Chương 14: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Duệ Duệ kéo Dương Dương vào phòng và thả tay cô bạn ra. Cô chợt nghĩ đến hình dáng Hạo Thiên lúc nãy. Hôm nay anh ta mặc quần jean, áo thun trông có vẻ đẹp trai hơn khi anh ta mặc áo blue trắng ở bệnh viện. Cái áo màu gì ý nhỉ? Hình như là màu xanh. Da trắng, mũi cao, mắt sắc, đẹp trai. Công nhận hợp với quần áo! Ôi trời, Lâm Duệ Duệ, mày điên à. Từ bao giờ mày trở nên háo sắc như vậy. Lâm Duệ Duệ, tao cho mày biết, không được để ý đến tên đó, cấm, hắn là kẻ thù, nhớ chưa? Nhớ! Phù, phù, yên tâm...

   Treo xong mấy bức tranh, Duệ Duệ sai Dương Dương đi mua đồ uống. Lúc cô đang quanh quẩn trải ga giường thì Hạo Thiên ngó sang:

   - Này, cô bạn vòng một hạn chế của tôi ơi, có thể cho tôi mượn cái chổi được không ?

   Duệ Duệ trừng mắt nhìn ra phía cửa, cô hắm hè:

   - Nói cái gì đấy?

   - Cho tôi mượn cái chổi.

   Duệ Duệ chỉ tay vào góc phòng:

   - Cầm lấy rồi biến đi!

   Hạo Thiên ngang nhiên cầm chỏi ra khỏi phòng rồi ném "xoạch" một cái:

   - Này, Liêm Tĩnh, cậu quét đi.

   Duệ Duệ làm xong việc đi ra đứng cạnh Hạo Thiên, mắt ngó vào trong phòng anh, tay với lấy chai nước ở gần đó: 

   - Bạn anh đấy à, đẹp trai nhỉ. - Rồi cô mở nắp chai uống nước

   - Làm sao đẹp trai bằng tôi.

   Duệ Duệ mồm ngậm nước quay ra nhìn anh. Hả, sao lại có người tự tin về vẻ đẹp của mình thế nhỉ. "Phụt", Hạo Thiên nhảy bắn ra để tránh cú "sốc nước" của Duệ Duệ, anh hét lên:

   - Này, cô bị điên à.

   - Đúng rồi đấy, tôi chắc sẽ phát điên vì sống cùng với người như anh.

   Hai người lời qua tiếng lại một hồi, Hạo Thiên có cơ hội nhìn kỹ lại... dung nhan của Duệ Duệ Đôi mắt to, sáng, đồng tử đen linh hoạt trông như trẻ thơ nhưng đuôi mắt lại hơi dài, tạo nên một sức hút kì lạ được giấu dưới hàng mi dài và dày, tuy không được cong nhưng đen nhánh. Đôi lông mày thanh lệ thỉnh thoảng lại nhíu lại. Sống mũi cao, thẳng, chóp mũi hơi hếch lên làm cho vẻ đẹp có phần lai lai tây. Khuôn miệng nhỏ nhán, hàm răng trắng sáng, không có răng khểnh nhưng đều đặn. Mái tóc suối đen thuần túy cùng với nước da trắng ngần tạo cho cô một vẻ đẹp trong sáng như thiên thần. Hạo Thiên lặng lẽ kết luận: " Cũng có thể coi là thông minh lanh lợi, sắc nước hương trời nhưng độc mồm độc miệng. Hừm, không hợp khẩu vị."

   Trời, ông cứ làm như người ta chịu gả cho ông vậy:)))

   ...................................

   Hôm đó trước khi ra về, Dương Dương dặn dò Duệ Duệ như mẹ dặn con rồi lẳng lặng xin số điện thoại của dì Lệ Na và ba anh chàng ở cùng nhà. Cô về với tâm trạng vui vui, đầu cứ nghĩ về anh chàng hiền lành ở cùng phòng với Hạo Thiên.

   ...................................

   Duệ Duệ kiểm kê lại đồ đạc, làm quen với ba anh chàng sống cùng:

   1. Hạo Thiên: bác sĩ khoa xương khớp bệnh viện X, 25 tuổi, sống ở phòng đối diện với phòng Duệ Duệ.

   2. Liêm Tĩnh: bác sĩ khoa tim mạch bệnh viện X, 25 tuổi, cùng phòng với Hạo Thiên

   3. Trạch Khiêm Chính: phiên dịch riêng của một tập đoàn bất động sản có tiếng, 25 tuổi, ở một mình một phòng nhưng cũng là bạn của Hạo Thiên và Liêm Tĩnh.

   Khu vực hoạt động được sắp xếp như sau:

   Khiêm Chính và dì Lệ Na sử dụng một WC, WC còn lại là của Duệ Duệ, Hạo Thiên và Liêm Tĩnh.

   Phòng khách, phòng ăn, ban công, chỗ phơi quần áo là nơi hoạt động chung, chia lịch nấu cơm, rửa bát, lau nhà, giặt quần áo theo ngày; việc đi chợ là của dì Lệ Na.

   Phòng ngủ, phòng làm việc là nơi bất khả xâm phạm, ra vào phải có sự cho phép của chủ phòng.

   Tuy nhiên trên thực tế, trong vòng gần hai năm sống ở đây, mọi người ra vào phòng nhau khá tự nhiên, hầu như không có ai gõ cửa trước khi vào phòng người khác.

   .................................

   Buổi tối hôm đó, trong bữa cơm đầu tiên ở nhà mới

   Duệ Duệ quay ngược đầu đũa và gắp một con tôm bỏ vào bát Hạo Thiên:

   - Mời anh, coi như là quà làm quen. Con tôm này... thịt thối đến tận vỏ.

   Hạo Thiên thản nhiên cười hiền từ đáp lễ:

   - Không sao, nếu tôi có mệnh hệ gì, thì ở đây vẫn còn Liêm Tĩnh là bác sĩ.

   Duệ Duệ nham hiểm đáp lại ngay:

   - Ý nghĩa của y học rốt cuộc đến đâu, trong tang lễ sẽ biết thôi

   - Cô nói đúng. Tôi tán thành!

   Dì Lệ Na nhìn hai đứa gượng gạo cười, trong những ngày tháng tiếp theo đây, có thể cuộc sống của dì cũng nhiều màu sắc lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net