Chương 13: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bố mẹ Duệ Duệ về ngay chiều hôm đấy, không cần cô đuổi, bố mẹ cô cũng đã chủ động đặt vé máy bay trước. Trước khi đi có đưa cho Duệ Duệ một cái thẻ ATM:

   - Mật khẩu là ngày sinh của con với năm sinh của bố mẹ nối liền nhau. Nhớ dùng cho đúng mục đích, con dùng bao nhiêu nó sẽ báo hết vào máy bố mẹ đấy.

   - Rồi, con biết rồi, bố mẹ lên máy bay đi, người ta gọi loa rồi kìa

   -" Hành khách chuyến bay só XXXX di chuyển đến..."

   ...............................

   Tiễn bố mẹ xong, Duệ Duệ cầm thẻ ra ngân hàng kiểm tra tiền trong tài khoản. Tài khỏan này có tổng số tiền là một triệu tệ. Không chần chừ gì thêm, cô gọi điện cho dì Lệ Na nói bây giờ cô sẽ chuyển khoản cho dì và thông báo cũng khoảng một tháng nữa cô sẽ chuyển đến.

   ..............................

   Duệ Duệ hộc tốc phi thẳng vào công ti với tốc độ nhanh nhất có thể, sáng hôm nay cô ngồi nghe mẹ Dương Dương dạy cách sống riêng nên đi làm muộn hơn bình thường một chút. Cô vừa ló mặt vào đại sảnh công ti thì húc ngay vào một người đàn ông, cô bực tức hét lên:

   - Này tránh đường ra cho người ta đi, đi đứng mà không biết nhìn à.

   Người đàn ông bình thản tránh đường sang một bên, Duệ Duệ phóng đến thang máy nhưng vừa kịp nghe một giọng nói khàn khàn vang lên:

   - Đi làm muộn, đâm vào người khác mà không nhận lỗi, mắng tôi. Gộp tất cả các tội này vào thì em lên ăn cơm với tôi thêm hai tháng nữa.

   Cửa thang máy mở ra, nhưng cô không vào mà quay ngược người lại, ôi thôi giám đốc của tôi, tự nhiên hôm nay anh lảng vảng vo ve ở đây làm gì không biết. Rồi cô quay sang nhìn Vy Vy đang đứng gần đó, cô bé cũng đang nhìn Duệ Duệ, miệng cười tủm tỉm. Duệ Duệ ức quá hóa giận, quay ra chỉ tay vào mặt Mộc Kỳ:

   - Này, anh cũng vừa vừa thôi chứ, đi lấy cơm ăn rồi cất khay mà cũng ngại, anh muốn thành con lợn à.

   Tất cả mấy bộ phận ở tầng dưới quay ra nhìn Duệ Duệ, Mộc Kỳ bình thản:

   - Thêm lần vô lễ này nữa là tròn nửa năm.

   Trời, nửa năm! Anh định giết người phóng hỏa hay giết người phanh thây, cũng phải cho người ta sống chứ. Anh không biết là lên ăn cơm với anh áp lực lắm à. Mộc Ký không biết Duệ Duệ đang nghĩ gì, thản nhiên đi tới chỗ thang máy, Duệ Duệ vội vàng chặn trước cửa:

     - Tôi đi trước.

   - Đi với tôi thì nửa năm, đi một mình thì cả năm. Chọn đi

   - Tôi đi với anh. - Rồi Duệ Duệ quay mặt vào một góc thang máy, thì thào - Kỳ Kỳ chết tiệt!

   - Kỳ soái.

   Anh đáp gọn lỏn, Duệ Duệ một lần nữa chẳng dám hó hé.

   ..............................

   Một tháng sau...

   Duệ Duệ kéo vali ra khỏi phòng, mẹ Dương Dương nước mắt ngắn nước mắt dài, bà thương Duệ Duệ như con đẻ của mình mà. Cô không còn cách nào bèn lên tiếng:

   - Dì ơi, cháu còn về thăm dì mà, có phải sinh tử đâu mà dì khóc thế. À, việc tăng cân cháu cảm ơn dì nhé, hôm trước cháu cân thử lại lên được nửa cân nữa rồi.

   - Thế thì được, thôi cũng muộn rồi, hai đứa đi đi, về nhà mới phải biết chăm lo cho sức khỏe của mình, đừng làm việc quá sức, thỉnh thoảng về thì báo trước để dì làm vài món cho cháu.

   - Mẹ cứ làm như mẹ nấu ăn tuyệt mĩ thế nào ấy, sáu tháng ở Bắc Kinh là khoảng thời gian vừa đủ để Duệ Duệ chán ngấy tay nghề của mẹ. - Dương Dương chen ngang

   - Nói lăm thế, con đi mau đi.

   Duệ Duệ từ từ kéo vai ra khỏi nhà, hành lí của cô không nhiều lắm, hai vali quần áo lớn và một vali sách. Thế nên, về nhà mới cô vẫn phải bỏ thêm mười vạn nữa để mua, giường tủ, bàn ghế, giá sách v.v...

   Dương Dương mở cốp chiếc Audi thể thao trắng và nhét hai cái vali của Duệ Duệ vào đó, cô ngồi vào ghế lái, tuyệt nhiên không nói một câu.

   Duệ Duệ ngồi ở phía ghế lái phụ, đang bô lô ba la với mấy người nhân viên chuyển hàng. Cô cũng không để ý đến Dương Dương lắm

   Xe ô tô lao vút đi với tốc độ bảy lăm km/h nên chỉ sau gần một tiếng, họ đã có mặt trước cổng tòa nhà G. Dương Dương chần chừ một lúc rồi quay sang ôm chầm lấy Duệ Duệ, cô khóc tức tưởi, Duệ Duệ xoa đầu cô:

   - Con gà này, ngoan nào, làm sao thế? Sao tự nhiên lại mít ướt thế?

   - Cậu phải sống tốt, không được như Tịnh Tịnh...

   - Cậu còn phải lên dọn nhà giúp mình, kịch bản này đọc hơi sớm, mình chả thấy xúc động tí nào. - Duệ Duệ chen ngang bông đùa.

   Dương Dương bật cười, hai người xuống xe, đi vào đại sảnh và lên tầng 26

   Hai người dọn dẹp phòng, quét mạng nhện một chút thì nhân viên giao hàng cũng đến. Duệ Duệ đặt mua một chiếc giường, một tủ quần áo, một giá sách lớn, một bàn đọc sách, một bàn trang điểm, hai ghế hơi, hai thảm trải, hai bộ chăn ga gối đệm, vài bức tranh dán phong cảnh, mấy bức ảnh thiên nhiên Duệ Duệ đi rửa từ trước - là ảnh chụp những nơi mà cô đã từng đến du lịch. Dương Dương cầm mấy cái ảnh ngắm đi ngắm lại rồi đưa trả cho Duệ Duệ tự do xử lí, cô đi mượn thang thay mấy cái bóng đèn trong phòng. Đang làm việc thì mấy người mua hai phòng kia cũng rầm rộ chuyển tới. Dương Dương ra ngoài hóng chuyện rồi vào bảo với Duệ Duệ:

   - Toàn giống đực.

   Duệ Duệ cười không nói gì, phòng có cửa đối diện với phòng Duệ Duệ có hai người con trai sống, một phòng kia là một người khác sống, nhưng họ có vẻ quen nhau. Duệ Duệ nghe tiếng ồn ra ngó một phát rồi đi vào, không để ý mình cũng quen một người trong đám ngưới đó...

   Dương Dương thay xong bóng đèn đã ra ngoài, chỉ còn một mình Duệ Duệ trong phòng đang tìm chỗ treo tranh. Cô ngắm nghía chọn góc cạnh, bỗng nhiên nghe tiếng Dương Dương hét lên:

   - Là anh à, anh sống ở đây à.

   - Ừ, tôi cùng phòng với bạn. Ở bên kia.

   Dương Dương hấp tấp:

   - Thế là đối diện nhau...

   - Cô cũng ở đây à?

   - Không, bạn tôi ở đây. Phòng cô ấy đối diện phòng anh đấy. Hai người từ giờ ngày nào cũng có thể gặp nhau rồi, cuộc sống sẽ thi vị lắm.

   Đúng lúc Duệ Duệ từ trong phòng đi ra:

   - Này, cậu có rảnh thì vào trong kia lau dọn giúp mình, ra đây hóng hớt làm gì. - Rồi Duệ Duệ mới nhìn lên. Hả, anh ta sao lại ở đây? Cô trợn mắt - Hạo Thiên, sao anh lại ở đây?

   - Sao tôi không thể ở đây? Hay tôi ở trong phòng cô nhé.

   - Câm mồm.

   - Nhưng chưa nói hết. Muốn nói tiếp...

   - Cút

   Rồi cô cầm khuỷu tay Dương Dương lôi cô bạn đang ngơ ngác vào phòng. Hạo Thiên nói với theo:

   - Ê, tôi còn chưa kịp cút mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net