bác lại không hề có cảm giác. Đối với Tiêu Chiến rốt cuộc chịu không được mà lợi dụng lúc anh say cưỡng hôn.

Tên ngốc đó, không có phải tầm thường như vẻ ngoài mà.

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không có."

"Tôi để ý cậu cứ ngơ ngẩn nãy giờ? Có tâm sự sao?"

Vương Nhất Bác dừng một chút, mới chậm rãi nói, "Tôi hình như, thích một người."

Bạn thân kia nhíu mày, "Cậu có vợ rồi, còn thích ai?"

Vương Nhất Bác chần chừ trong giây lát, "Tôi không biết nữa, tóm lại, tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy với người nào."

"Cậu ấy, suy nghĩ nhiều rồi, vui vẻ chốc lát liền nghĩ mình thích người ta sao? Thích một người, không phải chỉ là cảm xúc nhất thời thôi đâu, điều chỉnh một thời gian đi, rồi hãy kết luận."

Vương Nhất Bác ngẫm lại, thấy cũng đúng, bọn họ ở chung nhà cũng chưa được một tháng. Vội vàng phán đoán như vậy, cùng anh vợ không có tí ích lợi nào.

"Còn nữa, cậu làm gì thì cũng nên nghĩ tới tiểu Vũ, hai người lớn mấy người còn có thể hảo tụ hảo tán, nhưng đứa trẻ không có tội, đừng khiến nó phải buồn."

Vương Nhất Bác cúi đầu, lời khuyên nhủ này nghe qua chân thành, nhưng lại ngầm nhắc nhở hắn phải biết chính mình đang ở hoàn cảnh nào. Hắn và Tiêu Giai Kỳ đúng là chỉ ở chung trên danh nghĩa, nhưng tiểu Vũ là kết tinh của bọn họ, không thể dối gạt ai cả. Vương Nhất Bác thở dài trong lòng, đồ ăn trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo.

Bạn thân cũng biết Vương Nhất Bác trong lòng không thoải mái, bọn họ lạnh lẽo mà cùng nhau chung sống cũng rất buồn tẻ trong lòng.

"Tôi nghĩ, nếu bọn cậu ở bên nhau không có hạnh phúc, chí ít cũng nên để đứa nhỏ lớn lên chút đã, rồi hãy tính chuyện tương lai."

Hạnh phúc suy cho cùng cũng không thể vì một vài lời nói cùng đứa nhỏ mà có thể bồi đắp. Ai cũng có quyền được yêu thương, cả Vương Nhất Bác lẫn Tiêu Giai Kỳ, nhưng dù sao đứa nhỏ vẫn chưa đủ tuổi để mất đi một trong hai người ba và mẹ. Hắn và vợ mình có thể yêu một người nữa, người mà bọn họ thực sự vui vẻ khi ở bên, nhưng vẫn là để qua một thời gian nữa, chờ tiểu Vũ hiểu chuyện rồi mới có thể.

Vương Nhất Bác không nói năng gì xem như đã hiểu. Phục vụ trong nhà hàng đi tới đem thêm món dọn lên. Nồi nước dùng nửa trắng nửa đỏ. sôi sục, rau cùng thịt đầy ắp ở bên trong, khói tản mát nghi ngút. Cô gái kia sau khi đã dọn xong mấy cái đĩa trống, lại bị một màn đổ vỡ bên kia góc nhà hàng làm cho giật mình đánh rơi đôi đũa. Cả bàn ăn của Vương Nhất Bác cũng vì vậy chú ý.

Vương Nhất Bác ngồi quay lưng với sự việc bên kia, không có hứng thú quan tâm lao xao cái gì góc đó. Bạn thân của hắn lại rất hóng chuyện, còn chống tay lên bàn mà rướn đôi mắt nhìn sang.

"Nhất Bác, chỗ kia hình như có đánh nhau?"

Vương Nhất Bác không có tâm trạng quan sát mấy, lại nhàn nhã gắp rau trong nồi, mặc kệ bạn thân kia vẫn đang xem kịch vui. Mà cô phục vụ đứng bên mép bàn bọn họ cũng nhịn không được vừa làm việc vừa nhìn sang chỗ ấy. Quản lý nhà hàng đã ra can thiệp, thế nhưng vẫn là bị người đàn ông mặt mày hung tợn, nhân vật chính của vụ va chạm kia làm cho khó ăn khó nói. Bảo vệ cũng sợ hãi đứng ngoài không dám hành động.

"Này, cậu phải nhìn vẻ mặt anh chàng đang bị túm áo kia, có một vài nét nhìn giống Tiêu Giai Kỳ vợ cậu." Bạn thân vuốt cằm nhận xét, giống như đang coi phim vậy.

Vương Nhất Bác đôi mắt thanh tỉnh hơn rất nhiều, cả người quay ra sau, cùng bạn thân kia xem ẩu đả.

Tiêu Chiến cổ áo bị xách lên, kính cận sớm đã bị đạp nát dưới chân, cả người giống như sắp rời khỏi mặt đất vì lực tay cùng chiều cao đáng nể của người đàn ông đối diện. Bên cạnh gã đàn ông ấy là một cô gái xinh đẹp, trên tà váy trắng tinh của cô ấy bị loang một vệt nước màu vàng, nhìn qua, hình như là bị nước hoa quả tưới lên.

Gã đàn ông nhất quyết không bỏ qua cho Tiêu Chiến, bên cạnh còn có ái nhân nhiệt tình cổ vũ, sao có thể dễ dàng mà nghe lời quản lý nhà hàng, tha Tiêu Chiến đi. Đối với gã, tiền không thiếu, quan trọng là bản thân phải thoải mái. Nữ nhân đi bên cạnh gã muốn gã xử lí Tiêu Chiến cho ra nhẽ, nếu gã hòa giải, sẽ lập tức mất cảm tình từ cô ta. Vậy nên, mặc dù anh đã nói xin lỗi hết nước hết cái, vẫn là bị nam nhân kia quát tháo chửi thậm tệ, còn muốn giơ nắm đấm với anh.

Bữa ăn tối nay quả thực không có xuôn xẻ mà. Lương Thiên Trạch thì đã xin lỗi vì có việc bận, còn thanh toán xong xuôi sau đó chạy xe trở về, để lại Tiêu Chiến ăn một mình, về một mình. Tiêu Chiến lúc đi ra có không chú ý, vô tình va phải cô gái sang trọng kia, trên tay cô ta còn cầm ly nước. Thế là thành ra một màn như thế này.

"Không thì, bộ váy của cô ấy bao nhiêu, tôi đền." Tiêu Chiến nói nhanh, nhìn đôi mắt híp cùng cái đầu trọc lốc của gã kia, trong lòng có chút sợ hãi.

"Mày nghĩ mày nhiều tiền lắm sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi không có nghĩ như vậy, tôi cũng xin lỗi mấy người rồi, muốn đền tiền tôi liền đền."

Gã đàn ông càng bực tức, không cần lý do gì chính đáng cả, hắn muốn bây giờ đánh Tiêu Chiến, chẳng nói lý lẽ gì hết. Nữ nhân bên cạnh còn khoanh tay xem kịch vui, hả hê khi thấy anh bị gây khó dễ.

Ở góc này, Vương Nhất Bác vừa nhận ra đó là Tiêu Chiến, liền đập mạnh đũa xuống bàn, kéo ghế đứng dậy. Bạn thân thấy hắn có ý muốn can thiệp, vội vàng níu tay Vương Nhất Bác, "Làm gì vậy? Đừng nói là cậu muốn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ nhé.''

Vương Nhất Bác vô cảm nhìn bạn thân. Lại biết bạn thân không có biết chuyện gần đây của nhà hắn, thế nên không có dài dòng với bạn thân kia, trực tiếp rút tay áo khỏi đối phương. Vương Nhất Bác nhanh chóng cởi ra áo vest chỉnh chu mà vướng víu trên người, lại đem cà vạt cùng tháo xuống, đặt lên bàn. Bạn thân nhìn động tác của hắn, càng lúc càng tỏa ra  khí thế bức người. Cô phục vụ bên cạnh mình cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, đôi mắt cô cùng si mê nhan sắc ấy.

Áo sơ mi trắng phau xắn lên đến khuỷu tay, đồng hồ bạc tinh xảo lấp lánh lộ ra khỏi không khí, là nhãn hiệu cực kỳ đắt tiền, Vương Nhất Bác cũng đem tháo xuống. Bạn thân nhìn bóng lưng tiêu sái của bằng hữu, đang chậm rãi lướt qua đám đông, không nói không rằng đi vào tâm điểm.

Bạn thân ngỡ ngàng mà lẩm bẩm, "Cậu ta có phải là Vương Nhất Bác không vậy? "

Vương Nhất Bác mà bạn thân biết, sẽ không phải là kẻ sẵn sàng nhúng tay vào chuyện của người khác. Hắn quý mến và thân thiết lắm mới chịu đi giúp đỡ. Càng đừng bao giờ tùy tiện nhờ vả hắn điều gì, Vương Nhất Bác không phải là kiểu người dễ tính.

Ngay khi gã đầu trọc kia giơ tay định đấm Tiêu Chiến. Anh vội vàng nhắm mắt lại, chờ đợi một cơn đau đớn xảy ra. Nhưng qua một thời gian, chẳng có cái gì đáp vào mặt anh hết. Mà là Vương Nhất Bác với lực tay mạnh bạo đang nắm lấy cổ tay người kia, mặt không đổi sắc, giữ chặt ngăn lại.

Tiêu Chiến có chút vui mừng, xen lẫn ngạc nhiên mà nói khẽ, "Nhất Bác, em..."

"Bỏ tay ra." Vương Nhất Bác gằn giọng, ánh mắt như có lửa, hung hăng cùng mãnh liệt. Giống như có thể dùng cặp đồng tử ấy mà áp bức đối phương. Lại nhìn gương mặt của Tiêu Chiến đằng trước, anh đối với sự xuất hiện của hắn là vô cùng ngỡ ngàng, nhưng sau đó liền nhíu mày lo lắng.

"Còn gọi thêm người?" Gã ta trợn mắt nhìn Tiêu Chiến, một lực hất mạnh tay Vương Nhất Bác đang giữ lấy gã ra, lợi dụng đối phương đã buông thả, mau chóng tát mạnh vào gò má Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngã về sau, đầu đập vào cạnh cửa.

Vương Nhất Bác nhìn người kia bị đánh, ngay lập tức hối hận vì chính mình đã có chút lơ là trong giây lát, để Tiêu Chiến bị thương. Hỏa nộ trong lòng bùng nổ, Vương Nhất Bác nghiến răng, sát khí dâng tràn, một cú đá cao nhằm vào cằm của gã đàn ông kia mà hạ.

Bạn thân đứng từ xa nhìn gã đầu trọc kia ngã bay xuống bàn ăn, ngay giữa cái vỉ nướng đang cháy xèo xèo. Đầu gã va vào ống hút khói, áo quần nhầy nhụa dầu mỡ và thức ăn.

Bạn thân nói nhỏ với cô phục vụ, "Có biết đó là gì không?"

Cô phục vụ rụt rè phỏng đoán, "Là Thái Quyền Đạo."

Bạn thân cười nhẹ, "Nhãn quang không tồi."

Vương Nhất Bác bước lên ghế, giống như đang bước lên đài cao, xung quanh là những người khách khác đang sợ hãi mà chạy ra chỗ khác, sợ bị vạ lây. Một chân giày da đắt tiền của hắn dẫm lên bàn, chân còn lại không khách khí đá vào mặt gã đầu trọc kia. Tiêu Chiến nhìn gã ta một lần nữa bị đạp văng xuống sàn, mặt mày xám xịt, máu mũi bắt đầu tuôn ra như suối. Anh ôm đầu ngồi dậy, bên trong thực sự nhức nhối, một nửa gương mặt cũng tê rần vì cú tát ban nãy, ra tay thực sự rất nặng.

Nữ nhân đi cùng gã đầu trọc cũng không chịu yên phận, thấy gã ta bị Vương Nhất Bác đánh, liền chạy về phòng vip của bọn họ mà lôi kéo thêm mấy anh em. Tiêu Chiến thấy không ổn, vội đi tới kéo lưng áo Vương Nhất Bác lôi xuống, "Nhất Bác, về thôi, đừng đánh nữa."

Cô phục vụ đứng cạnh bạn thân nói, "Anh không tính tham gia sao? Bên kia cũng đã dẫn thêm người.''

Bạn thân thở dài, "Bọn họ tìm chết thì đúng hơn, còn nữa, nếu tôi tham gia, Vương Nhất Bác sẽ không vui."

Cô phục vụ mở to đôi mắt nhìn bạn thân. Lại thấy người đàn ông soái khí ban nãy ngồi bàn này đang gạt ra cánh tay của nam nhân vừa bị đánh kia. Bước xuống khỏi bàn ăn, một bước túm lấy một tên bạn của gã đầu trọc đang xông tới muốn ra tay với hắn. Nắm một đằng vặn tay đối phương ra sau, cầm nã thủ, lại xoay eo quật một cú nảy lửa xuống đất. Một đằng đưa khuỷu tay về sau, vừa vặn không trật một ly, đáp vào sống mũi một tên nữa. Gã kia ôm mặt lùi lại, có cảm giác như đã dập lá mía rồi

Vương Nhất Bác chân dài vô cùng, lại cực kỳ có lực, bị hắn đá một cái đảm bảo là chất lượng tới từng phút từng giây. Có muốn đứng dậy cũng phải điều chỉnh thật tốt rồi mới có thể đi lại.

Tiêu Chiến muốn can ngăn mà không được, Vương Nhất Bác càng đánh càng hăng, gương mặt thản nhiên tới mức khiến anh bất giác sợ hãi theo. Tiêu Chiến nhìn những người mới tới hay là chính chủ, cũng đều đã nằm ngổn ngang dưới đất. Vương Nhất Bác đi đến trước cô gái mặc váy trắng đang đứng hoang mang một góc kia, túm lấy vai áo cô ả dẫn tới trước mặt Tiêu Chiến.

"Xin lỗi"

Thanh âm trầm thấp của hắn mà cô ả nghe như tiếng quan tòa đang tuyên án. Nữ nhân sợ run người, vội vàng xin lỗi luôn miệng. Sau đó thì cảnh sát được quản lý báo tin tới. Tiêu Chiến nhìn mấy người mặc đồng phục kia, trong đầu thầm nghĩ, không hay rồi.

Cô gái kia được Vương Nhất Bác buông tay ra liền chạy đi, nhưng không ngờ cũng bị cảnh sát giữ lại. Khi bọn họ đến nơi, chuyện sớm đã xong, chỉ còn Vương Nhất Bác đứng trước mặt Tiêu Chiến, đỡ anh ngồi xuống ghế. Hắn còn chưa kịp nói gì.

"Tôi nghe nói là có đánh nhau, mời hai người về cùng bọn tôi để tiện cho việc điều tra vụ án."

Tiêu Chiến đi tới chắn trước mặt Vương Nhất Bác, "Tôi, là tôi cùng mấy người kia đánh nhau. Tôi cũng sẽ không chống cự, đi thôi."

Vương Nhất Bác há miệng muốn nói, liền bị Tiêu Chiến lấy thân phận anh cả mà nạt nộ, "Còn không mau đi về."

Là lần đầu tiên hắn bị anh quát cho một câu. Vương Nhất Bác ngạc nhiên tới ngốc luôn. Thế nhưng kế sách của Tiêu Chiến vẫn là không thể bảo vệ Vương Nhất Bác, cả hắn và anh đều bị giải về trụ sở, cùng với mấy người đang bị thương nằm dưới đất kia.

Vương Nhất Bác gọi luật sư của mình tới, trong khi bọn người kia bị giữ lại lập biên bản, chính hắn và Tiêu Chiến lại ngồi ở bàn trà uống nước. Còn là đích thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net