Chương 16: Tin đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cuộc sống dần trở nên trôi chảy có quỹ đạo. Duệ Duệ ngày ngày chăm chỉ đi làm, lặng lẽ về nhà, không hề để ý đến thời gian đã trôi qua được kha khá.

   Giáp Tết, vậy là Duệ Duệ đã đên Bắc Kinh được hơn nửa năm. Bây giờ ở công ti, cô là một nhân viên chính thức dần dần có tiếng nói, có thể tự mình gánh vác những hạng mục nhỏ và tự tin đưa ra ý kiến cá nhân trong các cuộc họp của tổng công ti. Tuy nhiên, chỉ có ở một chỗ cô vẫn còn là một nô lệ, đó là văn phòng của giám đốc sáng tạo vì hợp đồng ăn trưa giữa cô và anh chưa chấm dứt, một buổi trưa từ thứ hai đến thứ năm, Duệ Duệ phải nhăn nhó cười lên ăn cơm cùng anh, em gái nhỏ Vy Vy của cô bây giờ trở thành "tiểu sư muội" của bộ phận phát hành phòng hành chính, thời gian nghỉ trưa dành trọn vẹn cho các "sư huynh", điều này khiến Duệ Duệ đỡ áy náy với Vy Vy được phần nào vì cô luôn khất lịch hẹn ăn trưa. Nhưng những buổi trưa lên ăn cơm cùng Mộc Kỳ làm Duệ Duệ dính phải khá nhiều rắc rối, cô tất nhiên biết điều đó, thậm chí cô còn biết Thất Kì từ khi vào công ti đã để ý Mộc Kỳ, cô ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu lẫn lời nói châm biếm mỉa mai, nhưng Duệ Duệ cũng chả quan tâm, vì cô đâu có thích Mộc Kỳ. Có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng đến nỗi nào, Duệ Duệ cũng sẽ không làm loạn lên nếu Thất Kì không tung tin đồn thất thiệt làm ảnh hưởng đến nhân phẩm của cô.

   Một buổi trưa...

   Duệ Duệ xuống nhà ăn nghiêm chỉnh xếp hàng để cất khay, cô cứ cảm thấy lạ lạ, từ hôm qua đến nay, cô thấy mọi người trong công ti có vẻ đang chú ý tới mình, ánh mắt của mọi người cũng rất lạ, nghi kỵ, phỏng đoán, hay cả coi thường.

    Duệ Duệ bèn nhẹ nhàng gọi chị mái già đang xếp hàng cất khay vừa tranh thủ mua hàng trên mạng ở đằng trước, hỏi:

   - Chị ơi, mấy hôm nay công ti mình có chuyện gì thế? Sao em lại cảm thấy mọi người cứ đang nhìn em nhỉ?

   Chị mái già vội vã rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngạc nhiên nhìn cô:

   - Ơ thế em không biết à, mấy hôm nay đúng là mọi người đang bàn luận về em đấy.

   - Em có gì mà bàn luận.

   Chị ta thở dài:

   - Vậy là em không biết thật rồi. Có người bảo em dựa vào quan hệ với giám đốc sáng tạo để vào đây làm, nói rằng em đã có hôn ước với người khác rồi nhưng vẫn thản nhiên qua lại với giám đốc sáng tạo, còn nói em ép anh chàng kia tự tử để giấu nhẹm chuyện này. Nói thật chị cũng không...

   Duệ Duệ càng nghe mặt càng xám xịt, cô xen ngang:

   - Ai đã nói vậy, chị có biết không?

   - Là cô Lý Thât Kì, trưởng phòng tài vụ của bọn chị.

   "Xoảng", Duệ Duệ buông thõng tay thả hai khay cơm xuống đất, cái thìa sứ rơi vỡ bắn một mảnh sứ nhỏ lên tay cô, nhưng Duệ Duệ không để ý, sự phẫn nộ trong lòng cô đã lên đến cao trào, cô không thể khoan dung thêm được nữa. Duệ Duệ rời khỏi hàng, quay lại hướng sảnh chính.

   Khi cô sắp đi đến lối rẽ vào phòng tài vụ thì từ trong thang máy, một anh nhân viên chạy ra gọi cô:

   - Tiểu Duệ, em lên phòng của trợ lí phó chủ tịch đi, ông ta đang tìm em đấy.

   Duệ Duệ liếc đôi mắt sắc nhọn nhìn anh ta:

   - Lại là cái lão già đấy à? Không thích lên có được không?

   Anh nhân viên cười nhún nhường:

   - Anh không biết, nhưng em cứ lên đi.

   Duệ Duệ đành gác lại chuyện hỏi tội Thất Kì, đi về phía thang máy để lên phòng trự lí phó chủ tịch, nhưng cô biết, ông ta tìm cô chắc cũng chính vì chuyện này chứ không phải chuyện nào khác.

   Duệ Duệ hùng hổ đi ra khỏi thang máy, rẽ trái chạy tới và láy chân đạp thẳng vào cửa phòng, lão trợ lí giật bắn người, trừng mắt:

   - Sao không gõ cửa.

   - Ông làm gì tội lỗi à mà phải giấu?

   - Cô...

   - Tôi sao?

   Ông ta ngồi thư thái trên chiếc ghế của mình, tay vuốt vuốt cái cằm mới được cạo hết râu, hỏi mát:

   - Tôi nghe nói cô dạo này hay lên ăn cơm cùng giám đốc sáng tạo đúng không?

   - Hôm trước tôi vừa đi thang máy lên cùng ông, ông mù hay sao mà còn phải "nghe nói".

   Ông ta tức giận:

   - Cô... Nhưng thôi tôi không chấp cô làm gì. Lên ăn cơm cũng không sao, chỉ là mang tiếng xấu rồi thì đừng lên nữa. Cô đã biết tin đồn về cô rồi chứ.

   - Biết hay không cũng đâu có quan trọng, tin đồn nhảm thì mãi cũng chỉ đên thế thôi, giả thì không thể nào thành thật được. Này, ông tin à?

   Lão lúng túng:

   - Nhưng cả công ti giờ đang đồn ầm hết lên, tôi không tin cũng không được. Nói thật lúc đầu tôi nghĩ cô dựa vào thực lực để vào đây, nào ngờ cũng là chống lưng.

   - Chứ không phải chính ông nịnh nọt chủ tịch để lên được cái chức này à.

   - Cô đừng có mà hỗn láo, ăn nói linh tinh. Không chừng tôi đuổi việc cô đấy.

   Duệ Duệ cứng đầu vặc lại:

   - Đúng, ông đuổi việc tôi, nhưng ông có nghĩ những câu nói vừa rồi của ông tôi có thể mang ra tòa kiện không? Ra xã hội đấu đá thì mới công bàng chứ.

   - Cô...-Nói chuyện một lúc, lão già bị Duệ Duệ chặn họng đến ba lần nên quyết định nói ra vấn đề chính - Nói chung dù thế nào thì vụ này chủ tịch cũng giao cho tôi xử lí rồi. Tôi thay mặt công ti đình chỉ công tác của cô, chúng tôi sẽ điều tra rõ ngọn ngành, khi nào có kết quả sẽ báo cho cô sau.

   Duệ Duệ hừ giọng:

   - Hừ, đình chỉ công tác, nói dễ nghe nhỉ. Sao ông không đuổi việc luôn đi? Tôi nói cho ông biết, ông đừng tưởng tôi không hiểu gì về nhân sự. Ông nghĩ là ông ngồi ở cái ghế này mà muốn là gì thì làm à?-Rồi cô chỉ tay vào chiếc ghế salon lớn và ra hiệu cho ông ta ra ngồi ở đấy, sau đó cô đi vòng ra đằng bàn làm việc của ông ta và ngồi phịch xuống chiếc ghế - Đây, hôm nay ông nhìn thấy chưa, chính tôi, một nhân viên quèn cũng có thể ngồi vào cái ghế xấu xí này của ông. Cái ghế này có gì mà to tát, có tư cách gì mà đuổi việc tôi. Tôi cho ông hay, vừa nãy tôi ra hiệu thế nào ông làm như thế, điều này chứng tỏ điều gì, ông hèn nhát, phụ thuộc. Một người như thế mà có gan đuổi việc tôi ư?

   Duệ Duệ ngang nhiên gác chân lên đống giấy tờ bừa bộn ở trên bàn, lão trợ lí hét lên:

   - Này, cô rốt cuộc có được giáo dục không đấy. Nên nhớ tôi còn đáng tuổi cha chú của cô đấy nhé. Tôi không cần biết, tôi chính thức đuổi việc cô. Có phải con gái không vậy, cứ sồn sồn lên.

   Duệ Duệ nhìn lão già mười giây, đến giấy thứ mười một liền đứng phắt lên lấy tay chỉ vào mặt ông ta:

   - Thê này nhé, tôi có giáo dục hay không, có là con gái hay không, điều ấy không quan trọng. Chỉ có dáng vẻ của ông vừa nãy nhìn mới là không giống đàn ông thôi. Ông nói muốn đuổi việc tôi. Được. Nhưng trước khi ra đi, tôi giúp ông dọn dẹp căn phòng này một tí.

   Rồi không đợi xem ông ta có đồng ý hay không, Duệ Duệ đứng dậy. Cô lấy chân đá văng cái ghế ra xa đập rầm vào cửa ngã chổng kềnh, thu gom tất cả các con dấu trên bàn ném văng ra phía bàn uống nước, thô bạo kéo hết giấy tờ xuống đât, lẫn trong đám giấy tờ là chiếc điện thoại cố định; sau đó cô lấy cốc cafe và ấm nước đổ lẫn lộn lên đống giấy tờ tài liệu, thẳng tay ném laptop rơi xuống đất. Như chưa đã, Duệ Duệ lại đi đến bên tủ đựng rượu vang, mở cửa tủ kính cái "Rầm", lôi tất cả các chai rượu vang ra mở nắp đổ vào đống tài liệu rơi dưới đất; sau đó lại đi phá rèm cửa, bộ cốc chén. Lão trợ lí từ đầu đên cuối ngồi trố mắt nhìn "người đẹp" nổi điên, mồm há ra và lời lẽ vung vãi đi đâu hết, lão già sợ vãi mật, cuối cùng mãi mới ợ được ra một câu:

   - Tôi... chính thức đuổi việc cô, cút ngay!

   - Tôi đâu có ý định ở lại.

   Rồi Duệ Duệ lặng lẽ đi ra cửa, cô mất việc rồi, buồn, nhưng không dám khóc.

   Bỗng cánh cửa phòng bật mở, phó chủ tịch bước vào, Duệ Duệ giật mình nhìn bà, không phải cô sợ chuyện đã phá nát văn phòng trợ lí của bà, mà là đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nghĩ rằng bà vào đây là muốn thông báo một tin gì đó không được tốt lành:

   - Từ từ, đứng lại đã.

   Một giọng nói trầm ấm vang lên ngăn bước chân của Duệ Duệ lại, rồi bà quay sang nhìn trợ lí, trách:

   - Tôi bảo cậu giải quyết chuyện tin đồn, chứ đâu có bảo cậu đuổi việc cô bé.

   - Chủ tịch...

   - Thế này đi, tiểu Duệ Duệ, cháu không phải đi đâu cả, cứ ở đây làm việc. Bây giờ cô cho cháu tan ca sớm nửa tiếng, về nhà nghỉ ngơi sang tuần tiếp tục đi làm ( công ti Duệ Duệ chỉ làm từ thứ hai đên thứ năm). Sang tuần, cháu phải tìm và in lại toàn bộ những giấy tờ mà hôm nay cháu làm hỏng. Nhớ chưa?

   Duệ Duệ trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn phấn chân hẳn lên:

   - Vậng ạ.

   - Rồi, về đi.

   Cô rời khỏi phòng trợ lí và đi lấy túi ra về, lòng thầm nghĩ:" Số mình đúng là may măn". Khi Duệ Duệ ra đến cổng công ti thì chạm mặt Thất Kì. Thất Kì nhìn thấy cô, trước khi lướt qua còn cố tình nói:

   - Cô đúng là bao năm vẫn thế, chả thay đổi gì, nhàm chán quá đấy.

   - Có thời gian suy xét người khác thì nhìn lại nhân cách của mình đi. Tin đồn đó, quả là, sặc mùi ghen tị đấy.

   - Cô có ý gì?

   - Câu nói của tôi, không cần dùng logic vẫn hiểu được đấy. Tạm biệt.

   - Cô...

   ...............................

   Tối hôm đó...

   Duệ Duệ về nhà hùng hổ thuật lại mọi chuyện diễn ra ở công ti ngày hôm nay cho cả nhà nghe. Cô vung tay vung chân nói cả tràng. Tài nghệ phóng đại và thêm mắm dặm muối của Duệ Duệ cũng nhờ chuyện này mà tăng cao. Kết thúc câu chuyện bằng một câu tự sướng của cô:
  
   - Nói chung loại người thế này tôi gặp nhiều rồi, cũng khá dễ đối phó. Đó là cái kiểu người bị táo bón mà còn đổ thừa cho bồn cầu không có sức hút, còn dám chê mình nhàm chán.
  
   Hạo Thiên thản nhiên hỏi Duệ Duệ một câu:

   - Uk. Ví dụ của cô cũng hay đấy. Nhưng mà tôi hỏi này, thế trong trường hợp này, cô là bồn cầu có đúng không?

   Duệ Duệ chẳng hề ngập ngừng vặn lại:

   - Thế anh có phải là bể phốt thối mồm không?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net